chương 68
Ngụy Vô Tiện nằm sõng soài trên giường mà thở dài. Mấy ngày nay không được ngủ nghỉ tử tế gì hết, từ Lịch Dương chạy đi Nghĩa thành rồi bây giờ đến Đàm Châu. Nếu hắn không phải là nhân loại thật sự là mệt chết a!
Lam Vong Cơ tay bê thùng tắm lớn đặt sau tấm bình phong, lại đi xuống đem nước ấm đỏ vào đầy thùng. Dùng chút linh lực giữ ấm lại đi đến bên cạnh giường vuốt ve khuôn mặt hắn: " Tắm xong rồi đi dùng bữa với mấy đứa nhỏ? "
Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng ngời giơ hau tay lên đòi ôm: " Ôm ta ôm ta! ". Lam Vong Cơ sủng nịch cúi người xuống bế hắn lên, lại đau lòng bóp nhẹ eo ái nhân nói: " Gầy rồi. "
Ngụy Vô Tiện bịu môi: " Không gầy, còn thêm một lớp mỡ. " Làm y cười khẽ.
Sau một hồi quay cuồng thì Lam Vong Cơ cũng đặt hắn xuống bên cạnh thùng tắm, y quay người để Ngụy Vô Tiện tự cởi y phục ra, còn bản thân lại từ không gian trữ vật lấy ra một cái tủ lớn. Chính là tủ quần áo của hai người. Không phải mang theo và bộ đồ để đi săn đêm nữa, mà Lam Vong Cơ y từ không gian trữ vật lại xé rách không gian đem tủ quần áo từ Tĩnh thất ra đây. Chỉ thấy y mở tủ ra lại hỏi hắn: " Ngươi muốn mặc loại nào? "
Ngụy Vô Tiện chẹp miệng, toàn bộ phàn trên đều được cởi ra vắt nơi khủy tay. Hắn bước tới ôm y từ phía sau, lại chỉ vào một bộ đen lớp ngoài bên trong là màu đỏ, nói: " Ta muốn mặc bộ này, rời tay áo. Đó là đồ ngươi tặng ta 800 năm trước lúc sinh thần. "
Chỉ nghe hắn nói thế, Lam Vong Cơ cũng đem đồ ra. Quả thật là y phục tay áo rời.
" Lam Trạm, tắm cùng ta a? "
Ánh mắt y tối sầm đầy nguy hiểm, sau khi đem y phục của bản thân cũng lấy ra để bên cạnh đồ của hắn, y nhanh chóng bế hắn lên cùng đi vào thùng tắm.
Kết quả sau một canh giờ, Ngụy Vô Tiện xụi lơ nằm trong lồng ngực y mà thỏ hổn hển, bên cổ còn có thể thấy vết hồn ngân mờ nhạt. May mắn là Lam Vong Cơ hắn dùng sức quá nhiều, nếu để lại dấu quá rõ ràng hắn nào dám ra ngoài gặp nhóm tiểu bối a!
Vừa lúc hai người đi xuống lầu một, Lam Hi Thần cũng vừa tới nơi. Nhìn thấy mấy đám tiểu bối dùng bữa trước, Lam Vong Cơ lại dặn tiểu nhị làm một bàn thức ăn. Lam Hi Thần cùng phu phu Vong Tiện ngồi đối diện nhau, tán gẫu một hồi, nói rõ rất nhiều chi tiết nhỏ. Chỉ chốc lát sau, món ăn lên, rượu cũng tới nơi.
Ngụy Vô Tiện trông như tuỳ ý nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, gần như hơn phân nửa đều là đỏ cay cay. Hắn để ý tới nơi Lam Vong Cơ hạ đũa, phát hiện nơi y đụng tới nhiều nhất chính là những món thanh đạm, thỉnh thoảng mới duỗi về phía đĩa đỏ tươi, hắn chép miệng uống miếng rượu. Lam Hi Thần bất đắc dĩ cũng động tới vài món ăn cay.
Lam Vong Cơ chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: "Sao vậy."
Ngụy Vô Tiện từ từ rót một chén rượu, nói: "Muốn hai người uống rượu với ta a."
" A Tiện, rượu nhiều hại thân. " Lam Hi Thần cười khẽ đem nước trong ly trà uống cạn. Lam Vong Cơ như đồng ý với huynh trưởng cũng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, ngửa đầu uống chén rượu, than thở: "Trong lòng ta cực kỳ bức bối."
Lam Vong Cơ lại nâng mí mắt, hỏi: "Ngươi bức bối."
" A Tiện còn điều gì lo lắng? "
Ngụy Vô Tiện nói: " Vùng Trung Thục vốn không thuộc địa phận Cô Tô Lam thị, ít ra cũng nơi là có thế gia cai quản. Ấy vậy mà cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới nơi này. Điều mà ta lo lắng chính là, nếu như chúng ta không đi tới đây. Đám nhóc con kia sẽ ra sao, đếm xem có bao nhiêu nhà, nếu bị hủy hoại bởi Tiết Dương, thế hệ sau sẽ suy yếu a"
Lam Vong Cơ: "Kim Quang Dao cần thiết chết"
Lam Hi Thần nói: " Tổ tiên mấy ngày trước nói với đại ca, ở Kim Lân Đài có một bầu không khí khiến người rất chán ghét. Ta cũng thử vài lần đến đó dò xét thế nào, nhưng ngoại trừ oán khí sâu đậm ra. Đều không cảm nhận được gì."
Lam Vong Cơ: " Linh Lung Bảo Tháp tọa tại Kim Lân Đài nguyên khí sắp vỡ. Cho nên kẻ kia cũng hiện ra ngày càng rõ. Điều cần làm hiện tại là đi trừ túy làm giảm đi tai hại cho bách tinh. "
Ngụy Vô Tiện: "Có thể là có thể, cơ mà suy xét cũng chỉ có thể là suy xét. Hai người biết đó, việc những thế gia này thích nhất chính là cướp con mồi có sẵn, lúc cần chịu trách nhiệm thì cứ đẩy tới đẩy lui, sao có thể dễ dàng nhả ra, đồng thời còn giúp đỡ như vậy. Còn nữa, ngươi nhìn Kim Lăng xem. Ngươi nhìn nó xem."
Lam Vong Cơ: "Kim Lăng thế nào."
Ngụy Vô Tiện gõ gõ ngón tay trỏ lên bàn, nói: "Cảnh Nghi nói nó tính đại tiểu thư, đúng là không nói sai. Điêu ngoa tùy hứng, há miệng ra là làm người ta mích lòng, thò tay ra là chọc trúng tổ ong. Nhiều lần như vậy, nếu không có ngươi và ta che chở, nó đâu chỉ là bị thiệt thòi thôi, e là đến cả vụn xương cũng bị nuốt hết rồi."
Lam Vong Cơ : " Ta lần trước đã hóa giải nguyền ước với nó."
Lam Hi Thần lắc đầu: " Hóa giải, nhưng tính tình vốn đã thế. Rất khó sửa đổi. "
" Hi vọng Giang Trừng bảo vệ nó cho tốt, tránh tái diễn. "
Lam Hi Thần cúi đầu nhìn chén rượu Ngụy Vô Tiện tùy ý rốt cho hai huynh đệ mà suy tư. Sau cùng lại cầm chén rượu lên uống một ngụm. Ngụy Vô Tiện chép miệng, trong lòng thầm kêu toang rồi!
Một Lam Hi Thần không sao, Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn Lam Vong Cơ. Lại thêm một người nữa uống rượu. Hắn đếm tù một đến ba. Hai huynh đệ lập tức gục xuống bàn rõ kêu làm mấy đứa nhỏ đang dùng bữa bên kia giật mình ngơ ngác.
Lam Cảnh Nghi tròn mắt hỏi: " Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân làm sao vậy? "
Ôn Tư Truy lắc đầu, Lam Hi Văn nhìn thấy vò rượu trên bàn trợn mắt nói: " Chắc là mẫu đế chuốc rượu đại bá và phụ đế rồi. "
" Đệ vẫn chưa nhìn thấy người Lam gia say bao giờ a! "
Lam Hi Văn xoa đầu Quân Phàm : " Gia quy cấm rượu, có lẽ là do điều này đi. "
Quà nhiên không lâu sau, Lam thị song bích tỉnh lại, mặt không đổi sắc. Lam Hi Thần nắm tay Lam Vong Cơ cười nhue tên ngốc, Lam Vong Cơ lại kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng. Lam Hi Thần thấy đệ đệ không thèm để ý tới mình liền bất mãn hô: " A Trạm! A Trận không thương ca ca! "
" Ca, ngươi say. "
" Không có. A Tiện, sao có tới hai A Tiện vậy? "
Ngụy Vô Tiện dãy ra khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hai người: " Hai người lên phòng nghỉ a! "
" A Trạm, A Tiện! Đi. Để huynh trưởng mang các ngươi đi vì dân trừ hại! "
" Từ từ. A~ Lam Trạm, cái tay, bỏ cái tay ra! "
" Ngụy Anh, đi tấu bọn chúng! "
" A Trạm muốn đánh ai a? Để huynh trưởng thay đệ đệ đánh hắn! "
" Kim Quang Dao, Giang Vãn Ngâm, Kim Tử Hiên! "
" Đi, huynh trưởng mang các ngươi đi! "
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt kéo lại hai người này, nhưng lực tay hai huynh đệ Lam thị quá mạnh. Ngụy Vô Tiện hắn có phản kháng nhưng không đáng kể.
Vì thế dưới sự khuyên bảo của hắn, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần bỏ mục tiêu Kim Lân Đài mà chạy đi Liên Hoa Ổ. Không biết Lam Vong Cơ lấy bao tả từ đâu, nhân lúc Giang Trừng đang ngủ thì trùm lại, song bích cứ thế ngươi đánh ta đá. Sau Lam Hi Thần còn chạy đi ngân khố lấy ra một đống kim ngân châu báu rồi lôi hai đệ đệ bỏ chạy đi về. Gần đến Đàm Châu, Lam Hi Thần lại đổi ý kéo đệ đệ đi đêm săn. Kết quả sáng hôm sau ba ngươi, mỗi người một góc. Lam Hi Thần nằm vất vưởng trên cành cây, Lam Vong Cơ nằm trong bụi cây, còn Ngụy Vô Tiện thì ngơ ngác nhìn đống hỗn độn đầy xác tẩu thi yêu thú.
Quay lại với đám tiểu bối. Ngay sau khi Lam Hi Thần mang đệ đệ đi, ba người trong Cô Tô tứ bích cùng một vài tiểu bối như Âu Dương Tử Chân, Đào Linh há hốc mồm. Đặc biệt là Lam Cảnh Nghi, đang gặm đùi gà lập tức rớt xuống trúng chén nước sốt.
" Thật quá là trâu bò! "
" Không ngờ...Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân lúc say lại như vậy. "
" Quy phạm vứt hết rồi! "
" Ta biết vì sao Lam Gia có quy cấm rượu rồi. "
Lam Quân Phàm nuốt miếng thịt trong miệng nói nhỏ: " Rượu phẩm cũng kém quá đi. May mà chúng ta không uống rượu. "
Đào Linh một bộ dáng không quan tâm sự đời vùi đầu vào ăn uống.
Thế nhưng một sự kiện có lẽ Lam Cảnh Nghi cùng Ôn Tư Truy không thể tưởng tượng nổi diễn ra. Trong lúc ăn xong lại quay về phòng, Lam Cảnh Nghi trượt chân được Ôn Tư Truy đỡ lấy. Kết quả Lam Cảnh Nghi không cẩn thận tháo luôn mạt ngạch của Ôn Tư Truy.
Hai người tim đập thình thịch quên luôn cả hô hấp. Mặc dù Ôn Tư Truy họ Ôn nhưng đã được ghi vào gia phả Lam thị với tư cách đệ tử chân truyền của Lam Vong Cơ. Vẫn phải mang mạt ngạch dòng chính. Vì thế, sự tình tai hại này lại diễn ra.
Ôn Tư Truy mật khẽ đỏ lên, không dám lấy lại mạt ngạch mà Lam Cảnh Nghi cũng không dám trả lại. Bởi vì hành động trả lại mạt ngạch chính là lời từ chối, Lam Cảnh Nghi run rẩy nhanh chóng bỏ chạy về phòng để lại đám người. Lam Quân Phàm cười cười vỗ vỗ lưng Ôn Tư Truy : " Sư huynh, chúc mừng a. "
" Quân Phàm! "
" Sua huynh, chúc mừng. Chuyện chắc nên nói với phụ đế cùng mẫu đế rồi. "
Ôn Tư Truy thở dài. Sau cùng ai về phòng nấy. Mà hay người Truy Nghi một đêm không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top