Chương 04
Tại trận doanh của tu sĩ Giang gia, trong trướng nghị sự, những vị khách khanh lệ thuộc Giang gia cùng các gia tộc phụ thuộc đều có mặt. Giang Trừng ngồi trên chủ vị, những người nên tới cơ hồ đều đã tới.
Đặc biệt hơn, ngồi trên vị trí bên phải là một tu sĩ bạch y. Gương mặt tuấn tú không chút biểu tình, khí chất lạnh lẽo, thanh lãnh như đỉnh Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ, toàn thân tỏa ra hơi lạnh sương giá.
Lam Trạm, tự Vong Cơ.
Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị liên quân, y thay mặt gia nhập đội ngũ chỉ huy.
Nói là cơ hồ đều đã tới, là bởi chỉ còn vị trí bên trái Giang Trừng là còn trống. Đó là chỗ của Ngụy Vô Tiện.
Đã thống nhất thời gian nghị sự, thế mà nói xong lại như nước đổ đầu vịt.
'Ngụy Vô Tiện đang làm cái quái gì không biết,' Giang Trừng nhíu mày, mấy ngày nay tới giờ, Ngụy Vô Tiện ngày càng la cà, cơ hồ không có chiến chinh liền chạy mất dạng, để lại cục diện rối rắm cho hắn dọn dẹp. Nhưng Ngụy Vô Tiện tốt xấu gì vẫn biết chừng mực, nên cũng chưa từng vắng họp, hắn biết trên chiến trường Ngụy Vô Tiện tổn thất rất nhiều, nên hắn thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện ngày càng quá đáng, thương thảo chiến sự quan trọng thế này hắn cũng vắng cho được.
"Đi tìm Ngụy Vô Tiện." Mắt thấy đã đến giờ họp, Giang Trừng quay sang phân phó cho môn sinh.
"Không cần phiền toái." Một vị gia chủ của gia tộc phụ thuộc ngồi trên hạ đầu cười tủm tỉm ngăn môn sinh đang muốn đi ra, nâng chung trà lên uống một ngụm: "Lúc ta trên đường tới đây có nhìn thấy Ngụy công tử."
Giang Trừng ngẩn người, Ngụy Vô Tiện ở trong quân doanh thì sao lại không tới nghị sự?
"Chắc bị sự tình gì trì hoãn rồi." Nói là Giang gia chiêu nạp khách khanh, ít nhiều cũng là hướng tên tuổi Ngụy Vô Tiện mà đến.
"Đúng là có bị sự tình trì hoãn." Vị gia chủ kia tỏ vẻ ý vị thâm trường: "Ngụy công tử không hổ là phong lưu lãng tử, ta thấy có hai cô nương cùng hắn vào trong doanh trướng đó."
Lời vừa nói ra, nháy mắt cả trướng đã an tĩnh, giây tiếp theo trên mặt mỗi người mang một thần sắc khác nhau, có bỡn cợt quay sang người bên cạnh làm mặt quỷ, có nhíu mày không nói. Còn Giang Trừng, mặt đã đen như đáy nồi.
Lam Vong Cơ ngồi bên hắn tay nắm chặt cổ áo, không biết thế nào, cảm giác xung quanh lập tức lạnh băng.
"Không biết hoàn cảnh, không tỏ ý kiến."
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt không cảm xúc đảo qua vị gia chủ vừa nói chuyện kia, giây tiếp theo thu hồi ánh mắt tiếp tục ngồi ngay ngắn như tùng, để lại vị gia chủ dưới ánh mắt lạnh băng của y mà rùng mình.
"Không đợi nữa, chúng ta nghị sự, có gì ta sẽ nói lại cho hắn." Giang Trừng sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn duy trì ngồi lại, không đứng dậy đi bắt Ngụy Vô Tiện, chỉ là dùng ánh mắt tàn nhẫn âm thầm trừng vị gia chủ thị phi kia một cái. Đáng tiếc người nọ đang chết lặng trong ánh mắt lạnh lẽ của Lam Vong Cơ rồi, ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng, vì vậy bỏ lỡ cái liếc mắt đầy uy hiếp kia của Giang Trừng.
Mà bên kia, trong doanh trướng của Ngụy Vô Tiện,
Vừa qua một hồi nhận mẹ nhận con, Ngụy Vô Tiện tươi cười kéo tay Tàng Sắc không buông, ẩn dưới ánh cười của hắn là một tia lo lắng sợ hãi đuổi cũng không đi. Hắn sợ trước mắt hết thảy là một cơn mơ, chỉ có nắm chặt tay mẫu thân mới có được cảm giác chân thật cho hắn biết đây là sự thực.
"Con còn nhỏ đã lanh lợi như vậy. Mới hai tuổi đã biết thả nhện vào chén trà của cha rồi." Tàng Sắc cười kể chuyện lúc nhỏ của Ngụy Vô Tiện cho hắn nghe, lúc này nhìn hai mẹ con thật rất giống nhau: người ta đều biết Ngụy Vô Tiện trời sinh gương mặt tươi cười, cả lúc không cười khóe miệng cũng hơi giương lên, như là đang cười vậy. Mà lúc này, gương mặt Tàng Sắc cũng tươi cười như vậy, nét đẹp trên gương mặt tựa như thiếu nữ thật không khác gì Ngụy Vô Tiện.
"Con còn nhỏ thật sẽ nghịch như vậy a." Ngụy Vô Tiện sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
"Đâu chỉ có vậy," Tàng Sắc ấn ấn lên trán hắn, "Quả là rất hư, đưa con tới Lam gia chơi, con thừa dịp Lam Nhị công tử ngủ đem râu y cạo bằng sạch."
Ngụy Vô tiện chấn kinh, phản ứng đầu tiên là Lam Trạm khi nào để râu chứ, sau đó mới nhớ ra với mẫu thân hắn, người nàng gọi Lam Nhị công tử kia là Lam Khải Nhân. Sau đó hắn liền bội phục bản thân thuở bé, Lam lão nhân là ai chứ, râu của lão cô bản này mà cũng dám cạo, còn có cái gì hắn không dám làm?
"Con đừng nghe mẹ con hù con, nàng ta lúc còn nhỏ cũng không bớt nghịch hơn con đâu." Khi Kính ở một bên xen vào, không chút lưu tình bóc mẽ sư muội.
"Thế á?" Mắt Ngụy Vô Tiện sáng rực lên: "Sư bá người mau nói, mẹ con khi còn bé đã làm những gì?"
"Sư tỷ!" Tàng Sắc thét một tiếng kinh hãi, muốn ngăn sư tỷ bóc mẽ mình, nhưng đã không kịp rồi.
Khi Kính cười trầm ngâm nhìn Tàng Sắc, mở miệng nói, "Mẹ con khi còn bé thừa dịp sư tổ con phơi nội y liền lưu lại trên quần áo hai vết tay nhỏ đen như mực. Quay đầu liền đi mách lẻo là do sư bá hơn một tuổi làm, hại sư bá không biết ăn nói bị sư tôn phạt giặt áo nửa năm, cuối cùng trực tiếp hạ sơn bỏ chạy lấy người."
"Ha ha ha ha ha ha hồi nhỏ mẹ hư như vậy sao?" Ngụy Vô Tiện cười muốn điên, mẫu thân trong ký ức hắn là nữ tử đoan trang thục đức, không nghĩ tới nghịch ngợm chỉ có hơn hắn chứ không có kém.
Tàng Sắc đỏ mặt, lúc nhỏ nghịch gây không ít chuyện xấu, không tưởng tượng có một ngày bị nói ra trước mặt con trai mình thế này.
"Vậy sau này sư tổ không phát hiện sao?" Ngụy Vô Tiện có chút tò mò, hắn cũng từng nghe người ta đồn về sư tổ nhà mình, biết đó là một vị cao nhân thâm sâu khó lường, cao nhân như vậy mà để mẹ hắn gạt hay sao?
"Đương nhiên là phát hiện." Tàng Sắc tự bật cười: "Kỳ thật từ đầu sư tổ con đã biết. Nhưng ta có đặc chiêu lấy lòng sư tôn đó." Nàng cười cong cong đuôi mắt đào hoa, nhớ tới sự việc ngày còn nhỏ.
"Chiêu gì ạ?" Ngụy Vô Tiện tò mò.
"Ta làm cho sư tổ con một hộp điểm tâm đủ màu, gặp lúc sư tổ tâm tình có vẻ không vui liền lấy điểm tâm ra nịnh, sư tôn rất thích ăn ngọt, ăn điểm tâm xong tâm tình liền tốt rồi."
"Mẹ, mẹ còn biết làm điểm tâm!" Ngụy Vô Tiện ghé vào đầu gối Tàng Sắc, bắt lấy tay Tàng Sắc để lên mặt cọ cọ: "Con muốn ăn con muốn ăn! Con muốn ăn bánh hoa sen, bánh hạt sen, bánh hoa quế..." Hắn điểm một chuỗi tên.
Tàng Sắc cười tùy ý con trai làm nũng trên đùi, cảnh tượng này làm nàng suy nghĩ thật lâu. "Được, làm cho con, đều làm cho con ăn." Nàng vừa nói vừa đưa tay khẽ vuốt mặt Ngụy Vô Tiện, khuôn mặt không dấu vết thời gian đều là dung túng.
"Ngụy Vô Tiện!"
Giang Trừng xốc mành trướng đi vào, nhìn ngay thấy một màn này, sắc mặt liền càng đen, có thể gọi là mây đen tráo đỉnh. Lam Vong Cơ phía sau hắn đồng tử rụt rụt, không nói một lời nhìn Ngụy Vô Tiện còn nằm trên đùi Tàng Sắc, bàn tay nắm kiếm chặt thêm vài phần.
"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng dọa sợ, "Người làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy." Lại nhìn Lam Vong cơ ở phía sau Giang Trừng, tủm tỉm phất tay chào hỏi: "Lam Trạm! Ngươi tới rồi!"
"Ngươi còn hỏi ta làm sao!" Giang Trừng giận sôi máu, lúc trước nghe gia chủ phụ thuộc nói hắn còn tưởng là tin vỉa hè, ai nghĩ đâu tan nghị sự đi thẳng đến nơi này tìm Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại để hắn nhìn thấy cái sự tình thế này.
Trong mắt Giang Trừng và Lam Vong Cơ, giờ phút này Ngụy Vô Tiện là cái bộ dáng gì? Tóc tai hỗn độn (vì ghé trên đùi Tàng Sắc lăn lộn cọ loạn), quần áo không chỉnh tề (từ chiến trường về chưa kịp thay đồ), ghé vào đùi nữ tử trêu đùa (sai rồi), một tay còn cầm tay nữ tử nhà người ta, thật là ra vẻ công tử phóng đãng (lầm to)
"À," Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời tự cho là đã hiểu: "Ngươi bảo vụ nghị sự đó hả, ta không phải đang có việc nên bị trì hoãn sao."
"Ngươi!" Tử Điện trên tay Giang Trừng xèn xẹt mấy tia, làm ấn đường Ngụy Vô Tiện nhảy dựng: "Có việc trì hoãn? Trì hoãn cái loại sự tình thế này?" Hắn vừa chỉ tay vừa cười nhìn Tàng Sắc cùng Khi Kính, "Ngươi có biết việc này truyền ra người đời sẽ khua môi múa mép thế nào không?"
Ngụy Vô Tiện hậu tri hậu giác phát hiện Giang Trừng đang hiểu lầm cái gì: "Giang Trừng!" Hắn nhăn mày, "Ngươi câm miệng đã, từ từ để ta giải thích."
Giang Trừng hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng ngăn mình bùng nổ: "Được, ta chờ ngươi giải thích. Giải thích ngay đi!"
"Lam Nhị công tử," Ngụy Vô Tiện bò dậy ngồi lại đoan chính nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Ta và Giang Trừng có chút việc tư muốn nói, mời ngươi tránh mặt một chút được không?"
Lam Vong Cơ rũ mắt che lại cảm xúc quay cuồng bên trong, tay cầm kiếm chặt càng thêm chặt, cuối cùng không nói một lời quay đầu ra khỏi doanh trướng.
---------------------
Giang Trừng: Ngụy Vô Tiện! Nói cái gì mà Vân Mộng song kiệt mãi bên nhau, ai làm trái là chó, thế mà ngươi dám ở đây trái ôm phải ấp hả?! (lol)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top