Chương 13 + 14

Chương 13

Từ sau khi lần hai người cùng nhau "ngắm trăng" ấy, mối quan hệ của Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện có thể nói tiến triển nhanh đến bất ngờ, chỉ cần có mặt Lam Vong Cơ là cơ bản Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy những người khác, ngay tắp lự phóng tới bên người Lam Vong Cơ, mà chỉ cần chỗ nào có Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng sẽ rất nhanh tìm đến, cho người ta cảm giác có chút Tiêu không rời Mạnh. 

[(•Sam•): Tiêu không rời Mạnh/Mạnh không rời Tiêu = gắn bó không rời]

Ở đời này, Ngụy Vô Tiện cũng không gây ồn ào quá mức tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì tỷ tỷ đã dặn hắn, có một số chuyện không hợp tính phép tắc, cho dù không ủng hộ, thì cũng phải học cách tôn trọng! Hơn nữa, nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng đã ở nhà người khác thì lễ nghi nên có vẫn phải có!

Vậy nên mặc dù hắn không ủng hộ mấy ngàn điều gia quy của Lam gia, hắn cũng sẽ không làm gì quá phận mà đi khiêu chiến với gia quy nhà người ta.

Hơn nữa, thần kỳ nhất là, chỉ cần có Lam Vong Cơ thì hắn đều sẽ không thấy buồn chán, đương nhiên sẽ biết tự kiểm soát hành vi của mình, mà cho dù thiếu Lam Vong Cơ, cao lắm hắn cũng chỉ nhóm tiểu đồng bọn Nhiếp Hoài Tang lén ra sau núi bắt cá cải thiện bữa ăn chút đỉnh thôi, chứ không quá quắt hơn!

Tất nhiên, đời này làm sao Lam lão tiên sinh lại có thể đi bới lông tìm vết chỗ hắn được!

Ngụy Vô Tiện nào biết rằng, nguyên nhân thái độ của Lam Khải Nhân dành cho hắn ở đời này dịu đi, chủ yếu là vì danh tiếng của hắn tốt hơn ở đời trước rất nhiều. Tiếng tăm đời trước của hắn hầu hết đều là phong lưu, bất hảo không ai chịu nổi, mà còn đời này lại là thiên phú khó tìm, lòng mang dân chúng, có thể nói là một trời một vực!

Hôm nay, Ngụy Vô Tiện đã tới Lan Thất từ sớm, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trong Lan thất, tóc dài cột gọn và trán đeo mạt ngạch, khí tràng quanh thân như có băng sương bao phủ, Ngụy Vô Tiện quay đầu là vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt của Lam Vong Cơ, cực kỳ tuấn tú thanh nhã, khi ngồi người cũng hết sức đoan chính, mắt nhìn thẳng phía trước. Hắn có ý muốn mở miệng tiếp lời, Lam Khải Nhân lại đúng lúc này bước vào Lan thất.

Lam Khải Nhân vừa cao vừa gầy, sống lưng thẳng tắp. Tuy mặt mày đầy râu dê đen thùi, nhưng trông già làm sao ấy. Cô Tô Lam thị sản xuất mỹ nam, nên cũng chẳng thể gọi là xấu, nhưng quanh thân lão lại có một luồng khí già dặn, cổ hủ cứng nhắc, kêu lão một tiếng lão đầu cũng không quá chút nào. Lão bước vào trong với một quyển trục cầm trong tay, lăn mở quyển trục, lão vậy mà cầm quyển trục lên bắt đầu giảng gia quy Lam gia.

Mấy thiếu niên đang ngồi ai nấy nghe thấy đều xanh cả mặt. Ngụy Vô Tiện buồn chán trong lòng, ánh mắt bay loạn, bay đến một bên góc nghiêng của Lam Vong Cơ, thấy nét mặt chăm chú và nghiêm túc của y tuyệt đối chẳng phải giả vờ, không khỏi cảm thán: "Cái thứ tẻ nhạt thế này vậy mà sao y cũng có thể chăm chú nghe được thế?"

Bỗng nhiên, Lam Khải Nhân đằng trước ném quyển trục đi, nói: "Khắc vào vách đá, không ai xem. Vì lẽ đó nên ta mới thuật lại từng cái từng cái một. Nếu như vậy mà vẫn còn người mất tập trung. Được thôi, ta sẽ giảng mấy thứ khác."

Tuy câu nói này có thể gom hết tất cả người trong Lan thất lại, nhưng Ngụy Vô Tiện lại có trực giác, đây là đang cảnh cáo hắn. Quả nhiên, Lam Khải Nhân nói: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có."

"Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không phải."

"Tại sao không phải? Phân biệt thế nào?"

"Yêu giả là do vật còn sống biến thành chứ không phải người; Ma giả là người còn sống; Quỷ giả là kẻ đã chết; Quái giả là vật chết chứ không phải người."

"Nghề của tổ tiên Thanh Hà Nhiếp thị là gì?"

"Đồ tể."

"Gia huy của Lan Lăng Kim thị là bạch Mẫu Đơn, là loại bạch Mẫu Đơn nhất phẩm nào?"

"Kim Tinh Tuyết Lãng."

"Kẻ trong tu chân giới khiến gia tộc hưng thịnh nhưng môn phái lại suy tàn là ai?"

"Tổ tiên Kỳ sơn Ôn thị, Ôn Mão."

Hắn bên này đối đáp trôi chảy, đám con cháu khác ngồi nghe mà trái tim nhấp nhô lên xuống, lòng cảm thấy may mắn và đồng thời cầu khẩn hắn đừng có lúng túng, phải đối đáp một lèo, tuyệt đối đừng có để Lam Khải Nhân có cơ hội điểm tên những người khác. Lam Khải Nhân tuy hài lòng, nhưng lại có ý muốn khảo nghiệm hắn, nói: "Vốn nên thế. Ta lại hỏi ngươi, nay một đao phủ có cha mẹ vợ con đầy đủ, khi còn sống chém đầu hơn trăm người. Lại đột tử tại chợ, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, quấy phá hành hung. Làm sao đây?"

Chương 14

Lần này Ngụy Vô Tiện lại không đáp ngay, người ngoài cho rằng hắn gặp khó, bắt đầu đứng ngồi không yên, Lam Khải Nhân quát lớn: "Nhìn hắn làm gì, các ngươi cũng nghĩ cho ta!"

Cả đám vội vàng lúng túng theo. Đột tử nơi chợ, phơi thây bảy ngày, đủ thoả đại lệ quỷ, đại hung thi, cực kỳ khó xử, chỉ mong chờ lão đừng có điểm mặt bảo mình trả lời thôi. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện hồi lâu không đáp, vẫn còn đăm chiêu, lại nói: "Vong Cơ, ngươi nói cho hắn biết, làm thế nào."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện một chốc, gật đầu tỏ lễ, nhàn nhạt nói: "Có ba phương pháp: Độ hoá là một, trấn áp là hai, diệt gọn là ba. Trước tiên, ta nhằm vào tình cảm nhớ nhung với cha mẹ vợ con và mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm; Không linh, thì lại trấn áp; Còn nếu tội ác tày trời, oán khí không tiêu tan, mới chọn nhổ cỏ tận gốc, không cho tồn tại. Huyền môn hành sự, tuân theo trình tự, không thể nào sai."

Đám người thở ra một hơi dài, lòng cám ơn trời đất, cũng may mà lão đầu này điểm mặt Lam Vong Cơ, nếu mà là bọn họ, khó tránh khỏi để sót vài thứ hoặc làm sai thứ tự. Lam Khải Nhân hài lòng gật đầu, nói: "Không sai một chữ." 

Hắn nói: "Ta có thắc mắc."

Lam Khải Nhân nói: "Nói."

Ngụy Vô Tiện nói: "Tuy nói lấy "độ hóa" làm đầu, nhưng "độ hóa" thường điều là việc không thể. "Thỏa mãn mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm", nói nghe dễ lắm, nếu chấp niệm này muốn một bộ đồ mới thì không có gì, nhưng nếu muốn giết cả nhà người ta để báo thù rửa hận, vậy nên làm sao đây?"

Lam Vong Cơ nói: "Vốn lấy độ hóa làm chủ, trấn áp là phụ, không thể làm khác thì mới diệt gọn."

Ngụy Vô Tiện cười khẽ, nói: "Phung phí của trời." Dừng một chút, mới nói tiếp: "Ban nãy cũng chẳng phải ta không biết đáp án này, chẳng qua đang suy nghĩ tới con đường thứ tư mà thôi." 

Lam Khải Nhân nói: "Chưa từng nghe nói tới có con đường thứ tư. Ngươi nói đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Tên đao phủ nọ đột tử, hóa thành hung thi là điều tất nhiên. Nếu khi còn sống gã đã chém hơn trăm đầu người, không bằng đào mộ của hơn trăm người này lên, kích thích oán khí, kết hợp với một trăm chiếc đầu người, đánh nhau với hung thi..."

Lam Vong Cơ xoay đầu sang nhìn hắn, nhưng vầng trán lại hơi nhăn lại, vẻ mặt lo lắng. Lam Khải Nhân thì cả râu mép cũng run cả lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Không biết trời cao đất rộng!"

Mọi người trong Lan thất bị tiếng quát to này dọa sợ run. Lam Khải Nhân đột nhiên đứng phắt dậy: "Phục ma hàng yêu, diệt quỷ diệt tà, là vì độ hóa! Ngươi không những không nghĩ tới đạo độ hóa, mà trái lại còn muốn kích thích oán khí? Đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân!"

Ngụy Vô Tiện còn thành thật đáp: "Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng, sao lại không tiến hành lợi dụng? Đại Vũ trị thủy cũng biết, bịt là hạ sách, khơi là thượng sách. Trấn áp tức là bịt, há không phải hạ sách..." Râu của Lam Khải Nhân thiếu điều muốn lao vút tới, Ngụy Vô Tiện mặt không biến sắc, miệng vẫn tiếp tục nói: "Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí cất giữ trong đan phủ, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng. Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?"

Lam Khải Nhân lạnh lùng nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào để cam đoan những oán khí này sẽ để ngươi sử dụng mà không hề đi giết hại người khác?"

Lần này Ngụy Vô Tiện lại không nói thật: "Vẫn chưa nghĩ tới!"

Lam Khải Nhân giận dữ: "Tà ma ngoại đạo như thế, nếu ngươi dám nghĩ tới, tu chân giới sẽ không để ngươi..."

Lam Khải Nhân đang tính tiếp tục, chợt nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một nữ tử từ ngoài Lan thất vọng vào, "Câu này của Lam lão tiên sinh, thứ cho Lâm mỗ chẳng thể gật bừa!"

Mọi người nghe thấy có người thế mà dám phản bác Lam Khải Nhân, cả đám đều xoay đầu lại, tò mò chiêm ngưỡng xem là thần thánh phương nào!

Riêng Ngụy Vô Tiện thì vừa nghe thấy giọng nói này, đôi mắt liền sáng rực!

-o0o-

(•Sam•): chuẩn bị đón chào màn dis Lam lão tiên sinh thoai nào (*¯︶¯*)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top