Chương 27 + 28
Chương 27
Nghe xong ngọn ngành Lam Khải Nhân kể, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ câm lặng một lúc lâu sau.
Nửa ngày sau Lam Hi Thần mới nghẹn ra được một câu: "Giang thị này..."
Sực nhớ ra gia quy Lam thị, không được nói xấu sau lưng người khác, nên đành đổi lại thành: "Lâm cô nương đây thuở nhỏ tuổi mà đã can đảm sáng suốt như thế, mưu trí hơn người, khó trách Ngụy công tử được nuôi dạy xuất chúng như vậy, chẳng hề thua kém thế gia công tử, thành danh khi tuổi còn trẻ nhưng không kiêu căng không nóng nảy, Hi Thần mặc cảm!"
Lam Khải Nhân gật đầu: "Hi Thần nói chí phải! Mấy năm trước Lam thị ta từng mời cô bé tới nghe học, nhưng cô bé lại lấy lý do đệ đệ tính tình hoạt bát bẩm sinh nhưng không ai chăm sóc, mà cô bé cũng không muốn đệ đệ mình chịu gò bó mà khéo léo chối từ. Lần này cũng là lão phu tự tay viết thiệp mới mời được Ngụy Vô Tiện theo đến, cũng hy vọng con với Vong Cơ kết giao một phen. Cả hai đứa bé này đều là rồng phượng giữa nhân loại, Ngụy Vô Tiện này thì thôi không phải nói, đến tỷ tỷ nó ta cũng chẳng nhìn thấu nổi, nhưng ta cứ có cảm giác hai đứa hẳn sẽ rất quan trọng đối với Lam thị ta! Mà sự thật quả nhiên là thế!"
Nghĩ tới lần trước, lão với huynh trưởng hai người gộp lại cũng được gần trăm tuổi nhưng lại bị một cô bé tuổi chưa tới hai mươi nói tới á khẩu không mở miệng được, thiệt là hổ thẹn mà!
Lam Hi Thần gật đầu: "Thúc phụ yên tâm, Vong Cơ với Ngụy công tử ở chung cũng hòa hợp lắm..." Còn muốn hốt người ta nữa kìa! Có điều mấy lời này Lam Hi Thần không dám nói!
Ý vị thâm trường liếc nhẹ sang Lam Vong Cơ, rồi lại nhìn qua thúc phụ biểu cảm có vẻ khá hài lòng, ài, sốt ruột thiệt...
Lam Vong Cơ vốn định nói gì đó, nhưng nhớ tới những cơn mơ đứt quãng của mình gần đây, thầm quyết định đợi thêm một khoảng thời gian nữa xem sao, y có dự cảm, giấc mộng ấy vẫn sẽ còn tiếp tục!
Ban đêm tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn yên tĩnh trước sau như một, có điều đêm nay lại có chút khác biệt.
Trong Tĩnh thất, đã là giờ Sửu, người vốn nên yên lặng say ngủ, giờ lại đang nằm trên giường mồ hôi đầy đầu, hô hấp nặng nề, hai mày nhíu chặt, mặt mày hoảng loạn bất an.
"Ngụy Anh!!!"
Lam Vong Cơ ngồi bật dậy, đáy mắt còn vương lại nỗi sợ hãi thảm thiết, hơi thở dồn dập với trái tim đang đập điên cuồng không ngừng nghỉ, mãi vẫn chưa tài nào dịu lại.
Vốn dĩ y đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để giấc mơ đó tiếp tục, thế nhưng đâu ngờ mọi sự lại thành thế này!
Hình ảnh trong mơ quá mức chân thực, chân thực tới mức y phát sợ, chàng thiếu niên vốn thần thái tiêu sái, anh tuấn sáng sủa bức người, khóe mắt đầy ý cười ấy, cớ sao lại có biểu cảm đó chứ?
Tĩnh mịch, tuyệt vọng, không chút sức sống!
Trong giấc mơ đó, Ngụy Anh phải trải qua huyết tẩy Liên Hoa Ổ, gánh chịu nỗi kinh hoàng bất an, đau khổ tới bất lực, chật vật khôn tả!
Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn trở nên mạnh mẽ cực kỳ, đồ đen phủ thân, cả người mảnh khảnh, bên hông một cây sáo đen tuyền, hơi thở u ám lạnh lẽo bao trùm quấn thân, tuấn tú nhưng nhợt nhạt, ý cười chứa đựng sự uy nghiêm tuyệt đối!
Nơi chiến trường, hắn với cây sáo trong tay, đánh đâu thắng đó!
Đêm mưa tại Cùng Kỳ Đạo, hắn bảo vệ cả dòng người già yếu, kiên định rời đi!
Trên Loạn Táng Cương, hắn một mực lui giữ không ra, mua vui giữa khổ đau!
Chặn giết Cùng Kỳ Đạo, áo trắng hắn khoác trên người nhuộm màu máu, vừa đau khổ vừa hoang mang sợ hãi!
Tại thành Bất Dạ Thiên, hắn ngậm đắng nuốt cay, Giang Yếm Ly thân vẫn, hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, huyết tẩy bách gia!
Vây quét Loạn Táng Cương, hắn nản lòng tuyệt vọng, vạn quỷ phản phệ!!
Từng hình ảnh một, chân thực đến tàn khốc, làm y hoảng loạn rồi đau lòng vạn phần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến Ngụy Anh của y rơi vào tuyệt cảnh đó?
Lam Vong Cơ run rẩy đưa tay ôm ngực, chỗ ấy đau! Đau lắm!! Như thể bị vạn tiễn xuyên tâm vậy!!!
Vẻ mặt tuyệt vọng đến chết lặng của Ngụy Anh trong đầu cứ quẩn quanh không gạt bỏ được, ngược lại nó còn ngày một rõ ràng hơn, rõ đến như thể đôi mắt đã mất sạch ánh sáng ấy đang bình tĩnh hướng về phía y!
Đôi mắt tĩnh mịch đó cứ chăm chăm làm y như muốn ngạt thở, y bức thiết phải làm gì đó để quên hết những thứ này, trở mình với tâm trạng rối bời, bất chấp tất thảy mà xông ra ngoài...
Chương 28
"Ầm" vang một tiếng, cửa phòng bị Lam Vong Cơ thô lỗ phá mở, đến người cũng chẳng thèm để ý mà vọt vào trong!
"Ai?"
"Ầm!!"
............
Ngụy Vô Tiện vốn đang ngủ mê mệt, tự dưng rầm một tiếng làm hắn hú hồn chim én nhảy dựng trên giường luôn, mới kịp hỏi câu ai đã bị một bóng đen đánh gục, suýt nữa đã đè hắn tới nghỉ thở luôn!
Đang tính phản chiêu thì lại thoáng ngửi được mùi đàn hương quen thuộc, cả người mù mờ, kiểu gì mà thành ra Lam Trạm rồi ? ? ? Đến khi nhận ra cảm giác đau đớn bên hông thì mới kịp phản ứng lại.
"Úi úi ta đây mà, Lam Trạm ngươi làm gì vậy? Đau chết ta mất! Ngươi buông ra đi!"
"......"
"Nè nè nè, ta kêu ngươi buông ta ra, sao ngươi lại siết chặt hơn thế?"
"......"
"Sh! Đau đau đau, ngươi nhẹ tay xíu được không? Eo ta sắp gãy đôi rồi!"
"......"
"Không phải chứ, Lam Trạm, chúng ta có chuyện thì phải nói năng đàng hoàng, ngươi buông ra trước được không?"
"......"
"Rồi rồi rồi, không buông, không buông là được chứ gì!"
"......"
"......"
............
"Lam Trạm, ta sắp tắt thở luôn rồi!" Nếu chưa buông nữa hắn phải ra đi tuổi xuân xanh đó trời!!
"Có lỗi."
............
Oanh oanh tạc tạc một lúc xong, Ngụy Vô Tiện mới giải cứu được cái eo suýt nữa hy sinh bỏ mình của hắn, vừa mới thắp đèn lên thôi là đã thấy chung quanh lành lạnh, đưa mắt qua hai cánh cửa lung lay sắp đổ, cái này là phải mạnh tay cỡ nào chứ? ? ?
Tức thì hắn thấy eo hắn nhói đau sương sương!!!
Rồi nhìn qua Lam Vong Cơ, xùy!!! Đây là vị tri kỷ mẫu mực trong thế gia công tử của hắn, là gia quy biết đi Lam Vong Cơ đấy hả?
Nhìn vào cái bộ dạng nào là tóc tai ngổn ngang, y phục không ngay ngắn này, xuống thêm xíu nữa lại thấy, đỉnh lắm! Tới giày cũng chả thèm mang!!
Vậy là do Ôn thị đánh bất ngờ vào Vân Thâm Bất Tri Xứ trước? Sắc mặt Ngụy Vô Tiện liền nghiêm trọng ngay tắp lự.
"Lam Trạm, sao lại thế này?" Tình huống hiện tại khẩn cấp lắm chăng?
"... Không sao."
"......"
"Ngươi nói gì đó? Ta nghe không rõ." Tới dao hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi luôn rồi, mà giờ ngươi lại nói với ta là không có sao?
"... Không sao."
"... Không sao thiệt hả?" Nếu không sao thì kiểu gì mà lại khiến y nửa đêm nửa hôm quần áo xộc xệch vọt vào phòng hắn?
"Ừ."
"......" Không sao mà bộ dạng như trời sập vậy á hả? Dọa người hơi bị hiệu quả đấy!
"Chắc chắn là không sao?"
"Ừ."
"......" Nửa đêm nay là để tự gây náo nhiệt giữa chốn hiu quạnh hả?
............
Thế bây giờ được xếp vô tình huống kiểu gì? Giờ hắn nên ngủ tiếp hay nghỉ ngủ luôn? Nguyên con người to đùng trong phòng hắn kiểu này rồi ngủ thế nào?
"Khụ, chuyện là, Lam Trạm, nếu đã không sao, vậy giờ ngươi nên đi về ngủ tiếp chăng?" Trời còn chưa sáng đó!
"......"
"Ngươi tự về?"
"......"
"Còn không thì ta đưa ngươi về?"
"......"
"Không nữa thì chen chúc với ta?"
"Được." Chốt, đột ngột dữ thần!
"Vậy ngủ tiếp nha?"
"Ừ"
Nhìn Lam Vong Cơ hết sức tự giác leo lên giường nằm xuống, một loạt động tác nước chảy mây trôi nhanh nhẹn nhưng không kém phần quy phạm, cái chăn rồi tay đặt trên ngực, nhắm mắt ngủ, Ngụy Vô Tiện câm nín luôn.
"......"
Hắn nghi ngờ người nọ tới là để cọ giường hắn, nhưng hắn không có bằng chứng!
Nửa đêm nửa hôm tự dưng lại xảy ra chuyện kỳ dị như thế, Ngụy Vô Tiện vốn còn nghĩ chắc không ngủ nổi nữa, nhưng không ngờ chỉ mới nằm xuống chưa bao lâu thì đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận hô hấp của người kề cận dần dần trầm ổn, Lam Vong Cơ mới khẽ khàng mở mắt, cẩn thận xoay người, đôi mắt tham lam khắc họa dung nhan say giấc từng gang từng tấc.
Hình ảnh trong mơ làm y chả tài nào kìm nén được mà bất chấp tìm gặp người trước mắt, đến giam chặt hắn vào lồng ngực, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim nơi hắn, y mới có cảm giác mình đã được cứu sống.
-o0o-
(•Sam•): cảm giác chương 28 qua lời Tiện Tiện cứ hề hước ngộ nghĩnh vui nhộn kiểu gì í 。◕‿◕。
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top