P2 - Chương 7 & 8
Sắp đến giờ tan ca An Tư Đông lại gặp trúng một cái bug cực kỳ khó chơi, nhất thời chăm chú xảy lý quá, khi xong việc cũng hơi trễ, chạy tới quán Tứ Xuyên thì mọi người cũng gần như tới đông đủ, ngồi gần mười bàn tròn lớn, chiếm hết một khoản lớn trong quán, kỳ thực cũng có không ít đồng nghiệp có gia đình phải về nhà với vợ không đi được.
Người mới vào làm, lời của sếp là thánh chỉ ai dám không theo. Sớm biết có thể không đi cô sẽ không tới. . . . . . cô nhìn xung quanh tìm người quen, rồi xem chỗ nào còn trống. Những cái bàn xung quanh đều ngồi đầy, phục vụ đang mang thức ăn lên.
"An Tư Đông, bên này, bên này còn chỗ trống!" Xa xa Hứa Hoành Vĩ vẫy tay với cô. Cô đi qua vừa thấy, một nửa người chung bàn là bộ phận an toàn số liệu, một nửa là bộ phận động cơ, cơ bản đều những đồng nghiệp mới vào, còn có mấy bạn cũng tốt nghiệp đại học T như cô, bình thường cũng tương đối quen. Bàn này còn hai chỗ trống, bên cạnh Triệu Nhụy có một chỗ nhưng đã dọn bộ đồ ăn rồi, chắc đã có người, cô ngồi vào chỗ trống đối diện bên canh Hứa Hoành Vĩ.
Không biết chỗ trống đối diện kkia là của ai. . . . . .
Vừa nghĩ xong cô liền đứng hình, bởi vì nhìn thấy sát thủ Khúc Duy Ân bước tới, ngồi ngay chỗ còn trống kia.
Bàn này là bộ phận động cơ, lại có bạn học, bên cạnh còn là chỗ ngồi của Triệu Nhụy, nhiều chi tiết như vậy mà kẻ ngốc cũng nghĩ ra sao cô lại không nghĩ ra chứ! >_<
Cô cười ngượng nói: "Sao sếp ngồi chung bàn với tụi em mà không qua ngồi chung với bên ông Mã?"
...... Mấy người làm chi mà nhìn tôi, ngồi ăn chung với sếp mấy người không thấy không được tự nhiên sao? Tôi đây là vì mọi người tốt nha!
"Ra khỏi văn phòng mọi người đều là bạn, đùng câu nệ như vậy." Phía sau truyền đến tiếng cười của ông Mã, trong tay cầm thêm hai chai Bạch Cửu, "Owen cũng cỡ tuổi mấy em, đừng nhìn nhìn cái mặt lạnh băng kia mà sợ, kỳ thực người rất tốt, tan ca mọi người có thể tìm ổng chơi thể thao. Mọi người uống gì? Đỏ hay là trắng ?"
Vài người hỏi nhau, quyết định nam uống bia, nữ uống nước ngọt, ông Mã liền vui ôm hai chai Bạch Cửu về chỗ mình. An Tư Đông nhìn ổng đi về chỗ mới phát hiện ông Mã cũng ngồi chung bàn với " thường dân ", không có chuyện chia ra chủ tớ.
Về sau vẫn là không nên tự cho là thông minh . . . . . . T_T
Moij người đang uống nước thì thức ăn cũng lên, một bạn nam nghe thấy lời ông Mã nói liền hỏi: "Owen cũng thích chơi thể thao sao? Chơi loại nào?"
Khúc Duy Ân nói: "Trước kia trong trường hay chơi bóng rổ, còn có đá banh, bóng bàn, tennis thì biết chút chút."
"Nhìn dáng ông cũng chơi bóng rổ rồi."
"Dưới lầu công ty có sân bóng rổ, sau này tan ca chơi chút xem. Đi làm rồi cũng ít tập luyện, thân thể càng ngày càng kém ."
Anh gật gật đầu: "Được, đến lúc đó mọi người nhớ được gọi tôi."
"Nhìn Owen khỏe vậy, chắc hay đi tập?"
Có một công nhân cũ nói: "Mỗi tuần ổng đều đi phòng tập thể thao, tôi đi theo ổng hai tháng, sau này ổng xuất ngoại rồi, một mình tôi cũng không kiên trì được."
Một người khác ghẹo anh kia: "Khó trách giờ dáng ông. . . . . ." Lấy tay vẻ ra cái dáng thùng nước, "Ông nhìn người ta bảo trì tốt ghê kìa."
Khúc duy ân nói: "Thân thể là cách mạng tiền vốn chứ sao. Hai năm trước công ty còn chưa dậy tới thời điểm, đặc biệt vội, đôi khi hợp với một chu tăng ca chịu đựng(nấu) suốt đêm, không có biện pháp. Hiện tại các ngươi đã tới, nhân thủ sung túc, là tốt rồi hơn."
Những người mới cũng nhập bọn nói chuyện. Được tiền bối lót đường tạo đề tài mọi người bàn luận cũng rất sôi nổi, kính rượu được một vòng.
Vậy là anh cahmw sóc bản thân rất tốt, căn bản không cần cô mù quáng quan tâm. . . . . . An Tư Đông bưng nước ngọt cùng mọi người chạm cốc. Nước ngọt được ướp lạnh, lạnh sâu vào tim, mấy ngày này tới cô đang tới tháng, không thể uống lạnh, cũng chỉ nhấp một chút.
Triệu Nhụy uống xong thè lưỡi: "Thật lạnh."
Khúc Duy Ân cũng uống nước ngọt, đồng nghiệp cũ không chịu: "Ông cũng không phải người đẹp, sao lại uống nước ngọt? Nào qua đây , đổi bia."
"Tôi lái xe, không uống bia được." Anh cầm ly lên uống một ngụm, gọi người phục vụ , "Có nước ngọt không đá không? . . . . . . Được, đem một bình nước trái cây."
đồng nghiệp cũ nói: "Nhà ông kế bên công ty, đi có mười mấy phút, chạy xe gì nữa. Trước kia không phải ông rất giỏi nhậu sao, tôi nhớ cái lần game đầu tiên của công ty đưa ra thị trường, mọi người tổ chức tiệc an mừng, tất cả người bên này đều ngã, chỉ có mình ông tỉnh, cuối cùng còn trút ngã đám quỹ hút máu MB kia, làm cho họ không còn gì để nói. . . . . . Thế nào, giờ hoàn lương rồi hả?"
"Khi đó uống nhiều quá, dạ dày không tốt, không thấy giờ uống nước lạnh cũng không được à."
Triệu Nhụy hỏi: "Lập trình viên cũng phải đi xã giao sao? Không phải có nhóm kinh doanh rồi sao?"
Đồng nghiệp cũ nói: "Lúc ấy toàn bộ công ty tổng cộng mới có vài người, nào có bộ phận kinh doanh đâu, đều là kiêm đủ thứ. Ông Mã là giám độc kiêm marketing kiêm luôn sếp kế hoạch, cái gì cũng lo hết."
Triệu Nhụy đau lòng nhìn Khúc Duy Ân: "Rất vất vả nha."
Kỳ thực An Tư Đông cũng rất đau lòng, nhưng không thể lộ ra. Anh ngồi đối diện cô, tùy tiện có chút gì đó biểu cảm đều nhìn thấy hết, cô đành phải tiếp tục chưng cái mặt thờ ơ.
Ạnh cười cười: "Đều qua rồi."
Không nói thì thôi, nói lại đau lòng hơn. T_T
Đồng nghiệp cũ nhân cơ hội nói: "Cho nên mấy chú đừng nhìn đồng nghiệp cũ nhanh thăng chức lên sếp, bọn họ trả giá cũng không phải giờ có thể so sánh được."
Vì thế những người mới tiếp tục khiêm tốn kính rượu tiền bối tỏ vẻ tôn kính.
Lúc này người phục vụ đem nước trái cây đưa lên . Khúc Duy Ân trước cho mình rót một ly, lại hỏi: "Còn ai muốn nước trái cay không lạnh không?"
Triệu Nhụy nói: "Chỗ em chút đi, nước ở đây rất lạnh."
Chờ nước trái cây chuyển tới chỗ An Tư Đông thì chỉ còn đủ nửa ly.
"Xem ra nước trái cây rất được hoan nghênh, " Khúc Duy Ân một hơi uống sach ly của mình, lại bảo người phục vụ , "Lại đem một bình."
Lần này trực tiếp đưa qua chỗ An Tư Đông. Cô lặng lẽ đổi ly nước của mình, rồi rót nước trái cây vào ly, trong đầu lại không chịu thua kém mà nhớ tới cái đêm cô và Khúc Duy Ân ra cửa Bắc ăn khuya hồi hè năm 3, anh thấy cô không quen uống bia lạnh, giúp cô gọi nước trai cây không lạnh. Giờ nhớ lại, tuy rằng anh sẽ không nói những câu ngon ngọt, nhưng trên thực tế rất cẩn thận, lại biết quan tâm, một người đàn ông tốt, thế mà lúc đó cô lại không thông suốt để sót như vậy! ToT
Không biết giờ bắt lại có kịp không nữa?
Nói chuyện vài câu liền rất quen , lại uống vài ly, các bạn nam nói cũng nhiều hơn.
Nói chuyện vài câu cũng thân thiết hơn, lại uống vài ly, các bạn nam nói cũng nhiều hơn.Có người hỏi: "Owen cũng tốt ngiệp đại học T à? Khoa nào? ngành gì?"Khúc Duy Ân trả lời: "Tôi học khóa 3, khoa tin""Còn trẻ như vậy sao" người nọ cảm khái, "Đúng rồi, Hứa Vĩ Hoành, hình như cô cũng là khoa tin phải không? Có khi nào học chung với Owen không?"Hứa Vĩ Hoành nói: "Lên nghiên cứu sinh tôi mới chuyển qua, thạc sĩ chỉ cần học hai năm, tôi còn phải gọi Qwen một tiếng sư huynh nữa. An Tư Đông có lẽ chung khoa với ảnh?""Thật? Vậy hai người trước kia có quen nhau không?"Cả bàn đều quay lại nhìn côNếu nói quen? Nhìn bộ mặt lạnh như băng của anh ấy hình như không muốn thừa nhận quen biết cô, còn có thể nói cô muốn có dây tơ rể má với sếp nữa. Còn không quen? Đó không phải là nói dối sao, vạn nhất người ta lòng dạ rộng lớn không thèm chấp nhất với cô, mà cô lại nói dối trước mặt sếp như vậy sẽ chết rất thảm thương?Anh hai à, anh là sếp thì ít nhất cũng phải tỏ vẻ chút để người ta còn biết đường mà làm. -_-!Im lặng quá lâu, im đến nổi mọi người đều thấy quá lâu cho việc trả lời một câu hỏi bình thường như thế này, nếu còn lâu hơn như thì người khác sẽ cảm thấy không bình thường, ông sếp lạnh lùng liếc cô một cái, từ tốn nói: "Chúng tôi là bạn cùng lớp.""WOW!" Triệu Nhụy kinh hô, " An Tư Đông, bà đúng là tệ quá rồi, ngay cả chuyện này cũng gạt chúng tôi !"Cô cười đến rất khó coi: "Lúc họp tôi mới biết à, trước kia mọi người đều gọi Owen."Đồng nghiệp cũ kia tửu lượng hơn kém, uống vài ly mặt đỏ hết cả lên, đầu lưỡi cũng phù ra, hưng phấn hỏi: "Không ngờ gặp được bạn đại học của Owen, thật may. Mau nói cho tụi này biết, hồi đại học ổng quen bao nhiêu cô rồi? Bộ dạng như thế nào? Từ lúc quen ổng cũng không thấy ổng quen cô nào, hỏi về bạn gái trước kia thì miệng kín như bưng, tôi tò mò lâu rồi."Biết người ta giữ kín như bưng mà anh còn hỏi! Anh kêu người ta nói như thế nào đây? >.<Lại im lặng nữa, vẻ mặt bình tĩnh của An Tư Đông gần như không trụ nổi nữa thì ông sếp lại mở miệng nói: "Đại học tôi không có quen bạn gái.""Không phải chứ, giờ anh là con rùa vàng duy nhất còn sót lại trong bộ phận kỹ thuật của tụi này, vậy mà bốn năm đại học không quen ai hết? An Tư Đông, chuyện đó có thiệt không?"Sao mà anh không uống thêm mấy ly rồi xỉn luôn vậy .... "Tôi không rõ lắm......""Nữ sinh đại học T rất có giá" anh nhấp một hớp nước ngọt, nhìn trần nhà, 'Các cô ấy đều không để ý tới tôi.""Đó là do mấy cô đó có mắt không tròng, lúc đi học thì có thể nhìn ra cái gì.Tôi có đứa bạn học, trước kia là nhân vật gây sóng gió trong khoa, giờ cũng không biết chui vô góc nào rồi, ngược lại một số người trước kia học không ổn lắm, giờ sự nghiệp lại không tệ. Tôi nghĩ chắc cô nữ sinh kia giờ chắc chắn rất hối hận, đúng không An Tư Đông?"Đúng vậy, hối hận tới nổi ruột cũng teo luôn rồi. T_TCô đảo mặt nhìn xung quanh, mặt của mọi người đều thoải mái, chẳng qua chỉ là tám chút trên bàn cơm thôi .... .vậy thì giả bộ nịnh sếp vậy " Đúng đó"Vụng trộm nhìn qua Khúc Duy Ân, anh cũng nhìn qua bên này, vừa vặn đụng ngay đôi mắt lạnh như băng kia, người nhát gan như cô liền "vèo" một tiếng, chột dạ cúi đầu dùng cơm.Có một bạn nam cũng đại học T xen vào, giải vây cho cô. Anh nói: "Nói đến tỷ lệ nam nữ của T đại, đúng là chê cười, trước đây ba tôi thường hay nói : tỷ lệ nam nữ của Trung Quốc là 106:100, nếu con học không giỏi, sẽ trở thành 1 trong 6 người cuối kia! Vì thế tôi điều mạng học, thi vào T đại. Sau đó tôi phát hiện, tỷ lệ nam nữ của T đại là 7:1, tôi vẫn là 1 trong 6 người kai ....'Nam nữ của đại học T có mặt tại đây cũng nhịn không được run cả người, nhanh tay cầm ly nước uống cho ấm bụng.Hứa Vĩ Hoành đứng ra bác bỏ tin đồn: "Hiện giờ tỷ lệ nam nữ đã không còn chênh lệch nhiều như vậy rồi, từ lúc mở thêm khoa văn, nữ sinh cũng nhiều hơn, tỷ lệ hình như còn nhỏ hơn 4:1. Hơn nữa nữ sinh T đại cũng không ghê gớm như mọi người nói, trong nhóm bạn tôi có mấy người vẫn chưa có quen ai.""Mà nói sao nữa thì nhìn bàn mình là hiểu rồi, hai nữ, bốn nam, ít nhất có hai cô cũng có bạn trai đi? Bên này cũng chỉ có một người có gia đình, mà còn là quen hồi trung học. Ngay cả con trai xuất sắc như Owen ở đại học cũng không có bồ, đại học T đã gây cản trở bao nhiêu tuổi thanh xuân rồi đây.' Eh eh.... anh ở đâu nghe nói tôi có bạn trai hả? Đừng ở đó cho là đúng nha.Không đợi An Tư Đông biện minh, mọi người đã chuyển sang đề tài khác. Nếu mà lúc này cô hét lên nói " Tôi còn độc thân !" có phải có chút điên điên không đây? -_-bĐành phải yên lặng tiếp tục vùi đầu ăn cơm.Quán ăn Tư Xuyên tất nhiên món ăn chủ yếu sẽ là món cay của Tứ Xuyên, nào là 水煮鱼, 馋嘴蛙, 盆盆虾, 干锅茶树菇 (1) ( thum củm ... Dol kiếm ko ra tên tiếng việt của mấy món này). Ăn nhiều món cây rồi nên món gỏi đặc biệt được hoan nghênh. Có một món gỏi là nước cốt chanh trộn chung với loại dưa ngọt, ăn vào chua chua ngọt ngọt, ăn vài miếng đã hết. Có người nói: "Món này ai gọi vậy, tên gì vậy? Kêu thêm một phần nữa đi."Mọi người đều tỏ vẻ không biết. Khúc Duy Ân gọi phục vụ: "Làm phiền lấy thêm một phần gỏi"Món gỏi nên rất nhanh làm xong. Hứa Vĩ Hoành cắn một miếng dưa: "Đây là dưa gì vậy?"Triệu Nhụy nói: "Vừa ngọt vừa giòn, chắc dưa gang.""Tôi thấy không giống vị của dưa gang."Hỏi một vòng, ý kiến khác nhau, có người nói dưa leo, có người nói, cà rốt, cũng đoán không ra, "Owen, món này anh gọi. anh biết đó là trái gì không?"Anh cắn một miếng dưa, nói từ từ: "Là bí đạo"An Tư Đông bị sặc nước lên mũi, liên tục ho khan."Không thể nào, sao có thể là bí đao. Hình như dưa này còn sống mà, bí đao ăn sống được à?"Khúc Duy Ân nói: "Đúng là bí đao sống, cắt sợi, ướp nước chanh một ngày là ăn được.""Phải không, về nhà tôi làm thử mới được, dưa này ăn rất ngon."Anh còn nói thêm: "Nước chanh ở siêu thị không đủ nồng độ, phải mua ngoài chợ, loại chuyên dùng cho nấu nướng. Dùng Tang Tang cũng được nhưng mùi vị không ngôn bằng."Có đồng nghiệp giả bộ than thở: "Khó trách Owen là rùa vàng trong trung tâm kỹ thuật tụi này rồi, nối sự nghiệp có sự nghiệp, nói năng lục có năng lúc, nói tường mạo có tướng mạo, lại còn biết chuyện bếp núc !Mấy nữ đồng chí, nhanh chóng giải quyết ảnh đi, nếu không ảnh cứ ở đây thì tụi này không cách nào tỏa sáng nha."Triệu Nhụy chọc ghẹo: "Tụi này cũng muốn, nhưng ảnh chịu mới được."An Tư Đông hồi hộp. Không lẽ Triệu Nhụy bắt đầu ra tay? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"Tôi không biết nấu cơm, chỉ nghe dì giúp việc bán thời gian nói." Khúc Duy Ân đem nửa miếng dưa còn lại bỏ vào đĩa, mặt hơn đen chút, "Tôi cũng không thích ăn bí đao."...... không thích thì không thích, bí đao thôi, cũng không phải hàng hiếm gì, ngay cả cô cũng không thích ăn bí đao, cái này không nói nên gì hết.Nhưng, vì sao lại cảm thấy có chút mất mát..... T_TCả bữa cơm ăn vào không biết vị gì nữa, thật khó khăn mới đợi đến lúc tan tiệc. Người ngồi chung bàn hỏi nhà nhau để có bạn đi về chung, có người muốn đi tăng 2 =, có người lại chuẩn bị về công ty. Cũng có nhiều người thuê phòng gần công ty, rồi hẹn nhau đi chung.Ra tới cửa mọi người tạm biệt nhau. Cái đồng nghiệp uống tới say xỉn hỏi: "Owen, anh không về công ty lấy xe? Hay đi chung với tụi này?"Khúc Duy Ân nói: "Vài bước là tới nhà rồi, không cần lấy xe, mai tính tiếp." Đứng qua bên nhóm người đi về phòng trọ.Á .... May mà có sáu bảy người đi cùng. An Tư Đông nắm chặt tay Hứa Vĩ Hoành, đi xích ra ngoài cùng.Hứa Vĩ Hoành thuận miệng khơi đề tài để điều hòa không khí: "Owen cũng ở gần đây? Anh ở dãy nào?""Tòa quay về phía công viên"Chính là cái hai phòng một sảnh tiền thuê còn nhiều hownn tiền lương của bọn họ .......... Hứa Vĩ Hoành quay đầu nhìn An Tư Đông, hai người trao đỏi ánh mắt "kẻ có tiền""Cái tòa nhà đó rất tốt nhá, không cao lắm, hoàn cảnh lại tốt, chắc là tòa nhà tốt nhất khu này rồi, giá giờ chắn lên cả vạn hơ." Khúc Duy Ân nói: "Lúc tôi mua chỗ này còn rất vắng vẻ, không có gì cả, siêu thị rất xa, nên giá cũng không cao lắm."Học Tri Uyển là tòa chung cư trước mặt, kiểu dáng giống tòa nhà những năm 90, xen kẻ lẫn nhau, mỗi tầng mười hộ, phòng ở hơi nhỏ, giá bình dân, đây là kiểu phòng thuê sáng giá. Nếu tính theo giá hiện hành muốn mua một căn hộ như thế thì dùng tiền lương hai mươi năm mà còn không ăn không uống mới mua nổi, thật đúng là bi kịch của thế giới .Vì thế một đám người sinh không đúng thời đều đang cảm khái chuyện lạm phát làm cho giá căn hộ cứ tăng lên mà sao tiền lương lại không những tăng mà còn không đủ tiền để trang trải cuộc sống blablabla ......Trò chuyện vài câu đã đến tiểu khu. Học Tri Uyển rất lớn, đi vài bước lại có người rời nhóm về nhà, từ từ nhóm người càng ít, cuois cùng còn dư lại An Tư Đông, Hứa Vĩ Hoành và Khúc Duy Ân ba người.Khúc Duy Ân không đi về hứng chung cư mình mà cứ đi thẳng về phía cửa Tây. An Tư Đông ôm chặt tay Hứa Vĩ Hoành: "Bà, bà ở chưng cư nào vậy?""Thứ 18, phía trước là tới, cái tòa mà dưới lầu có tiệm tạp hóa ấy." Hứa Vĩ Hoành chỉ chỉ phái trước"Còn bà?""Cái 35 ......" Vì sao lúc trước thuê phòng lại ham chút giá rẻ có thể tiết kiệm 200 đồng mà thuê một chỗ sâu như vậy? T_T"35 à, không phải là cái chỗ tối tối gần phía tây? Bên đó hơi tối nha, một mình bà đi không an toàn. Owen, anh vất vả chút, thể hiện một chút phong độ con trai, đưa An Tư Đông tới dưới lầu nha?"Không, không cần nha! Hứa Vĩ Hoành, tụi mình là bạn học mà, lại học chung một môn, ăn cơm chung rất nhiều lần, có mấy lần bà họp tới 12 giờ rưỡi, vậy àm giờ bà nhẫn tâm bỏ mình tôi lại với anh ấy sao, lại còn lúc trời khuya đường tối như vậy? T0TAnh chắc chắn không đồng ý, nhìn bộ mặt không biến sắc kia là biết không có chút phong độ với con gái rồi, đặc biệt là cái người ghét cô đến nổi không thèm nghe điện thoại của cô, suốt ba năm không hề gặp nhau mà giờ liếc mắt nhìn cũng không nhìn cô một lần, mà từ lúc gặp tới bây giờ còn chưa nói với cô câu nào ..........."Được ..""A! Tôi cũng định đi qua tiệm tạp hóa mua chút vật dụng hàng ngày, ngày nào tôi và Hưa Vĩ Hoành cũng đi đường này rất an toàn.. không phiền anh nữa bye bye ..." Cô nắm chặt tay Hứa Vĩ Hoành kéo cô đi về phía chung cư 18.Tệ thật mà ..... trong lòng cô vừa khóc vừa khinh bỉ mình.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xoay bút xoay bút .................
Bách .... ! bút đang xoay rơi xuống đất, rồi lăn ra giữa đường đi.
Cơ hội tới rồi !
An Tư Đông trượt ghế ra ngồi, xoay người giả bộ nhặt cây bút, còn đôi mắt thì len lén nhìn qua phòng làm việc kia. Cuối cùng anh cũng trở lại chỗ ngồi của mình, từ gốc độ này nhìn anh, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình laptop, mười ngón tay gõ bàn phím rất nhanh, khi thì hơi dùng chút như đang suy tư, chân mày nhíu lại, mím môi làm cho gương mặt cương lên ......
Nhìn kỹ thì anh đúng là có chút khác ba năm trước, da không còn đen như trước, mấy viên "đậu đậu thanh xuân" trên mặt cũng không còn, nhìn sơ qua cũng không tệ .... trước kia anh hay mặt áo thun rộng thùng thình, kỳ thật dáng anh hợp với sơ mi hơn, nhìn vào thấy mạnh mẽ nam tính lắm.
Tóm lại là ..... á.. nhìn đẹp trai hơn trước một chút -_-
Đáng tiếc khi cô nhận ra thì đã muộn rồi. T_T
Ký thật, bạn Khúc, không, ngài Khúc, anh mặc áo thun đi dép lào cũng rất phong nahx, hơn nữa nhìn vào rất thoải mái, anh nhìn đi trong công ty cũng có nhiều nam đồng nghiệp mặc như vậy, anh có muốn đổi lại phong cách cũ hay không?
A, tốt nhất không những đổi lại phong cách ăn mặc trước kia, mà còn đổi lại khiếu thẩm mỹ, nếu như người trong lòng trước kia cũng đổi lại thì càng tốt........
"An Tư Đông, bồ làm sao vậy?" Hoàng Ngọc Oánh ngồi bên canh xoay người nhìn cô, "Cây viết của bồ lại rơi nữa à?"
Cô chột dạ nhặt bút bênlại xoay hai vòng: "Ha ha, kỹ thuật hơi tệ, còn phải tập luyện thêm, tập luyện thêm."
Hoàng Ngọc Oánh đôi mắt tám chuyện sáng lên miệng cười hè hè: "Số lần hôm nay bồ rớt viết hơi nhiều nha ~~~"
Cười cái gì mà cười, tại ông hết ! Lần trước liên hoan không biết ăn trúng gì lại nói tôi có bạn trai rồi, nếu vì vậy mà làm hỏng chuyện tốt của tôi thì suốt đời này tôi đi đâu cũng nguyền rủa ông !
Cô lạnh lùng nhìn qua Hoàng Ngọc Oánh, nói nhỏ: "Kỳ thật tôi chưa có bạn trai."
Hoàng Ngọc Oánh có chút kinh ngạc.
....... Ông không phải rất hay tám chuyện sao, nhớ phải giúp tôi đem tin tức quan trọng này phát tán nha!
Cô tiếp tục lạnh mặt trượt ghế về lại vị trí của mình, trước khi làm việc còn cố liếc qua phòng làm việc của Khúc Duy Ân một cái, ý cái đó hình như là hình nền của WOW?
Nhanh tay len lén đăng nhạp game, quả nhiên thấy QQWWEE đang online, còn thấy anh nói chuyện trên kênh bang.
[bang hội ] [QQWWEE]: có ai không? Tổ thểm tôi.
TRước kia cũng thấy anh trong kênh bang kêu tổ đội, không biết làm gì nữa, thôi kệ mời anh vào đội mình vậy. Lần này An Tư Đông không nói hai lời liền gửi lời tổ đội cho anh, cuối cùng cũng thành công chung đội.
[ Đội ngủ ] [QQWWEE] chuyển sang đoàn đội
Cô y theo lời anh chuyển key
[ Đoàn đội ] [QQWWEE]: Ok, có thể lui. Cảm ơn.
Hừ, mời thần dễ tiễn thần khó, ta không lui anh làm gì tôi, có bản lĩnh thì đá tôi đi? Tôi là đội trưởng, anh muốn đá cũng không được ~~
[ Đoàn đôi ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: tại sao phải chuyển tổ đội thành đoàn đội?
[ Đoàn đội ] [QQWWEE]: đoàn đội mới có thể thêm you nữa.
Cô liếc mắt nhìn qua, phát hiện anh đang ở phó bản Tổ Nhĩ Cách Lạp Bố (祖尔格拉布). Tỏ Nhĩ Cách Lạp Bố là phó bản đoàn đội cấp 60, lúc trước cần 20 người mới đánh được, giờ chỉ cần hai người cấp 80 là hoàn thành.
[ Đoàn đội ][ Khúc Thủy Lưu Thương ]: Đi đó làm gì.
[ Đoàn đôi ][QQWWEE] chà long và hổ.
Long và hổ là hai con boss trong Tổ Nhĩ Cách Lạp Bố có thể rơi thú cưỡi, tỷ lệ rơi đồ rất thấp, trước kia tiểu Chu Nho cưỡi chính là con hổ ở nơi này. Nhớ tới chuyện cũ, trái tim nhỏ bé của cô lại mềm xuống.
[ Đoàn đội ][ Khúc Thúy Lưu Thương ]: Vừa vặn không có việc, tôi đi chung với anh.
[ Đoàn đội ][QQWWEE]: không cần, tôi có thể tự chà.
Tử kỵ có thể đánh có thể kháng, còn có thể hút máu, lại không tố nhiều lam, không cần lo vấn đề thiếu thuốc, là một class có khả năng đánh đơn rất mạnh, thao tác tạm ổn chút thì tự đi Tổ Nhĩ Cạc Lạp Bố cũng được.
[ Đoàn đội ] [ Khúc Thủy Lưu Thương ]: tôi chơi hơi trễ , cũng chưa đi qua Tổ Nhĩ Cách Lạp Bố, muốn đi mở rộng tầm mắt chút. Nghe nói phó bản này rất dfdepj, còn có thẻ cưỡi thú. Tôi cũng không cần thú cưỡi.
Trong đội ngũ thấy máu anh rơi không ngừng, chắc là đang đánh quái, lát sau mới trả lời lại.
[ Đoàn đội ][QQWWEE]: tùy you.
^0^
Hấp ta hấp tấp chạy tới Tỏ Nhĩ Cách Lạp Bố, anh đã đứng trước mặt boss. Một mình đi phó bản sợ nhất không phải là boss mà là quái nhỏ, nếu không cẩn thận dẫn một đám qua liền chết tại chỗ. Tổ Nhĩ Cách Lạp Bố đều là quái 60, những quái có chữ đỏ cấp thấp thì chỉ đuổi theo tới một khaongr cách nhất định, qua khoảng cách đó sẽ không đuổi theo nữa, nên có thể vòng qua mà không đánh.
Nhẹ nhàng xử xong hai con boss, không rơi thú cưỡi như đã định. Trên đường về lại không ngờ sẽ kéo tới một đám quái tuần tra.
[ Đoàn đội ][QQWWEE]: quái này có chiêu đánh bay.
Vừa định tìm chỗ an toàn, phía sau lại có người hỏi: "Ý, An Tư Đông, bồ cũng chơi WOW? server nào vậy? tên gì?"
Lớn tiếng như vậy muốn chết sao, không may bị nghe thấy thì làm sao bây giờ? Cô vội vàng thu nhỏ lại, nhìn qua, lại là Hoàng Ngọc Oánh cái tên ông tám, tay cầm ly nước.
Cô nói nhỏ:" Ông cũng chơi trò này? Server nào?"
"Server hai Fury of the Storm – Phong Bạo Chi Nộ, còn bồ?"
"Oh', thật đnags tiếc, tôi với ông không cùng server."
Hoàng Ngọc Oánh đứng một chút, thấy cô tắt nhỏ màn hình cũng hiểu, tùy tiện nói vài câu thì đi.
Sau này không dáng chơi game trong công ty nữa, thật nguy hiểm mà, rất dễ bị lộ. Cô mở lại màn hình, phát hiện mình đã thành xác khô, một con quái tên chữ màu đỏ đi qua đi lại trên xác cô. Trong đoàn đội chỉ còn một mình cô, trước đó còn có mấy câu của QQWWEE.
[ Đoàn đội ][QQWWEE]: tới đây, đừng add (*)
[ Đoàn đội ][QQWWEE]: ..................
[ bạn đã tử vong ]
[ QQWWEE đã tử vong ]
[ QQWWEE đã lui khỏi đoàn đội ]
Đều do Hoàng Ngọc Oánh, vốn là cô không phạm vào sai lầm nhỏ khoogn đáng như vậy đến nổi bị quái nhỏ đánh tới chết. Khó có cơ hội một mình ở chung với anh, lần này vui rồi, chắc chắn Khúc Duy Ân nghĩ cô là tên ngốc rồi T0T
Mãi đến lúc ăn trưa cô vẫn buồn rầu không vui, cực kỳ đối lập với hai mặt tỏa sáng hưng phấn của Triệu Nhụy.
Đang ăn cá chưng, Triệu Nhụy đột nhiên hỏi: "Bà nói giờ tôi đi tỏ tình với Owen thì sao?"
Cô thiếu chút nữa nghẹn xương cá: " Cái gì, cái gì ?!"
"Tôi cảm thấy muốn ảnh theo đuổi tôi thì không co khả năng lắm, nên tôi quyết định chủ động một chút, đàn ông tốt như vậy, qua thôn không còn phòng trọ đâu."
( Qua thôn không còn phòng trọ: ý là mất cơ hội này thì không thể tìm lại được, cũng có nghĩa khuyên bảo người khác phải biết nắm bắt cơ hội lần này)
Không nên, không nên nha..... manh động làm cô mất đi lý trí ! " Anh ta, anh ta sao lại là hàng tốt, không đẹp trai, lại ....."
Triệu Nhụy nhìn chằm chằm cô: "khiếu thẩm mỹ của bà bị kahsc người người à. Tôi thấy ảnh rất phong độ, vẫn là loại đàn ông "ba có hai không ......."
" ba có hai không là gì?"
Triệu Nhụy ddauw ngón tay ra đếm: "Có nhà, có xe, có tiền, không vợ, không sẹo."
Đầu năm nay tiêu chuẩn đàn ông tốt đã bị biến thành như vậy sao? =_=#
Nhưng mà, đem hết một đống con trai quen biết từ trước tới nay ra khảo sát thì người phù hợp điều kiện cũng không có mấy ai .....
"Được rồi, cho dù anh rta là hàng tốt, nhìn ảnh hình như không có ý gì với bà thì phải?"
Triệu Nhụy bĩu môi: "Giờ chưa có ..... nhưng ảnh không ghét tôi là được, không khoảng thời gian này, hai đứa thường ở chung, ảnh đối với tôi cũng được nha. Đúng rồi, bà còn nhớ cái ngày ăn liên hoan lúc ảnh mới về không?Tôi ngồi cạnh ảnh, vừa nói đồ uống rất lạnh, ảnh liền giúp tôi kêu nước ngọt không lạnh ! Tôi cảm thấy ảnh đối với tôi cũng có chút chút gì đó, tục ngữ nói, nữ truy nam cách tầng sa mà ....."
"Vâng, là bà tự đa tình thôi !" An Tư Đông quyết định mặt dày đả kích cô bạn "Bữa đó tôi cũng ngồi đối diện anh ta nè, tôi nghĩ ảnh thấy tôi không uống đồ lạnh mới giúp tôi gọi nước ngọt đó !"
Triệu Nhụy bị cô chọc cho nghẹn họng: "...... Thật?"
"Đúng vậy, trước khi anh ta gọi còn cố ý nhìn tôi !"
Chúa ơi , ngài ta cho tội con không biết xấu hổ thêu dệt đi .... T_T
Triệu Nhụy nghĩ nghĩ: "Không dudungs .... sau đó ảnh có nói dạ dày mình không tốt mới không uống nước lạnh."
"Thì đó ..... hai đứa tụi mình đều tự mình đa tình."
Tỏ ra đây mới là sự thật. Hai người đều yên lặng.
Triệu Nhụy nhàm chán dùng đũa chọc chọc cơm, thở dài: "Gần đây mẹ tôi cũng hay sắp xếp việc xem mắt cho tôi, bà ra ngoài nhìn qua cũng biết, ở tuổi như tụi mình không còn ưu thế gì nữa. Ở tuổi như mình, đứa nào cũng một nghèo hai trắng, không có gì cả nhưng cũng không lo lắng, vẫn chơi thêm vài năm kiếm chút tiền thì sẽ cưới một cô em nhỏ; còn những người lớn hơn thì mặt mũi không ra gì. Lần trước cô tôi giới thiệu một ông, mới 30 tuổi chưa gì đã bị hối .... Không so sự nghiệp thì những cái khác cũng không bằng Owen. Không được, khó có cơ hội tốt như vậy, tôi nhất định phải giữ lấy."
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ ...... "A! công ty có quy định, cùng ngành không thể quen nhau............"
"Công việc có thể tìm lại, nhưng đàn ông tốt thì khó gặp. Hơn nauwx, nếu có thể thu phúc Owen, tôi còn hiếm lạ gì cái công việc trợ lý này? Một chiếc xe của ảnh thôi cũng đủ tôi sống mười năm, aiz................"
Khuyên canmaix, cũng không thể làm Triệu NHụy Lùi bước, An Tư Đông thật rầu.
Cơm nước xong, hai người đi tản bộ bên công viên cho tiêu hóa thức ăn, vừa đúng lúc, đi tới cửa liền gặp Khúc Duy Ân, anh còn chào hai người.
Triệu Nhụy mắt chuyển chuyển, gọi anh lại: "Owen, anh cũng đi tản bộ à? Vừa lúc tôi có chút chuyen muốn nói với anh."
Khúc Duy Ân nói: "Không chiếm thời gian nghĩ ngơi của em chứ, nếu công việc thì chiều nói tiếp đi."
"Không có, chỉ là chút chuyện vặt, không liên quan tới công việc."
Anh gật gật đầu: "Được."
Triệu Nhụy nhìn An Tư Đông nháy mắt: "An Tư Đông, bà bạn thì lên lầu trước đi, tôi và Owen nói chút là lên à."
Cố ý đuổi kéo cô mà, hai người vào công viên nói chuyện không liên quan tới công việc ......... Trong lòng An Tư Đông lập tức hiện lênh cảnh báo màu đỏ. Triệu Nhụy hành động rồi làm sao bây giờ..... Mấy bữa nay hai người họ hay tiếp xúc, thái độ Khúc Duy Ân đối với Triệu Nhụy cũng tốt, ít nhất tốt hơn đối với cô ....... Tính tình Triệu Nhụy cởi mở, dáng người cũng không tệ, không may nữ truy nam cách tầng sa hai người họ thật sự thành đôi thì không phải cô sẽ hối hận cả đời sao? Chẳng lẽ giành tỏ tình trước Triệu Nhụy? Nhưng Triệu Nhụy tin tưởng cô như vậy mà trước kia cô thường hay ở trước mặt cô bạn chê Khúc Duy Ân không ra gì giờ cô mà làm như vậy thì không nghĩa khí chút nào? Quan trọng là đứng ngay cửa công ty, giữa trốn đông người như thế nào tổ tình thì ...............
Còn chưa rối rắm xong, hai người kai đi mất bóng rồi -_-
Cô lại cân nhắc, cuối cùng quyêt định trước đi điều tra hoàn cảnh của địch rồi tính sau =.=
Triệu Nhụy và Khúc Duy Ân hai người đi song song nhau, cô lén lút theo phía sau, mượn cây cối là vật ẩn thân, vậy mà cũng không bị phát hiện, chỉ là không nghe được họ nói gì. Đi một vòng công viên, vẫn bảo trì khoảng cách 1m5 với hai người họ, đầu Triệu Nhụy càng cúi càng thấp ..... cuối cùng đi vòng về phía công ty, Khúc Duy Ân đi lên đầu, Triệu Nhụy lại đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Xem ra không thành rồi .... Cánh báo giải trừ, An Tư Đông thở phào nhẹ nhõm, từ từ lui về phía sau ..... chạy vào công ty.
Ngồi một lúc lại không ngừng miên man suy nghĩ: Tuy rằng cửa ải của Triệu Nhụy đã không nguy hiểm gì vượt qua, nhưng chauw chắc sẽ không đột ngột xuất hiện thêm nhiều tình địch, cái gì mà tiêu chuẩn " ba có hai không" , làm sao để cho anh không đủ tiêu chuẩn đây? Cầu trời cho cái căn hộ của anh tụt giá đến nổi không đủ giá trị làm vật thế chấp trả nợ ngân hàng? Không nên không nên, sao có thể tàn nhẫn để anh ngủ ngoài đường được; Cầu trời cho anh bị tai nan giao thông làm hư xe sao? Cũng không được, cô không lành lòng anh bị chút vết thương; Càu trời cho anh đột nhiên biến thành kẻ nghèo? Cô đương nhiên không hy vọng anh gặp chuyện không may, người ta tài giỏi lại cho năng lực sao lại gặp cảnh khó khăn được ...... Cầu trời cho anh có vợ? Cái này tuyệt đối không thể !
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mong anh mập ra rồi thêm mấy vết sẹp trên mặt là ok thôi. . o(╯□╰)o
Một lát sau, Triệu Nhụy ủ rủ trở về.
Trong lòng An Tư Đông vui mừng, trên mặt lại giả bộ bình tĩnh: "Thế nào? Anh ta chịu không?"
"Đừng nhắc nữa." Triệu Nhụy vẻ mặt bị phẫn "Trời không thường người mà ! Ảnh nói có bạn gái rồi ! Bà nó, đầu năm nay đàn ông tốt chút đều bị người ta giành hết vậy !"
An Tư Đông choáng ván ....
Đúng là ........ trời không thương người mà ............... ahhhhhhhhhhh
Nhìn đi ... vui khi thấy người ta gặp họa, báo ứng đó em!!! T__T
Tôi hình như thấy được hình ảnh tự mình lấy dao đâm vào ngực mình, bục bục máu vang ra. " Tháng trước bà hỏi, ảnh còn nói mình độc thân, giờ tự nhiên chui đâu ra cô bạn gái?"
"Nhắc tới tôi còn thấy hối hận nè. Lễ một tháng mười về quê lại được cha mẹ giới thiệu rồi quen luôn, cô kia là con gái của đồng nghiệp mẹ ảnh. Sao tôi lại ngốc như vậy, hàng tốt ngay trước mặt muốn theo đuổi, lại gặp phải vụ đi xem mặt."
Đúng vậy, sao tôi lại ngốc như vậy........
Hàng tốt trước mặt mình, mình đi đuổi thì anh trốn .....
Trốn một lần thì thôi đi, còn trốn luôn lần thứ hai .....
Cô nhớ tới ba năm nay mình chờ anh một cách vô vọng, giờ gặp lại, cứ nghĩ ông trời bồi thường cho mình ~~~ thật đúng là "bồi" nhưng không phải "Thường"
Chẳng lẽ ba năm trước trừng phạt chưa đủ, giờ bù lại cho cô
Ba năm nay cô chờ đợi một cashc vô vọng, nhưng cô vẫn chờ, chỉ hy vọng có thể gặp lại anh, hy vọng anh tha thứ cho cô, hy vọng anh vẫn như cũ nhớ về cô.
Hy vọng có thể cùng anh thành đôi.
Nhưng giờ không thể rồi. Bên cạnh anh đã có người khác.
Lúc anh nhìn thấy Trâu Du ôm cô, thậm chí sớm hơn chút, lúc anh nhìn thấy cô nhận bó hoa hồng từ tay Chu Hành Viễn, chắc anh cũng có tâm trạng như vậy? Ba năm của anh, lại trôi qua như thế nào?
Đây đúng là chờ đợi một cách vô vọng.
An Tư Đông ngơ ngác đi về chỗ của mình, ngớ mắt nhìn màn hình.
Cô muốn khóc.
Không phải nói chơi, thật đó.
Nhưng hơn 1 giờ trưa rồi, sắp tới giờ làm. Trong văn phòng rất im lặng, lại nhiều đồng nghiệp, hút sâu một chút người ta cũng nghe thấy, không thể khóc.
........... cô quyết định trốn vào nhà vệ sinh khóc.
Sắp tới giờ tan ca, An Tư Đông cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút, dùng nước lạnh rửa mặt, giống như tội phạm bị truy nã trên TV cứ cuối đầu, lén lút đi về chỗ ngồi của mình.
Triệu Nhụy dùng phần mềm chat nội bộ giử tin cho cô: "Bà chuồn ra ngoài cả buổi hả, từ trưa tới giờ cũng không thấy vậy? Sếp bà tới tìm bà nhiều lần rồi, tôi nói bà ở đi toilet, đừng để bị lộ nha."
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng sếp Tony của cô: "An Tư Đông, cả buổi chiều em đi đâu vậy? Cái đề án hôm qua làm xong chưa? Bên kia người ta đang cần đó."
Cô cúi đầu nói: "Xin lỗi, hôm nay bụng không ổn lắm ..... Em luôn ở công ty. Đã chuẩn bị xong rồi, lập tức gửi qua."
Tony đã tới chỗ cô mấy lần, đều thấy áo khoác và điện thoại của cô vẫn còn trên bàn, nhưng người lại không thấy, lại nhìn mặt cô hình như không ổn lắm, cùng không nghi ngờ.
Triệu Nhụy bắt đầu thu dọn đồ đạ tan ca, Tony đứng bên cạnh chờ cô đem tài liệu và trình tự thực hiện gửi vào kho dữ liệu, lại nói: "Giữa trưa ăn trúng gì à? Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, về nhà nhớ uống thêm viên kháng sinh."
"Dạ, cảm ơn..."
Có người đi tới nói nhỏ với Tony: "Tối nay ông Mã mới khách .... đúng, oh....... đi không?"
Giọng kia có chút quen quen, quen đến nổi không cần nhìn cô cũng tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc nói chuyện của người nó. Hoặc có thể nói cô không dáng nhìn, sợ mình vừa thấy anh cảm xúc lại không ổn định nữa.
Tony nói: "Chờ chút, mình chờ An Tư Đông gửi xong, nói cho bên kia một tiếng rồi đi, sắp xong rồi."
"Oh, vậy tôi chờ ông."
Anh đứng ngay bên cạnh cô không đi
Tony tới nhìn màn hình: "Gửi tiếp đi ....... An Tư Đông?"
Cô cúi đầu hít sâu một hơi, trừng to hai mắt, ý muốn nước mắt hút ngược về.
........ không được rồi.
"Em ......... em muốn đi rửa tay chút ..........."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top