P2 - Chương 12,13,14
An Tư Đông nhìn trời sám hối, cô sai rồi.Cô không nên nói ông trời đê tiện mà.... phải là cực cực kỳ đê tiện mới đúng !(#‵ ′) 凸Ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô đi siêu thị mua bóng đèn cũng gặp phải anh cơ chứ? Gặp anh thì thôi còn phải gặp anh đang đi chung với cô bé; mà gặp cô bé của anh thì thôi, lại còn gặp đúng lúc hai người đang tranh cãi!Ở một góc sáng sủa gần quầy bán đồ điện tử, bình thường rất ít người đi qua đây. Trong lúc cô đang do dự nên chọn cái đèn công suất nhỏ hay công suất lớn cho cái đèn hư ở ban công thì nghe được tiếng nam nữ ở dãy bên kia.Giọng nữ sợ hãi hỏi: "Thế này là sao?"Giọng nam hơi lạnh lùng: "Em làm sao lại mở ví tiền của anh?"An Tư Đông vừa nghe thấy giọng nói liền biết là ai, nhìn qua dãy hàng bên kia loáng thoáng thấy cô bé Tiểu Tây, Khúc Duy Ân đang đứng đối diện cô bé, đứng quay lưng lại về phía cô.Tiểu Tây ủy khuất hỏi: "Sao anh lại để nó ở trong ví, còn giấu ở phía sau giấy chứng minh nhân dân nữa chứ?"Khúc Duy Ân hơi bực: "Vì bị chứng minh che nên mới quên lấy ra.""Anh gạt người, nhất định là anh vẫn còn nhớ, nếu không thì tại sao anh không để hình em vào?"Ý, ví tiền gì vậy? Chuyện gì á? An Tư Đông nhịn không được bắt đầu tò mò, định vươn cổ nhìn cái hình Tiểu Tây đang cầm. Người nghiêng qua một chút liền đụng phải cái kệ hàng, gây ra tiếng. Tiểu Tây quay người lại: "Chị Đông Đông!"Đúng là hỏa nhãn kim tinh mà, kệ hàng nhiều vật dụng như vậy mà vừa nhìn qua là đã nhận ra cô. = =Tiểu Tây gặp được người quen, ủy khuất nãy giờ liền có chỗ phát tiết, chạy nhanh qua chỗ cô, trong tay còn cầm cái ví tiền kia: "Chị Đông Đông, chị phân xử dùm em đi..."Khúc Duy Ân cũng vội chạy qua, giật ví tiền lại: "Đừng có lộn xộn."Tiểu Tây núp đằng sau người An Tư Đông, níu lấy cánh tay cô, nhìn như rất ủy khuấy. An Tư Đông đành phải hắng giọng, bày ra bộ mặt đàn chị, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Tiểu Tây chỉ vào Khúc Duy Ân lên án: "Anh ấy, đang quen với em còn giấu hình bạn gái lúc trước trong ví; hình em đưa ảnh lại không để."Khúc Duy Ân cả mặt xám xịt: "Đã nói là không phải rồi, hồi trước để trong đó, bị chứng minh nhân dân che nên quên.""Anh nói xạo! Ví của anh mới như vậy, chắc chắc là mới thay không bao lâu.""Chúng mình về rồi bàn tiếp được không?""Không được ! Anh không có lý còn hung dữ với em, chị Đông Đông giúp em đi."Chuyện lộn xộn gì đây, sớm biết như vậy đã liền không xen vào, lòng hiếu kỳ đúng là hại chết mèo mà. = =Cô bé xinh xắn lắc lắc cổ tay cô: "Chị Đông Đông, chị nói giúp em đi."Tình huống này, cô nên nói gì đây... Nhưng cô bé đáng thương tin vào cô như vậy, dù sao cũng phải an ủi chút.Cô ho một tiếng: "Khúc Duy Ân, anh vậy là không đúng, đã quen với Tiểu Tây rồi thì nên toàn tâm toàn ý với người ta. Người lớn mà sao cứ phải dây dưa chuyện không đâu?" Rồi quay sang Tiểu Tây: "Tiểu Tây, em đừng giận, nhất định là có hiểu lầm. Chị lấy danh nghĩa bạn học cam đoan với em, anh ấy là một người con trai tốt có trách nhiệm, sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Có phải hay không? Hả?"Lòng tốt lại bị xem như kẻ xấu, anh một chút cũng không nhận lấy phần tình này, chẳng những không nhân cơ hội này hòa giải mà còn bỏ đá xuống miệng giếng: "Cô nhiều chuyện quá đấy!"Cô trong lòng hung hăng hỏi thăm tổ tiên anh ta hơn trăm lần, rồi lại xoay người qua an ủi Tiểu Tây: "Kỳ thật đôi khi giữ lại vật của người trước chưa chắc là còn nhớ. Chị vẫn còn để con gấu bạn trai cũ tặng ở đầu giường kia kìa, ngày nào cũng ôm ngủ, lấy sinh nhật của anh ta làm mật khẩu, đó cũng là vì thói quen thôi, trên thực tế, chị sớm đã quên anh ta rồi."... Được rồi, có ông trời chứng giám, cô vẫn là đang nói dối. Cái người tặng gấu bông, ngày sinh lấy làm mật khẩu không phải là bạn trai trước kia, cũng không phải bị cô ném đi không thương tiếc mà là người đang đứng trước mặt cô đây. = =Tiểu Tây bĩu môi: "Thật?""Thật 100%. Cho nên em đừng giận nữa, chỉ cần sau này anh ấy để hình em là được rồi không phải sao?""Ừhm..."Quay đầu liếc Khúc Duy Ân, anh lại dùng một ánh mắt kỳ quái không thể nói rõ nhìn cô, nhìn đến khiến cô cảm thấy sợ hãi."Chị còn phải về nấu cơm, hai người cứ bình tĩnh mà nói chuyện đi bye bye!" Cô tùy tiện lấy đại một cái bóng đèn ở trên kệ, chân giống như có gắn thêm tên lửa mà thoát nhanh khỏi hiện trường.Cuộc sống gì đây, người trong lòng có bạn gái không nhân cơ hội đục khoét cản trở thì thôi, lại còn giúp hai người họ làm lành, ông trời ơi, ông còn dám làm cuộc sống tôi thành bi kịch nữa không? (Ông trời nói: Ta dám)Không nhìn rõ ràng mà lấy, hậu quả chính là lấy trúng cái bóng đèn 100W, mà để nó ở ban công vài mét thì y như đưa nguyên cái mặt trời vào nhà vậy . -_-Ăn cơm tối xong liền onl game, ở khung password đánh xuống một dãy số quen thuộc. 30 tháng 10, sinh nhật của anh, cô vẫn còn nhớ, mà cũng sắp tới ngày ấy rồi.Từ nhỏ tới giờ cô đều ăn mừng sinh nhật theo ngày âm lịch mùng tám tháng chín, năm 2004 sinh nhật hai người chỉ cách nhau có một ngày. Sau đó cô xem qua lịch vạn niên thì biết được tới năm 2033 thì sinh nhật hai người sẽ cùng chung một ngày.Năm 2033, đến lúc đó cô đã 50 tuổi, con cái cũng đã biết yêu rồi.Năm 2006, sinh nhật hai người cũng khá gần, chỉ kém nhau một ngày.Nhưng nó vẫn là kém một ngày.Mỗi năm, cô vẫn gửi tin nhắn "Sinh nhật vui vẻ" tới số điện thoại không liên lạc được. Năm nay cô định tặng anh một món quà, là món quà cô định tặng nhưng vẫn chưa tặng, sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà.Hôm qua Khai Hoang đã dùng hết số lần thử nghiệm thí luyện Thập Tự Chinh rồi, tối nay không có hoạt động, cô quyết định đi kiếm sách nấu ăn. Thánh Sĩ không phải nhân vật thích hợp cho việc đi xoát quái, cô onl acc Tử Kỵ QWE, chạy tới khu quái nhỏ ở Bần Tích.Kiếm sách nấu anh tặng anh, hoàn thành tâm nguyện, để cho hết thảy mọi chuyện có thể chấm dứt.Cô hít sâu một hơi, chạy về phía bầy quái.Kéo một đám quái, bắn ra chiêu AOE, toàn bộ ngã hết, trên mặt đất nằm đầy thi thể. Tiểu Chu Nho Tử Kỵ nhảy xuống nhặt đồ,vừa nhặt liền trúng... sách nấu ăn: Mỹ Vị Phong Xà.Không phải nói tỷ lệ rơi là 1/1 vạn à, vì sao lúc trước tìm lâu như vậy cũng không có, hôm nay một phát liền trúng? = =Chẳng lẽ ông trời nghe thấy nỗi lòng của cô...Ý của ông là gì đây, vừa muốn con mỗi ngày nhìn thấy anh ấy vừa muốn con chấm dứt, ông định chơi con hả? (#‵ ′) 凸Tuy là đã hạ quyết tâm, kiếm được sách sẽ chấm dứt mọi chuyện, nhưng cũng không cần nhanh như vậy tìm được nha, hình như có chút... không cam tâm. Cô không hy vọng ba năm chờ đợi của mình chỉ vì một chút may mắn mà từ bỏ.Vừa mở thêm một khung game vừa mở bảng đấu giá Địa Tinh dành cho hàng xa xỉ. Trong WOW liên minh và bộ lạc không thể giao dịch, cách giao dịch duy nhất là gửi bán ở khu đấu giá. Chỗ bán đấu giá này như là gian thương vậy, thu phí 15%, vì thế muốn chuyển vật dụng mọi người thường để giá rất thấp.Cô đem sách nấu ăn treo lên, giá 1 bạc, sau đó chuyển qua giao diện khác, đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi Huyết Tinh Linh bán là mua liền.Chọn từ khóa "Mỹ Vị Phong Xà", giá từ thấp đến cao... không có?Cô cho là mình bị hoa mắt, tìm một lần nữa, vẫn không có.Vội vàng chuyển qua giao diện của QWE, xem qua khung đấu giá, thì một người tên là "Giành Tiền Giành Lương Giành Đàn Bà" mua mất rồi.Trời, lại gặp phải bọn ăn giật trong truyền thuyết...Nhưng mà, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mới để lên chỉ vài giây chuyển qua acc khác đã bị cướp, đây là ý trời? Đúng hay không, đúng hay không?Nếu là ý trời, vậy không còn cách nào nữa, lại đi kiếm tiếp thôi.╮(╯_╰)╭Cô từ từ đi về phía Dã Ngoại Bần Tích, chậm rãi đánh quái. Lần này đúng là không may mắn rồi, đánh cả đêm cũng không thấy bóng dáng cuốn sách nào.Bản đồ cấp thấp này rất ít người, lâu lâu mới gặp phải một hai tên Bô Lạc, thấy cô cấp bậc Khô Lâu liền quay đầu bỏ chạy. Bây giờ số người tới đây kiếm sách nấu ăn cá biến dị cũng ít đi rồi, cực kỳ im lặng, một thảo nguyên mênh mông vô tận.Mệt mỏi liền nghỉ ngơi chút, đánh cả đêm cuối cùng cũng gặp được một quý danh, xuống ngựa gần chỗ cô hái thuốc.Là một nữ Thợ Săn Ám Dạ Tinh Linh, phía sau dẫn theo một cô bé nhìn hơi quen mắt. Cô đem chuột dời qua... Tịnh Thủy Lưu Thâm?Chị Tịnh Thủy chắc là vừa mới chơi lại, cấp 61. An Tư Đông liền nhảy lên thú cưỡi chạy trốn, bên kia chị Tịnh Thủy đã nhận ra cô, mật qua.[W From][Tịnh Thủy Lưu Thâm]: Hi[W To][QQWWEE]: Bạn nhận lầm người rồi.Nói xong cô liền hối hận, câu này hình như không đúng lắm ... Chị Tịnh Thủy đã chào hỏi như vậy, hiển nhiên cũng không chắc chắn cô có phải là QWE hay không.[W From][ Tịnh Thủy Lưu Thâm ]: Bí Đao, là em phải không?Chị à, chị có thể đừng thông minh nhạy bén như vậy được không?Cô còn định giả vờ câm điếc làm bộ không nghe thấy gì rồi logout, thì trên QQ icon của chị ấy sáng lên rất nhanh. Lần này kéo Nại Hà Tình Thâm vào cũng không được rồi, không có cách nào, đành phải khai hết. T_TChị ấy nghe xong cũng không nói gì, chỉ thở dài, cuối cùng hỏi cô một câu: "Bí Đao, em làm chung công ty với cậu ấy, ngày nào cũng gặp mặt, sao không tranh thủ một chút?"Cô tất nhiên không đến nổi không biết xấu hổ kể chị ấy nghe mấy chuyện lộn xộn lạo xạo nào là chạy tới hồ bơi rình người ta, còn bị bạn gái người ta lôi xuống bơi chung làm bóng đèn này nọ, nếu mà chị ấy biết chắc chắn sẽ mắng cô một trận, nên chỉ nói: "Anh ấy không còn thương em nữa."Nhìn bảy chữ mới hiện lên trong khung chat, trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn. Kỳ thật cô rất nhớ những ngày tháng trước đây, rồi lại ghét cái người lạc quan, cái người không tim không phổi kia, để tạm quên đi nổi buồn trong lòng.Nhưng không thể tiếp tục ghét mình nữa. Cô đã 25 tuổi rồi, người ta đã có cuộc sống khác, cô cũng phải có cuộc sống của chính mình, không thể vì mình không phải là một phần trong cuộc sống của người ta mà buông xuôi bản thân luôn.Vẫn phải tiếp tục sống....Triệu Nhụy giống như hoàn toàn thoát khỏi bóng ma thất tình, lúc ăn cơm trưa vẫn là một Triệu Nhụy mắt tỏa sáng và những tin đồn: "Sếp mình bên kia kìa, nhìn cái người mặc áo đen ấy, nhận ra ai không?An Tư Đông nhìn qua hướng cô bạn chỉ: "Biết ah, Cindy chứ ai." Sếp tổ mỹ thuật bên hạng mục thứ nhất, sếp của Grace, một nữ cường nhân xinh đẹp, mà giờ vẫn còn độc thân, biệt danh băng sơn mỹ nhân, rất nổi tiếng nha."Nghe nói trước kia cô ấy hoàn toàn khác bây giờ, là một cô gái dịu dàng thùy mỵ thục nữ.""Ừh""Bà biết tại sao lại thành như vậy không?"Cô luôn rất có tinh thần phối hợp với nhưng tin này: "Vì sao?"Triệu Nhụy tỏ vẻ thần bí ghé người qua: "Tôi cũng mới biết à, lúc công ty mới có vài nhân viên, bên hạng mục thứ nhất xếp gần chỗ trung tâm kỹ thuật, Cindy từng theo đuổi Owen!"Nghe được tên Owen mí mắt cô liền tự động nhìn xuống. "Ừh thiệt không?""Khi đó Owen không thể không làm việc suốt ngày lẫn đêm, ba bữa không đúng giờ giấc nên mỗi sáng Cindy đều len lén đặt một hộp sữa trên bàn ảnh. Bà đoán xem ảnh làm gì?"Tiếp tục phối hợp: "Làm gì?""Ảnh chưa uống lần nào, sáng nào cũng ném vào thùng rác. Sau đó thấy phiền liền trực tiếp tìm Cindy, cầm hộp sữa quăng nên bàn cô ấy, nói: 'Bàn của tôi không phải là cái thùng rác, làm ơn sau này đừng đem mấy đồ không cần này bỏ lên bàn tôi.' Lúc đó chỉ có nhiêu đây, ai cũng nghe thấy hết, Cindy thiếu chút nữa bật khóc. Từ đó Cindy liền đổi tính, chỉ lo làm việc, từ một cô bé ngoan hiền biến thành cuồng công việc, muốn vượt qua mặt Owen cho hả dạ, từ từ rồi trở thành như bây giờ."Chuyện này có chút hơi quá? Ai biết được Cindy có khi gặp biến cố trong cuộc sống nên mới cố gắng làm việc? Cảm nhận à? Bên Cindy cũng không có chung công việc với bên động cơ, mặt mũi đâu mà xem.Triệu Nhụy vỗ ngực nói: "Nguy hiểm thật, may mà tôi không ngốc ngếch chạy đi tỏ tình, nếu không chắc đã không có kết cục tốt."An Tư Đông có chút bất ngờ: "Ý, bữa đó bà không phải đi tỏ tình hả?"Triệu Nhụy nhìn cô khinh bỉ: "Tôi không có ngốc như vậy, cái loại chuyện này phải trăm trận trăm thắng mới nói được. Tôi chỉ nói có bạn không tệ muốn giới thiệu cho anh ấy quen, hỏi ảnh có hứng thú không. Nếu anh ấy nói có, tôi liền tự đề cử, hỏi anh ấy thấy tôi thế nào, hắc hắc... kết quả ảnh nói mình có bạn gái rồi, aiz."Có vụ vậy nữa à? Học hỏi học hỏi.Triệu Nhụy thở dài: "Kỳ thật giờ tôi cũng thấy Owen không tốt lắm. Bà coi ảnh đối xử với Cindy, trước mặt bao nhiêu người mà nói chuyện với con gái như vậy, người ta sao mà lấy cớ xuống nước, rất là không có phong độ. Còn có, ảnh giờ nói chuyện với mình rất dữ dằn nha. Hôm qua ảnh kêu tôi làm cái thống kê xin phép và tan ca của bên mình, tháng này đặc biệt nhiều, tôi làm tới tan sở còn chưa xong. Ảnh liền hét vô mặt tôi, Excel dễ như vây mà không quen tay, chỗ này có thể giải quyết bằng hàm số gì đó, còn viết cái mã gì gì ấy. Tôi cũng đâu phải lập trình viên, tôi làm sao biết viết cái mã gì đó. Trang chủ đều dùng hệ thống tự động, sửa thì sai, tôi đành phải rà từng cái một. Anh talại nói tôi sao không nói với mấy IT khác, kêu họ làm một cái mã X gì đó...""XML. Cái này đúng là có thể đề nghị, hàng tháng bà cực khổ làm cả buổi, IT người ta chỉ thêm một chút là xong, không phải giúp trợ lý công ty bớt việc sao?"Ê ê!" Triệu Nhụy trừng cô "Bà phe tôi hay phe ổng?"Cô vội cúi đầu ăn cơm.Cuối cùng Triệu Nhụy tổng kết: "Giờ tôi thấy, nhà gì, xe gì, ngoại hình rồi chức vị gì, đều là mây bay, đàn ông thương bà, đối xử tốt với bà là được."Đúng là vậy mà.Gần đây công việc bận hơn lúc mới vào công ty thành ra 3 giờ chiều nào cô cũng phải đi pha cà phê để nâng cao tinh thần. Hôm nay cô theo lệ thường cầm ly vào phòng giải khát, đi vào mới biện có người đã che hết chỗ pha cà phê. Đại Phật đang khuấy cà phê, mắt nhìn trần nhà, khuấy đến nổi cà phê văng cả ra ngoài, không biết đang suy nghĩ tới vẫn đề kỹ thuật gì nữa.Cô sang trái rồi sang phải mấy lần, xác định mình chen không được đành phải mở miệng chặn suy nghĩ người nào đó: "Xin lỗi, làm phiền nhường chỗ một chút, tôi muốn pha cà phê..."Người kia hơi sửng sốt, đi sang bên cạnh. Cô đổ cà phê vào, đè cái nút xuống.Khóe mắt hình như nhìn thấy người kia đang nhìn cô, đứng rất gần, chỉ giang tay là tới. Cô xấu hổ len lén nhìn anh, mới biết anh không phải đang nhìn cô.May mà có tiếng pha cà phê, không xấu hổ lắm.Đáng tiếc, cà phê chỉ pha 10 giây là xong. Cô bỏ thêm đường vào ly, động tác nhanh quá, nữa thìa đường gần như rơi hết ra đất.Anh đột nhiên hỏi: "Em chia tay với Giang Đông Chu Lang rồi à?""Hả?" Cô suy nghĩ một chút, mới nhớ tới anh đang nói Trâu Du. Triệu Nhụy nói chòm sao Bò Cạp rất thù dai, bị tổn thương sẽ không bao giờ quên, không ngờ đúng là vậy. Xem đi, anh vẫn để ý chuyện năm ấy.Quên đi, dù sao cũng là cô và Trâu Du có lỗi với anh, anh ghét cũng đúng mà."Đúng vậy, sớm chia tay rồi.""Vậy giờ em... còn quen bạn trai không?".Cái gì gọi là "còn" quen bạn trai không? Cô gái 25 tuổi vừa tốt nghiệp không có bạn trai rất lạ sao? Ngạc nhiên à? Chưa thấy giá ế à? Anh nghĩ tôi vì năm đó bỏ qua con rùa vàng như anh rồi chỉ biết khóc sao? Suy nghĩ nhiều quá rồi đó.... Nhưng mà cô thật sự đã khóc rất nhiều...Cô cười trừ: "Vấn đề tình cảm cá nhân của nhân viên hình như không cần nói với sếp mà?"Huống chi anh cũng không phải là sếp tôi.Cầm ly cà phê lên uống một ngụm, thong thả đi ra ngoài.... Phụt, cho nhiều đường quá rồi, ngọt chết người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'''
Tỷ lệ rơi sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà là 1/1 vạn, cho dù đánh hơn 1 vạn quái thì xác suất rơi cũng chưa tới 37%. An Tư Đông đánh một vòng, thứ 7 này là sinh nhật Khúc Duy Ân rồi mà cô còn chưa đánh ra được.Thứ sáu tan ca nhận đột nhiên nhận được điện thoại của chị Nguyễn Tĩnh: "Bí Đao, hôm nay chị bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp rồi."Độ khó của tốt nghiệp tiến sĩ cao hơn thạc sĩ nhiều, chị Nguyễn Tĩnh đã học năm năm rưỡi, bảo vệ thành công thì có thể tốt nghiệp với học vị tiến sĩ, đó là một việc đáng chúc mừng."Thật không? Tốt quá! Chúc mừng chị!""Mai định hẹn nhóm bạn đi ăn mừng, em rảnh không?"
Cô định vùi đầu đánh là cuốn sách Mỹ Vị Phong Xà, nhưng sinh nhật Khúc Duy Ân cũng không cần cô chúc mừng, chị Nguyễn Tĩnh tốt nghiệp tiến sĩ, còn pro hơn sinh nhật, lại mở miệng mời cô, đương nhiên là phải đi rồi."Rảnh chứ, ở đâu ạ?""Thế Kỷ Đàm Phủ ở bên ngoài cửa đồn, đi xe điện ngầm phía tây 5 phút là tới, tối mai 6 giờ.""Được, em nhất định sẽ đến."Tối đi chơi, không tham gia Raid được. Mai cô phải lên forum bang nói một tiếng mới được, phát hiện QQWWEE cũng mới xin phép nghỉ cả ngày.*Raid: công kích, tập trận, vây bố...Nhất định là đi hưởng thụ thế giới hai người với cô bé xinh xinh kia rồi... còn muốn kiếm sách nấu ăn cho anh nữa không? Khó kiếm như vậy, anh cũng không học nấu ăn, tặng hay không tặng đây.Cô vừa ở Bần Tích đánh quái vừa ăn giấm chua. Quên đi, kiếm được không tặng thì đem bán cũng được tự học cũng được.5 giờ chiều ra cửa, ra khỏi tàu điện ngầm còn 20 phút nữa tới giờ hẹn. Đang đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chị Nguyễn Tĩnh gọi: "Bí Đạo, em tới đâu rồi?""Mới ra tàu điện ngầm, sắp tới rồi.""Em xem trên đường có tiệm bánh ngọt không, giúp chị mua một cái bánh sữa tươi được không?"
Cô thấy hơi kỳ kỳ: "Mua bánh ngọt làm gì?""Chị cũng mới nghe à, mua bánh sữa tươi, nói là truyền thống gì đó. Em giúp chị mua một cái đi, không cần lớn quá, 9 inch là được.""Dạ, được."Tắt điện thoại, cô nhìn xung quanh, may quá bên đường có một tiệm bánh, đi vào. Bánh ngọt đều phải đặt trước, lúc này trong tủ lạnh chỉ có mấy hàng mẫu. Cô chon một cái bánh sữa tươi 10 inch, nhân viên cho thêm chút chocolate và trái cây trang trí, lại hỏi: "Chị muốn viết thêm gì không?"Cô nghĩ nghĩ, không biết nên viết gì: "Không cần"Nhân viên định cho thêm nến vào. An Tư Đông nói: "Không cần, không phải bánh sinh nhật."Người bán đã theo thói quen gói xong, nhìn cô cười: "Đây là quà tặng miễn phí, chị có thể để lại lần sau sử dụng ạ."Mang theo hợp bánh ra khỏi cửa, đứng ven đường chờ đèn xanh, đột nhiên có một cô gái trẻ chạy tới chỗ cô, tay cô bé sơ ý quẹt trúng cô. Cô bé kia chạy rất nhanh, liên tục nói xin lỗi rồi bỏ chạy.Khi đứng vững, lại bị một cậu nam tóc vàng đâm vào, thiếu chút nữa làm bánh của cô bay luôn, hên là chỉ rơi xuống đất. Cậu nam kia cuống quýt nhặt lên giúp cô, qua loa nói "Sorry", rồi la lên với cô gái phía trước: "Ê, em chạy chậm chút, cẩn thận xe đó! Nghe anh nói hết đã !" Vội vội vàng vàng chạy theo cô gái kia.May mà là bánh sữa tươi, rơi cũng không sao. Mấy cặp đôi bây giờ thật là, giận chút là làm loạn cả đường, đụng người thì còn may, đụng phải xe thì sao đây?Cô nhìn theo hướng cậu nam kia chạy. Ý, cái lưng kia nhìn quen quen?Bởi vì mua bánh, lúc đến nơi đã chậm mười mấy phút. Nhân viên dẫn cô lên phòng chị Nguyễn Tĩnh đã đặt trước, ở hàng lang gặp được chị Nguyễn Tĩnh và Nại Hà Tình Thâm đang nói chuyện.Chị ấy nói: "Anh đừng ôm em hoài có được không?"Nại Hà Tình Thâm vẫn mặt dày mày dạn nói: "Sàn rất trơn, anh sợ em ngã." Còn quay đầu nhìn người ta vứt thức ăn mà nói một cách hung hồn: "Vệ sinh chỗ này không được nha, trên gạch nhiều mỡ như vậy, tôi thiếu chút nữa là té rồi."Nhân viên đi ngang qua tự nhiên bị trúng đạn lập tức xin lỗi.Chị nói: "Em cũng đâu phải con nít, không dễ ngã thế đâu.""Ở trong mắt anh em chính là một đứa bé, vĩnh viễn là một đứa bé."Buốn nôn muốn chết... An Tư Đông nổi cả da gà, đi đến chào hỏi: "Chị !"Nại Hà Tình Thâm không tình nguyện buông cánh tay Nguyễn Tĩnh ra, giận dỗi nhìn cô. Nguyễn Tĩnh đi đến bên cô: "Bí Đao, tới rồi à."Hôm nay Nguyễn Tĩnh mặc một cái áo nhung máu tím nhạt và váy ôm, dáng người thướt tha, kèm thêm một vài trang sức nhẹ nhàng, mái tóc hay búi lên giờ cũng xõa ra. Dáng chị vốn đã thon thả, khuôn mặt thanh tú, khuyết điểm lớn nhất chính là da không tốt lắm, nhưng chỉ cần trang điểm lên lại thêm gặp chuyện vui nữa, nên cả người tươi sáng, thanh lệ động lòng người.An Tư Đông sau khi tốt nghiệp cũng chưa gặp chị lần nào, không khỏi có chút kinh ngạc: "Chị, nhìn chị xinh quá."Nạ Hà Tình Thâm lập tức ôm bả vai Nguyễn Tĩnh: "Tất nhiên rồi, Nguyễn Tĩnh nhà anh chính là mỹ nhân, anh sớm đã nói vậy mà cô ấy đâu có tin, bộ này là anh chọn đó.""Cái gì nhà anh chứ..." Nguyễn Tĩnh đẩy anh ấy ra, mà đẩy hoài không được."Dạ dạ dạ, nhìn chị tỏa sáng như vậy tất nhiên không thể thiếu công lao của anh Nại Hà rồi." Cô nháy mắt với cả hai người.Nại Hà Tình Thâm nghe vậy đặc biệt hưởng thụ, còn trơ mặt ra nói: "Không dám không dám, anh còn phải cố gắng, hắc hắc..." Rồi nhận lấy bánh ngọt trong tay cô.Chị nói: "Mau vào thôi, mọi người tới đủ rồi, chỉ đợi em thôi đó."Cô đi theo chị và Nại Hà vào phòng, nhìn ra những người trên bàn, choáng váng.Ế ế, người đó, không phải là sinh nhật à? Không đi chơi với bạn gái tới đây góp vui làm gì! >_<Còn chị nữa, không phải nói là chỉ mời bạn học sao, vì sao anh ta lại ở đây? Sao chị không nói, sớm biết em đã không tới, nhất định là cố ý...Cô liếc qua chị ấy, chị bận rộn nói chuyện với mọi người nên không để ý cô. = =Trên bàn còn có ba chỗ trống, hai cái gần cửa và một cái đối diện Khúc Duy Ân. Nếu cô ngồi ở gần cửa, chị và Nại Hà phải tách ra, Nại Hà chắc chắn sẽ nguyền rủa cô...Đang do dự, chị ấy và Nại Hà đã ngồi vào chỗ bên cửa, còn giục cô: "Nhanh ngồi đi."Chỉ cần nhìn chằm chằm cái bàn là được, coi nhưng nhìn không thấy ai đó. Giống như cái tiệc chúc mừng của công ty kỳ ấy vậy, vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy người nào đó, đúng là thật xấu hổ quá mà. Cô trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, đi tới chỗ đối diện kia ngồi xuống.Cả bàn mười hai người, hầu như đều là bạn trên mạng của chị Nguyễn Tĩnh, như Nại Hà Tĩnh Thâm và Khúc Duy Ân, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi, nhóm người Tứ Gia cũng tới. Còn có vài người An Tư Đông không quen lắm, nhưng bọn họ hình như đều biết nhau.Bất ngờ nhất là lại được gặp Liễu Như My. Hơn ba năm không gặp, An Tư Đông sắp không nhận ra anh rồi. Cả nhóm anh là người thay đổi nhiều nhất, cái bạn nam vừa nhìn thấy con gái là đỏ mặt ngại ngùng đã biến mất, thay vào đó là một chàng trai... có thể nói là tiêu sái? Phong lưu? Quyến rũ? An Tư Đông cảm thấy không nói rõ được, nhưng tóm lại là rất xa lạ, cô không thích lắm.Nhiều người đã lâu không gặp, trò chuyện một hồi liền gọi nhân viên vào chọn món. Chị ấy vừa nhìn thực đơn vừa hỏi mọi người: "Uống gì?"Nại Hà Tình Thâm trong túi lấy ra hai chai vang đỏ: "Anh có mang rượu, uống cái này."Khúc Duy Ân nói: "Tôi chạy xe tới, không uống. Một ly nước ngọt không lạnh." Một số người cũng nói chạy xe tới nên chỉ chọn nước ngọt.Lại là nước ngọt không lạnh nữa! Nghe thấy chán!Nại Hà Tình Thâm khưi rượu, lúc đưa tới chỗ cô, người ngồi bên phải cô hỏi: "Em uống nước ngọt à?"Không đợi cô trả lời, Khúc Duy Ân đã giành nói trước: "Con gái thì uống nước ngọt đi."Cô liền lấy ly đế cao: "Ngày vui như vậy, uống nước ngọt, không vui gì hết. Em muốn uống rượu."Kỳ thật cô không quen cái vị chan chát của vang đỏ, thường chỉ uống bia vang Sprite thôi. Nhưng mà hôm nay đành phải giả bộ chịu khổ chút, tôi nhịn!Qua mấy lượt rượu, mọi người liền mở karaoke. Tứ Gia hỏi Nguyễn Tĩnh: "Khi nào thì tốt nghiệp? Có dự định gì không?"Nguyễn Tĩnh nói: "Lễ tốt nghiệp phải đợi tháng một. Nhưng dù sao cũng ở lại trường, không quan trọng.""Em ở lại trường à? Không phải chứ, sau này phải gọi là giáo sư Nguyễn rồi."An Tư Đông nói: "Con gái ở lại trường làm giáo sư tốt lắm nha, mấy đồng nghiệp nam của em đều muốn tìm việc như vậy, nói là ổn định lại an nhàn. Em cũng cảm thấy con trai thì làm ở công ty, con gái là ở đơn vị sự nghiệp, tổ hợp này rất tốt, bù đắp cho nhau."Nại Hà Tình Thâm lập tức phụ họa: "Đúng vậy"Khúc Duy Ân nói: "Hai người làm cùng ngành không tồi, có tiếng nói chung."Có nhìn thấy không? Không thấy Nại Hà nãy giờ cứ nháy mắt ra hiệu với anh à?Vì thế liền bàn tới công việc. Tứ Gia giờ là nhân viên công vụ, Liễu Như My làm ở một tòa soạn nổi tiếng bên truyền thông. Tứ Gia ghẹo anh ấy: "Nghe nói ông ở giới truyền thông rất ghê gớm, nam nữ lẫn lộn, khó trách giờ ông thành ra vậy."Liễu Như My trả lời một cách mỉa mai: "Mấy người làm quan cũng đâu hơn gì tôi.""Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không phải quan."Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cảm khái: "Vẫn là ở công ty đơn giản hơn, nhất là công ty kỹ thuật của tụi này.""Nghe nói chú và QWE chung công ty?""Đúng vậy, giờ đang theo Khúc lão đại làm việc. Bí Đao cũng ở đó, hai người chung ngành."Vài người nhìn qua chỗ bọn tôi. An Tư Đông vội vàng giải thích: "Không đúng không đúng, chỉ chung bộ phận, bình thường không có quan hệ gì cả."Nguyễn Tĩnh nói: "Hai người quanh đi quẩn lại nhiều năm, cuối cùng cũng chạm mặt nhau, không dễ nha."Chị, chị à! Lời này hình như là có nghĩa bóng.Cô len lén nháy mắt với chị ấy, chị lại tiếp tục uống rượu không để ý tới cô. = =Đều là bạn trong WOW, nói đâu cũng dính tới game. Bạn Nhìn Không Thấy Tôi hỏi: "WLK mở hai tháng rồi, mọi người có chơi lại không?"Nguyễn Tĩnh nói: "Thời gian trước lo bảo vệ luận văn, không chơi được. Tuần trước chị mới biết chuyện này, vừa lên xem. Mới lên được một level, vật phẩm gì cũng cần tiền.""Chị chơi acc nào? Tụi này chơi bên bộ lạc rồi.""Hèn chi chị nói sao mà không thấy bóng dáng ai hết, chị cũng định chuyển qua bên đó. Mọi người tên gì?""Em giờ chơi Thợ Săn, Tôi Nhìn Thấy Bạn; ổng gọi là QQWWEE, một DK; Nương Nương là Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên, chơi Pháp Sư. Nếu chị chơi thì luyện Thuật Sĩ đi, bang tụi này ít Thuật Sĩ và Bảo Bảo."An Tư Đông hơi giật mình. Á Liễu Như My chính là Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên sao? Cái tên hoa tâm công tử đây sao, Huyết Tinh Linh Pháo Sư đi đâu cũng cua gái? Hầu như cô em nào trong bang cũng đều được anh "chăm sóc" qua, nếu ngay từ đầu cô không bị tình nghi là nhân yêu, tám mươi phần trăm cũng không trốn thoát.Câu tiếp theo của chị Nguyễn Tĩnh liền kéo cô lại: "QQWWEE? Sao lại gọi vậy?"Bạn Không NHìn Thấy Tôi cười: "Ai biểu ổng về trễ, QWE bị người ta cướp rồi. Người kia bên liên minh, cũng luyện DK, cả ngày đuổi giết cậu ấy, giết cậu ấy đến nổi không đi luyện cấp được, lễ quốc khánh mới max level, giờ chỉ còn chơi trong đoàn hai, tôi cười muốn chết luôn."Nguyễn Tĩnh hỏi: "Kẻ thù lúc trước à?"Chị đúng là xấu, biết rồi òn hỏi... T_T"Có thể lắm, cái người chơi nữ Chu Nho, tạo hình y hệt như acc trước của cậu ấy, nói cũng không ai tin."Nại Hà Tình Thâm nói: "Nói không chừng là cô em nào thầm mếm chú, giành tên đó để chơi với chú, ai ngờ chú chạy qua bộ lạc, đành phải điên cuồng đuổi giết chú để gây chú ý chứ sao. Mấy ông còn nhớ không, trước kia cũng có một vong linh bé pháp sư nào đó cứ đuổi giết chú ấy?..."Nại Hà, anh chị đúng là hợp tình hợp ý ghê, trời đất tạo hợp anh nhất định có thể ôm người đẹp về nhà, anh niệm tình em từng có công sức giúp đỡ mà tha cho em đi, xin anh đó. T_TChị lại hỏi Bí Đao: "Bí Đao, còn em? Còn chơi Warcraft không?"Trong lòng cô run sợ: "À... không có, em cũng mới biết có phiên bản mới, em phải đi làm ..."Chị à, chị đúng là muốn em mất mặt giữa chốn đông người sao? Không được không được không được? Chị không biết thôi chứ, anh ấy không có chút phong độ gì, từng ở trước mặt bao nhiêu người mà từ chối cô gái theo đuổi anh ấy nha, làm hại con gái nhà người ta thay đổi tính cách trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái đó, chị không nhẫn tâm để em thành như vậy mà phải không? T_TCô cúi đầu làm bộ cắn miếng thịt, định liếc qua quan sát sắc mặt kẻ địch Khúc Duy Ân kia, nhưng mà anh lại tựa người vào sau ghế không nhìn thấy được mặt...Nại Hà Tình Thâm nói: "Không phải chứ, em làm trong công ty game online mà, chuyện này cũng không biết à? Nhìn tụi kia coi, giờ làm cũng chơi game, đồng nghiệp bên cạnh không có nhắc tới à?"Hai người sớm đã thông đồng với nhau chứ gì? Kẻ xướng người họa, vợ xướng chồng bồi...Bạn Nhìn Không Thấy Tôi: "Bí Đao, lần trước gặp em ở phòng họp, anh có nói với em mà, em không nhớ à? WLK hai năm rồi mới ra, tốt xấu gì cũng vào xem thử chứ."囧! Nói dối bị lộ rồi, sao quên mất chuyện đó vậy."Lúc anh nói em mới biết, khi đó mở hơn tháng rồi thì phải? Phiên bản 8G lận, em không đủ dung lượng..."Chị lại dí theo cô: "Em có thể thêm ổ mà."Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị lộ mất! Cô đổ mồ hôi lạnh, trong tình thế cấp bách, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một tuyệt chiêu vô địch của Thánh Kỵ..."Em, em đi rửa tay."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngồi 10 phút trong nhà vệ sinh để tị nạn, nghĩ chắc họ cũng đã chuyển chủ đề rồi, An Tư Đông mới yên tâm đi ra ngoài.Bất tri bất giác đã hơn tám giờ, ở đại sảnh chỉ có mấy bàn còn khách. Trên đường quay về chỗ cũ, lúc đi tới quầy thu ngân kế bên cầu thang. Tác dụng của rượu vang hơi chậm, giờ cô mới thấy hơi choáng, chân đứng không vững, cô đành phải đứng dựa vào tường để nghỉ ngơi chút. Cách đó không xa có một người đàn ông đứng dựa vào quầy tâm sự với cô thu ngân, chọc cô nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười nghe như tiếng chuông bạc."Đây là gì?""Je t'aime.""Là tiếng Anh à?""Không phải, tiếng Pháp.""Có ý nghĩa là gì?"Giọng người đàn ông trầm thấp đầy từ tính: "Anh yêu em"Cô thu ngân đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu giả bộ làm việc khác.Giọng này có chút quen, giọng nói ấy như giọng của MC đài truyền hình vậy, rõ ràng, mach lạc, lúc nói chuyện bình thường mà cứ y như đọc bản tin thời sự vì vậy mà luôn bị mọi người chê cười. Mà bây giờ anh đã bỏ đi chứng bệnh này, giọng nói vẫn như cũ nhưng lại không gây cười.Là Liễu Như My. Hoặc có thể gọi anh là Bạn Không Phong Lưu Uổng Thiếu Niên.Anh đang tán tỉnh cô nàng thu ngân bằng cách dạy cô nói câu "Anh yêu em".Je t'aime.Không biết lúc anh phát âm những từ này thì anh có nhớ tới cô bé đã dạy anh hay không? Còn nhớ khi ấy anh chàng cực kỳ hồi hợp, cả khuôn mặt đỏ bừng si ngốc nhìn cô bé ấy, giọng nói không được tự nhiên cứ lập đi lập lại: Dui tê ma, dui tê ma, dui tê ma?Có lẽ anh đã quên, cô bé kia cũng quên, chỉ có cô, cái người trốn ở bên nghe lén lại nhớ rõ.Có lẽ là uống nhiều rượu nên hơi khó chịu, ngực cứ như muốn nôn.Đôi trai gái kia đang tâm sự với nhau. Người nam hỏi: "Tối nay em mấy giờ tan ca.""Chín giờ.""Sớm vậy, muốn đi dạo không? Anh biết chỗ này..."Vẫn là Liễu Như My phát hiện ra cô trước: "Bí Đao, em sao vậy?"Cô đứng thẳng đi qua, cười chào cô thu ngân: "Không có gì, uống nhiều quá, hơi choáng à. Em còn thắc mắc sao không thấy anh, ai ngờ anh lại chạy tới đây tâm sự với người đẹp."Cô thu ngân nhìn cô cười, hỏi nhỏ: "Bạn gái anh à?"Cô lập tức phủ nhận: "Không phải, bạn học thôi, chỉ là đi ăn cơm chung."
Liễu Như My quay lại nói với người đẹp: "Chờ em tan ca anh lại tìm em." Sau đó cùng An Tư Đông trở về phòng ăn.Cô hơi say, đi hết nghiêng sang trái lại ngã sang phải. Liễu Như My đỡ cô: "Không uống được thì đừng cậy mạnh."Con người lúc buồn thường thích uống rượu, cô tự nhiên lại muốn uống thêm ly nữa. Đi tới một hàng lang không người, cô nhịn không được hỏi: "Nương Nương, anh còn nhớ Điệp Liễu không?"Liễu Như My lập tức nói: "Em đừng nhắc tới nhỏ kia trước mặt anh nữa, vừa nghe thấy tên là nghĩ tới chuyện mình từng ngu ngốc đi yêu loại con gái như vậy, đang ăn cơm cũng muốn nôn cả ra."Kỳ thật Điệp Liễu cũng không có làm chuyện gì khiến người khác phải oán trách, chỉ là cô bé ỷ vào chuyện anh ấy thầm mếm mình, giả bộ thuận theo rồi chiếm chút lợi lộc thôi, chuyện như vậy có rất nhiều. So ra thì việc cô đối xử với Khúc Duy Ân còn quá đáng hơn. Mà bây giờ chỉ cái tên thôi Liễu Như My cũng không muốn nghe, vậy Khúc Duy Ân thì sao? Anh có muốn nhìn thấy cô không?Liễu Như My thấy cô im lặng không nói lời nào, vội giải thích: "Bí Đao, em đừng suy nghĩ nhiều, anh không có ý khác. Nguyễn Tĩnh nói cho tụi anh biết rồi, chuyện năm đó không thể trách em."Cô ngượng cười: "Không sao. Em tốt hơn nhiều rồi, về thôi."Liễu Như My buông tay cô ra. Hai người đi tới cửa, cô đột nhiên dừng bước. Liễu Như My đi lên mở cửa, đi được vài bước không thấy cô theo vào, quay đầu hỏi: "Bí Đao, sao vậy? Không khỏe à?"Tay Liễu Như My vẫn còn vịnh ở chốt cửa, cửa hơi kép lại, từ khe cửa nghe được tiếng cười nói vui vẻ của mọi người. Cô tự nhiên cảm thấy sợ, sợ cái người bên kia cánh cửa, sợ anh cũng như Liễu Như My, kỳ thật anh không muốn thấy mặt cô. Cô không dám nghĩ tiếp nữa, nếu như câu nói "vừa nghe thấy tên là nghĩ tới chuyện mình từng ngu ngốc đi yêu loại con gái như vậy, đang ăn cơm cũng muốn nôn cả ra" lại phát ra từ miệng anh thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây.Cô chịu không nổi kết quả như vậy.Nại Hà Tình Thâm kéo cửa ra, nguyên cái đầu đỏ nhìn hai người: "Hai người đứng ngay cửa làm gì? Vào đi."Cô đánh bạo theo Liễu Như My đi vào, lại nghe thấy giọng nói của Tứ Gia: "Vậy hôm nay là sinh nhật ông bạn à, không nói sớm, đúng lúc mọi người đang có mặt ăn mừng luôn thể, kiếm cái bánh kem rồi thổi nến thôi."
Nại Hà Tình Thâm la lên: "Ah, ở đây có cái bánh kem nè, mau lấy ra."Ở dưới ngăn bàn lấy ra một hộp bánh kem, lại gọi phục vụ lấy thêm đĩa đựng. Người kia mở hộp ra: "Kem sữa tươi nha, có lộc ăn rồi."Tứ Gia hỏi: "Ai mua bánh kem vậy."Nguyễn Tĩnh nói: "Bí Đao, còn là cố tình."Chị à, em biết chị muốn giúp em, nhưng chuyện không như chị nghĩ đâu.Đang đứng ngay cửa, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Khúc Duy Ân. Anh cũng đang nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, anh giống như không được tự nhiên quay sang nói chuyện với người bên cạnh.Hơi rượu sọc lên, nghẹn ở cổ họng. Cô cúi đầu đi tới chỗ mình: "Vốn là mua để chúc mừng chị Tĩnh, nếu sinh nhật anh thì coi như mượn hoa hiến Phật vậy."Người kia đang cấm nến ngạc nhiên, quay đầu nhìn Khúc Duy Ân. Mặt anh tối sầm lại."Không sao." Anh dựa người vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, "Dù sao trưa nay cũng ăn rồi."Không khí đột nhiên hơi... là lạ. Tứ Gia đang cầm nến, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi thì cầm bật lửa, hai người nhìn nhau, không biết có nên tiếp tục nữa không.Cuối cùng vẫn là chị Tĩnh phá vỡ bầu không khí này: "Hi, hai người... mình nói thật vậy, ký thật Bí Đao chính là...""Chị !" Xin chị đừng nói nữa, đừng nói nữa.Đúng là hèn nhát vô dụng mà, nước mắt giống như sắp rơi xuống tới nơi. Tay cô che miệng lại, che đi cái âm thanh nức nở sắp phát ra, xoay người xông ra cửa.Nguyễn Tĩnh dừng một chút: "Bí Đao hình như uống hơi nhiều, mình đi xem cô ấy."Nguyễn Tĩnh đuổi theo tới nhà vệ sinh. Nhà hàng chỉ có một phòng vệ sinh nữ, loại một chỗ, cửa khóa trái, bên trong truyền ra tiếng khóc. Chị gõ cửa: "Bí Đao, là chị, cho chị vào được không?Một lát sau cửa mở ra, An Tư Đông ngồi trên nắp bồn cầu, trong tay cầm một cuộn giấy, đôi mắt đầy nước, đang hít hít mũi. Nguyễn Tĩnh vào rồi đóng cửa lại, vuốt lưng cô, trấn an một chút mới hỏi: "Bí Đao, vì sao lại không nói thẳng với cậu ấy? Chị nhìn ra, cậu ấy vẫn chưa quên được em."Cô chu miệng, dùng âm mũi nói: "Anh ấy có bạn gái rồi."Nguyễn Tĩnh ngây người.Nói xong nước mắt lại trào ra, cô ôm eo Nguyễn Tĩnh khóc lấy khóc để.Loại chuyện này, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể vuốt lưng cô để cô thoải mái mà phát tiết.Cô vừa khóc vừa thút thít nói: "Chị... chị nhất định không được... giống em... đợi đến khi không còn cách nào quay trở lại... mới hối hận...""Chị biết, chị biết." Chị vuốt tóc cô: "Bí Đao đáng thương của chị."Cũng không biết qua bao lâu, đang khóc thì có người gõ cửa: "Khỏe không, xỉu ở trong rồi à? Chờ cả buổi rồi đó, không cho người khác đi hả!"An Tư Đông vội lau nước mắt nước mũi, đi theo Nguyễn Tĩnh ra ngoài, cúi đầu để che đi khuôn mặt, đi tới bồn rửa tay. Người phá cửa là một dì, bị dì giáo huấn cho một trận, cả hai người đều im lặng lắng nghe.Bị một trận như vậy, tâm trạng cũng khá hơn... 囧!Vạt áo trước của chị Nguyễn Tĩnh bị nước mắt của cô làm cho nhăn nhúm, lấy nước rửa sơ, nhìn giống như bị vấy bẩn nguyên một mảnh vậy. An Tư Đông thấy ngại ngại: "Xin lỗi, làm áo chị biến thành như vậy..."Nguyễn Tĩnh liếc cô: "Em lo cho cái mắt đỏ như trái đào của em còn hay hơn."Lấy nước lạnh đắp lên, nhìn mí mắt cũng không sưng lắm, nhưng hốc mắt còn hơi hồng, làm sao đi ra ngoài đây. Trở về phòng, Nguyễn Tĩnh vừa mở cửa liền trách cô: "Không biết uống còn uống nhiều như vậy, nhìn em kia, nước mắt cũng chảy ra rồi, thiếu chút nữa nôn hết lên người chị... cầm lau đi." Chị đưa một sấp khăn giấy cho cô.Cô liền "Dạ", nhận khăn giấy rồi lau nước mắt.Nại Hà Tình Thâm uống hơi nhiều, cứ ôm lấy Tứ Gia nước mắt nước mũi than khổ. Thấy Nguyễn Tĩnh vào, Tứ Gia liền đẩy anh ra, anh ấy hít sâu vào đứng dậy, đẩy An Tư Đông qua một bên, cầm tay Nguyễn Tĩnh, lớn tiếng nói: "Nguyễn Tĩnh, anh cá rồi. Hôm nay dù thế nào đi nữa, em, em phải cho anh đáp án."Nguyễn Tĩnh nhíu mày: "Uống rượu rồi quậy hở."An Tư Đông bị anh ấy đẩy ra, người lảo đảo, ngồi lên cái ghế của anh ấy vừa ngồi.Nại Hà Tình Thâm cầm lấy tay Nguyễn Tĩnh không buông: "Năm ấy anh đã nói anh yêu em, mà em lại nói anh nhỏ tuổi chỉ là nhất thời bồng bột thôi, căn bản không biết yêu là gì, không nên nói ra từ ấy dễ dàng như vậy. Bây giờ, ba năm rồi, anh nghĩ mình có đủ tư cách để nói với em. Nguyễn Tĩnh, trái tim anh vẫn không thay đổi, anh vẫn yêu em như cũ."Anh vẫn yêu em như cũ...An Tư Đông nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Duy Ân, anh vẫn đang chăm chú nhìn Nại Hà và Nguyễn Tĩnh, mắt không hề rời đi.Em vẫn yêu anh như cũ.Anh biết chứ.Cô lại nhát gan rồi... Nhịn đi, nhịn đi, nhịn đi! Mở Vô Địch !Chiêu Vô Địch trong game, không thể mở được...Mọi ánh mắt trong phòng đang tập trung trên người cặp đôi Nại Hà và Nguyễn Tĩnh từ từ chuyển sang người cô. Cô chật vật lấy tay lau nước mắt, che giấu: "Em, em cảm động quá... Chị à, chị đồng ý anh ấy đi."Chị à, chị nhất định không được giống em, đợi tới khi không còn cách nào cứu vãn rồi hối hận.Những người khác lại sôi nổi: "Đồng ý đi."Nguyễn Tĩnh lo lắng nhìn qua An Tư Đông, không nói gì.Nại Hà Tình Thâm lại dong dài: "Em nhìn đi, năm nay anh cũng đã 25, quá cái tuổi kết hôn theo quy định của nhà nước rồi, không còn nhỏ nữa nha. Đi làm đã ba năm, tình hình cũng được, cũng coi như từng trải, không còn ấu trĩ nha. Bây giờ cũng độc lập tài chính, thu nhập ổn định, tiền vay mua nhà cũng trả hết, nội thất trong nhà đều đầy đủ, chỉ cần em gật đầu thôi, ngày mai đi kết hôn cũng được, anh không có nói suông đâu..."Được, em đồng ý.""Anh không biết đâu, tuổi trẻ của anh cũng đặt hết lên người em đấy, mấy cô gái năm ấy thích anh cũng thành mẹ của mấy đứa con rồi, giờ không ai muốn anh nữa, em phải chịu trách nhiệm..."Người bên cạnh đẩy anh: "Lỗ tai ông bị gì vậy? Người ta chịu rồi kìa.""Đừng đẩy tôi, để tôi nói xong đã... Cái gì, cái gì?"Anh há to miệng, thiếu chút nữa mắt cũng rơi ra, mặt ngố ngố: "Em mới nói gì?"Nguyễn Tĩnh tức giận lườm anh: "Em nói em đồng ý, nghe rõ chưa?"
"Thật, thật không?" Lại còn lấy tay ngoáy lỗ tai, ngốc muốn chết."Không tin à? Vậy thôi, coi như em chưa nói.""Tin! Tất nhiên tin! Em nói rồi thì không được đổi ý đó!" Nại Hà Tình Thâm mừng như điên, ôm cô Nguyễn Tĩnh, "Chụt" một cái hôn mạnh lên mặt chị, miệng giống như dính singum không chịu buông.Xung quanh huýt sáo. Mặt Nguyễn Tĩnh liền đỏ lên, dùng sức đẩy anh: "Ê, đừng phá, nhiều người như vậy..."Nại Hà Tình Thâm hôn khoảng mười giây, mới miễn cưỡng buông ra, miệng cười toe toét như tên ngốc: "Chuyện này anh muốn làm suốt ba năm rồi, không thể mơ hồ cho xong."Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ghẹo anh: "Chắc còn thiếu ba ly mới đúng là chuyện ông muốn làm suốt ba năm này, thêm chút đi."Mặt Nguyễn Tĩnh càng đỏ hơn. Da mặt Nại Hà đủ dày, mặt đểu đểu: "Cái kia để tối bù, sau này còn cơ hội mà, không vội."An Tư Đông nhịn không được cười, giúp mọi người vỗ tay ào ào. Cô thật tình chúc mừng họ. May là còn Nại Hà, một Nại Hà si tình, may cho anh và cả chị Nguyễn Tĩnh, chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một kết cục hoàn mỹ.Nguyên đám người cười cười xôn xao, lại uống mấy ly nữa, tìm đủ trò chọc ghẹo Nại Hà, phá tới 9 giờ thì bị nhân viên giục tính tiền mới chịu tan.Vài người đi ra cửa, xem ai chung đường rồi về cùng. Tứ Gia và Bạn Nhìn Không Thấy Tôi muốn đi tàu điện ngầm, có mấy người ở gần đây. Ký túc xá của Nguyễn Tĩnh hết hạn, thuê nhà ở gần trường, gần đây nhất.Nại Hà Tình Thâm ôm lấy Nguyễn Tĩnh, đầu cọ tới cọ lui trên vai chị: "Bà xã à, anh uống rượu không lái xe được, trễ như vậy, giao thông công cộng không còn nữa, em cho anh ở một đêm nha."Lập tức có người lên tiếng: "Ah ah, có người đang tính làm chuyện xấu kìa."Nguyễn Tĩnh nói: "Anh không đi tàu điện ngầm à.""Nhà anh cách tàu điện ngầm rất xa, có một đoạn đường còn đang thi công, anh uống thành như vậy rồi, không thể đi thẳng được, em không sợ anh té xuống hố sao." Nước mắt rưng rưng nhìn Nguyến Tĩnh.Tứ Gia cố tình khuyên Nguyễn Tĩnh: "Em đừng có nhất thời mềm lòng, tuyệt đối là dẫn sói vào nhà."Nguyễn Tĩnh nói: "Nhà có một phòng, không có chỗ cho anh ngủ.""Anh ngủ sô pha ở phòng khách là được.""Kiểu nhà hồi xưa, phòng khách không có sô pha.""Vậy em về nhà anh đi, nhà anh rất lớn."Bạn Không Nhìn Thấy Tôi nhái giọng anh nói: "Nhà anh có cái giường rất lớn, đủ cho hai người nằm."Nại Hà Tình Thâm tức giận đá cậu ta ra, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cười ha ha nhảy qua một bên. Nói thì nói vậy, đến khi mọi người chào nhau đi về, Nại Hà Tình Thâm vẫn dính trên người Nguyễn Tĩnh, không biết có thực hiện được âm mưu hay không...An Tư Đông sau lại uống thêm vài ly, đi đường cũng thành chữ S. Lúc xuống cầu thang, cô bước hụt một bậc, người nghiêng nghiêng như sắp lăn xuống. Khúc Duy Ân đi phía sau cô, nhanh tay kéo lại: "Cẩn thận chút."Ót cô đụng vào ngực anh, gần như bị anh ôm vào người, vội tránh ra: "Không sao, tôi, tôi có thể tự đi..."Nguyễn Tĩnh hỏi: "Bí Đao, em về bằng gì?""Em theo mọi người đi tàu điện ngầm..."Nguyễn Tĩnh lại hỏi: "Có ai đi chung tuyến với Bí Đao không? Xem chừng em ấy nha."Vài người đi tàu điện ngầm hỏi đường nhau, không ai đi chung tuyến với cô, chỉ có Bạn Không Nhìn Thấy Tôi là chung đường nhưng anh ấy lại phải đi đón bạn gái. Bỗng nhiên Khúc Duy Ân nói: "Tôi cũng ở khu đó, tôi lái xe đưa cô ấy về."Á...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top