Chương 19+20
Chương 19
Màn đêm chậm chạp buông xuống nhân gian, Tuyết Sinh ra khỏi Diêm La điện thông qua Truyền Tống Trận đi tới địa phương Thanh Long Thành gần Bách Hoa Cốc nhất, dùng phương thức 'phiêu' mà mình luyện tập rất lâu mới quen được. Bởi vì Bách Hoa Cốc là nơi cuối cùng mà bọn họ gặp mặt, cho nên Tuyết Sinh chạy đến nơi này, cũng không ngẫm lại đã lâu như vậy, xác suất có thể tìm được Thiên Hồng ở chỗ này là cực kỳ nhỏ.
"Nguyên lai thành quỷ thật sự đáng thương a!"
Tuyết Sinh cực kỳ cảm khái. Thanh Long Thành đông đúc người qua lại nhưng lại không có ai nhìn thấy cậu, một loại cảm giác mãnh liệt bị vứt bỏ làm cho Tuyết Sinh cảm thấy ủy khuất cực kỳ (là cậu tự chuốc lấy).
May là di động của quỷ không hao phí thể lực, bằng không bằng thể lực của Tuyết Sinh mà tự mình đến Bách Hoa Cốc có thể nói là một đại công trình.
Cuối cùng cũng tới Bách Hoa Cốc, cảnh sắc hoa tươi rực rỡ trước kia đã biến thành một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều có tàn hoa lá héo rơi rụng thành bùn.
Cảnh đẹp trước đây còn phảng phất như ở trước mặt, hiện tại lại thành dáng dấp như vậy, Tuyết Sinh chợt nhớ tới một câu nói "mỗi khi đáo hồng thời tiện thành khôi"*, trong lòng không khỏi có chút bi thương, hơn nữa có cục diện ngày nay, cơ hồ là do cậu một tay tạo thành, liền càng thêm cảm thấy áy náy.
(*) theo mộng nghĩ nom na của câu này có ý nói màu đỏ báo cho ta sự tan thương, chết chóc. Yu Ming: không chính xác lắm, nó có thể hiểu là thời điểm hoa nở rộ nhất thì cũng chính là thời điểm hoa sắp lụi tàn, nó chỉ cách nhau rất ngắn, ay yo, hiểu thì hiểu, nhưng cách diễn đạt của Ming không biết mọi người hiểu không nhỉ.
Tuyết Sinh có điểm may mắn vì hiện tại mình phiêu phù giữa không trung mà không phải giẫm lên tàn hoa trên mặt đất.
Vào Bách Hoa cốc không bao xa, Tuyết Sinh nhìn thấy trên sườn núi hoang vắng bị bóng đêm bao phủ có bóng lưng cường tráng của một người ngồi , bên cạnh còn có một thân ảnh nữ tử mảnh mai nhu hòa, thân hình 2 người hai người thoạt nhìn phá lệ xứng đôi, cậu lập tức có cảm giác muốn rơi lệ.
Từ sau khi Tuyết Sinh rời đi, Thiên Hồng đã ngồi yên tại Bách Hoa cốc vài ngày (trong hiện thực 24h), ai cũng không khuyên được hắn, cuối cùng chỉ có Thanh Nhã luôn kiên trì bồi ở bên cạnh.
Tuyết Sinh nhẹ nhàng bay tới, ai oán ngồi ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ. Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy được phía sau có một trận gió lạnh, nhịn không được đánh một cái rùng mình (oán khí của Tuyết Sinh, cười)
Lúc này Thanh Nhã phi thường nản lòng, có thể nói đều đã nói, khuyên cũng đã khuyên, chính là Thiên Hồng vẫn bất vi sở động, không chịu nói lại càng không chịu rời đi, cứ ngồi ngơ ngác, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, phảng phất như tinh thần của hắn cũng theo Tuyết Sinh bay đi.
Thanh Nhã cảm thấy rất ủy khuất, nàng một nữ tử bỏ qua thân phận vất vả như thế chủ động theo đuổi Thiên Hồng, lại không chiếm được hồi báo gì, chính là bằng tấm lòng ái mộ Thiên Hồng nàng luôn kiên trì cho đến hiện giờ, nhưng, hiện tại nàng lại thực sự cảm thấy tuyệt vọng.
"Em vẫn luôn luôn yêu anh! Em làm nhiều như thế, trong lòng anh rốt cuộc có một chút vị trí nào hay không?" giọng Thanh Nhã run lên, nước mắt lại quật cường không chịu rơi xuống.
Tuyết Sinh vẫn một mực ở cách đó không xa nghe được lời biểu lộ của Thanh Nhã, khổ sở nhịn không được nức nở ra tiếng.
"Tuyết Sinh?"
Chỉ là 1 chút âm hưởng yếu ớt, nhưng Thiên Hồng lại dường như đột nhiên có cảm ứng gì xoay người nhìn lại phía sau, thanh âm khó có thể tin run run gọi ra tên Tuyết Sinh.
Lệ sớm đảo quanh trong hốc mắt Tuyết Sinh lập tức chảy xuống, nghẹn ngào đánh về phía ngực Thiên Hồng. (Yu Ming: là từ xa bay tới, nhào vào lòng TH nha, không phải dùng tay uýnh bùm bùm ngực TH đâu ~^^~)
Thiên Hồng ôm chặt bảo bối trong lòng đã mất nay lại được, tham lam ngửi lấy hương vị thanh đạm trên người Tuyết Sinh . Hoa nhi ở trong lòng vốn được hắn bảo hộ chỉ trong tích tắc mất đi, cái loại tư vị tim như bị dao cắt này, hắn không bao giờ ... muốn nếm thử nữa.
Nhìn hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, Thanh Nhã thất thần lẩm bẩm nói: "Ta đã biết, ta đã biết..." tình yêu tràn đầy chuyển thành oán hận, hung hăng nuốt xuống nước mắt tan nát cõi lòng, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác vội vàng chạy đi...
"Ô ô ô..." Tuyết Sinh khóc một trận, cuối cùng yên tĩnh trở lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng, kéo lấy vạt áo Thiên Hồng cố gắng lau đi nước mắt cùng nước mũi đầy mặt của mình, thật mất mặt, hiện tại bộ dạng cậu nhất định rất khó coi.
Thiên Hồng bắt lấy tay Tuyết Sinh, đau lòng nhìn con mắt bởi vì cậu lau lung tung mà trở nên đỏ bừng, Thiên Hồng cẩn thận dùng cổ tay áo ấn nhẹ nước mắt trên mặt của cậu, tinh tế vì cậu lau sạch khuôn mặt, cuối cùng còn dùng phương pháp hầu hạ lau nước mũi cho tiểu hài tử đem tay áo che ở trên mũi Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh nhịn không được nín khóc mỉm cười.
"Sao ngươi còn chưa có sống lại?" Thiên Hồng lúc này mới phát hiện Tuyết Sinh không thích hợp.
"Ta..." Tuyết Sinh ngượng ngùng, không lẽ nói là bởi vì chính mình lòng dạ hẹp hòi, tâm ý của Thiên Hồng đối với cậu luôn không thay đổi, điều này làm cho cậu yên lòng. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với Thanh Nhã, nhưng là, cậu thật sự yêu Thiên Hồng, so với yêu của nàng sẽ không ít hơn a!
"Ta muốn thử cảm giác làm quỷ như thế nào mà thôi!"
"Ngươi nha" Thiên Hồng sủng nịnh xoa bóp mũi cậu, "mau sống lại đi, thành quỷ là không thể cùng người sống tổ đội, chúng ta còn phải cùng nhau đi luyện cấp nga."
"Hảo" trước khi Tuyết Sinh tới Phán quan đã nói chỉ cần cậu nguyện ý cậu liền có thể sống lại, cho nên cậu cũng không lo lắng.
Kỳ thật đối với phần lớn ngoạn gia mà nói, việc sống lại là chuyện phi thường khó khăn, bởi vì đa số ngoạn gia ở trong trò chơi không phải bận bịu luyện cấp thì chính là bận bịu kiếm tiền, cực ít người chuyên đi gia tăng điểm công đức mà bình thường không dùng tới, nhưng nếu không cẩn thận treo, công đức tựu thành một thứ trọng yếu nhất, thường thường có người bởi vì không có cách nào sống lại mà phải bỏ ra chi phí tiền tài đáng kể để quyên công đức.
Mặt Tuyết Sinh đỏ lên, cố gắng kiểng đầu ngón chân đem đầu Thiên Hồng kéo xuống, ở trên cằm Thiên Hồng cắn một cái (không có biện pháp, quá lùn, miệng hôn không đến). Cậu ngại ngùng cười cười, mặc niệm nói "Hoàn dương ..."
Trước mắt một mảnh bạch quang chớp động, chói mắt đến nổi làm cho Tuyết Sinh phải nhắm lại hai mắt, chờ đến khi cậu lần nữa mở mắt...
Di!
Trước mặt của cậu hé ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đầy du hoặc – dĩ nhiên là Quỷ Điệp!
Hơn nữa cậu cư nhiên còn ở trong lòng Quỷ Điệp!
Tuyết Sinh có loại cảm giác muốn té xỉu, một khắc trước cậu còn hạnh phúc tựa vào lòng Thiên Hồng, một khắc sau lại có thể bỏ chạy vào lòng Quỷ Điệp người cậu thề không bao giờ gặp nữa. Đây là chuyện gì đây a, ai mau tới đánh cho cậu ngất xỉu để quên đi.
Cũng coi như Tuyết Sinh xui xẻo, trong <<<Phi Thường Đạo>>> lúc sống lại là tự trở về địa phương mà mình đã tử vong, cậu rất không may treo tại trước mặt Quỷ Điệp, khi sống lại liền càng thêm bất hạnh chính mình đưa đến tận cửa.
"Ngươi ngươi ngươi ... thả ta ra có được không?"
Tuyết Sinh khóc không ra nước mắt, cậu không có can đảm chọc giận Quỷ Điệp, bởi vì công đức của cậu đã không còn đủ để sống lại một lần nữa, nếu chết lần nữa thì sẽ phải thành quỷ.
"Không muốn." cười híp mắt nhìn theo Tuyết Sinh, Quỷ Điệp một ngụm cự tuyệt. Tuy rằng nguyên hình của hắn là Hồ Điệp, nhưng vóc dáng của Quỷ Điệp so với Tuyết Sinh cao hơn một cái đầu có thừa (Tuyết Tuyết: Quá không công bằng, ta kháng nghị) nên dễ dàng đem Tuyết Sinh nho nhỏ bao cả vào trong ngực, "Ta cảm thấy cảm giác ôm ngươi thật không tệ, hơn nữa cũng ăn thật ngon (cười gian ing), không thể để ngươi đi được"
"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây—–" Tuyết Sinh sắp điên lên rồi, cậu hiện tại cũng không quản cái gì nhiệm vụ ẩn, cậu chỉ muốn thoát khỏi tên sát tinh này, thoát được càng xa càng tốt!
"Rất đơn giản" Quỷ Điệp thản nhiên nói, "Ta muốn làm sủng vật của ngươi."
———————-
Mộng: ở đây Mộng hem hiểu lém, sao lúc em bay bay ngoài đường thì hem ai thấy em nhưng Thiên Hồng và Thanh Nhã lại thấy em chứ ???- tác giả làm mình loạn quá.
Yu Ming: Phán Quan đã từng nói, chỉ khi ẻm muốn người ta nhìn thấy thì người ta mới nhìn thấy, còn bình thường thì không ai nhìn thấy, nên lúc bay bay ngoài đường thì hem ai thấy em, nhưng đến khi đến chỗ Thiên Hồng và Thành Nhã thì ẻm lại 'ai oán' khi nghe được lời biểu lộ của Thanh Nhã, ẻm không muốn Thiên Hồng cảm động lời biểu lộ của Thanh Nhã, muốn Thiên Hồng, yêu Thiên Hồng, muốn trong lòng Thiên Hồng có mình => muốn Thiên Hồng thấy mình, nên tự nhiên ... khiến Thiên Hồng và Thanh Nhã thấy được. Hiểu chưa cô nương? Quên lời của Phán Quan nói rồi nha.
Mộng: *lè lưỡi*
Chương 20
Không phải đâu, Tuyết Sinh đau khổ nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Đại nhân, ngài đại nhân đại lượng thả ta đi, ta đây miếu nhỏ không chứa nổi tôn đại Bồ Tát như ngài a." đem Quỷ Điệp làm sủng vật? Cậu cũng không phải chán sống.
Quỷ Điệp dựng thẳng lên một ngón tay thon dài để ở trước mặt cậu lắc lắc, phe phẩy, cười gian nói: "Thỉnh nghe cho rõ ràng, ta nói chính xác là 'ta muốn làm sủng vật của ngươi', ngươi không có tư cách cự tuyệt!"
"Bằng cái gì?" Tuyết Sinh nhảy dựng lên, "có sủng vật nào bá đạo như ngươi vậy không?" tạo phản mà!
Quỷ Điệp cười đắc ý nói: "Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, ta đây sẽ không làm sủng vật của ngươi, ngươi có thể không? (Tuyết Sinh ủy ủy khuất khuất lắc đầu) nếu không thể, hừ, ta sẽ không thể không làm!"
Hắn mới vừa nói xong, lại đột nhiên kéo tay phải Tuyết Sinh, ở ngón trỏ dùng sức cắn xuống một cái!
"A, đau quá," Tuyết Sinh hô to, "ngươi làm cái gì?"
Quỷ Điệp không để ý tới cậu, cầm lấy ngón tay đang nhỏ máu của cậu ấn lên trán của mình, thần sắc ngưng trọng chậm rãi thì thầm: "Ma thần ở trên, Quỷ Điệp nguyện hầu hạ Thiên Thu Tuyết làm chủ nhân, lấy máu lập thệ, nếu như làm trái, nguyện chịu thiên tru."
Quỷ Điệp mới vừa niệm xong thệ ngôn, chỗ dính máu Tuyết Sinh trên trán hắn liền xuất hiện một hoa văn hắc sắc giống 1 cánh hoa, đồng thời trên khung nhân vật của Tuyết Sinh cũng xuất hiện 1 lan sủng vật, ngay sau đó hệ thống cũng vang lên giúp vui, đinh một tiếng "Chúc mừng ngài có được siêu cấp sủng vật Ma Giới Quỷ Điệp, bởi vì ngài là người ngoạn gia đầu tiên trong <<Phi Thường Đạo>> có được sủng vật, hệ thống thưởng cho ngài Thông Linh Giới Chỉ."
Tuyết Sinh cảm thấy vô cùng phiền muộn, lại có thể không hiểu ra sao thu một con sủng vật, hơn nữa sủng vật này so với chủ nhân còn lớn bài* hơn, thời gian sau này làm như thế nào trôi qua a?
(*) bài: có tiếng nói hơn, uy nghi hơn.
"Được rồi" Quỷ Điệp thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, nắm lấy ngón tay Tuyết Sinh vươn đầu lưỡi non mịn của mình liếm lấy vệt máu còn sót lại trên đó, mị mắt, bộ dạng phi thường hưởng thụ.
"Ta muốn khai trừ ngươi, ta không muốn ngươi." Tuyết Sinh nổi giận, sủng vật này cư nhiên còn muốn uống máu của cậu, một ngày nào đó thế nào cậu cũng bị hút thành xác khô.
"Hừ," Quỷ Điệp cười – quyến rũ: "Ngươi hối hận cũng không còn kịp rồi, ta chính là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn, nếu không phải lần trước tiểu tử kia đột nhiên chạy đến, ta đã sớm theo ngươi."
"Cái gì?"
Tuyết Sinh càng thêm buồn bực, cảm thấy hy sinh của bọn họ đều là tự tìm. Rất tổn thương tự tôn nga.
Cậu hối hận một hồi, nhưng cẩn thận ngẫm lại Quỷ Điệp dường như thật sự rất lợi hại, có sủng vật như thế sau này không phải là thiên hạ vô địch thủ sao?
"Đó là không có khả năng." Quỷ Điệp đột nhiên ghé vào lỗ tai cậu nói, Tuyết Sinh sợ tới mức theo phản xạ thối lui vài bước, thất thanh hô: "sao ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì?"
"Rất đơn giản a, sủng vật cùng chủ nhân đều có tâm linh tương thông, hơn nữa cấp của ta lại cao, đương nhiên có một trình độ nhất định biết ngươi đang suy nghĩ cái gì."
Thiên, vậy cậu trong ngoài không phải đều bị hắn thấy thông thấu hết sao?
Tuyết Sinh có loại cảm giác như bị người lột hết quần áo, chạy nhanh đến một địa phương cách xa Quỷ Điệp một chút.
"Đúng rồi, ngươi vừa nói cái gì không có khả năng?"
"Ngươi muốn dựa vào ta đánh khắp thiên hạ là không có khả năng," Quỷ Điệp tựa hồ lại biết cậu đang suy nghĩ cái gì, ngược lại còn cố ý hướng tới sát bên mình cậu "bởi vì hình thức hành động của ta là 'thủ hộ', mà không phải là 'công kích' nga."
"Hình thức hoạt động?" Tuyết Sinh cũng không để ý đến Quỷ Điệp, vội vàng mở ra ô chứa 'sủng vật', chỉ thấy tư liệu ở bên trong là:
Tên sủng vật: Ma Giới Quỷ Điệp
Cấp bậc: Địa ma cửu giai
Thuộc tính: ám
Hình thức hành động: Thủ hộ
Kỹ năng: Ma Viêm Bạo (kỹ năng thượng đẳng, thiêu đốt ma lực hình thành ngọn lửa);
!!! Ma Viêm Sí (kỹ năng thượng đẳng, lửa ma có công kích giới hạn.)
Thiên Giáng Cam Lâm (kỹ năng thượng đẳng, trị liệu thuật cao cấp);
Thị Huyết Đoạt Hồn (kỹ năng thượng đẳng, liên tục hút một lượng lớn tinh khí của địch nhân);
Huyễn Hoặc (kỹ năng đặc thù, trong phạm vi nhất định khiến địch nhân sinh ra ảo giác);
Mê Hương (kỹ năng đặc thù, khiến địch nhân sinh ra ảo giác và mang thêm hiệu quả trúng độc);
Lân Quang (kỹ năng đặc thù, có thể ở trên người địch nhân để lại dấu vết dùng cái này để truy tung địch nhân);
Sau khi xem hết thảy, cảm tưởng lớn nhất của Tuyết Sinh chính là —"Rất...rất lợi hại!". Hiện tại trong <<Phi Thường Đạo>>, làm sao có ngoạn gia nào là đối thủ của nó a? Nhưng ...
"Hình thức thủ hộ là ý gì a?"
"Thì chính là nói, ta chỉ phụ trách bảo hộ ngươi, sống chết của những người khác ta cũng mặc kệ, hơn nữa ta cũng không có nghĩa vụ nghe mệnh lệnh của ngươi nga," Quỷ Điệp cười nói, "ta chỉ là người thủ hộ của ngươi mà thôi."
Cái gì a, vậy nguyện vọng cậu muốn dựa vào Quỷ Điệp đánh quái thăng cấp không phải bị ngâm nước sao? Nhưng Tuyết Sinh cũng không quá thất vọng, dù sao thực lực Quỷ Điệp quá mạnh, nếu để cho hắn hỗ trợ mình đánh quái thì sẽ phá hủy sự cân bằng của trò chơi, hiện tại cậu có được Quỷ Điệp chẳng khác nào có được một siêu cấp bảo tiêu, coi như bù lại khuyết điểm phòng ngự bạc nhược của Hoa Yêu.
Người là không thể quá tham lam.
"Tuyết Sinh──"
Thiên Hồng vừa rồi không thấy Tuyết Sinh cũng tìm lại đây, rất xa đã thấy Tuyết Sinh và Quỷ Điệp đứng cùng một chỗ, làm hắn thực hoảng hồn, nhưng lại rất nhanh yên lòng, bởi vì trên đầu Quỷ Điệp đính hai chữ nhỏ "Sủng vật" (cười trộm), thứ hai còn viết kèm theo "Chủ nhân: Thiên Thu Tuyết."
Tuyết Sinh cũng vui vẻ phác vào lòng Thiên Hồng, 555, cuối cùng cũng ôm đúng người.
Quỷ Điệp rất nhanh liền phát hiện sai lầm của mình, hắn hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên đem Tuyết Sinh từ trong lòng Tuyết Sinh kéo ra, nhất la lớn "Nhanh đem những chữ ngu xuẩn trên đầu ta ẩn đi ngay."
Tuyết Sinh giận mà không dám nói gì, đành phải mở ra bảng sủng vật ẩn đi tên chủ nhân và tên sủng vật, 555, cậu có được xem là chủ nhân đầu tiên bị sủng vật uy hiếp không a?
Hiện tại hình dạng của Quỷ Điệp cùng ngoạn gia bình thường cũng không có gì khác nhau, chỉ cần không có ý không nói ra, tin tưởng sẽ không ai nghĩ đến hắn chỉ là sủng vật mà thôi.
"A!" Tuyết Sinh đột nhiên kêu lên một tiếng "Vừa rồi đều không chú ý nhìn, ta cư nhiên bị rớt xuống cấp 25! Chuyện như thế nào a, công đức của ta đủ 3000 không phải là được một lần sống mà không khấu trừ điểm kinh nghiệm sao?
"Mau mở ra nhật ký nhìn xem." Thiên Hồng cũng rất kinh ngạc, là hắn hại Tuyết Sinh bị khấu trừ 3000 công đức, hiện tại lại hại cậu bị rớt 3 cấp, trong lòng của hắn làm sao tránh khỏi tự trách.
Tuyết Sinh vội vàng mở ra nhật ký.
Trong nhật ký cá nhân của mỗi ngoạn gia sẽ tự động ghi chép lại những chuyện xảy ra của từng ngoạn gia, có thể tùy thời lật xem.
Tuyết Sinh mở ra nhật ký ngày mình bị chết, hóa ra ngày đó lúc cậu chết hệ thống có thông báo cậu đã lĩnh ngộ được 1 kỹ năng đặc thù "Xả Thân", kỹ năng này có tác dụng ngay lúc đó, khi pháp lực cùng lượng máu của cậu không đủ để chữa trị thương tổn của kí chủ, thì kỹ năng đặc thù này có thể tự chữa trị khiến cho năng lượng chuyển hóa từ tiêu hao gía trị kinh nghiệm, cho nên chính vì vậy mà cậu bị rớt xuống 3 cấp kinh nghiệm để cứu lại tánh mạng của Thiên Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top