Chương 39+40
CHƯƠNG 39
"Tuyết Sinh!"
Thiên Hồng phản ứng trước tiên, thất tha thất thiểu phác qua ôm lấy Tuyết Sinh còn đang ngồi dưới đất ngẩn người, mãnh liệt hoảng sợ mất cậu khiến Thiên Hồng run rẩy vô cùng.
Tuyết Sinh đã biết mình gây ra đại họa ngược lại bình tĩnh xuống.
Cậu nắm lấy tay Thiên Hồng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Thị Thiên Hạ cũng là vẻ mặt kinh hoảng, vô cùng chân thành nói: "Hai người các ngươi đáp ứng ta một việc ── sau này không được cãi nhau. Ta rất ngốc, không biết dùng phương pháp gì khuyên các ngươi, nhưng ta thực sự không hi vọng các ngươi bởi vì ta mà tranh chấp."
"Hảo hảo hảo," Thiên Hồng cùng Ngạo Thị Thiên Hạ tự nhiên liền lập tức đáp ứng, một lần tranh chấp đã trả đại giới muốn mất đi Tuyết Sinh, hai người đều cảm thấy áy náy và đau lòng.
Thấy bọn họ gật đầu, Tuyết Sinh tươi cười đầy mặt, "Các ngươi khổ sở cái gì? Không phải chỉ là san hào thôi sao, ta đã sớm không muốn làm hoa yêu, san hào vừa đúng lúc, nhưng các ngươi sau này phải dẫn ta đi luyện cấp nga."
Mọi người trong ghế lô không có biểu hiện thoải mái như Tuyết Sinh, mỗi một tài khoản trò chơi đều là thời gian và tâm huyết của ngoạn gia, hơn nữa <<Phi Thường Đạo>> lại chỉ cho phép mỗi người có một tài khoản, bởi vậy xử phạt san hào đối với ngoạn gia mà nói là đả kích tương đối lớn.
Tất cả mọi người đều là thần sắc ngưng trọng, Thải Hồng Thải Hồng còn nhịn không được nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng lúc này ai cũng nghĩ không ra biện pháp tốt.
Thế nhưng một hồi sau, một sự kiện khác làm cho người ta giật mình đã xảy ra. . . .
Lượt đấu giá đầu tiên đã kết thúc, người chủ trì đã lui về hậu đài nghỉ ngơi đột nhiên lại xuất hiện trên đài.
"Ta đại biểu cho Chu Tước Thành phách mại hành hướng đến toàn thể khách nhân, nhất là đối với khách nhân số 564310 tỏ lòng xin lỗi. Bởi vì chúng ta làm việc sơ suất nên không phát hiện dưới đáy của Huyền Quy dược lô mới được bán đấu giá vừa rồi có một vết rạn, cho dù có tu bổ hảo thì sau này đối với thuộc tính của dược lô cũng sẽ ảnh hưởng, đây là sai sót của phía chúng tôi, bởi vậy chúng tôi quyết định không thu phí đấu giá của khách nhân số 564310, đồng thời cũng sẽ có bồi thường . . . . . ."
Tuyết Sinh bọn họ đang vì biến cố bất thình lình mà mục trừng khẩu ngốc thì trên màn hình trong phòng đấu giá đã phóng đại hình ảnh dưới đáy Huyền Quy dược lô, quả nhiên, ở dưới đáy chỗ giao tiếp của dược lô có một vết rạn rất nhỏ, nếu không phải dùng kính lúp xem, sẽ không dễ dàng phát hiện.
"Như vậy cũng được?" Soái Vô Chỉ Cảnh gần như hư thoát rên rỉ một tiếng, không nghĩ tới, một màn nguy cơ sẽ kết thúc giống như phim thế này, cảm giác thay đổi nhanh chóng làm cho toàn bộ mọi người quan tâm Tuyết Sinh đều cảm thấy được tim đập thất thường.
Còn đương sự Tuyết Sinh thì vẫn vô cùng bình thường, tại khi mọi người vì kết cục kỳ quái như vậy mà cảm thấy may mắn, cậu phát hiện lan thông tin của mình có một chiếc đèn đỏ phát sáng, biểu thị cậu nhận được một phong thư.
Lúc này, sẽ là ai đây?
Tuyết Sinh tò mò mở ra xem thư, bức thư viết như thế này:
Ta đã giúp ngươi một đại ân, làm thế nào cảm tạ ta?
Việc này không thể nói cho người khác, bao gồm cái tên đại ngốc vì tình mù quáng kia, còn có cái ngốc đệ đệ kia nữa, nếu việc này truyền ra ngoài, bát cơm của ta khó mà giữ được.
Ta có chút chuyện, mấy ngày nữa trở về, nhớ rõ lời ta nói.
Tuyết Sinh xem hết nội dung thư cảm thấy rất mạc danh kỳ diệu, lại nhìn lạc khoản*, cư nhiên là ── "Điệp tử", cậu thiếu chút nữa thất thanh kêu ra.
(*) phần đề chữ, ghi tên trên bức thư.
Không biết là vị đại hiệp nào đã từng nói qua, muốn ở trong Game Online phát triển thì phải có một cái bí quyết: "Dựa vào trời, dựa vào đất, dựa vào GM", cậu hiện tại có phải cũng tính là "dựa vào GM" hay không?
Hóa ra có Tiểu Điệp ở sau lưng hỗ trợ giúp cho cậu thoát khỏi bị xử phạt san hào.
Thải Hồng Thải Hồng ở bên cạnh chụp ngực may mắn nói: "May là xảy ra việc này, Tiểu Tuyết chẳng những không cần phải bị trừng phạt, mà còn có thể nhận được bồi thường nữa, thật sự là 'Tái ông thất mã, yên tri phi phúc'.*"
(*) ý nói họa phúc ở đời khó mà lường trước.
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
Chỉ có Tuyết Sinh tự mình biết chân tướng của chuyện này lại không thể nói ra, đành phải cười cười, trong lòng đối Tiểu Điệp tràn ngập cảm kích.
Ngạo Thị Thiên Hạ cùng Thiên Hồng chịu không nổi lời thỉnh cầu của Tuyết Sinh, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng tay hai người vẫn là nắm lại cùng nhau, phong ba vừa rồi khiến cho bọn hắn hiểu được, muốn tranh, cũng không thể ở trước mặt của Tuyết Sinh tranh.
Ngạo Thị Thiên Hạ dùng sức nắm lấy bàn tay Thiên Hồng, thấp giọng nói: "Đừng cho là ta sẽ đem cậu ấy tặng cho ngươi, ta sẽ không buông tay."
Thiên Hồng cùng dùng sức nắm lại hắn, khẽ cười nói: "Tùy thời xin đợi khiêu chiến."
Hoàn toàn không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt của 2 người trong lúc đó, Tuyết Sinh đối với thành quả tác hợp của mình phi thường vừa lòng, rất nhanh đem phiền não phao đến một bên, cùng mọi người vui đùa ầm ĩ lên.
Trong bầu không khí vui vẻ, có một người tâm tình tối bất hảo, hắn chính là Thanh Lan.
Lẳng lặng ngồi trong góc khuất rời xa đám đông, đảo qua khuôn mặt tràn ngập tươi cười của Ngạo Thị Thiên Hạ, nhãn thần lạnh lẽo của Thanh Lan rơi xuống người Tuyết Sinh đang được mọi người vây quanh .......
Đỗ Tuyết Sinh, ta không phải ghét ngươi, chỉ là ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này.........
CHƯƠNG 40
Cuối cùng bồi thường của đấu giá hội dành cho Tuyết Sinh là đem cái Huyền Quy dược lô dùng Huyền Thiết tu bổ cường hóa miễn phí, đối với chuyện tốt này, Tuyết Sinh không biết có phải là kiệt tác của Tiểu Điệp hay không, hiện tại cậu cũng không có biện pháp liên lạc cùng Tiểu Điệp, đành phải đợi sau này lại cám ơn hắn.
Lại nhìn đấu giá hội một hồi, Huyền Quy dược lô sau khi tu bổ hảo liền được đưa tới, tuy rằng đã tu bổ hảo, nhưng sau này thuộc tính vốn là thêm một0% xác xuất thành công nay giảm xuống chỉ còn 8%, nhưng Tuyết Sinh vẫn cao hứng nhận lấy, đồ miễn phí lý gì mà không cần a.
Đến lúc này, trường phong ba xem như triệt để tuyên cáo chấm hết.
Tâm vừa ổn định, mọi người lại hứng trí bừng bừng xem đấu giá hội, có lẽ đã bị cuộc tranh chấp đấu giá vừa rồi kích thích, mọi người càng thêm điên cuồng kêu giá, giá không ngừng cao lên, nhấc lên một vòng cao trào cạnh tranh giá cả.
Tuy rằng quyết ý đem Tuyết Sinh từ bên người Ngạo Thị Thiên Hạ đuổi đi, nhưng Thanh Lan là dạng nhân vật cỡ nào, hắn chẳng những không có bài xích Tuyết Sinh, ngược lại còn cố ý ngồi vào bên cạnh cậu cùng cậu nói chuyện phiếm, lấy tâm kế lịch duyệt (từng trải) của hắn, rất nhanh khiến cho Tuyết Sinh bị khí chất hàm dưỡng cùng học thức uyên bác của hắn thuyết phục.
Mỉm cười hướng về phía Ngạo Thị Thiên Hạ đang cảm kích dạt dào gật đầu, Thanh Lan ở trong lòng cười lạnh, mượn sức Tuyết Sinh có thể làm cho Ngạo Thị Thiên Hạ đối với hắn lòng mang cảm kích, lại có thể hoàn toàn tiêu trừ cảnh giác của Tuyết Sinh đối với hắn, hắn liếc mắt một cái liền biết, Tuyết Sinh là một cái hài tử chưa rành đời, lại dễ đối phó, các bằng hữu của Tuyết Sinh cũng không quá khó đối phó, chỉ có. . . . . . .
Nam Kha Nhất Mộng người đầy mồ hôi lạnh trốn ở một góc phòng, Thanh Lan là xà, cậu là chuột, cảm giác áp bách đối mặt thiên địch làm cho cậu không ngừng run rẩy, hơn nữa, cậu từ lúc còn nhỏ liền đối với Thanh Lan có thói quen sợ hãi. Nhìn thấy tầm mắt của Thanh Lan chuyển lên người mình, Nam Kha Nhất Mộng nức nở một tiếng lui càng chặc hơn.
"Tốt lắm," mật ngữ của Thanh Lan vang lên bên tai Nam Kha Nhất Mộng, "chỉ cần ngươi không ở trước mặt bọn họ nói lời không nên nói, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
"Ta. . . ." môi Nam Kha Nhất Mộng run run, cậu biết rõ Thanh Lan chuẩn bị đối phó Tuyết Sinh, nhưng. . . vô luận ở trong trò chơi hay là ở trong hiện thực, cậu đều đã định là sợ Thanh Lan. Cậu thực sự rất sợ, nhưng vì bằng hữu của cậu, Nam Kha Nhất Mộng giãy dụa mở miệng nói: "Ngươi đáp ứng ta, vô luận ngươi sẽ đối phó Tuyết Sinh như thế nào, đều chỉ có thể ở trong trò chơi, bằng không ta sẽ đem chuyện của ngươi tiết lộ ra ngoài!"
Thanh Lan có chút ngoài ý muốn nhìn cậu vài lần, mới không bao lâu không gặp, lá gan con chuột nhỏ này lại lớn lên nha, cư nhiên còn dám cùng hắn nói điều kiện? Bất quá hắn vốn cũng không có tính toán đối phó Tuyết Sinh trong hiện thực, không phải hắn không có thủ đoạn này, mà là không cần thiết. . . . ., mục đích của hắn chính là đem Tuyết Sinh từ trong tầm mắt của Ngạo Thị Thiên Hạ đuổi ra ngoài mà thôi.
"Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Nam Kha Nhất Mộng thở phào nhẹ nhõm, thấy Tuyết Sinh đối với Thanh Lan là bộ dáng hoàn toàn tin cậy, cậu áy náy nghĩ: Tiểu Tuyết, thực xin lỗi. . . .
Một cái khởi đầu tốt chính là thành công một nửa. Giải quyết xong chuyện Nam Kha Nhất Mộng, Thanh Lan sung sướng tiếp tục cuộc nói chuyện phiếm của hắn và Tuyết Sinh. Nhìn Tuyết Sinh đối với mình không hề có cảnh giác, Thanh Lan nở nụ cười, không nghĩ đến vật nhỏ này vẫn còn rất đơn thuần đáng yêu, chỉ tiếc Ngạo Thị Thiên Hạ đối với cậu quá cố chấp, khiến cho Thanh Lan hắn không thể không đuổi cậu đi, bằng không hắn có thể đem Tuyết Sinh lưu lại ngoạn ngoạn một chút. Thanh Lan nheo mắt lại, nhanh chóng đem những thông tin tình báo của bọn Tuyết Sinh trong đầu loại bỏ từng chút, một cái biện pháp tuyệt hảo lập tức hình thành.
Tuyết Sinh bảo bối ngốc cũng không biết mình đã muốn trở thành mục tiêu tính kế của người khác, mắt thấy chu quả cuối cùng cũng sắp được đem ra bán đấu giá, cậu hưng phấn kéo ống tay áo Thiên Hồng, Thiên Hồng sủng nịnh đối với cậu mỉm cười, thẳng đem Ngạo Thị Thiên Hạ hai mắt nhìn đến bốc hỏa.
Kiện thứ 2 Huyết Nhận Đao đã được Ngạo Thị Thiên Hạ bọn họ mua được, lượt bán đấu giá chu quả mà bọn Tuyết Sinh trông mòn con mắt cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Đèn trên đài triển lãm toàn bộ tập trung chiếu xuống một cái hộp gấm nhỏ để trên bàn, cái đệm tơ lụa tuyết trắng bên trong phụ trợ cho Thiên Niên Chu Quả càng thêm hồng diễm ướt át, lập tức hấp dẫn ánh mắt tân khách toàn trường.
Áp trục ngàn năm chu quả, ngay từ đầu giá khởi điểm chính là 2500 lượng hoàng kim, khiến cho Tuyết Sinh vui vẻ không thôi, xem ra tiền đấu giá này đem đi mua mã có thể sẽ còn dư một chút, đây chính là tâm ý của Tiểu Điệp, tuy rằng hắn không thể tới, nhưng Tuyết Sinh quyết định chủ kiến nhất định phải mua cho bằng được con ngựa kia.
Lấy tư cách là dược vật quý hiếm được công bố trên trang web công ty, thuộc tính cùng mức độ nổi tiếng của Thiên Niên Chu Quả dẫn đến một trận hưng phấn xôn xao trong sàn đấu giá.
Khi đấu giá sư vừa ngừng nói, đấu giá liên tiếp liền làm cho toàn trường trở nên sôi nổi.
"2700 lượng. . ."
"2800 lượng . . ."
"3000 lượng. . ."
"3500 lượng. . ."
Trời ạ, kẻ có tiền thật là nhiều, đơn vị tính chính là hoàng kim a!
Tuyết Sinh đời này đều chưa thấy qua nhiều tiền như thế, vừa nghĩ tới số tiền này sẽ ngốc vào trong túi áo cậu, cậu cảm thấy mình hạnh phúc muốn ngất.
"Khách nhân số 927572 ra giá 4000 lượng!"
"555, đầu ta choáng quá, để cho ta đi ngủ trước, đấu giá xong rồi thì kêu ta." Tuyết Sinh nhãn mạo kim tinh* hạnh phúc ngất ở trong lòng Thiên Hồng.
(*) mình nghĩ hai mắt Tuyết Sinh đã chuyển sang đồng đô la rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top