Chương 53: Trái đất tròn.
Sáng sớm sáu rưỡi, Hạ Du cực kì đau khổ chui ra khỏi chăn, đánh răng rửa mặt thay quần áo các thứ xong xuôi, bảy giờ nhảy lên xe ôm đi. Đề phòng tắc đường làm bung bét ngày đầu tiên đi làm, cô cố tình đi trước hẳn một tiếng, chắc mẩm đến có khi còn phải ngồi chờ dưới bồn hoa cũng nên.
Chẳng qua Hà Nội chưa bao giờ làm giới đi làm ngừng tuyệt vọng. Lúc Hạ Du đặt chân đến thang máy của toà nhà văn phòng nơi công ty cô sẽ thực tập tọa lạc thì đã là tám giờ kém năm. Đông nghịt người xếp hàng chờ thang máy, cô sốt ruột muốn chết nhìn điện thoại nhảy số, trong đầu bắt đầu cân nhắc chuyện chạy thang bộ.
Công ty kia ở tầng mười bảy. Mười bảy vòng cầu thang...
Thôi đi. Cô chạy được mới là lạ đấy!
Ý tưởng chạy thang bộ lên như một vị thần tan thành mây khói. Hạ Du đành chờ thang máy. Cũng may thang chạy nhanh lại còn có đến bốn cái, không cần xếp hàng lâu lắm.
Phải nói là toà nhà này mọi người rất có ý thức, người ở trong thang máy tự giác đứng gọn vào một góc, không chen lấn xô đẩy dù ai cũng có vẻ rất vội. Đến lượt Hạ Du thì còn đúng một chỗ trống cuối cùng. Cô vội bỏ balo xuống xách trên tay, lắc người đi vào.
Đang lúc đặt được nửa chân vào bên trong, tự nhiên Hạ Du bị cái gì đó đụng mạnh vào người, lảo đảo ngã ra ngoài. Ba lô đang cầm rơi xuống đất, cô lùi về sau mấy bước mới lấy lại được thăng bằng. Não chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra bởi mọi thứ quá nhanh thì đã thấy hai cánh cửa kim loại bóng loáng nhanh chóng khép lại, người giơ tay bấm nút đóng thang đụng phải ánh mắt vô cùng phức tạp của cô vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên vô cùng.
Hạ Du: "..."
Bỏ đi, coi như mình xui.
Cô tự nhủ, rầu rĩ nhặt balo lên. Nhìn vào điện thoại đã là 7 giờ 58 phút, chờ thang máy lên lên xuống xuống thì thế nào cô cũng muộn rồi. Ngày đầu tiên đi làm thật sự muốn đến đúng giờ nhưng cô đã cố gắng hết sức. Đen thôi đỏ quên đi.
"Hey kid, đi với chị đi."
Giọng nói lạ hoắc đột nhiên vang lên ngay sau lưng, thậm chí Hạ Du chưa nghe rõ người kia nói gì đã thấy mình bị túm gáy lôi đi theo đúng nghĩa đen, chật vật lắm mới giữ cho chân nọ khỏi đá chân kia ngã sấp mặt. Quãng đường thật ra có vài bước thôi, người lôi cô đi là một chị gái tóc dài đến eo đẹp vô cùng, phong cách ăn mặc rất thoải mái: quần ngủ áo hoodie xỏ Crocs, lưng đeo một em balo đen to.
Chị gái dừng trước thang máy ở trong góc. Hạ Du mới nhận ra hoá ra có đến năm cái thang máy chứ không phải bốn, chẳng qua chẳng có ai đứng chờ nên mặc nhiên nằm trong điểm mù thị giác. Thang đang từ tầng hầm đi lên, chị gái bấm nút, lẩm bẩm cái gì mà vừa kịp, may thế các thứ.
Vài giây sau thang đến, cửa mở ra. Cảm giác trống trải làm Hạ Du hoang mang thật sự. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô nhanh chóng phát hiện còn rất nhiều người đứng chờ nhưng tuyệt nhiên không ai ngoài cô và chị gái tóc dài bên cạnh cô đây có ý định đi cái thang này. Một mình à hai mình đứng tách biệt thế giới, bên kia lại còn cứ như không nhìn thấy mình, thậm chí bao nhiêu người như thế mà một ánh mắt cũng không quét đến đây luôn. Chế độ tác giả truyện hoang tưởng tự động bật công tắc, kì thực ban nãy có phải chị gái tóc dài đã dẫn cô qua một kết giới vô hình che giấu cái thang máy này hay không? Như kiểu nhà ga 9 3/4 ấy!
"Hi. Sao chú bảo sáng nay không đến?"
Cửa kim loại mở ra, bên trong có người, chị gái đi vào thoải mái chào hỏi, một tay vẫn bấm điện thoại. Thấy Hạ Du chưa vào liền ngoắc.
"Nhanh lên nhóc, muộn làm giờ."
Hạ Du: "...."
"Hử?" Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Chị gái ngửi được mùi sai trái ngẩng lên khỏi điện thoại, đầu tiên là nhìn cô nhóc đen đủi bị người ta tranh mất chỗ trong thang máy trước, sau mới quay sang nhìn thằng sếp vẻ mặt táo bón đang dùng bàn tay ngọc ngà của nó giữ thang.
Nhìn qua, nhìn lại. Nhìn qua, nhìn lại.
"Quen nhau?"
Câu nói này đánh thức Hạ Du đang trong trạng thái ngu người. Nhìn thấy người kia vẫn giữ thang máy, cô vội ôm balo đi vào, ngoan ngoãn đứng im một góc.
"Em chào anh." Là người ít tuổi hơn phải chào hỏi trước.
"Kinh..."
"Hạ Du ạ!" Cô vội vàng ngắt lời trước khi Hoàng Dương gọi cô bằng bút danh. Xong lại cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, cười ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
"Kinh gì???" Người đứng một bên hóng chuyện là chị gái tóc đẹp tò mò hỏi lại. "Đóng cửa đi chú giữ cửa mãi làm gì."
Hoàng Dương hoàn hồn, bình tĩnh thả tay ra, thang máy từ từ chạy lên.
"Kinh tế khó khăn quá hay sao, chị ăn mặc kiểu gì đến công ty thế."
"Chậc." Chị gái tóc đẹp tặc lưỡi. "Ờ. Nên chú tăng lương đi, chị đây sắp chết đói đến nơi rồi."
Anh từ chối cho ý kiến.
"Nhóc, em lên tầng mấy." Quay qua người đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, chị gái kéo Hạ Du một phát từ sắp vô hình thành tâm điểm của sự chú ý . Có lẽ cô không bấm thang nên chị tưởng cô bị khí trường muốn sống chớ lại gần của thằng sếp mặt táo bón doạ đơ rồi. Dù sao chẳng phải lần đầu.
"Em lên tầng 17 ạ." Hạ Du đáp. Không phải cô không bấm mà là từ lúc vào đã thấy số tầng 17 sáng rồi. Tức là... mỏ vàng cũng đến tầng 17 đó!!!!
Nghe nói anh ấy đầu tư nhiều lĩnh vực? Chắc không đầu tư cả IT chứ??? Từ điện ảnh qua IT có phải là hơi xa rồi không...
"Nhóc là thực tập sinh mới của CenTech?" Chị gái tóc đẹp bất ngờ à lên, thú vị nói. "Sinh viên đại học H à?"
"Vâng ạ." Cô đáp, vẻ mặt muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép.
Chị gái xoa cằm, cười cười không nói. Hạ Du chợt nhận ra trong đây chỉ có một số tầng 17 là sáng, cộng với cuộc hội thoại ngắn ban nãy của chị gái với Hoàng Dương...
"Chị làm ở CenTech ạ?"
"Ừ."
Buồn cười nhìn biểu cảm chỉ hận không thể quỳ xuống ôm chân chị của nhóc thực tập sinh mới, Thanh Tuyền cực kì muốn thò tay xoa đầu con bé một phát. Tuổi trẻ nha, đáng yêu hết sức!
Thang máy chạy một mạch rất nhanh đã đến tầng 17, thậm chí khi tổ hợp ba người có chút kì lạ đi ra, thang số 3 lên trước cũng vừa mở. Hạ Du nhận ra mỹ nữ giẫm trên đôi giày gót đỏ Louboutin kiêu ngạo kia. Chẳng phải người đẩy cô ra khỏi thang máy mấy phút trước hay sao?
Trái đất tròn ghê nơi.
"Anh Dương, chị Tuyền."
Mỹ nữ nhìn thấy hai người đi bên cạnh cô thì phiêu phiêu bay lại đây chào hỏi, gương mặt xinh đẹp muốn bao nhiêu dịu dàng thanh lịch có bấy nhiêu dịu dàng thanh lịch. Đặc biệt khi nhìn người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền Hoàng Dương thì hào quang thánh thiện lại càng chói mắt, phát như thể không cần tiền công vậy. Hạ Du đứng một bên hưởng sái cũng suýt bị cuốn bay luôn. Thật ra cô là điển hình của loại lành sẹo quên đau. Mỹ nữ bậc này dùng ánh mắt như thế nhìn mình, không xiêu lòng chắc chắn là Liễu Hạ Huệ!
Hai "Liễu Hạ Huệ": Nhóc, em như một tấm chiếu mới ấy. Chưa từng trải!
Thanh Tuyền liếc mắt cũng lười cho, quăng một từ cộc lốc: "Ờ."
Hoàng Dương thì như thể không nhìn thấy, mặt không biểu cảm sải đôi chân dài đi thẳng. Hạ Du đành phải cười cười với mỹ nữ để cho không khí bớt xấu hổ nhưng người ta hình như chẳng để cô vào mắt, hai người kia đi rồi liền tắt chế độ thánh nữ, giẫm giày cao gót đi luôn.
Hạ Du: ???? (☉_☉) ????
Hình như cô vừa tiếp xúc được một chút với thế giới công sở trong truyền thuyết rồi. Mùi drama thơm quá!
"Vào đây nhóc." Mãi chẳng thấy người đâu, Thanh Tuyền thò đầu ra ngoắc. Hạ Du vội vàng chạy theo, được chị dẫn vào một căn phòng gần giống hội trường nhỏ sức chứa khoảng mấy chục người. Cô nhận ra hầu hết người ngồi trong đây đều là sinh viên khoa mình. Đừng hỏi cô tại sao biết. Sóng đã bắt nhau là chỉ có chuẩn.
"Nhóc tự kiếm chỗ ngồi nhé. Chị lên trên đây."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng lưu luyến chị.
Thanh Tuyền dường như cũng thấy đứa nhóc này cực kì hợp khẩu vị mình. Mặc kệ thằng sếp mặt táo bón từ đằng xa phóng lại đây ánh mắt sắc lẻm, chị cố nán lại, nhanh tay xoa đầu Hạ Du một cái.
"Lát còn gặp lại. Chị có hướng dẫn thực tập sinh mà."
Hạ Du nghe xong lập tức vui phơi phới: "Vưng!"
Đối diện với sự đáng yêu max level cộng với ánh mắt sáng lấp lánh lúc nhìn chị, Hoàng Tuyền quỷ vương nổi tiếng khắp giới hacker bị đứa nhóc gặp chưa đến mười phút hạ gục hoàn toàn. Chị sắp phun ra cầu vồng ngất ở đây luôn rồi!
Người vẫn ngồi ở chỗ ban quản trị phóng dao vô hình: "..."
Anh còn chưa dám xoa đầu nhóc ấy!
Yo-mi-Ma-ju!
Phó giám đốc bên cạnh Hoàng Dương bị khí lạnh đột nhiên tràn đến phả cho giật mình, xoay người mặc lại áo ngoài vừa cởi ra.
Trời hôm nay tự nhiên lạnh thế nhờ.
"Thực tập sinh đã đến đủ rồi anh ạ." Phụ trách nhân sự đếm số người xong quay lại báo cáo, phó giám đốc liền chỉ thị bắt đầu.
Trên bục phát biểu, trưởng phòng phát triển ứng dụng di động hắng giọng, nói vài câu ổn định chỗ ngồi các thứ. Thanh Tuyền không thể dây dưa thêm vội vàng vác balo chạy đi, Hạ Du thì kiếm chỗ ngay gần đó ngồi xuống, đang nhìn loanh quanh thì đột nhiên va phải một bóng người cực kì hấp dẫn ánh mắt.
Hoàng Dương đi đâu cũng có thể trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hôm nay anh mặc bộ suit màu xám nhạt, tuy không phải kiểu suit ba mảnh fetish của cô nhưng vẫn đẹp trai kinh người. Lúc nãy dưới sảnh, cửa thang máy mở ra thấy bên trong là anh mặc măng tô đen suit xám, Hạ Du thừa nhận trong mấy giây đã bị người đàn ông này hút mất hồn. Làm kinh doanh như anh có nhất thiết cần đẹp trai đến nhân thần công phẫn thế không? Fomat chung của cánh giám đốc không phải là người của giáo phái toàn bụng à? Một mình anh giáo phái toàn chân sao chưa bị chính đạo thảo phạt thế???
Người đẹp đi đến đâu cũng là đề tài nghị luận cực hot, loại đẹp ngang ngược như Hoàng Dương càng tránh không thoát. Trưởng phòng ứng dụng di động cứ ở trên bục thuyết trình, mấy nữ sinh bên dưới cứ nhỏ giọng thì thầm về anh. Hạ Du ngồi cách vài ghế nghe được loáng thoáng mấy từ gì mà đẹp trai quá, còn độc thân, gặp rồi,... bla bla.
Cô tặc lưỡi. Ầy, mây tầng chóp như anh ấy cỏ ven đường như mình không với được đâu.
Nghe thuyết trình được một lúc cảm thấy hơi chán, cô cúi đầu nghịch di động, Ở màn hình khóa nhìn thấy thông báo tin nhắn gửi tới từ mười mấy phút trước.
Abele: Ngày đầu tiên đi làm sao rồi nhóc?
Hạ Du cảm thấy trong lòng ấm ấm, mỉm cười bấm phím.
Thiên Du: Ổn ạ. Nay con gặp được một chị senior xinh với nhiệt tình lắm í.
Bình thường mà trong giờ làm thì có khi nửa thế kỉ ông sư phụ củ cải mới rep tin nhắn của cô. Ai ngờ hôm nay lại rep bằng tốc độ tên lửa.
Abele:
Chời má!
Hạ Du nhìn màn hình điện thoại nhịn cười đến run rẩy cả người. May cô còn nhớ đang ở công ty mới kịp kìm lại. Ông sư phụ củ cải học được cách trả lời bằng meme từ bao giờ thế này? Có phải tại cô chat meme nhiều quá nên bị nhiễm sang ổng không vậy?
Nguy hiểm! Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu đột nhiên chat meme chắc chắn là có vấn đề cực to!
Thiên Du: Ngươi không phải sư phụ của ta! Yêu nghiệt, ngươi đem sư phụ ta giấu đi nơi nào rồi?!
Thấy đệ tử bắt đầu diễn, thân làm một sư tôn chiều đệ tử đến hư Thượng Thiên Mạc Thần rất phối hợp mỉm cười diễn cùng.
Abele: Sư phụ ngươi đã bị ta bắt đi. Muốn chuộc lại hắn ngươi phải giao ra đây mười vạn vàng.
Thiên Du: Mười vạn?
Abele: Một đồng cũng không thể thiếu.
Thiên Du: Được.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Thượng Thiên Mạc Thần. Messenger hiển thị đối phương đang gõ chữ, anh xoa cằm chờ, nhìn màn hình bằng một ánh mắt vô cùng bí hiểm.
Nhóm đầu não công ty đã quen với biểu cảm này của sếp, nhất trí cho rằng anh đang giải quyết công việc quan trọng qua điện thoại. Mọi người đều biết anh sở hữu nhiều công ty, hôm nay bớt chút thời gian vàng ngọc đến dự buổi hướng dẫn thực tập sinh đã là thiên vị công ty này rất nhiều rồi. Trưởng phòng phát triển ứng dụng di động ở trên bục thấy vậy cũng nhiệt huyết hơn hẳn, nói đến mức nhóm thực tập sinh ban đầu hờ hững bị xốc lên tinh thần hăng hái, đầy niềm tin và hi vọng vào tương lai phía trước.
Chỉ có Thanh Tuyền dám ngó vào màn hình của sếp, liếc qua xong liền khinh bỉ bĩu môi.
Bé con không sớm thì muộn cũng bị con hàng này chiều hư. Uổng một cái mầm cây tốt rơi vào miệng sói! Được cái gì mà được? Thằng này bị người ngoài hành tinh bắt đi thì phải cảm ơn người ngoài hành tinh gấp ấy. Cứu nó về làm gì trời?
Thiên Du: Đại hiệp, từ nay sư phụ ta trông cậy vào ngài!
Thiên Du:
Thanh Tuyền: "Hahaha!"
Cả hội trường lập tức hướng ánh mắt về phía chị.
Chết cha, quên mất đang ngồi ở công ty! Bé con lần này em hại chị rồi.
"Trưởng phòng App nói rất hay! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay!". Nói xong chị liền thực hành luôn. Có chị dẫn đầu, ban quản trị vô thức vỗ tay theo dù chẳng hiểu mô tê gì. Cao tầng vỗ tay rồi thực tập sinh lại dám ngồi im? Tiếng vỗ tay lập tức vang lên rầm rộ.
Trưởng phòng ứng dụng di động: Em mới nghỉ nói uống ngụm nước mà chị...
Chút biến cố này không gây ảnh hưởng gì đến toàn cục. Người nói tiếp tục nói người nghe tiếp tục nghe. Thanh Tuyền cười phớ lớ nhìn Hoàng Dương, vẻ mặt cực kì gợi đòn.
Abele:
Abele: Nhóc con, sư phụ đối xử với con không bạc.
Abele: Con lại bội tình bạc nghĩa như thế. Con không thấy có lỗi với sư phụ à?
Hạ Du hơi chột dạ. Ông sư phụ củ cải đầu đội trời chân đạp đất nay tự nhiên đa sầu đa cảm như nàng dâu mới bị bắt nạt là như nào đây?
Thiên Du: Không ạ.
Hoàng Dương: "..."
Tôi chiều em quá nên em hư phải không?
Abele: Sư phụ vẫn nên đi rã đá nhẫn tinh giản thì hơn.
Thiên Du: Sư phụ! Ban nãy là bạn cùng phòng của bé đó không phải bé đâu!
Thiên Du:
Thiên Du: Đừng nói mười vạn, một trăm vạn con cũng sẽ cứu sư phụ mà!
May cho nhóc đổi chiều nhanh đấy.
Mải diễn không để ý, nhìn đồng hồ đã thấy thời gian không còn nhiều, Hoàng Dương liền cất điện thoại, đứng lên rời đi. Ban quản trị công ty cả Thanh Tuyền lần lượt đi theo luôn. Hạ Du đang chờ tin nhắn không để ý lắm, đến lúc ngẩng lên người đã chẳng còn bóng dáng rồi.
Đến tận lúc buổi hướng dẫn thực tập sinh kết thúc cũng không thấy sư phụ củ cải nhắn tin trả lời. Cô hơi hụt hẫng một chút.
Gặp lại Thanh Tuyền lúc công ty phân thực tập sinh về các phòng ban. Chị làm lập trình viên kiêm quản lí hệ thống, thực tập sinh đều là người theo hai hướng này. Hạ Du thì đăng kí thực tập vị trí tester nhưng điểm chuyên ngành nát bét của cô rớt từ vòng gửi xe. Đến đây cô mới biết lí do cô trúng tuyển Centech là khả năng ngoại ngữ. Cô là trường hợp đặc biệt, vị trí từ đầu đã được sắp xếp rồi nên mặc kệ Thanh Tuyền có gây sức ép thế nào bên nhân sự cũng không thể giao người cho chị được.
Anh trai nhân sự tự mình dắt Hạ Du đến nơi cô được phân vào, giới thiệu.
"Đây là phó giám đốc phụ trách mảng khách hàng quốc tế. Từ giờ em sẽ làm trợ lí cho anh ấy cùng với chị Thư."
Hạ Du: "..."
Ui chao trái đất quả nhiên tròn. Mỹ nữ đi giày Louboutin lại là senior của cô đó!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top