Chương 13
" Người đâu! Mau lên! "
Lúc này tật sợ chết của Ôn Triều liền thể hiện ra, lập tức lùi ra sau, kêu đám đệ tử Ôn thị không ngừng bao bọc lấy hắn.
Tiếng sáo cất lên, các thi thể chết trận trước đó hóa thành hung thi không ngừng bò lên, tấn công Ôn gia.
Hơn nữa chỉ tấn công người Ôn gia.
" Yêu....Yêu thuật! Yêu thuật!" Ôn Triều bị mấy hung thi dọa tới mức phát run, bên dưới chân hắn không ngừng lạnh lẽo.
Thật buồn cười, rõ ràng lúc nãy còn hô đánh hô giết, bây giờ lại bị dọa tới tè ra quần.
Lam Vong Cơ và Giang Trừng đồng loạt nhìn Ngụy Vô Tiện đang thổi sáo. Hắn tiến lên phía trước, những hung thi đều dạt qua hai bên vì hắn mở ra con đường.
" Ngụy Anh, dừng lại." Lam Vong Cơ nhìn hắn, tròng mắt toàn tia máu đỏ. Giang Trừng cũng không kém cạnh.
Hắn đột nhiên ngừng thổi, đám hung thi cứ tiếp tục lao đánh lao giết. Hắn lẳng lặng nhìn Ôn Trục Lưu đang giao chiến phía trước, lại nhìn Ôn Triều như con rùa rụt cổ. Ngụy Vô Tiện dơ tay, búng tay một cái. Vương Linh Kiều mặt nát bét bê bết máu, tay ả toàn là thịt tươi máu đỏ vụn vỡ, ả ta giống như mất hồn, cả người xanh xao trắng bệch một đoàn nắm lấy cánh tay Ôn Triều mà cắn.
Ôn Triều bị dọa xanh mặt.
" Mẹ nó, thả ra.. Vương Linh Kiều, con ả này thả ta ra." Ôn Triều không ngừng dãy dụa. Vương Linh Kiều không ngừng cắn xé, tay và bả vai của Ôn Triều đã huyết nhục lẫn lộn lộ ra khung xương.
" Ôn Trục Lưu! Cứu ta!!!"
Nghe thấy người cần phải bảo vệ kêu thảm thiết, Ôn Trục Lưu không màng tới mình bị hung thi cắn trúng, mạnh mẽ thoát thân phóng qua bên kia.
Ngụy Vô Tiện lạnh nhạt nhìn Ôn Trục Lưu, ánh mắt lóe lên tia lệ quang, hắn hất nhẹ tay. Một cỗ oán khí nồng đậm tản ra đem Ôn Trục Lưu một đường muốn cứu người trói chặt. Ống sáo trong tay hắn không ngừng tỏa ra oán khí tận trời, quấn quanh Ôn Trục Lưu.
" Hóa Đan Thủ, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể cứu mạng chó của hắn dưới tay ta?!" Tiếng leng keng bởi lục lạc trên tua trâm cài của Mũ Phượng Kim Quan vang lên cho thấy hắn đang di chuyển. Hắn di chuyển đến trước mắt Ôn Trục Lưu, trong ánh mắt chứa muôn vàn hận thù. Ý cười lạnh lẽo. Con ngươi tỏa ra sát í nồng đậm đem Ôn Trục Lưu một thân rét lạnh tràn đầy sợ hãi.
Lam Vong Cơ chân chân tại chỗ chỉ có thể nhìn hắn hành sự. Ngón tay thon dài khẽ để lên mặt cầm. Y suy tư nhìn hắn, có lẽ y đã đoán ra được điều gì đó. Ngụy Vô Tiện hiện tại không có một chút gì giống Ngụy Vô Tiện của ba tháng trước. Rõ ràng Ngụy Vô Tiện là một thiếu niên thần thái sáng lạn, anh tuấn rực rỡ, khóe mắt và đuôi lông mày toàn là ý cười, mà người này lại làm cho y cảm thấy một trận phức tạp, ý cười lạnh lẽo. Khuôn mặt ấy từ bao giờ trở nên kiều diễm quyến rũ đến vậy. Phong cách ăn mặc cũng trở nên nghiêm túc phức tạp.
Bộ dạng ngả ngớn ấy giờ đây bị thay thế bởi một cỗ khí tức tiên nhân. Dường như đây mới chân chính là Ngụy Vô Tiện.
Thật quen thuộc.
Ôn Trục Lưu đột nhiên thoát khỏi vòng vây một đường lao tới muốn đem Ngụy Vô Tiện đánh tới:
" Liều chết cũng thử một phen."
Lam Vong Cơ và Giang Trừng kinh hô trong lòng một tiếng cũng lao tới phía trước muốn bảo hộ người.
" Ngụy Anh!"
" Ngụy Vô Tiện! Ngươi cmn tránh ra!"
Hắn hờ hừng nhìn, chỉ phe phẩy ống tay áo rộng lớn màu bạch hồng thêu hình cánh phượng hoàng tinh xảo, đem Ôn Trục Lưu đánh bay.
Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng chạy đến bên cạnh hắn. Giang Trừng lo lắng hỏi:
" Có bị thương ở đâu không? Ngươi cmn muốn chết à mà cùng Hóa Đan Thủ muốn giao đấu!!!"
" Không sao." Hắn giơ tay trái ra phía trước, oán khí từ lòng bàn tay xông ra đem Ôn Trục Lưu trói chặt.
" Thật là một con chó trung thành và tận tâm." Ngụy Vô Tiện châm chọc.
Ôn Trục Lưu gian nan trả lời: " Ơn tri ngộ của tông chủ, không thể không báo."
"Ơn tri ngộ?" Biểu tình, ngữ điệu Ngụy Vô Tiện trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: "Buồn cười! Dựa vào đâu ơn tri ngộ của ngươi, lại để người khác trả giá đại giới!"
Lời còn chưa dứt, phía sau Ôn Trục Lưu liền truyền đến tiếng khóc thê lương của Ôn Triều. Một ngọn ma trơi xuất hiện, đốt cháy Ôn Triều, tiếng kêu bên tai thảm thiết không dứt.
Ngụy Vô Tiện đang nghĩ tra tấn hai người này thế nào, hoàn toàn không để ý ánh mắt khiếp sợ lại lo lắng của Lam Vong Cơ.
"Hóa Thủ?!" Ngụy Vô Tiện cười lạnh, oán khí tụ về tay trái, hắn bỗng nhiên nắm tay, tay phải Ôn Trục Lưu liền vặn về sau, không bao lâu đã biến thành bánh quai chèo giữa tiếng gào thét thê thảm của hắn, rốt cuộc cũng phế đi.
Ôn Trục Lưu thống khổ quỳ trên đất, từng giọt máu tươi đổ xuống, Ngụy Vô Tiện ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm vào hắn một chút, thao túng oán khí nâng hẳn lên, một bàn tay đột nhiên xuyên qua thân thể hắn. Ôn Trục Lưu lập tức xuất hiện một cái lỗ, trong tay Ngụy Vô Tiện lại xuất hiện một viên Kim Đan tựa như mặt trời nhỏ.
"Kim... Kim Đan..." Tròng mắt Ôn Trục Lưu co lại, như không thể tin được Kim Đan của mình đã bị đào sống ra như vậy.
Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện dùng sức bóp, viên Kim Đan này hoàn toàn nát bấy.
" Chắc ngươi còn chưa minh bạch đi,Ôn Trục Lưu...à không, phải là Triệu Trục Lưu mới đúng."
Ôn Trục Lưu mở to mắt ra nhìn hắn, vẻ mặt khiếp sợ.
" Ngươi.."
" Gia tộc của ngươi, đều chết trong tay của bọn Ôn cẩu. Cái gì mà ơn tri ngộ? Đều gạt ngươi thôi ."
" Ngươi...không ngươi nói láo!!"
" Không tin ngươi có thể hỏi những danh sĩ thế gia khác xem. À sẵn có Giang thiếu tông chủ cùng Lam nhị công tử"
Ôn Trục Lưu ngoẹo đầu nhìn Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng nhận được cái gặp đầu của cả hai. Ôn Trục Lưu không thể tin vào tai mình, thất khiếu đổ máu.
Một con quỷ sơ sinh bò ra, tựa như nhấm nháp mỹ vị, gặm ăn thân thể Ôn Trục Lưu.
Mà giờ phút này, Ôn Triều bị ma trơi đốt còn chưa chết, Vương Linh Kiều vẫn đang gặm cắn.
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ rốt cuộc cố gắng đến Ngụy Vô Tiện trước mặt, nhẹ nhàng gọi tên người trong lòng.
"Nga? Lam Trạm?!" Ngụy Vô Tiện mặt vô biểu tình nhìn qua.
" Người giết môn sinh Ôn thị bên đường chính là ngươi?"
"Đương nhiên."
"Những tấm bùa triệu âm đó..." "Ta làm."
"Ngươi dùng phương pháp gì thao túng mấy vật âm sát này?"
Độ cung ở khóe miệng Ngụy Vô Tiện giảm mạnh, liếc y bằng một con mắt, nói: "Lam nhị công tử, ngươi hỏi vậy là có ý gì."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nói: "Trả lời."
Quỷ sơ sinh chuyển động, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lướt qua, hắn miễn cưỡng từ từ lui về phía sau, lẻn vào trong tối. Ngụy Vô Tiện lúc này mới quay qua Lam Vong Cơ, nhướng mày nói: "Xin hỏi...... Ta không trả lời thì sao?"
Bỗng nhiên, hắn lắc mình né qua, thoát khỏi Lam Vong Cơ tự nhiên chộp tới, lùi lại ba bước, nói: "Lam Trạm, chúng ta vừa mới cửu biệt gặp lại, ngươi liền động thủ bắt người, không được hay lắm nhỉ?"
Lam Vong Cơ thì động thủ bất động khẩu, Ngụy Vô Tiện gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, hai người đều là nhanh nhẹn như nhau. Lần thứ ba đẩy tay y ra, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta còn tưởng rằng chúng ta ít nhất cũng coi như người quen đi. Ngươi cứ một lời không hợp đã vung tay đánh nhau như vậy, có phải có chút tuyệt tình không?"
Lam Vong Cơ nói: "Trả lời!" Giang Trừng cũng tới, che trước Ngụy Vô Tiện, kêu: "Lam nhị công tử!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam nhị công tử, câu hỏi của ngươi cũng khó nói lắm. Hơn nữa cũng thật lạ. Giả như ta hỏi bí kỹ của Cô Tô Lam thị ngươi, ngươi sẽ trả lời ta sao?"
Lam Vong Cơ lại như đang nghĩ gì đó, một lúc sau mới trả lời. " Sẽ."
" Ha hả!"
?
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghệt mặt ra: " Hả? Lam Trạm rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Cùng ta về Cô Tô."
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều ngẩn ra. Giây lát, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cùng ngươi về Cô Tô? Vân Thâm Bất Tri Xứ? Đi nơi đó làm gì?"
Hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "A. Ta đã quên, thúc phụ ngươi Lam Khải Nhân ghét nhất thứ tà ma ngoại đạo của ta. Ngươi là môn sinh đắc ý của hắn, đương nhiên cũng thế, ha ha.
"Không phải." Lam Vong Cơ nghiêm túc. "Không ghét."
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nở nụ cười khẽ, tiếng cười như đánh thức y cùng Giang Trừng: " Cô Tô Lam thị. Ta sẽ về. Nhưng không phải bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top