Phiên Ngoại 3

Nói ra rồi mới cảm giác không ổn, Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn sang bên Lam lão tiên sinh, chỉ thấy Lam Khải Nhân đang trừng mắt hung hăng lườm y. Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể giơ tay vuốt mông ngựa, cười haha làm lành.


"Lam lão tiên sinh, ta không phải là ý này. Khụ khụ... Ngài nghĩ lại một bó râu to đùng kia, còn dài như vậy. Cô nương gia đứng bên cạnh ngài nhìn như kém hai, ba cái bối (*)... Á..."


(*: 辈 bối trong bối phận. Ý là thế hệ, lứa)


Cái này còn không phải đang nói Lam Khải Nhân tìm không ra đạo lữ sao? Mọi người buồn cười, không dám cười ra tiếng, nhưng cũng nhịn không được run run bả vai.


Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện cười làm lành, lại vô giác tới gần hắn, ngón tay nắm lại thành quyền, kiên định ngồi yên đó không đi đâu, tiếp lới: "Lam Lan nói, là ngươi tìm cho."


Ngụy Vô Tiện nghe vậy, nhảy dựng: "Sao có thể! Tuy rằng ta quen biết không ít cô nương tốt, nhưng chuyện quan trọng cả đời của Lam lão tiên sinh cũng không tới phiên ta tới sắp xếp a. Ngài lão nhân gia sao còn có thể chịu nhận ta sắp xếp kén vợ cho?"


Mắt Lam Vong Cơ tối xuống, mím môi không nói câu nào. Lam Hi Thần nhìn ra hắn đây là uất ức, tủi thân. Ngụy công tử nói tới đó, Vong Cơ liền tủi thân? Lam Hi Thần cảm thấy Ngụy Vô Tiện nói đúng. Kén vợ của thúc phụ bọn họ... thế nào cũng không đến phiên Ngụy Vô Tiện an bài mới phải. Vậy vì sao nói đạo lữ mệnh định của thúc phụ là do y tìm giúp?


Mắt Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên sáng lên, y vỗ tay nói: "Ta biết rồi! Ta sớm nhìn không nổi bộ râu kia của Lam lão tiên sinh, có thể ngày nào đó trong tương lai nhịn không được thay ngài... Lam lão tiên sinh cũng chỉ lớn hơn chúng ta có mười mấy tuổi. Tướng mạo hẳn là tốt vô cùng... Chưa chắc không tìm được đạo lữ đâu!"


Một câu lớn mật như vậy tự nhiên là dẫn hết ánh mắt chiếu về phía.... bộ râu của Lam Khải Nhân. Người cùng lứa với Lam Khải Nhân hay người lớn hơn cố gắng nhớ lại bộ dáng Lam Khải Nhân lúc chưa có râu... Ai da, lần đó vẫn là hơn hai mươi năm trước bị nha đầu Tàng Sắc kia gọt râu một lần, quả thật là rất đẹp mắt. Nói không chừng thật sự đúng là vì Ngụy Vô Tiện, con trai theo nghiệp mẹ, gọt luôn râu của Lam Khải Nhân, lúc này mới làm ông ta thoát được kiếp độc thân. Tưởng tượng như vậy, tay của một đám người hơi rục rịch, hận không thể lập tức ấn Lam Khải Nhân xuống gọt sạch bộ râu dê kia đi.


Lam Khải Nhân cảm nhận được ác ý từ nhóm thân nhân nhà mình với bộ râu của ông ta, đưa tay bảo vệ râu, lại tiếp tục hung hăng trừng mắt với Ngụy Vô Tiện. Chính là tiểu tử ngang bướng này mở đầu muốn gọt râu hắn! Lúc này lại thấy Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn màn trời, trợn mắt há hốc mồm, thế là Lam Khải Nhân cũng noi theo liếc một cái, lập tức nhìn thấy hàng bình luận vô cùng bắt mắt kia.


[ Nghe nói Khải Nhân tiên sinh lúc chưa tìm được đạo lữ hết sức bảo thủ với kiểu râu phiêu phiêu như tiên sinh già bảy mươi, tám mươi tuổi. Nhưng mà sau khi kết đạo lữ, Khải Nhân tiên sinh không nuôi râu nữa. A Lan cũng nói là cao thấp trong Cô Tô Lam Thị đều cảm tạ Minh Phương Tôn giúp Khải Nhân tiên sinh tìm đạo lữ. Sao có thể nói trắng ra là sau khi bị Minh Phương Tôn cạo râu mới gặp được mệnh định đạo lữ? ]


Khuôn mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện cứng đờ: "Không phải đâu chứ, ta chỉ nói thôi mà! Chẳng lẽ chinh xác là phải cạo râu của tiên sinh? Cái này không được đi...."


Ánh mắt khắp nơi nhìn Ngụy Vô Tiện đều là kết sức kính nể. Thật sự là dũng sĩ, không hổ là Di Lăng Lão Tổ, còn dám tăm tia bộ râu của Lam lão tiên sinh, mà còn thật sự thành công! Nhưng mà A Lan phủ nhận.


[ A Lan cười nói: "Tuy nói thật là có cạo râu, nhưng mà không phải Minh Phương Tôn cạo đâu." Hàng bình luận: A Lan A Lan, nói xem, nói xem Khải Nhân tiên sinh làm sao tìm được đạo lữ đi! Dùng phù hồi tố cho chúng ta xem có được không? ]


Phù hồi tố! (*)


(*: Phù quay lại, chiếu lại quá khứ)


Tên như ý thì phải là phù chú có thể quay về quá khứ. Có thứ này, tra ra nhiều chuyện trước kia rất đơn giản. Chỉ cần có thứ này, vậy rất khó vu oan hãm hại, bởi vì chỉ cần hồi tố truy về nguồn gốc, cái gì cũng đều rõ ràng.


Nghe thấy loại phù như thế, có người hai mắt tỏa sáng, cũng có người đứng ngồi không yên, ai còn không có bí mật riêng.


Nhưng mà nếu là xem chuyện Lam Khải Nhân rượt vợ, vậy cũng không tồi nha. Dù sao cũng không phải xem chuyện náo nhiệt của chính họ.


[ "Cái này dù sao cũng là chuyện riêng tư của tổ tiên A Lan. Chúng ta kẻ làm hậu bối cho dù có xem qua, cũng sẽ không dùng phù tố hồi cho mọi người cùng xem." ]


Đừng mà! Chúng ta còn muốn biết đạo lữ của Lam Khải Nhân là ai nữa!


[ "Nhưng mà, Trạch Vu Quân có ghi lại chuyện này vào nhật ký. Có thể đọc cho mọi người." ]


????


Trạch Vu Quân! Không ngờ ngươi là như vậy nha! Vậy mà còn ghi chép quá trình thúc phụ ngươi rượt vợ, nhưng mà chúng ta thích nha! Dù sao người bị hại cũng không phải bọn họ.


Mà chủ nhân nhật ký là Trạch Vu Quân đang cười tao nhã, mặc cho người đánh giá thế nào cũng hoàn toàn không bất đồng với nụ cười thường ngày. Thần sắc căn bản là không đổi. Không thể không khen một tiếng Trạch Vu Quân giỏi tiết chế.


[ "Mọi người đều biết sự thật là Lam Gia chúng ta cấm rượu, tửu lượng một ly là gục. Gu rượu còn một lời khó nói hết. Cho dù là truyền thừa qua hơn vạn năm sau tới hôm nay cũng vẫn như cũ không đổi. Một điều gia quy cũ cấm rượu an ổn ở đó mãi, không sửa." ]


Hả?

Ngụy Vô Tiện: "Cho nên là... ta rót rượu cho Lam lão tiên sinh? Sau đó Lam lão tiên sinh say khướt đi tìm đạo lữ cho chính mình?"


Nghe ra hướng phát triển thật sự là như vậy. Mặc kệ như thế nào cũng không thoát khỏi quan hệ tới Ngụy Vô Tiện. Cho dù là rót rượu hay là cạo râu, Lam Khải Nhân tìm được đạo lữ đều phải cảm ơn kẻ làm bà mối này.


[ "Trạch Vu Quân ghi chép là: Vong Cơ và Cô Tiện quay về Vân Thâm ở một đoạn thời gian. Qua gia yến rồi, thúc phụ gọi hai người tới Thanh Thất. Không lâu sau đó, hai người đi ra, còn nhảy lên ngọn cây, núp vào. Ta sớm biết Vô Tiện vẫn còn tính trẻ con, khiến cho Vong Cơ thêm vài phần hoạt bát, trong lòng ta thật vui mừng. Chỉ không biết là hai người lại trêu cợt thúc phụ thế nào. Cho nên ta cũng tìm chỗ núp vào, quan sát." ]


"Phụt..."


Khoan khoan không phải, có chỗ không thích hợp. Lam Vong Cơ quay về Vân Thâm ở một đoạn là chuyện thường. Ngụy Vô Tiện cũng theo về, còn tham dự gia yến, cùng đi chỗ ở của Lam Khải Nhân là Thanh Thất, đây không phải là không quá thích hợp sao?


Thầm nghĩ không ngờ ngươi lại như vậy, Trạch Vu Quân. Còn núp trong chỗ tối xem trò cười của thúc phụ ngươi, cái này sợ là bạch thiết hắc (*) đi?


(*: là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.)


[ "Không qua bao lâu, thúc phụ nhảy bắn từ trong phòng ra, dọa ta sợ ngây người. Thúc phụ cho tới bây giờ đều mẫu mực. Nhất cử nhất động giống như bước ra từ trong sách vở. Bây giờ thúc phụ râu bay bay lại giống như nhóc con, hoạt bát hẳn ra, thực là làm cho người ta khó tin." ]


Hả... Lam Khải Nhân sau khi uống rượu đáng yêu như vậy sao? Trong lòng mọi người nói thầm, sau này có cần thêm rượu vào trong trà của Lam Khải Nhân không? Bọn họ cũng muốn nhìn xem Lam lão tiên sinh đức cao trọng vọng này nhảy lò cò trông thế nào.


Cái tay đang vỗ về bộ râu dê của Lam Khải Nhân cương lên. Ông ta cảm nhận được ác ý thật sâu từ chung quanh. Tên nhãi hậu bối Lam Gia trên màn trời kia thực là hãm hại ông ta. Hi Thần, Vong Cơ, còn có Ngụy Vô Tiện. Đều là không bớt lo! Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện rót rượu cho ông ta. Hi Thần còn ghi chép lại. Đám hậu bối kia thì lan truyền ra ngoài. Thật là...


Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng hung tợn của Lam Khải Nhân, không dám cười ra tiếng, nhưng thực sự nhịn không được. Y buồn cười trốn vào lòng Lam Vong Cơ. Thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ, đưa tay nâng áo, che kín người kia. Nhìn thoáng qua giống như Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Vô Tiện, mà Ngụy Vô Tiện lại như chim nhỏ nấp vào lòng hắn. Nhưng mà con chim nhỏ này đại khái là bị động kinh, không ngừng run rẩy.


[ "Mà chuyện khó tin nhất chính là, thúc phụ vậy mà còn nhảy lưng tưng vào vườn Minh Viên, bắt bướm bay trong lùm hoa!" ]


"Phụt......"


"Khụ khụ khụ khụ -- "


"Khụ khụ...."


Mọi người bỗng dưng đồng loạt bị lao phổi, còn lây bệnh chung quanh. Mọi nơi không ngừng khụ khụ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top