Chương 16: Bất an.

"Tay này ta đã nắm, sẽ vĩnh viễn không buông."

Câu nói này vang vọng trong sâu thẳm trái tim Ngụy Vô Tiện. Hắn mỉm cười, cảm thấy bản thân đúng là lo quá nhiều rồi. Bản yêu tu cộng minh đó đã bị hủy rồi, sao có thể để bọn hắn đi vào vết xe đổ kia được cơ chứ. Hắn lúc này mới cảm thấy thật lạ lùng. Hắn cùng Lam Trạm chẳng nói lời gì ngọt ngào của tình lữ, lại càng không nói điều hứa hẹn. Chỉ có duy nhất một câu nói như trên của Lam Vong Cơ mà thôi. Thế nhưng hai người bọn họ sớm tối bên nhau lại cảm thấy chẳng thiếu tình cảm khi không nói rõ ra những điều đó. Liên kết giữa hắn và Lam Trạm bây giờ không phải là lời nói đơn thuần của Lam Vong Cơ nữa. Mà hiện tại đã có một sinh mệnh nhỏ bé gắn kết hai người bọn hắn.

Sau khi thông suốt, bọn họ lại giống như mọi khi, ăn tối, trò chuyện chốc lát rồi nghỉ ngơi. Vốn dĩ là hai thiếu niên tươi sáng nhưng hoạt động hằng ngày cứ như lão phu phu với nhau vậy.

Bọn họ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ an ổn vài ngày nhưng Lam tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại. Lam Hi Thần có tới thăm Ngụy Vô Tiện cũng khách sáo dặn dò hắn vài câu. Như Ngụy Vô Tiện thấy mà nói, Trạch Vu Quân chắc chắn là đồng ý chuyện hắn cùng Lam Trạm là đạo lữ rồi.

Ngày tháng yên bình hiếm khi nào mà kéo dài, vài ngày sau đó, có đệ tử tới bẩm báo với Lam Hi Thần về chuyện dưới trấn. Trùng hợp lúc đó, Lam Vong Cơ cũng đang ở bên cạnh huynh trưởng của mình.

- Tông chủ, gần đây thủy túy ở Thải Y Trấn liên tục làm loạn. Đã có người bị hại.

Lam Hi Thần nghe xong mặt hơi nghiêm lại, thu đi ý cười bên khóe môi, quay sang nói với Lam Vong Cơ:

- Vong Cơ, đệ theo ta xuống núi xem sao.

Lam Vong Cơ gật đầu, hơi nhìn Lam Hi Thần một lúc, y tin tưởng huynh trưởng có thề hiểu mình đang muốn gì. Quả nhiên, Lam Hi Thần khe khẽ gật đầu, Lam Vong Cơ đối y hành lễ, quay trở Tĩnh Thất. Lúc này, người trên giường vẫn chưa tỉnh lại. Y nhẹ bước tới, khẽ lay hắn. Thỏ nhỏ thụy nhãn mông lung, nhìn thấy Lam Vong Cơ liền thanh tỉnh.

- Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta xuống Thải Y Trấn trừ thủy quái, chút nữa sẽ về.

- Ân. Ngươi cẩn thận đó, Lam Trạm.

Thỏ nhỏ khe khẽ ôm lấy y, hơi hơi dụi đầu vào cổ y làm nũng. Nhưng cũng rất nhanh chóng rời ra, để y hạ sơn. Lam Vong Cơ có chút mỉm cười, khẽ xoa đầu hắn, sau đó cùng huynh trưởng xuống núi trừ thủy quái.

Mà sau khi Lam Vong Cơ đi rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không thể ngủ được nữa, hắn mặc y phục chỉnh tề, rửa mặt ăn sáng sau đó đi dạo sau núi. Đi dạo không lâu liền thấy một chú thỏ con. Ngụy Vô Tiện cúi xuống, ôm chú thỏ lên khẽ cùng nó cọ cọ mũi. Nhưng sau khi nghe thỏ trắng nhỏ nói một câu, hắn nhanh chóng biến sắc, vội vã trở về, đi tới đại môn Cô Tô Lam Thị. Chú thỏ trắng nhỏ kia đã nói:

- Tình hình bên ngoài thật sự không xong rồi, rất nhiều người bị bao vây ở đó.

Sau khi tới đại môn Cô Tô Lam Thị, Ngụy Vô Tiện liền thấy một đám người đang đánh nhau ở đó, máu chảy thấm lên đá, lênh láng. Hắn nhanh chóng két thủ ấn, vẽ ra bùa chú bảo hộ. Loại bùa chú này chỉ khi nào linh lực hắn cạn kiệt mới sẽ mất đi.

Người bên ngoài thấy hắn lập kết giới liền khẽ cười nói:

- Nhìn là biết đây là thứ chỉ ngắm chứ không dùng được.

Mà kẻ đang nói đó không ai khác chính là Ôn Triều Ôn Trục Lưu. Kẻ thù cũ gặp nhau liền đỏ mắt, cứ như vậy lao vào đánh nhau.

.

.

.

Thải Y Trấn bên kia.

Lam Hi Thần dùng Liệt Băng thổi ra một khúc trừ tà, Lam Vong Cơ bên cạnh đang dùng Tị Trần đánh đám thủy quái đang tới gần con thuyền nhỏ của hai người. Đám thủy quái này dường như bị thứ gì đó thao túng, liên tục vừa công kích vừa rút lui, lại biết lẩn trốn dưới nước sâu. Cô Tô Song Bích hai người tiếp tục truy đuổi, đám đệ tử phía sau cũng nhanh chóng đi theo. Cứ như thế tới một khắc nào đó, Lam Vong Cơ chợt cảm thấy có điều bất ổn, y cảm thấy rất lo lắng, trái tim có chút đau đớn liền lớn tiếng nói:

- Đám thủy quái này dường như cố ý dẫn chúng ta tới trung tâm hồ... Không tốt, mau quay lại Vân Thâm.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút liền nghĩ tới một chuyện khiến y biến sắc. Lam Hi Thần nhìn đệ đệ biến sắc cũng không nói gì, lập tức đi theo. Cả nhóm người liền ngự kiếm về Cô Tô Lam Thị. Nhưng về đến nơi, hai người y chỉ thấy một số môn sinh đệ tử nằm la liệt trên đất, máu chảy lênh láng, sợ rằng cửu tử nhất sinh, một số khác, đã là không còn hơi thở.

Lam Vong Cơ nhanh chóng truy tìm nhưng không thấy bóng dáng cần tìm ở đâu. Lúc này, chẳng biết là ai bước tới trước mặt y, nhìn y một lát sau đó nói nhẹ:

- Nhị Công Tử, Ngụy công tử... Không thấy đâu cả.

Nháy mắt đó, Lam Vong Cơ liền chết lặng. Lam Hi Thần nghe thấy lời ấy cũng thoáng trầm ngâm sau đó liền sai môn sinh đệ tử xem xét thương vong, nhân tiện sử lý mọi chuyện.

Lam Hi Thần tiến tới gần đệ đệ, nhẹ giọng gọi:

- Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nghe tiếng gọi ấy tất nhiên hiểu ra ý tứ huynh trưởng. Ý của Lam Hi Thần là nghi ngờ chuyện này liên quan đến Ngụy Vô Tiện. Tay trái Lam Vong Cơ nắm lấy Tị Trần chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch cũng hiện ra. Thế nhưng giọng điệu y vẫn rất kiên định mà nói với Lam Hi Thần:

- Y sẽ không như vậy. Đệ tin y. Đệ chỉ sợ rằng...

Giọng điệu y kiên định là thế nhưng khi nói đến phán đoán kia vẫn run rẩy không thốt nên lời. Lam Hi Thần khe khẽ thở dài, bản thân mình còn không tin tưởng chuyện đó huống chi là đệ đệ mình còn đối với hắn có tình cảm sâu nặng như vậy.

Ở một nơi khác, Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong một hang động khá là quen thuộc. Đây là nơi trước đây hắn đã cứu Giang Trừng, cũng là hàng ổ của tên chim kiêu kia. Mà hỏi lý do tại sao hắn ở đâu thì phải quay lại khi trước hai người bọn hắn giao thủ.

Khi ấy, Ngụy Vô Tiện vừa phải phân ra ba thành linh lực để lập kết giới, lại dùng hai phần linh lực đến bảo vệ bảo bảo trong bụng nên đánh ra chỉ có năm thành linh lực mà thôi.

Vốn dĩ trước đây khi Ôn Triều còn mang thương tích chưa khỏi thì thỏ nhỏ còn có thể an nhàn đối phó nhưng mà không biết ai đã chữa trị cho tên khốn khiếp kia khiến cho linh lực hai bên trở nên cần bằng.

Thêm vào đó là hôm nay, Ôn Triều có trợ thủ mà hắn thì không. Thế là lúc sau hắn dính một chưởng ngay ngực, máu chảy ra, linh lực cũng có chút phân tán, thế nhưng kết giới bảo hộ Lam gia thì vẫn vẹn nguyên, không hề xê dịch. Mà thỏ nhỏ lúc ấy dường như cũng kiệt sức, lần này lại là nội thương. Nhưng nội thương này không phải là cảnh cáo nữa mà là muốn đòi nửa cái mạng của hắn. Nội thương này khá nặng, Ngụy Vô tiện chống đỡ thêm chốc lát liền kiệt sức sắp ngất, lúc sơ hở đó thì bị kẻ địch bắt được.

Sau khi bị bắt thì linh lực trong cơ thể cũng vẫn còn năm thành nhưng hắn không dám dùng. Mà vì nội thương nặng, hắn liền không chống đỡ được nữa mà ngất đi. Sau đó, khi hắn tỉnh lại chính là tình trạng suy yếu nằm ở trong hang động này.

Thỏ nhỏ đau đớn đang muốn cố gắng ngồi dậy điều tức liền nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Hắn đành bỏ việc cố gắng đứng dậy điều tức, hai mắt nhắm lại, vờ như chưa từng tỉnh lại.

______________

Chương này thỏ nhỏ nội thương linh lực tán loạn nhưng trong cơ thể vẫn con năm thành linh lực nên không quay về nguyên hình nha.

Sì poi lờ chương sau

Mưa mỗi ngày một nặng hạt, Lam Vong Cơ nhanh chóng tiến tới đỡ Ngụy Vô Tiện, đưa hắn ra khỏi nơi nguy hiểm này. Sau đó lại giống như trước đây, đem linh lực của mình áp chế lại linh lực tán loạn trong cơ thể hắn. Chỉ là lần này y phát hiện linh lực trong cơ thể hắn tán loạn tới đâu cũng không va chạm tổn thương tới đứa bé.

Linh lực được truyền sang một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Lam Vong Cơ để một thân bạch y của y ướt đẫm, không màng gì truyền linh lực cho hắn. Ngụy Vô Tiện suy yếu nói

- Thỏ con không sao. Ngươi yên tâm.

Cảm xúc của y có chút giao động. Y biết trái tim mình đã triệt để trao đi khi thấy bộ dạng người này dù suy yếu tới nỗi sẽ tiếp tục ngất đi tới nơi nhưng vẫn an ủi bản thân một câu như vậy. Trái tim lại khẽ khàng co rút, Lam Vong Cơ hiểu, đây là đau lòng. Đau lòng hắn vốn nên an ổn trong rừng trúc kia nhẹ nhàng qua ngày, đau lòng hắn dù bị thương vẫn không quên lo lắng tới Lam Gia, đau lòng hắn thà chịu đựng đau đớn cũng không muốn tổn thương tới đứa nhỏ bất ngờ tới kia.

- Ngươi không sao ta mới yên tâm.

Chỉ là Lam Vong Cơ vừa dứt câu, Ngụy Vô Tiện đã nhịn không được phun ra một ngụm máu, sau đó lại ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top