Chương 5+6

Chương 05

Tuyết Sinh mở 1 cái nắp lò luyện đan, thanh âm nhắc nhở của hệ thống rất tự nhiên vang lên "Chúc mừng ngài đã nghiên cứu chế tạo ra 1 loại dược mới, thưởng 100 danh vọng, thỉnh đặt tên cho tân đan dược" (thật ra là đang luyện thuốc giải độc nhưng do tính thời gian sai lầm, sai vài vị thuốc, nên mới luyện ra cái gì mà tân đan dược haiz...)

"Quy Linh Đan"

"Bởi vì ngài là ngoạn gia đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra 1 loại dược mới trong <Phi Thường Đạo> , nên đặc biệt thưởng cho ngài 1 cái "Dược Vương Đỉnh".

Tay phải Tuyết Sinh cầm tân dược +200 pháp lực, tay trái nắm lấy tân lò luyện đan hệ thống thưởng cho, cảm thấy thành tựu không gì sánh được, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu (cười như điên) nói " A ha ha ha ha–, khổ tận cam lai a, ta cuối cùng đổi vận..."

Lúc này, tiếng chuông điện báo phi thường sát phong cảnh vang lên 'tít tít' ──

"Trong hiện thực có người tìm ngài, xin hỏi bây giờ ngài có muốn logout hay không?".

"Thực mất hứng, nhất định là Vân Sinh, chẳng lẽ nó không thể để cho mình cao hứng một lúc sao?" Tuyết Sinh căm giận nghĩ, nhưng cũng đành phải logout.

"A Tuyết, ăn cơm đi, dù sao anh ở trong hiện thực cũng không phải là hoa, không ăn cơm em sợ anh sẽ bị đói chết... Miệng anh làm gì mà cứ vểnh lên cao như thế, có ai chọc giận anh sao?"

Còn có ai nữa? Không phải là em sao! Trong miệng Tuyết Sinh nhai chính là cơm do Vân Sinh làm nên giận mà không dám nói gì.

"Đúng rồi, anh hôm nay ở trong <Phi Thường Đạo> gặp được người đầu tiên" Tuyết Sinh nghĩ đến đây lập tức cao hứng trở lại.

"Nga" lão ca đáng thương bị cái chủng tộc ẩn gì đó làm khổ, cư nhiên cho đến bây giờ mới gặp được người đầu tiên, nói ra sẽ làm cho người ta cười chết, Vân Sinh thông cảm nghĩ.

"Anh ta tên là Thiên Hồng"

"Cái gì? Là Thiên của thiên địa, Hồng của hồng hoang sao?" Vân Sinh nhảy dựng lên.

Tuyết Sinh thấy Vân Sinh há miệng thật to, có thể đủ nhét một quả trứng gà, nhịn không được xì cười ra tiếng.

"Cười cái gì mà cười?" có đôi khi Vân Sinh đối vị đại ca có cái đầu thiếu cân (đầu óc hơi ngu ngơ) này thật không có biện pháp "Nghe được tên này anh chẳng lẽ một chút cũng không phản ứng?"

"Vì cái gì phải có phản ứng?" Tuyết Sinh kẹp khối thịt nhét vào miệng, nỗ lực nhai nhai nhai, ăn thật ngon, vẫn là cơm của em trai làm ngon.

Vân Sinh hô lớn "Anh ta là thần tượng của em a!".

"Ục" Tuyết Sinh thiếu chút nữa cười bắn ra cả cơm, "Vậy em cải danh kêu 'Địa Hoang' là được rồi, 'Địa của thiên địa, Hoang của hồng hoang', hảo để cho người khác vừa nghe thì biết ngay em là đệ đệ của anh ta".

"Anh đúng là người có kiến thức nông cạn, em với anh không có tiếng nói chung!" Vân Sinh thẹn quá hóa giận, "Anh rốt cuộc có nhìn qua web game hay không a? Người tên Thiên Hồng kia là đệ nhất cao thủ của <Phi Thường Đạo>."

Lúc này đến phiên miệng Tuyết Sinh có thể nhét trứng gà.

"Anh đừng ăn nữa, trước sang đây đã" Vân Sinh không thể nhịn được nữa đem Tuyết Sinh từ bàn ăn tha đi.

Tuyết Sinh bị Vân Sinh cậy mạnh túm đi đồng thời nỗ lực tịch thu chén cùng đũa của mình, thậm chí còn lấy tốc độ sét đánh gắp hai đũa thức ăn vào bát của mình! Thức ăn hôm nay đều là những món mà cậu thích ăn, nói cậu kiêng thì cậu sẽ không ăn? Cậu mới không có dễ bảo như thế. Tuyết Sinh siêu cấp kén chọn, hơn nữa lúc cậu không muốn ăn thì ai cũng đừng nghĩ bắt cậu ăn, lúc cậu muốn ăn càng đừng có ai nghĩ có thể ngăn cản cậu ăn, đó chính là do được uốn nắn đặc biệt từ nhỏ! (hem biết cha mẹ em dạy thế nào nữa)

Trở về vấn đề chính.....

Vân Sinh kéo Tuyết Sinh đến trước máy vi tính rồi bắt đầu giáo dục thường thức.

"Anh xem, trang web <<Phi Thường Đạo>> hiện tại đã liệt ra nhiều cái Bài Danh Bảng, trong đó được chú ý nhất là bảng cao thủ. Thiên Hồng chính là cao thủ đệ nhất bảng. Mặt khác còn có Danh Vọng Bảng, Tài Phú Bảng, Trang Bị Bảng..."

"A ──"

Hai huynh đệ đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, đệ nhất danh trên Trang Bị Bảng không ngờ là "Phồn Tinh Dị Thải", lại còn viết rõ ràng là "người có được: Thiên Thu Tuyết".

"A Tuyết anh cư nhiên có đồ tốt như thế!"

"Như thế nào, đố kỵ à?" Tuyết Sinh có điểm đắc ý.

"Hừ hừ," Vân Sinh cười gian "Anh thật xui xẻo, mang trên người bảo bối như vậy, coi chừng vừa đến cấp 10 đã bị người đánh rụng, theo <Phi Thường Đạo> đặt ra thi thể sẽ được giữ lại 3 phút, trong 3 phút này cũng đủ cho người khác lột y phục của anh".

"Không thể nào" Tuyết Sinh lập tức nổi da gà toàn thân, cậu cũng không muốn trở thành lỏa thi hơn nữa còn phải phơi thây nơi hoang dã 3 phút làm triển lãm nghệ thuật cho người ta xem, nôn ──

"Ngô, A Tuyết anh rất lợi hại nha," Vân Sinh tiếp tục nhìn lên màn hình máy tính "Người đứng đầu Thiện nhân bảng cư nhiên cũng là anh, như vậy cho dù người khác muốn đánh chết anh cũng phải lo lắng một chút, công đức của anh là 3469 (làm nhiệm vụ cùng mỗi ngày uy chim), đụng đến anh khẳng định công đức sẽ giảm điên cuồng a."

"Vậy là tốt rồi," Tuyết Sinh thở phào nhẹ nhõm, "đến lúc đó em tới làm bảo tiêu cho anh."

"Em cũng không có bản lĩnh này, anh đi tìm Thiên Hồng đại hiệp đi."

Lúc này Vân Sinh tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính là, những lời nói lúc này của cậu sẽ biến thành sự thật trong tương lai...

.......

Tuyết Sinh sờ sờ đôi bông tai trên vành tai mà Thiên Hồng tặng, trước mắt lập tức hiện ra tư liệu của trang bị.

Tên vật phẩm: Phỉ Thúy Nhĩ Hoàn.

Thuộc loại: vật phẩm trang sức

Phụ trọng: 2

Thuộc tính: nhanh nhẹn +5, sinh lực +5, hạn chế cấp bậc: cấp 10.

Da, không sai! Lúc đó liền biết rõ nghiên cứu chế tạo tân đan dược cũng có thể tăng kinh nghiệm cùng độ thuần thục, trải qua nửa tháng trong hiện thực, sấp sỉ với 2 tháng nỗ lực gian khổ trong trò chơi, Thiên Thu Tuyết cuối cùng lên đến cấp 10!

Điểm thuộc tính hiện tại của Thiên Thu Tuyết là:

Tính danh: Thiên Thu Tuyết

Giới tính: Nam

Chủng tộc: Hoa Yêu (Thiên Phủ Ngọc Liên)

Thể lực: 10

Lực lượng: 1

Sinh lực: 35

Nhanh nhẹn: 1

Mị lực: 30

"Thiên a, Địa a, Trư Bát Giới a (cùng hắn có quan hệ gì), ta cuối cùng có thể đi ra ngoài rồi!" Tuyết Sinh hưng phấn nói năng lộn xộn.

Ngay lúc cậu vừa đạt được cấp 10, thì bản thể trong hồ của cậu Thiên Phủ Ngọc Liên đột nhiên hóa thành một vầng sáng bay tới, ở trên lồng ngực của cậu chợt lóe rồi tắt, cùng Tuyết Sinh hợp thành một thể. Khi cậu tĩnh tâm suy tưởng, có thể thấy được chỗ ngực mình xuất hiện một mảnh bích thủy trong vắt, đóa Bạch Liên kia thì lẳng lặng sống ở trong nước.

Nén lại hưng phấn, cậu chạy vào trong phòng càn quét, đem toàn bộ những thứ trong cốc có thể lấy đi một mẻ hốt gọn, đương nhiên đầu tiên chính là bảo bối của cậu Dược Vương Đỉnh. Cũng may ít nhiều có cái vòng tay dung lượng siêu đại chứa đồ, bằng không thật đúng là không thể nhét nhiều thứ tạp vật như thế. Cậu đem toàn bộ những dược liệu có được trong cốc mang theo, hơn nữa trong nửa tháng luyện chế đan dược, số lượng dược phẩm có trên người Tuyết Sinh hiện giờ cũng có thể đủ cung ứng cho một hồi thành chiến, quả thật là một cái kho hàng di động hiếm có!.

"Dường như có một vấn đề tương đối nghiêm trọng..." Tuyết Sinh tự nhủ "mình không có vũ khí, làm sao luyện cấp đây?"

Cậu vội vàng đem toàn bộ những vật thể "khả nghi" trong vòng tay lấy ra, lần nữa kiểm tra, cố gắng tìm ra cái gì trong giống vũ khí để thay thế. Thế nhưng sau khi kiểm tra nhất nhất loại bỏ, cuối cùng chỉ còn lại một viên trân châu đạm lục sắc to như banh tennis, không phải ngọc cũng không phải đá.

"Cái này chẳng lẽ chính là vũ khí, làm sao có thể? Dùng để đập người sao?" Tuyết Sinh nhụt chí nhìn một chút tư liệu của nó, lại phát hiện chỉ có

Tên vật phẩm: Thiên Thủy Linh Châu

Thuộc loại: pháp khí.

Phụ trọng: 0

Thuộc tính: đang ở trạng thái phong ấn, cần máu người để giải trừ phong ấn.

Máu?

Bị thúc giục bởi lòng hiếu kì, Tuyết Sinh cắn ngón tay đem máu trắng như tuyết của mình nhỏ lên trân châu.

Giọt máu dính lên mặt ngoài bóng loáng lập tức được hấp thu vào bên trong, quang mang xanh biếc bao bọc lấy hạt châu, linh lực nhu hòa làn nước gợn sóng tầng tầng khuếch tán từ trong ra ngoài...

Chờ sau khi hào quang thu liễm, thì thấy tư liệu của Thiên Thủy Linh Châu đã đổi thành.

Tên vật phẩm: Thiên Thủy Linh Châu

Thuộc loại: pháp khí

Phụ trọng: 0

Thuộc tính: giảm phân nửa tiêu hao pháp lực, tốc độ làm phép tăng 30%, tăng tốc độ hồi phép 300%, tăng tốc độ hồi máu 50%. (Yu Ming: pháp lực trong đây chính là cột mana màu xanh dùng để thi triển pháp thuật ấy).

Kỹ năng phụ trợ: Phù Không Thuật (kỹ năng trung đẳng, có thể cho người sử dụng ở trên không, tốc độ di động chậm); Thủy Bích (kỹ năng trung đẳng, hình thành vách phòng ngự thủy hệ); Mưa Thuận Gió Hòa (kỹ năng thượng đẳng, giới hạn bổ máu); Kinh Đào Hãi Lãng (kỹ năng đặc thù, có xác suất phát động 10%, công kích có giới hạn phạm vi, chẳng phân biệt được địch ta)

(Kỹ năng phụ trợ của trang bị không có độ thuần thục, cũng không thể thăng cấp)

Con ngươi của Tuyết Sinh thực sự muốn lọt tròng rơi xuống, này nhất định là bảo bối Hồng Nghê từ Thiên Giới mang đến, cư nhiên so với "Phồn Tinh Dị Thải" còn mạnh hơn. Nghĩ đến đây, cậu lập tức điều ra Trang Bị Bảng, quả nhiên, Thiên Thủy Linh Châu đã vượt lên hàng đệ nhất, Phồn Tinh Dị Thải đệ nhị.

"Thật sự là '1 châu trong tay, ta có thiên hạ' a , ha ha ha!".

Tuy rằng cầm lấy cái "trái banh" làm vũ khí có điểm ngốc, nhưng nhìn thuộc tính siêu cường đó, ta nhịn!

"Ngô, ngô, ngẫm lại xem có đồ vật nào quên lấy hay không."

Để cho tiện hoạt động, Tuyết Sinh cố gắng đem mái tóc dài chấm đất buộc lại, một bên lầm bầm lầu bầu.

Ở trong này ngốc lâu, cũng đã dưỡng thành thói quen lầm bầm lầu bầu (tự nói chuyện với mình), nếu không đi ra ngoài cậu có thể bị điên cũng không chừng.

Cùng mái tóc dài của mình vật lộn nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng buộc lại hảo, nhưng vẫn để lại cái đuôi thật dài kéo đến đùi, cũng đành tạm vậy, đây có lẽ là lần buộc tốt nhất của cậu sau những lần n lần chiến đấu.

"Xuất phát ──"

Tuyết Sinh đắc ý hướng ra ngoài cốc bước đi....

"Ngài bị thương nhẹ, giá trị sinh mệnh -8"

"555, ô đau quá" Tuyết Sinh không thể tin nâng chân phải mình lên nhìn, lòng bản chân như bạch ngọc bị đá nhọn trên mặt đất cắt qua tạo thành một đường vết rách!

Cậu rời khỏi sơn cốc chưa đầy 5 bước liền tao ngộ nguy cơ thứ nhất...

"...Cái đôi vợ chồng gà mẹ kia sao lại quên lưu lại cho ta một đôi giày chứ?"

Chương 06

Rời đi sơn cốc chưa được 50 thước......

"Vì cái mệnh gì ta lại khổ thế a!"

Tuyết Sinh hiện tại đang dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, hai tay ôm lấy Thiên Thủy Linh Châu, nỗ lực đem thân hình vốn nhỏ nhắn của mình co lại đến nhỏ nhất, vừa ở trong lòng khóc thét: "555, tại sao ta không có thuật ẩn thân ?"

Phía trước cậu ba bốn thước, có hơn chục con Ngạ Lang vòng thành hình cái quạt, ở giữa vòng vây trực tiếp giằng co với cậu là một con lang có hình thể rất to, da lông đặc biệt sáng, hàm răng đặc biệt dài, nước miếng đặc biệt nhiều, trên đầu đính 2 chữ to đùng ── "Lang Vương!"

Không biết có phải là do mị lực của cậu rất cao hay không, người khác thì khắp nơi tìm Boss, cậu thì ngược lại, mới đi ra chưa đến 50 thước thì Boss đã mò tới cửa!

Tuyết Sinh cảm thấy được ánh mắt của Lang Vương kia nhìn cậu như nhìn một miếng thịt trong mâm, hiện tại có lẽ còn đang suy nghĩ nên hạ miệng ở đâu thì hảo thích thú mà thôi! Trời ạ, cậu không phải là "Hoa Yêu" sao, hẳn là đồ chay đi? Hay là Lang Vương chán thức ăn mặn, tính toán đem cậu thành món khai vị cho bữa ăn sáng? (Yu Ming: hạ miệng ~ hạ thủ ~ cắn ở đâu thì vui đêy?...)

Hên xui may rủi vậy! Cậu hít vào một hơi thật sâu, khí tụ đan điền, hô lớn một tiếng ── "Cứu mạng a a a !!!"

Lang Vương bị tiếng thét của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức phẫn nộ hướng cậu mạnh mẽ phác 1 cái, rồi ... đầu lập tức đụng vào thân cây, té xỉu!

"Vù vù..." Tuyết Sinh trên một nhánh cây cách mặt đất 6 thước, kinh hồn chưa tan đưa tay lau mồ hôi trên trán, nâng Thiên Thủy Linh Châu lên dán tại trên mặt cọ cọ xát xát "Bảo bối, may mắn có ngươi ở đây, bằng không ta đã biến thành điểm tâm của Lang Vương."

Nguyên lai, cậu ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc phát động Phù Không Thuật của Thiên Thủy Linh Châu nhẹ nhàng bay lên, hại Lang Vương xui xẻo mất đi mục tiêu.

"Đầu tiên là chân bị thương, rồi sau đó gặp phải lang. Vân Sinh hôm nay lại đi học không thể cứu mình, sao chuyện xui xẻo gì ta cũng gặp được" Tuyết Sinh than thở "lẽ nào không có ai trong rừng rậm này nghe được tiếng kêu cứu của ta sao?"

Lúc này, Lang Vương đang lảo đảo lắc lắc đứng lên, phát hiện trong miệng mình đầy thực vật, cực kỳ phẫn nộ ngửa mặt lên trời gầm hú một tiếng dài....

...

Có phải toàn bộ lang trong rừng đều đến đây hay không a? Nhìn phía dưới chi chít lang, Tuyết Sinh cười khổ suy nghĩ: Lang Vương này lòng dạ thật hẹp hòi, đối phó với một tiểu nhân vật như cậu, lại phải dùng nhiều lang đến như vậy sao?

"Ta thật vất vả mới có thể ra ngoài đi chơi, cư nhiên lại có thể công kích ta như vậy. Coi như ta sợ các ngươi, ta logout còn không được sao?"

Kết quả ── "Ngài đang ở trong trạng thái chiến đấu, không thể Logout"

Tuyết Sinh hít vào một hơi, chẳng lẽ cuộc "Phi thường chi lữ" của cậu chỉ vẻn vẹn có 50 thước như thế này? Thiên lý ở chỗ nào!

Hiện tại biện pháp cậu có thể nghĩ tới cũng chỉ có tên kia, may mắn bọn họ lúc ấy đã trao đổi danh thiếp (chỉ có như vậy mới có thể đem đối phương thêm vào bằng hữu), cũng may mắn người kia đang online, không biết đã qua nửa tháng, ngươi kia có còn nhớ cậu hay không. Tuyết Sinh nơm nớp lo sợ ấn vào đường sống duy nhất của mình liên lạc.

"Thiên Hồng?"

"... Ngươi là? Thiên Thu Tuyết!"

Âm thanh Thiên Hồng có vẻ rất kinh hỉ, thật tốt quá, cậu ấy còn nhớ rõ mình!

"Thiên Hồng, cứu mạng a!"

"Ngươi xảy ra chuyện gì, hiện tại ở nơi nào, tọa độ bao nhiêu?" thanh âm Thiên Hồng lập tức trở nên lo lắng.

Cuối cùng cũng được cứu rồi, hiện tại Thiên Hồng nói chuyện thực dễ nghe, Tuyết Sinh ủy khuất muốn khóc, thành thành thật thật nhất nhất trả lời "Ta bị bầy sói bao vây, ở ngoài sơn cốc trong một khu rừng rậm, tọa độ là (228,46)"

"Kiên nhẫn một chút, ta lập tức tới!"

Thiên Hồng thật không hổ là cao thủ đệ nhất, mới kết thúc cuộc gọi không đến năm phút, thì Tuyết Sinh đã nghe được thanh âm trầm mạnh ở xa xa gọi "Thiên Thu Tuyết , ngươi ở đâu──"

"Nơi này nơi này!" Tuyết Sinh kích động liều mạng khua tay, đã có thể thấy được thân ảnh đang bay nhanh tới của Thiên Hồng, thế nhưng bầy sói ở dưới tàng cây một mực không đi cũng đã phát hiện ra hắn, bắt đầu hướng hắn phát động hàng loạt công kích.

"Cẩn thận, có rất nhiều lang!" Tuyết Sinh lo lắng đến mức cắn phải môi, cậu không hi vọng anh hùng chưa cứu được cậu thì đã treo. (Yu Ming: treo = chết)

Thiên Hồng cũng đã nhìn thấy Tuyết Sinh, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: cậu ấy thoạt nhìn không bị thương, như vậy cũng tốt. Nhìn vào bầy lang, Thiên Hồng ngạo nghễ cười lạnh, thầm nghĩ: mặt hàng này ta còn chưa để vào mắt.

Hắn quyết đoán bước lướt (nhanh, giống như khi dùng khinh không), rút đao, đại đao chém ra một đạo đường cong duyên dáng──

Theo lưỡi đao bắn ra một đạo kình khí lập tức đem hơn mười con lang trước mặt miểu sát!

Căn bản không có con lang nào có thể đến gần được thân thể của hắn, Thiên Hồng lại liên tục chém giết hơn chục con lang, bắt đầu hướng đến vị trí của Tuyết Sinh.

"Thiên Thu Tuyết, nhảy xuống" Thiên Hồng hô.

Nhảy?

Không thể nào? Tuyết Sinh cuối đầu nhìn nhìn bầy sói phía dưới 1 chút, đây không phải là nhảy vào trong đám lang sao? Quên đi, Thiên Hồng hẳn là sẽ không hại cậu đâu. Cậu cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại, thẳng tấp nhảy xuống...

Thiên Hồng điểm nhẹ đầu ngón chân, cao cao nhảy lên không trung nghênh hướng thân ảnh của Tuyết Sinh rơi xuống, tay trái ôm cậu bên hông, tiện tay quay ngược mũi đao đâm xuống phía dưới, quát khẽ: "Phá── "

Oanh! một tiếng nổ to vang lên, mũi đao bắn ra một quang mang màu trắng, trong nháy mắt tiếp xúc mặt đất bùng nổ ra quang mang chói mắt, đại bộ phận lang ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh đã bị giải quyết. Chỉ dùng 1 chiêu, nguyên lai bầy sói dày đặc chỉ còn lại mấy con có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này Thiên Hồng mới mang theo Tuyết Sinh nhẹ nhàng rơi xuống đất, còn tra đao vào vỏ.

"Ôi"

Tuyết Sinh nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Vừa rồi Thiên Hồng thuận tay đem cậu vác trên vai giống như khiêng bao tải, làm dạ dày đáng thương của cậu cấn xuống bả vai của hắn, hảo... muốn nôn!

"Ân nhân, không thể đổi tư thế cho ta được sao? Thật là khó chịu"

"Xin lỗi" Thiên Hồng vội vàng đem cậu buông xuống ôm ở trên tay "Như vầy tốt hơn chưa?"

Tốt hơn nhiều rồi, nhưng giống như nữ nhân được người ta ôm ở trong ngực cũng không phải là Tuyết Sinh mong muốn, có ý muốn xuống, nhưng khi nhìn thấy máu cùng thi thể đầy đất, nhìn nhìn lại đôi chân trơ trụi của mình "Ân nhân, ngươi có thể cho ta mượn 1 đôi giày hay không?"

"Không có a" Thiên Hồng nhìn chòng chọc đôi chân trần đáng yêu của cậu, cố nén xuống dục vọng muốn sờ sờ.

Lang Vương vừa bị thương nặng vừa bị hai ngươi kia xem nhẹ liền cảm thấy vô cùng căm giận, thân là Boss tôn nghiêm, nó ngao một tiếng đánh tới.

Thiên Hồng thuật tay đem Tuyết Sinh vứt lên trên vai, bất quá lần này tiến bộ một chút: lần trước là nằm, lần này là ngồi, đồng thời hơi nghiêng người, rút đao, cắt đứt cổ họng Lang Vương.

"Oa ──"

Tuyết Sinh chỉ cảm thấy một trận đằng vân giá vũ (cưỡi mây lướt gió), cái mông giống như ngồi trên một cái gì đó, thân thể nhoáng lên một cái, cuống quít đem vật thể bên người ôm trụ, cuối cùng ổn định, cậu thở hỗn hển mấy ngụm, lúc này mới kịp phản ứng trong tay trảo (nắm) chính là tóc ân nhân.... Lập tức đem [đồ vật này nọ] trong tay thả ra, chính là lại nhoáng lên một cái, vội vàng bắt lấy... lần này là lỗ tai ân nhân!

May mắn lúc này Thiên Hồng đúng lúc đưa tay vòng ở chân cậu, giúp cậu ổn định thân thể.

"Xin lỗi xin lỗi" Tuyết Sinh cho dù da mặt có dày cũng thấy xấu hổ, huống chi da mặt của cậu cũng không tính là quá dầy, cho nên cậu hốt ha hốt hoảng buông buông, bỏ công sửa sang lại búi tóc của Thiên Hồng đã bị cậu trảo đến rối tung.

"Không việc gì," Thiên Hồng mang theo tiếu ý ôn nhu nói "Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào, còn khó chịu không?"

"Nga?" Tuyết Sinh lúc này mới chậm chạp phát giác chính mình vẫn còn đang ngồi trên vai trái của Thiên Hồng, thảo nào vừa rồi cậu bắt được tai và tóc của Thiên Hồng! Còn hơn giống như ôm nữ nhân hay khiêng bao tải, như thế này tuy rằng cũng rất giống một tiểu hài tử được một đại nhân mang đi hội làng (Thiên Hồng là ba ba, Tuyết Tuyết là oa oa), nhưng là có thể chấp nhận được.

"Ta có phải rất nặng hay không?"

"Sẽ không, Hoa Yêu gần như không có thể trọng, ta còn sợ một trận gió sẽ đem ngươi thổi bay."

"A? Như vậy à." Lúc này đến phiên Tuyết Sinh ngây ngô cười.

Những con lang còn sống vừa rồi cũng đã chạy mất dạng, Tuyết Sinh cảm thấy mình may mắn lại có thể sống hưởng thụ cuộc "Phi thường chi lữ" của mình.

Thiên Hồng chọn lấy những món trang bị bạo xuất trên mặt đất, còn lại một ít đồng tiền cũng lười quản, thu được sự đồng ý của Tuyết Sinh, hắn liền cứ để cậu ở trên vai hướng bên ngoài rừng rậm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top