Chương 15
Đêm trước cuộc chiến mấu chốt, ai ai cũng khẩn trương. Nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt để giao chiến. Giờ Hợi đã đến nhưng không hiểu sao Lam Vong Cơ có chút khó ngủ, không như thường ngày cho dù có khó ngủ y cũng đều nhắm mắt chờ đợi bình minh đến. Chỉ là bây giờ trong lòng có chút nhộn nhạo không chịu được. Y rời giường ra ngoài đi dạo.
Hôm nay là một đêm trăng tròn, rất lớn. Là đêm Trung Thu. Bình thường vào ngày này ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ mở gia yến. Nhưng năm nay lại ngoại lệ, chiến tranh tới, chẳng có gia tộc nào chịu thương chịu khó bày tiệc cả, chắc mỗi Lan Lăng Kim gia ngoại lệ.
Y đi dạo một vòng, loanh quanh một lúc đã đứng trước một vườn hoa. Cũng chẳng biết vì sao nơi này lại xuất hiện một mỹ cảnh như vậy. Từng khóm hoa Tử Đinh Dương lam được trồng thành hàng tạo thành một mê cung hình tròn. Ánh trăng chiếu rọi lên những cánh hoa càng thêm nổi bật. Làn gió đưa hương nhẹ nhàng vào cánh mũi khiến người thư giãn. Từng nhành từng nhành lắc lư tạo nên tiếng sột soạt trong một không gian tĩnh lặng.
Y đứng trước lối vào, lại ngưng thần ngắm nhìn thiếu niên y bào trắng đỏ thường ngày. Những bông Tử Đinh Dương có xinh đẹp đến đâu cũng không đả động đến tim y bằng chàng thiếu niên đang đứng giữa vườn hoa ấy. Mái tóc đen nhực mực xõa tung phất phơ tán loạn trong gió. Từng đợt gió đến, y để ý tới hắn không mặc ngoại y. Thân hình thon gầy của thiếu niên càng trở nên cô đơn tĩnh mịch. Y bước dần tới hắn. Đứng phía sau hắn. Nhìn hắn. Bỗng hắn lại ngâm thơ.
Hà niên thực hướng tiên đàn thượng
Tảo vãn di tài đáo phạn gia
Tuy tại nhân gian nhân bất thức
Dự quân danh tác tử dương hoa
Lam Vong Cơ mỉm cười khẽ, đem ngoại y của y cởi ra, khoác lên vai hắn. Hắn sửng sốt quay người lại, dường như không thể tin mà nhìn y.
" Lam Trạm?? "
Y gật đầu: " Ta đây. Ngụy Anh"
" Sao ngươi lại ra đây, đã là giờ Hợi rồi. Chẳng phải Cô Tô Lam thị các ngươi đều giờ Hợi nghỉ sao?" Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ áo ngoại bào kéo sát vào nhau. Cơ thể có chút run rẩy, mùi đan hương thanh lãnh từ áo khoác của Lam Trạm làm y có chút choáng váng. Hắn khẽ hít lấy mùi hương làm dịu trái tim hắn. Dường như hương thơm của Tử Đinh Dương cũng không so được với mùi hương từ áo Hàm Quang Quân.
"....ta.." Y không biết phải giải thích thế nào. Chỉ có thể đứng đoa nhìn hắn. Rồi lại nhớ tới.
" Bài thơ ngươi ngâm...khá hay.."
Hắn đột nhiên bật cười: " Ha ha ha ha ha ha Lam Trạm a Lam Trạm, lần đầu ngươi lại khen ta thế đấy. Sao, ca ca ngâm thơ hay lắm hửm?!" Hắn nhướn người áp sát tính trêu chọc y. Đôi tai y đột nhiên đỏ bừng, y lúng túng đem hắn đẩy ra.
" Hồ ngôn loạn ngữ!"
" Hảo hảo hảo, ta hồ ngôn loạn ngữ. Nói đi ngươi sao lại ra đây."
" Ta không ngủ được." Y điều chỉnh lại hô hấp, rồi liếc nhìn thiếu tiên đang cười tươi kia. Y có chút hoảng hốt.
Dường như cái người thiếu niên cô đơn, ánh mắt mê man đau đớn nhìn lên trời, hàng mi khẽ run rẩy kia chỉ là ảo giác.
Hắn thở dài, rồi tìm một chỗ sạch sẽ bên khóm hoa rồi ngồi xuống một cách nhã nhặn. Thấy hắn như vậy y cũng làm theo, tư thế ngồi đoan chính. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, người này đã mất tích ba tháng, sau khi trở lại lại là một bộ dạng hoàn toàn khác. Hắn mặc dù vẫn có chút ngả ngớn nhưng rõ ràng đã quy phạm nhã nhặn đoan chính rất nhiều. Trở nên rất ôn nhuận.
Thật ra cũng không hẳn, ba tháng hắn mất tích. Lam Vong Cơ cũng đã thay đổi. So với trước kia nhìn Ngụy Vô Tiện là muốn né tránh nhưng cầm lòng không đậu lại muốn chạm tới thì y bây giờ rất rất muốn đem hắn giấu đi.
A Anh, đến ngày ta tìm được trùng sinh của ngươi, ta sẽ mang ngươi về. Đem về...giấu đi.
" Lam Trạm, ngươi...biết hát không? " Ngụy Vô Tiện quay đầu sang nhìn y. Hắn tự nhiên lại điên rồi, lại định kêu Hàm Quang Quân hát. Thật buồn cười.
" Không." Y cuộn tròn ngón tay lại. Lại nhìn lên trời. Mặt trăng to tròn chiếu rọi xuống khuôn mặt trắng tinh xảo không tì vết của y, khiến y trở nên sáng chói.
" Ai ai ai ai. Lam Trạm a, sao ngươi lại đẹp thế, nhìn xem, đến ánh trăng còn muốn đem ngươi thay nó chiếu sáng aaaa." Hắn lại bắt đầu ngả ngơn, dựa dựa vào y. Hắn biets Lam Trạm rất không thích đụng chạm nha, nhưng hắn không kìm được muốn trêu chọc y.
" Đừng nói bậy." Lam Vong Cơ nhắm mắt không muốn để ý tới hắn nữa. Chỉ là y bất giác lại mở miệng. Không phải một cuộc trò chuyện, một âm thanh âm dịu truyền tới não bộ Ngụy Vô Tiện. Hắn ngơ ngác nhìn y.
Lam Trạm thế mà hát...thế mà y biết hát nha. Đám rồng con các ngươi toàn khẩu thị tâm phi.
...
飞花连碧 风流忆年少
Fēihuā lían bì fēnglíu ỳi níanshào
姑苏又泛春潮
gũ sũ yòu fàn chũn cháo
群峰隐隐云深处
qún fēng yǐnyĩn ýun shēn chù
延绵自有相思道
yánmían zì yǒu xiāngsĩ dào
人虽去冰心未销
rén suĩ qù bīngxīn wèi xiāo
雨过枇杷俏
yŭgùo pípá qìao
竹篙略挑随手抛
zhú gão lüè tião súishõu pão
谁接着个中酸甜日后都付一笑
shéi jiēzhe gè zhōng suān tían rìhòu dōu fù yīxìao
原来 陈情俱是旧人
yúanlái chén qíng jù shì jìu rén
撩动 心事如何能避尘
líaodòng xĩnshì rúhé néng bì chén
与你一曲吹彻欢同恨
yũ nũ yĩ qũ chuĩ chè huān tóng hèn
千帆过还天真
qiānfāngào hái tiānzhēn
.......
Lam Vong Cơ ngân khúc, Ngụy Vô Tiện bên này đã chìm vào giấc mộng trên vai y. Có lẽ hắn đã mệt rồi, mấy ngày gần đây đều phải thức đêm giết địch, đến sáng lại đi bàn sự. Chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng. Cảm nhận sức nạng trên vai, y cũng không ngừng hát mà chỉnh lại tư thế cho hắn. Ôm hắn vào lòng đem hơi ấm dỗ cho hắn chìm vào giấc ngủ ngon. Nếu là Lam Vong Cơ lúc còn theo học thì y sẽ không đem người ôm vào mộng thế này, lại trải qua ba tháng hắn mất tích ngay trong chính ngôi nhà của y. Khiến y đã lâm vào điên loạn, thế mà kỳ ngộ lại tới bất ngờ.
Y dịu dàng vén tóc mai y qua tai, bàn tay lại không ngừng khắc họa khuôn mặt ấy vào tâm can, dung nhập vào khuôn mặt diễm lệ năm đó. Đây...chính là định mệnh chi nhân của y..cũng là ái nhân cùng y trói buộc linh hồn hơn mấy tỷ năm qua.
Lúc Thiên Địa hình thành, cũng là y cùng ái nhân và mười ba vị tiên quân sinh ra. Kết giao, cùng nhau bảo hộ thế gian thái bình. Đến ngày Thiên Đình hình thành, y cùng hắn quy ẩn, để lại tộc nhân được đắp nặn từ linh khí. Long tộc và Phượng Hoàng. Tộc nhân Long tộc dưới dặn dò của y bảo hộ hải ngoại, chỉ cần là nơi có nước đều sẽ có sự bảo hộ của Long nhân. Ngược lại là tộc nhân Phượng Hoàng được y căn dặn bảo hộ vùng bồn địa đất liền.
Trừ ma vệ đạo.
Phượng Hoàng và Thần Long cân bằng âm dương đem thế giớ vào trật tự
Cả hai đều có sức mạnh của chính và tà. Là Thiên Đạo, là kẻ phán xét thế gian.
---------------------
Nhiếp Minh Quyết một đường mở màn, trường đao Bá Hạ sát phạt đem người Ôn gia đánh sạch, cùng Ôn Húc giao chiến. Thực lụec Ôn Húc không phải dạng vừa, là hài tử đắc ý nhất của Ôn Nhược Hàn cũng là Ôn tông chủ hiện tại. Ôn Triều vốn chỉ là thùng rỗng kêu to, làm sao so sánh được với kẻ mưu mô như Ôn Húc.
Giao chiến tưởng chừng như nghiêng về phía Nhiếp thị thì bất thình linh lại sinh ra một phản đồ, Ôn Húc nhận được kẽ hở liền đem Nhiếp Minh Quyết đả thương, tình hình lập tức đỏa ngực về Ôn thị bên kia.
Trận chiến ở Bất Dạ Thiên vô cùng cam go. Số thương vong giữa các gia tộc nhiều vô kể. Căn bản do Ôn thị chiêu mộ nhâm tài quá nhiều, dẫn đến chủ yếu người Ôn gia đều có thực lực. Lam Vong Cơ một bên gảy đàn Vong Cơ, một bên bảo hộ Ngụy Vô Tiện. So với Lam gia vốn tiếp thu tà đạo cùng Giang gia là nhà của hắn thì hầu như kẻ khác đều chắc chắn bài xích hắn.
" Ngụy Anh, cẩn thận một chút." Lam Vong Cơ quay người đem linh lực xanh lam bao trọn lấy hắn, cộng hưởng với hắn.
Hắn đi phía sau, từng bước khoan thai ngắm nhìn những xác chết của Kỳ Sơn Ôn thị, bàn tay phía dưới vốn đã vận oán khí từ từ đem xác chết hóa thành tẩu thi. Hồng bạch y đặc trưng của Phượng Hoàng nhờ oán khi đã nhuốm đen hết những phần có màu trắng trên đấy. Một màu đen tuyền làm nổi bật những khu vực có sắc màu càng tôn lên vẻ kiều diễm của hắn.
Y nhìn hắn rồi lại khẽ mỉm cười. Tu sĩ Lam thị bên kia tiến công bên này Giang gia có vẻ chật vật. Ngụy Vô Tiện như muốn nói gì đó với y.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, tay vẫn gảy đàn, nguồn linh lực mạnh mẽ đem tu sĩ Ôn gia đánh bay. " Cẩn thận, đừng để bị thương." Y căn dặn, y biết hiện tại Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn thức tỉnh, chỉ là y không muốn thấy hắn bị thương.
" Ta sẽ." Hắn gật đầu đáp lại. Từ trong ngực lấy ra một khối đen như mực, hoa văn kỳ quái. Hắn vươn tay, khối sắt đang nằm gọn trong bàn tay trắng nõn ấy như được mẹnh lệnh mà sống lại, lơ lửng giữa lòng bàn tay hắn. Oán khí khắp thành Bất Dạ Thiên nhanh chóng ngưng kết bao quanh đem khối sắt bay thẳng lên cao. Oán khi một lần nữa được lệnh tỏa ra khắp thành len lỏi vào những xác chết người Ôn gia biến thành tẩu thi hung thi giết sạch những kẻ tội ác tày trời họ Ôn.
Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Thiện bị trọng thương vốn đã bị Ôn Nhược Hàn đem vào đại điện. Ôn Húc lại càn quét nhân gia khác. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần phối hợp đem hắn giết chết, thủ cấp của hắn lăn lông lốc phía dưới.
Ngụy Vô Tiện hợp lại với nhóm Giang Trừng hỗ trợ gã.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top