chương 49
" Vong Cơ, đã tìm thấy A Tiện?" Lam Hi Thần nâng tay áo rót ra một ly trà cho Lam Vong Cơ ngồi đối diện.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện đột nhiên không thấy, Lam Vong Cơ tìm kiếm khắp nơi cũng chẳng có dấu vết. Đến tận gần chiều, Lam Vong Cơ đang định xuống núi tìm kiếm thì một con lam tước xinh đẹp bay tới. Y chạm vào nó, mọt giọng nói trong trẻo vang lên, y khẽ cười. Giọng nói kia xác thực là của Ngụy Vô Tiện. Nhận được tin y cũng quay trở về Tĩnh thất một chuyến.
Vừa đến sân viện liền thấy Lam Hi Thần tay cầm Liệt Băng vẻ mặt sốt ruột nhìn y.
" Huynh trưởng không cần lo lắng, A Anh đã truyền tin, cùng đám Tư Truy đến Mạc gia trang." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói.
Lam Hi Thần ôn hòa cười: " Vậy thì tốt rồi. Nếu chút đệ có đi tới, thông tri cho huynh trưởng một tiếng, ta cũng muốn đi một chút."
" Vong Cơ sẽ."
Lam Hi Thần gật đầu đứng dậy rời đi. Y nhìn bóng lưng huynh trưởng cũng không có cảm giác gì.
Thật ra từ lâu, Lam Vong Cơ y đã nhìn tới huynh trưởng có tâm tư khác với Ngụy Vô Tiện. Có lẽ lúc Xạ Nhật Chi Chinh, năm đó vô tình nghe được đi. Y cũng đã từng nghe thấy tiếng tiêu Lam Hi Thần thổi cho nên tâm tư y mới sinh ra ý nghĩ nhanh chóng dập tắt đi ý định câu đi bạn lữ của huynh trưởng.
Quả thực là thành công.
Cho dù có bao nhiêu kiếp, Ngụy Anh mãi mãi thuộc về Lam Vong Cơ y!
__________
Mạc gia trang.
Ngụy Vô Tiện, Lam thị tứ bích cùng Lam Hi Văn và Mạc Huyền Vũ đi tới nơi phát ra tiếng ồn ào. Một đám người thị nữ và nô bộc của Mạc gia trang đang cầm đuốc xem xét. Ngoài ra còn có tiếng khóc của một người phụ nữ, nghe liền biết là của vị Mạc phu nhân kia.
Mấy người chen vào đám người, nhìn tới vật thể đang nằm trên đất cạnh hòn giả sơn kia.
Nằm trên đất là một thứ hình người, thân thể dùng vải trắng che phủ, chỉ lộ ra phần đầu. Sắc mặt Lam Tư Truy và mấy thiếu niên kia đều hết sức nghiêm trọng, đang cúi người xem xét, khe khẽ trò chuyện, có vài câu lọt vào tai Ngụy Vô Tiện, hắn hỏi nhóm người phát hiện thi thể:
"...... Thời gian phát hiện chưa đầy một nén nhang?"
" Đúng...đúng vậy." A Đồng lên tiếng, A Đồng chính là thư đồng của Mạc Tử Uyên lúc nào cũng đi bên cạnh gã.
Thứ hình người này chính là Mạc Tử Uyên. Ngụy Vô Tiện liếc qua một cái, cầm lòng không nổi lại liếc thêm mấy lần nữa.
Khối thi thể này nửa giống nửa khác Mạc Tử Uyên. Tuy khuôn mặt ngũ quan rõ ràng là diện mạo của đứa em họ được cho không biếu không kia, nhưng hai gò má lõm xuống rất sâu, hốc mắt và tròng mắt lồi ra, lại thêm da dẻ nhăn nheo, dường như đã già thêm hai chục tuổi so với Mạc Tử Uyên vốn đang độ thanh xuân. Có vẻ như hắn đã bị hút khô máu thịt, biến thành bộ xương bọc một lớp da mỏng dính. Nếu trước kia Mạc Tử Uyên chỉ xấu thôi, thì bây giờ thi thể của hắn vừa già lại vừa xấu.
Mạc Huyền Vũ bây giờ mới biết lúc nãy Ngụy Vô Tiện nói là có ý gì. Quat thực một trong những kẻ thù của gã đã chết, hả lòng hả dạ!
Ngụy Vô Tiện còn đang ngắm nghía, thì Mạc phu nhân đứng gần đó đã đột ngột xông tới. Trong tay bà lấp lóe hàn quang, thì ra là một thanh chủy thủ. Lam Tư Truy nhanh tay lẹ mắt đánh rơi nó, còn chưa kịp mở miệng, Mạc phu nhân đã quay sang cậu ta hét to: "Con ta chết thảm, ta muốn báo thù rửa hận cho nó! Ngươi cản ta làm gì?"
Lam Hi Văn, Lam Như Ngọc và Lam Quân Phàm che trước người Ngụy Vô Tiện, ánh mắt chứa đầy sự tức giận ghét bỏ. Mạc Huyền Vũ tức giận quát:"Con trai bà chết thảm, liên quan quái gì đến Ngụy công tử!"
Ngực Mạc phu nhân phập phồng: " Hắn là người tu tiên! Dĩ nhiên biết yêu thuật. Hay là ngươi!!! Mạc Huyền Vũ, hay là ngươi giết con ta? Cha ngươi là người tu tiên, ngươi dĩ nhiên cũng biết a. Ngươi ngày nào cũng bị con ta đánh mắng, nhất định là ngươi!!"
Lam Tư Truy ngoái đầu lại, liếc nhìn bộ dạng ngây ngốc của Mạc Huyền Vũ và sắc mặt biến đen của một nhà bốn người kia, nói: "Việc này, phu nhân cũng không có chứng cứ. Hơn nữa từ đầu tới cuối chúng ta đều đi cùng nhau..."
" Chứng cớ!!! Các ngươi là một giuộc còn muốn chứng cớ? Giết người còn đòi chứng cứ!" Mạc phu nhân tức giận muốn tiến tới đánh.
Ngụy Vô Tiện thản nhiên cúi xuống vén mảnh vải trắng che phủ từ đầu đến chân. Trên thi thể của Mạc Tử Uyên, đã thiếu đi một thứ.
Một cánh tay trái của hắn, từ bả vai trở xuống đã không cánh mà bay!
" A Uyên a...con chết thật thảm a...."
Sau cơn kích động, bà che mặt nức nở: "...Chỉ thương A Uyên của ta vốn rất ít khi say mê một ai đó, nhìn tới nàng ta liền động lòng muốn chạm tớ, không ngờ các ngươi lại độc ác như vậy, chẳng những bị các ngươi thỏ thái độ, còn phát điên phát rồ giết hại..."
Phát điên phát rồ!
Đã bao năm không nghe ai dùng từ này đánh giá mình, quả là thân thương. Ngụy Vô Tiện cười khẩy, hắn thân là thiên chi kiêu tử. Mười mấy năm trước Xạ Nhật Chi Chinh bị bách gia danh xưng Di Lăng lão tổ giết người không ghê tay.
Hắn, Bàn Cổ Phượng Hoàng thần hào Thiên Quân Đế tôn Điện hạ. Trong thiên địa, hắn muốn giết ai thì giết. Thiên Đạo còn phải cúi đầu vì hắn mà phục vụ. Hắn Ngụy Vô Tiện khinh thường những kẻ này.
" Thèm muốn người đã có gia đình? Đẹp gớm. Một đám phàm nhân các ngươi còn dám tơ tưởng tới mẫu đế của ta? Chán sống rồi sao? Con của ngươi cũng chỉ là con kiến trong mắt bọn ta mà thôi. Giết hắn? Bẩn tay bọn ta." Lam Như Ngọc khinh thưởng nói.
Quân Phàm lạnh nhạt: " Nếu không phải Lam thị ta trước nay cứu thế cứu dân quân tử sáng trong hành thiện tích đức, chúng ta cũng không muốn ở đây để các ngươi sỉ nhục mẫu đế của ta."
" Thiên Đạo trừng phạt, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo." Lam Hi Văn.
Ngụy Vô Tiện không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, suy nghĩ một lát, thò tay vào ngực áo Mạc Tử Uyên lục lọi, lấy được một vật. Mở ra xem, ra là một lá Triệu Âm kỳ.
Mà đám Lam Tư Truy, Cảnh Nghi thấy món đồ lấy ra từ ngực áo Mạc Tử Uyên cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến trò hề hôm nay, đầu đuôi câu chuyện cũng không khó đoán.
Đợi đến đêm, Mạc Tử Uyên lén lút ra ngoài, đi ngang qua tây viện, lại thấy Triệu Âm kỳ cắm ở hòn giả sơn. Tuy đã được dặn đi dặn lại rằng không được ra ngoài lúc nửa đêm, không được đến tây viện, càng không được động đến những lá cờ màu đen này, nhưng Mạc Tử Uyên lại đinh ninh họ sợ bị người khác trộm mất pháp bảo quý hiếm mới cố ý đe dọa. Gã căn bản không biết công hiệu của Triệu Âm kỳ này đáng sợ đến nhường nào, một khi giấu nó vào trong ngực, toàn thân sẽ biến thành một tấm bia sống. Chân tay hẳn quen làm chuyện không sạch sẽ, trộm phù triện pháp khí của Mạc Huyền Vũ này đến nghiện rồi, trông thấy vật lạ trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, không lấy không được, liền thừa dịp chủ nhân của lá cờ đang thu phục tẩu thi ở tây viện mà lặng lẽ lấy đi một lá.
Kỳ trận dùng tổng cộng sáu lá Triệu Âm kỳ, trong đó năm lá bố trí ở tây viện, lấy mấy thiếu niên Lam gia kia làm mồi nhử. Có điều bọn họ mang theo người không biết bao nhiêu món pháp khí tiên môn, mà Mạc Tử Uyên tuy chỉ trộm đi một lá, nhưng trên người lại không có pháp khí gì phòng thân. Chọn quả hồng mềm mà bóp, tà túy hiển nhiên sẽ bị hút về phía hắn. Nếu chỉ là tẩu thi thì không thành vấn đề, cho nó cắn vài cái cũng chưa chết ngay được, còn có thể cứu. Nhưng thật không khéo, lá Triệu Âm kì này lại vô tình gọi đến đây thứ còn đáng sợ hơn cả tẩu thi. Chính thứ tà túy không rõ lai lịch này đã giết chết Mạc Tử Uyên, cũng cướp đi một cánh tay của gã!
Ngụy Vô Tiện nâng tay, một con lam tước hiện ra, hắn khẽ điểm nhẹ mỏ của nó rồi thả nó bay đi.
" Đã tìm thấy một phần."
Mạc Huyền Vũ lặng lẽ đứng phía sau hắn nhìn con lam tước bay đi.
Mạc Huyền Vũ gã đến từ một thế giới khác, thế giới đó, gã vì hiến xá cho Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện mà chết. Mà hiến xá cũng không thành công. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân còn sống, tìm hiểu không lâu mới nghĩ tới bản thân hồi tưởng lại. Nhưng từ khi Ngụy Vô đến đón gã. Còn giới thiệu bản thân, gã mới biết gã đã hồi tưởng ở thế giới khác. Mà thế giới này Ngụy Vô Tiện không chết, còn tự động xuất hiện muốn giúp gã báo thù.
" Huyền Vũ, một người đã giải quyết. Hài lòng?" Ngụy Vô Tiện nói khẽ đủ để gã nghe thấy.
Mạc Huyền Vũ ngơ ngác gật đầu.
" Triệu Âm Kỳ do ta chế tác, cho nên nó được tính thành ta thay ngươi đi. Giống với kiếp trước của ngươi, thật ra nếu ' ta ' kia sống lại, thì chuyện đêm nay xảy ra vẫn có, vẫn được tính cho ta thay ngươi. Ngươi hiến xá thất bại, chuyện vẫn sẽ xảy ra, vẫn tính mệnh lên ta. Vì đồ vật là do ta tạo ra. Mà món nợ của ngươi là kí thác lên ta và ' ta ' kia. "
" Huyền Vũ đã hiểu." Mạc Huyền Vũ chắp tay, gã tin tưởng hắn.
Vì niềm tin kiếp trước còn có kiếp này, gã đều tin tưởng vào Ngụy Vô Tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top