Chương 17+18

Chương 17

"Lại có thể tiếp được một kích của ta, xem ra cũng có chút bản lĩnh," Quỷ Điệp lạnh lùng nói "thế nhưng lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy. Thiên Thu Tuyết, không muốn chết thì tránh ra một bên."

"Đừng ── " Tuyết Sinh thấy xung quanh thân thể Quỷ Điệp bắt đầu ngưng tụ một mảnh hắc khí, hơn nữa thấp thoáng còn có luồng điện bạch lam chuyển động, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho một đợt công kích tiếp theo, nhưng vô luận là Thiên Hồng hay chính bản thân cậu cũng vô pháp thừa nhận 1 lần đánh nữa. Nghĩ đến cái loại đau đớn do bị phong thích đâm xuyên thân thể vừa rồi, Tuyết Sinh sợ đến phát run, nhưng vẫn quật cường mở ra hai tay chắn phía trước mặt Thiên Hồng, bình thường đều là Thiên Hồng bảo hộ cậu, bây giờ đến phiên cậu bảo hộ Thiên Hồng.

"Nếu ngươi làm tổn thương hắn, ta, ta sẽ tự sát!" Tuyết Sinh dưới tình thế cấp bách hô lên lời uy hiếp duy nhất có thể nghĩ ra, bởi vì Quỷ Điệp từng nói qua máu cùa cậu ăn thật ngon, hi vọng hắn có thể vì vậy mà cân nhắc một chút.

"Ngươi đang uy hiếp ta?" trong con ngươi tử hắc sắc sâu thẳm của Quỷ Điệp loá ra quang mang hứng thú.

555, đại nhân ngươi lầm rồi, ta sao dám a? Tuyết Sinh tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không khống chế được nói: "Đúng! Nếu ngươi không buông tha cho hắn ta sẽ tự sát, cho ngươi cái gì cũng không ăn được!" Ô a a, ánh mắt Quỷ Điệp ngày càng lạnh, cứu mạng a ──"Hừ, có ý tứ" mặc dù Quỷ Điệp đang cười nhưng trong ánh mắt một chút ý cười cũng không có, hắc khí quanh người càng trở nên nồng đậm, cho thấy cơn giận lúc này của hắn, "Ngươi là đồ ăn ta chọn. Muốn chết? Còn phải hỏi qua ta có đáp ứng hay không!"

Vừa dứt lời, ống tay áo Quỷ Điệp vung lên, một đạo khí nhận hắc sắc vô thanh vô tức hướng về phía hai người bay đến...

Vào lúc Tuyết Sinh nhắm mắt chờ chết, Thiên Hồng đang bị trọng thương ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã ra sức đem Tuyết Sinh đẩy qua bên cạnh.

Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, chờ đến khi Tuyết Sinh mở mắt ra, đã thấy Thiên Hồng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, suy sụp té xuống mặt đất, vết thương thật lớn từ vai trái kéo dài tới bụng cơ hồ đem nửa người trên của hắn chém thành hai nửa, xương cốt trắng bệch từ thịt đỏ hiện ra, hình thành thảm cảnh nhìn mà đau lòng.

"Không ──"

Tuyết Sinh thống khổ gào khóc, bỏ công cố gắng dùng tay đè chặt vết thương đang chảy máu ào ào, thế nhưng rất nhiều máu vẫn nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất dưới thân Thiên Hồng. Vết thương trí mạng này, trị liệu thuật đã hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, tử vong, chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù chỉ có 10% cảm giác đau, nhưng cơn đau đớn mãnh liệt vẫn khiến trước mắt Thiên Hồng từ từ biến thành màu đen, hắn không ngừng nháy mắt, nỗ lực để mình thấy rõ mặt Tuyết Sinh, dùng giọng nói yếu ớt an ủi "Đừng khóc... đừng khóc... ta không sao, chỉ là... có một chút đau thôi..."

"Ngươi đừng chết! Đừng chết!"

Tuyết Sinh liều mạng lắc đầu nhắc nhở chính mình, đây chỉ là trò chơi, nhưng vẫn vô pháp ức chế nỗi bi thương và nước mắt cuộn trào mãnh liệt. Cậu chưa bao giờ thống hận sự vô năng của mình như lúc này.

Đúng rồi!

Con mắt Tuyết Sinh sáng ngời, còn có phương pháp kia, cũng chỉ có phương pháp kia.

Không chút chần chờ, Tuyết Sinh nâng lên hai tay dính đầy máu tươi chấp trước ngực, trong lòng mặc niệm chú ngữ, ngay tức khắc, trong luồng bạch quang mờ ảo, một đóa liên hoa thuần bạch hiện ra trên vết thương đáng sợ của Thiên Hồng..

Thần a, van cầu ngươi, nhất định phải để ta thành công!

Tuyết Sinh ở trong lòng mặc niệm, liều mạng thôi động pháp lực, sử xuất kỹ năng đặc thù —–"Ký Sinh"!

Kỳ tích xuất hiện, ngay khi liên hoa dần dần thu nhỏ rồi cuối cùng tiêu thất ở miệng vết thương của Thiên Hồng thì vết thương đáng sợ thật to lập tức đình chỉ chảy máu, bắt đầu khép lại!

Thiên Hồng lại bị giá trị pháp lực và giá trị sinh mệnh của Tuyết Sinh nhanh chóng giảm xuống dọa sợ, đem hết toàn lực rống lên: "Tuyết Sinh, dừng tay!"

Cùng lúc, thanh âm hệ thống vang lên nhắc nhở "Cảnh báo! Giá trị pháp lực của ngoạn gia Thiên Thu Tuyết về 0, giá trị sinh mệnh đến cực hạn!"

Tuyết Sinh đối với cảnh báo của hệ thống làm ngơ, vẫn cố gắng hết sức phát động kỹ năng "Chữa trị", trong lòng chỉ có một ý niệm ── cứu hắn, nhất định phải cứu hắn! Thẳng đến toàn thân cảm thấy đau đớn như bị xé ra... Tiếp theo là một mảnh hắc ám...

"Chúc mừng ngoạn gia Thiên Thu Tuyết lĩnh ngộ kỹ năng 'Xả Thân'. "

"Ngoạn gia Thiên Thu Tuyết tử vong!"

....

....

....

Thiên Hồng... hẳn là được cứu rồi đi...

Tuyết Sinh bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi gỡ mũ giáp xuống, lại cảm giác trên mặt ngứa ngáy, lấy tay sờ mới biết được, mình đã nước mắt ràn rụa.

Vừa rồi tuy rằng lý trí nói đây chỉ là trò chơi, nhưng cậu lại không cách nào khống chế được bi thương và xúc động của mình, kinh lịch vừa rồi cũng để cho hắn chân chính cảm nhận được tình cảm của mình và Thiên Hồng đối với nhau, trong thế giới huyền ảo đó, chỉ có tình cảm là chân thật, lúc đó hai người bọn họ đều nguyện ý vì đối phương mà hy sinh, tình cảm đó là chân thật.

Không biết sau khi cậu treo Thiên Hồng sẽ ra sao, Quỷ Điệp có tiếp tục công kích Thiên Hồng hay không, tuy rằng thực lo lắng, nhưng <<Phi Thường Đạo>> đã đặt ra ngoạn gia sau khi tử vong phải ở trong hiện thực 24 tiếng mới có thể tiến nhập trò chơi, hiện tại Tuyết Sinh dù có tiếp tục lo lắng cũng vô dụng.

Tuyết Sinh đến phòng Vân Sinh, chậm rãi tìm cái ghế ngồi xuống nhìn Vân Sinh đang nằm trên giường, hiện tại điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến, chính là chờ Vân Sinh từ trong trò chơi đi ra cho cậu biết tình hình của Thiên Hồng.

Trong đầu Tuyết Sinh trống trơn, cái gì cũng không muốn nghĩ, thế nhưng nỗi bi thương tuyệt vọng và bình thản khi thấy Thiên Hồng cận kề cái chết, một lần rồi lại một lần quanh quẩn trong đầu cậu.

Thiên Hồng....

Trong lòng Tuyết Sinh đột nhiên có một dục vọng mãnh liệt rất muốn gặp hắn.

Chương 18

Tác giả: Thực thương tâm, chuyện đáng buồn nhất cuối tuần này chính là lão bản bảo ngày mai phải tăng ca! Khóc, vốn là muốn viết nhiều một chút vào ngày mai, hiện tại chỉ có một chương.

—————

Cũng không biết đợi bao lâu cuối cùng Tuyết Sinh cũng đợi được Vân Sinh thoát khỏi trò chơi.

"Vân Sinh, Thiên Hồng anh ấy sao rồi?" Tuyết Sinh lo lắng nhào lên giường kéo lấy Vân Sinh.

"Ca!" Vân Sinh cũng kích động ôm lấy Tuyết Sinh, còn hí hửng xưng hô tiếng mà cậu vẫn luôn khinh thường "Anh yên tâm, Hồng ca đã được anh cứu sống. Lão ca, anh lại có thể hi sinh bản thân cứu anh ta, em xem như phục anh."

"Vậy sao" Tuyết Sinh nhẹ nhàng thở ra, "Quỷ Điệp không có làm khó anh ấy đi?"

"Cái gì, ai là Quỷ Điệp?" nghe Tuyết Sinh hỏi, Vân Sinh cực kỳ kinh hãi, "Kháo, con BOSS lợi hại như thế kia lại là Hồ Điệp sao? Như thế nào nhìn cũng không giống nha ... Hắn không có giết Hồng ca, sau khi anh treo hắn chính là kêu Hồng ca chuyển cáo lại cho anh sau khi sống lại thì đi tìm hắn, rồi lập tức tiêu thất."

"Ta còn phải đi tìm hắn?" Tuyết Sinh kêu to "Ta chán sống mới đi tìm hắn!"

"Đừng như vậy nha, A Tuyết!" Vân Sinh khuyên nhủ "Phần thưởng nhiệm vụ ẩn anh còn chưa có lấy được mà, bỏ qua rất đáng tiếc. Hơn nữa anh ngẫm lại xem, giá trị công đức của anh cũng đủ sống lại, kỳ thật tổn thất lần này của anh cũng không lớn, dùng để đổi 1 cái nhiệm vụ ẩn xem như cũng có lời."

"Nếu lần sau Quỷ Điệp cho anh treo thì phải làm thế nào? Cho dù không giết anh, hắn cả ngày lấy máu của anh, anh còn không đau chết!" tên Quỷ Điệp đáng sợ kia, Tuyết Sinh nghĩ tới liền không rét mà run.

Thấy Vân Sinh còn muốn nói cái gì, Tuyết Sinh vội kiên quyết kháng cự: "Em không cần nói nữa, anh mới không đi tìm cái tên Hồ Điệp kia đâu, bất kể như thế nào tuyệt đối không đi!"

Cuối cùng sau 24 giờ ăn uống ngủ nghỉ kiêm ngẩn người, Tuyết Sinh có chút vội vàng đội nón vào đăng nhập trò chơi.

Vừa tiến vào trò chơi, cậu liền phát hiện mình đang đứng ở một địa phương rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như cung điện cổ đại Trung Quốc, nhưng cảm giác rất quái dị, mặc dù có đèn đuốc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được nơi này thật âm u thâm sâu. Một trận gió thổi qua, Tuyết Sinh chợt cảm thấy ngứa mũi, nhịn không được đánh 1 cái hắt xì, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy mặt người xanh lè chợt hiện ra.

"Quỷ a ──" Tuyết Sinh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhắm con mắt tung ra một quyền trúng ngay trên mũi người kia.

"Ôi chao," một tiếng hô đau vang lên ,"Ta chọc phải ai sao?"

"A, thực xin lỗi" phát hiện mình đánh người, Tuyết Sinh theo thói quen nhận lỗi, nói xong mới nhớ tới điểm mấu chốt liền hoảng sợ, lại 1 tiếng thét chói tai vang lên "Quỷ a!"

"Đừng la, chính ngươi chẳng phải cũng là quỷ sao."

"A?" Tuyết Sinh lúc này mới phát hiện, thân thể của mình đích xác dường như trở nên trong suốt, phảng phất có loại khinh phiêu hư ảo. "Ô ô" Tuyết Sinh khó có thể tin nhìn xuống tay của mình, "Đúng nga, ta đã treo, biến thành quỷ... đều do cái tên Quỷ Điệp chết tiệt kia!"

"Aizz, ngài liền chấp nhận số mệnh đi, Thiên Thu Tuyết đại nhân," Quỷ Sai có sắc mặt thanh hắc tự cho là xui xẻo sờ sờ cái mũi bị cậu đánh "Ngài nên lên đường, Phán Quan đại nhân của chúng ta muốn gặp ngài đấy."

Thật sự có Phán Quan a, Tuyết Sinh cảm thấy hơi sợ, "Sẽ không phán ta đi làm heo làm cẩu chứ?" cậu vốn làm hoa đã thực thảm, thật vất vả mới quen được, ngàn vạn lần đừng đổi lại 1 cái càng kỳ quái hơn a.

"Ngài nói cái gì, đại thiện nhân như ngài, chỉ cần làm 1 chút thủ tục là có thể sống lại."

Đúng nga, Tuyết Sinh lúc này mới nhớ tới tên mình đứng đầu Thiện Nhân Bảng, không nghĩ tới có chỗ tốt như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

Đi ở hành lang gấp khúc hoa lệ, Tuyết Sinh nỗ lực nhìn không chớp mắt, bởi vì ... nơi này đầy ma trơi lam lục nhẹ nhàng phiêu lượng, thỉnh thoảng còn có tiếng quỷ khóc thê lương khủng bố làm nhạc đệm, 555, thật là khủng khiếp a!

Cuối cùng đi tới một đại môn phi thường to lớn ... và âm sâu, Quỷ Sai dẫn đường rốt cuộc ngừng lại, nói "Đại nhân, Phán Quan chúng ta ở bên trong, ngài tự vào đi thôi."

Tuyết Sinh thò đầu vào trong nhìn 1 chút, có điểm đáng sợ, trong đại điện âm u chất đầy quyển trục* thư tịch bừa bộn, ở giữa hé ra án thư bên cạnh có một người to con thân mặc quan phục đang ngồi.

(*) sách cuộn kiểu thời cổ đại, giống như mấy cái tấu chương mà hòang thượng TQ thời xưa hay phê.

"Xin hỏi... ngài là Phán Quan đại nhân sao?" Tuyết Sinh sợ hãi hỏi.

"Là Thiên Thu Tuyết đại nhân a, mau tiến vào," Phán Quan có dung mạo hung ác đối với cậu ngược lại rất khách khí, "Công đức ngài thâm hậu, đạt được 5623, hiện tại theo quy củ của Diêm La Điện chúng ta thì 3000 giá trị công đức có thể đổi lấy một lần hoàn dương, ngài hiện tại nguyện ý hoàn dương hay là trọng sinh?"

Tuyết Sinh nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút, cậu thật sự rất không hài lòng với chiều cao Hoa Yêu của mình, nhưng cậu còn luyến tiếc những kỹ năng của Hoa Yêu a, huống chi còn có Thiên Hồng... Nghĩ đến Thiên Hồng, Tuyết Sinh không khỏi chần chờ, lúc không thể thượng du cậu phi thương muốn gặp Thiên Hồng, thế nhưng khi lập tức có thể gặp được cậu lại sinh ra khiếp ý*, cậu biết mình đã không thể – ly khai Thiên Hồng, nhưng còn Thiên Hồng, hắn nghĩ sao?

(*) ý nghĩ e sợ

"Xin hỏi ta có thể tạm thời không trở lại dương gian được không?"

"Có thể," Phán Quan cười híp mắt nói "Ngài có thể ở Diêm La Điện chúng ta tham quan, khó có được cơ hội vào đây nha."

Ngất, ta không phải muốn đi tham quan, Tuyết Sinh đảo cặp mắt trắng dã nói, "Ta có thể đến nhân gian không?"

"Có thể, nhưng chỉ có thể đi vào buổi tối, ngoạn gia tử vong sau khi biến thành quỷ, chỉ cần bị ánh mặt trời chiếu vào thì lập tức bị hồn phi phách tán. Hơn nữa thời gian thành quỷ nếu không muốn bị người chơi khác nhìn thấy, thì bọn họ liền không nhìn thấy ngươi."

Hóa ra còn có thể như vậy a, đã biết được điểm này thì ý niệm muốn gặp Thiên Hồng của Tuyết Sinh càng trở nên mãnh liệt.

Tuy là người quỷ âm dương cách biệt, duy ý nguyện quân tâm là ở trong lòng.

———————————-

Mộng: Chưa gì ta đã thấy Vân Sinh bênh vực em Tiểu Điệp oy, đây có được xem là tác giả báo động hem ta ^o^

Tác giả: có đại nhân nói tựa hồ trừng phạt tử vong quá nặng, vậy nên cần bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi) một chút tốt lắm. Trong <<<Phi Thường Đạo>>> là cố gắng hết sức mô phỏng nhân sinh chân thật, nhưng ngoạn gia sẽ không dễ dàng tử vong, chỉ có ngoạn gia bị vết thương trí mạng ví dụ như Thiên Hồng bị Quỷ Điệp chém thành hai khúc, bị chặt đầu chém ngang lưng gì gì đó, nghiêm trọng đến trình độ tổn thương mà tốc độ hồi huyết so ra kém hơn tốc độ máu chảy thì mới treo. Nga, đã quên nói, vì nghĩ cho chân thực, cho nên thuốc sẽ không một lần ăn vào lập tức đầy máu mà là phải cần một khoảng thời gian hồi phục thương thế, pháp thuật cũng vậy.

Tác giả: Còn có, nếu thời gian ngoạn gia tử vong công đức không đủ sống lại, vậy cũng chỉ có khấu trừ điểm kinh nghiệm, nếu công đức là 0, như vậy thời gian sống lại cấp bậc sẽ hạ xuống một nửa so với trước khi chết, nếu giá trị là âm, thì cứ như vậy hạ xuống hết, xuống 0 thì mới thôi.

Tác giả: Không sai biệt lắm là như thế này đi, nếu vị đại nhân nào lại nhìn ra chỗ nào không ổn, phải nhắc nhở ta a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top