chương 58

Ngụy Vô Tiện trong tay cầm một bó hoa thanh anh lam tuyệt đẹp. Hôm qua phu phu hai người đi qua Lang Gia đúng lúc gặp lễ hội hoa, mà hoa thanh anh là loài hoa mới được du nhập vào Lang gia cách đây một năm. Mùi hương nhẹ nhàng khiến lòng hắn khoan khoái.

Hơn nữa hoa thanh anh mang ý nghĩa một tình yêu cao thượng và vĩnh cửu, giống như tình yêu mà Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện qua hai đời người vậy.

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn sườn mặt Lam Vong Cơ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, hắn cười nói: " Lam Trạm, thật tốt nếu ta không có Niết Bàn, không biết ngươi...sẽ ra sao nữa.."

Lam Vong Cơ hơi khựng lại, sau lại nắm lấy bàn tay buông thõng của hắn nhàn nhạt đáp: " A Anh, tình yêu của ta là vĩnh cửu. Ngươi đi ta cũng đi. Miễn nơi nào có ngươi ta sẽ tìm tới. "

" Lam Trạm, năm đó chúng ta chỉ phong ấn tứ đại hung thú, bây giờ một trong bốn hung thú có dấu hiệu thức tỉnh. Chỉ e, nhân gian sẽ không chịu nổi. "

" Lòng người khó dò, nếu nó trở lại vậy thì để nó thanh trừng bớt đi, những người tâm tính còn lấy tiểu Thiên Đạo tạo cơ duyên cho bọn họ tiếp tục tu luyện. Còn lại đều bị thiên phạt là được rồi. "

Ngụy Vô Tiện bật cười: " Trạm lang ~ "

" Ta ở! " Lam Vong Cơ đem đầu hắn áp vào trong ngực mình trấn an.

Thế gian hiện nay được mấy ai còn? Chỉ sợ Huyền môn nếu bị thanh trừng sẽ mất định hơn một nửa đi. Như thế cũng tốt, sẽ không còn kẻ nào dám hủy hoại thanh danh A Anh của ta nữa.

Hai người sau một ngày tư bôn liền cũng đến Mộ Khê Sơn phía tây Kỳ Sơn. Lam Vong Cơ mang theo Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ lên hẳn lưng chừng núi, nơi đây có một cái hang động thật lớn. Đứng trước cửa động hai người nhíu mi, một mùi vị hôi thối tanh tưởi khiến cả hai cảm giác không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện ném vào trong hang động một quả cầu lửa, cầu lửa lơ lửng chiếu sáng cả hang động đen kịt. Nhìn có thể thấy hang động rất lớn và sâu. Nhìn tới một đoàn hắc khí lượn lờ trong hang động hắn thở dài.

" Nhị ca ca, khí tức thật nồng. "

Lam Vong Cơ gật đầu: " Bên trong chứa đầy oán khí và hỗn độn ma khí." Y nắm lấy eo hắn bay xuống đáy động. Đến trước một cái hàn đàm rất lớn, bên trong còn có một tòa đảo cũng không kém. Hàn đàm tỏa ra ánh sáng bạc nhẹ có thể thấy nơi đây chứa đầy linh khí nhưng phía trên mặt nước lại là một đoàn hắc khí đen ngòm.

Tòa đảo còn được một tầng kết giới màu bạc bao quanh như bảo hộ nó nhưng có thể thấy hắc khí đã len qua kết giới chạm vào tòa đảo.  Lam Vong Cơ miết ngón tay, linh khí sung túc từ hàn đàm nảy lên cùng hắc khí đánh nhau. Ngụy Vô Tiện cũng dùng linh lực điều khiển quạt xếp đánh về phía trước. Một lúc, hai người vươn tay hắc khi bị hai người hút vào lòng bàn tay rồi biến mất hoàn toàn. Để lại mồ hàn đàm nhu hòa.

" Lam Trạm, hỗn độn ma khí xuất hiện ở đây cũng khá lâu rồi."

" Ân, có thể lúc chúng ta chuyển kiếp. "

Ngụy Vô Tiện điều khiển quạt xếp quạt mạnh mặt nước khiến cho hàn đàm dao động mạnh, cột nước xuất hiện xối thẳng lên tòa đảo.

" Huyền Vũ, còn không tỉnh?" Hắn nhẹ giọng nói.

Chưa tới một khắc sau, tòa đảo lập tức dị động. Theo dị động của nó mặt đất rung chuyển. Một đôi mắt như hạt kim châu khổng hiện ra, một cái đầu rùa thật lớn ngoi lên mặt nước.

Yêu thú mình rùa đuôi rắn đích xách là một trong tứ tháng thú Huyền Vũ.

Huyền Vũ thở phì phò, hơi nước cực lớn thổi bay đất cát nơi nó chạm vào.

" Điện hạ, Đế tôn!" Huyền Vũ mở miệng nói.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nhìn nó: " Huyền Vũ, chuyện của ngươi là thế nào. Tại sao lại trở thành Đồ Lục Huyền Vũ tàn sát nguyên một thành trấn dưới chân núi!? "

Huyền Vũ lắc đầu rùa, thanh tỉnh được một chút nói: " Điện hạ, Đế tôn. Năm đó hai vị rời đi chuyển kiếp, không biết từ đâu xuất hiện hỗn độn ma khí, ta cố gắng dùng nguyên tháng trấn áp không cho nó xâm nhập vào. Không tới mấy năm, đột nhiên trong động lại xuất hiện một đám tu sĩ, nhìn gia văn không biết nhà nào nhưng không phải ngũ đại thế gia....

Bọn chúng đều bị hỗn độn ma khí điều khiển tấn công ta, ta sợ làm bọn chúng bị thương không dám chống trả..."

" Sao ngươi ngu vậy, đều đã bị nó điều khiển thì giết đi. " Ngụy Vô Tiện quát.

Lam Vong Cơ trấn tĩnh xoa xoa tay hắn : " Đừng tức giận. "

" Xin lỗi, Nhị ca ca! "

" Ngươi và ta không cần nói hai từ này. " Y lại nhìn Huyền Vũ hất cằm : "... Tiếp tục. "

Huyền Vũ lại tiếp tục nói : " Chính là đám tu sĩ đó đấu với ta một tháng, thì một đạo nhân tu vi cao cường tới, hắn ta hỗ trợ ta đem đám kia diệt sạch, ta lúc đó mới có thể nghỉ ngơi. Vị kia lúc đó cũng chưa rời đi, căn bản cũng là bị thương, sau ta cùng hắn một phen trò chuyện liền biết danh tính hắn. Hắn gọi Duyên Linh Đạo Nhân, là đại đệ tử của Bão Sơn. Bão Sơn làm tính toán đoán ta gặp rắc rối liền truyền thư cho hắn ta đến hỗ trợ ta. Chỉ là Duyên Linh mệnh ngắn, hỗn độn ma khí len theo vết thương xâm nhập thần trí điều khiển hắn.

Ta vì nề hà hắn là đệ tử của Bão Sơn nên không dám xuất động, sau liền bị hắn làm bị thương ngay cổ. Bởi vì trong động đã chết khá nhiều người, oán khí sản sinh tăng thêm công lực của hỗn độn ma khí đem thần trí ta rối tinh mơ hồ. Lúc ta thanh tỉnh trở lại, vị Duyên Linh Đạo Nhân đã bị ta ăn mất..."

" Ngươi là nói Duyên Linh hỗ trợ ngươi? " Lam Vong Cơ hỏi.

Nhận được cái gật đầu của Huyền Vũ hai người liền trầm mặc.

Theo lý nên nói, Bão Sơn Tán Nhân sẽ không thể nào tính toán được số mệnh của Huyền Vũ. Đơn giản Bão Sơn cũng chỉ là tu sĩ phàm nhân, không phải như Huyền Vũ là một thân thần thú, độ kiếp thất bại.

Thế nhưng Bão Sơn Tán Nhân vẫn tính ra được Huyền Vũ gặp nạn. Trong chuyện ắt có mưu.

" Điện hạ, bên trong mai rùa của ta có một phen kiếm, chính là thanh kiếm của Duyên Linh năm đó. Bị lây nhiễm cả oán lẫn hỗn độn ma khí, ta lúc đó trong tình trạng bị điều khiển nên đã đồ sát cả một thành trấn. Tỉnh lại liền phát hiện bản thân dưới chân núi, phen kiếm kia cũng từ điều khiển ta mà rơi vào trong mai rùa. Ta quá sợ hãi nên lập tức chạy về Huyền Vũ động ngủ say đến. Muốn nhờ hàn đàm giúp ta tẩy trừ đi chúng. "

Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười nhợt nhạt. Hắn cùng Lam Vong Cơ hơn 600 năm trước đem Huyền Vũ đặt tại đây, giúp nó tẩy trần một lần nữa độ kiếp. Kết quả cả hai rời đi, Huyền Vũ lại gặp kiếp nạn này. Công đức mất hết bây giờ chỉ còn là Đồ Lục Huyền Vũ, thần thú thất bại.

Hắn ngửa cổ lên nhìn nóc động. Các linh vật thần thú được sinh ra bởi Hỗn Độn Hồng Hoang đều phải gặp tao ngộ này sao?

Lam Vong Cơ nhìn hắn biết trong lòng hắn nghĩ gì nói: "Huyền Vũ, ngươi bây giờ đi theo chúng ta tu lại công đức đi. "

" Huyền Vũ nhận mệnh! "

Ngụy Vô Tiện tròn mắt vỗ tay như nhớ ra cái gì đó hô lên: " Từ từ Huyền Vũ, mấy năm trước có kẻ nào xâm nhập nơi đây không?"

" ? " Huyền Vũ nghi hoặc, trong trí nhớ lại xẹt qua một mạt hình ảnh khí nó coa chút khó chịu: " Điện hạ, Đế tôn. Quả thực là có, hơn mười năm trước có một thiếu niên mặc gia bào Kim thị, đem một cánh tay của hung thi ném vào đây. Cánh tay oán khí quá nặng, ta liền đem nó cũng bỏ vào mai rùa tạo kết giới trấn áp. "

" Đem nó ra cho ta. "

Huyền Vũ quay đầu từ trong mai rùa ngậm ra một cái cánh tay được bao bọc hởi một tầng kết giới linh lực, oán khí tràn đầy rất khó nhìn tới bên trong. Đợi Huyền Vũ nhả ra ném dưới chân hắn, Ngụy Vô Tiện dùng túi Càn Khôn đem nó phong lại.

" Huyền Vũ, ngươi quả thực may mắn, may rằng quỷ thủ này oán khí cực nặng nhưng không ảnh hưởng tới ngươi. " Hắn cười nói nhìn Lam Vong Cơ dùng linh lực dò xét trong mai rùa lấy ra một thanh oán kiếm. Y cũng nhanh chóng thu nó vào một cái túi càn khôn khác.

" Điện hạ, ngài biết chủ nhân quỷ thủ?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu: " Chủ nhân cánh tay này là chuyển thế của Cự Môn tinh quân."

Huyền Vũ lại thở phì tức giận, sao có thể là Cự Môn tinh quân. Cự Môn tinh quân rõ ràng là một quân tử thắn thắn trượng nghĩa. Sao có thể chịu tao ngộ đến mức bị phanh thây toái hồn oán khí tận trở biến thành hung thi thế này!!!

" Ngươi đừng tức giận, này cũng là....kiếp nạn của huynh ấy."

" Điện hạ, Đế tôn! Là kẻ nào dám cả gan ra tay với tinh quân như thế? "

" Ngươi có thể đoán được. " Lam Vong Cơ nắm lấy eo Ngụy Vô Tiện rồi nhìn Huyền Vũ. Y vươn tay ra, từ lòng bàn tay y xuất hiện một màu tím lấp lánh như bầu trời sao, bao bọc lấy Huyền Vũ. Huyền Vũ từ một còn đại vương bát liền bị tẩy sạch sẽ oán khí, rồi thu nhỏ bay vào lòng bàn tay y.

Sau một loạt thao tác y vung tay, hai người nhanh chóng biến mất khỏi Huyền Vũ động xuất hiện ở Thanh Hà.

" A ~ Lam Trạm, hay là chúng ta đem Huyền Vũ cho mấy đứa nhỏ chơi đi?"

" Ân, như thế cũng được. "

Tiểu Huyền Vũ một bên bay bay trước mặt hai người nãi thanh hô: " Đứa nhỏ? Điện hạ và Đế tôn có hài tử?"

" Chính là, đợi bọn ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ liền giao ngươi cho mấy đứa nhỏ. Ngươi đi theo bảo vệ chúng là được. "

" Ây da, Điện hạ, ta chắc chắn sẽ tận chức a! "

Hắn lôi kéo tay Lam Vong Cơ: " Huyền Vũ đây rồi, Thanh Long cũng ở, Bạch Hổ ta không rõ, nhưng Lam Trạm, mấy năm trước ta hồn mê, linh hồn ta đã xuất hiện ở Bách Phượng đảo. Ta đã nhìn thấy cáy sinh mệnh ngô đồng của Chu Tước vẫn còn, thậm chí còn đang đâm chồi trở lại! "

" Ý ngươi là Chu Tước vẫn còn sống?"

" Chính là! Ngươi có nhớ năm đó ta đem Ôn Ninh đi Phục Ma động tu luyện không? Ta có nói với ngươi ta cảm nhận được khí tức của đồng loại. "

"....." Lam Vong Cơ trầm mặc. Nhìn y thế hắn cũng trầm mặc theo.

Nếu như vậy, Phục Ma động có lẽ là nó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top