Chương 47
Nhưng cảnh này khiến những người đàn ông trong nhóm cảm thấy bị mắc mưu, bọn họ nhanh chóng rút đũa phép nhằm hướng Sue, bất chấp đũa phép không hề có tác dụng," Đó là một cái bẫy!"
" Chờ một chút, chờ một chút!" Marry vén tay áo, giơ ra cánh tay trống không, " Tôi không phải Tử thần thực tử, đây không phải cái bẫy! Tôi cùng mấy đứa nhỏ này đều được Harry cứu đến, hiện tại cậu bé đi cứu những người khác."
" Sao có thể, cậu ta còn chưa trưởng thành!" Người vợ lắc đâu. Một phù thủy chưa trưởng thành có bao nhiêu năng lực chứ?
Sue kiên định gật đầu," Đúng vậy, cậu bé chưa trưởng thành, nhưng cậu bé mạnh hơn chúng ta, hơn nữa, cậu bé rất tốt bụng."
Ở ngoài cầu trường tối đen như mực cộng thêm những âm thanh sởn tóc gáy, cũng may có nhiều người đang chạy đến cầu trường. Thậm chí một cái chổi bay có đến năm, sáu người. Thần sáng vẫn không có động tĩnh gì.
Không biết đã đưa bao nhiều nhóm người về cầu trướng, Harry mệt mỏi tựa vào một thân cây, chậm rãi lau mồ hôi trên trán. Trời có chút sáng, cậu vất vả cả đêm, mỏi mệt không chịu nổi. Sau khi ra khỏi cầu trường, cậu không ngừng sử dụng phép độn thổ cùng lời nguyền chết chóc. Có những lúc, cậu cứu được phù thủy, có lúc cậu đến không kịp, chỉ có thể lẫy đũa phép để xác nhận thân phận của những phù thủy đáng thương. Còn có một cậu bé thảm thương, bọn họ là thức ăn yêu thích của quái vật, nếu rơi vào chúng nhất định sẽ bị ăn sống trước tiên. Cho dù trải qua chiến tranh quá dài, gặp qua vô số tử vong, nhưng nhìn những cô bé, cậu bé bị bọn chúng ăn sống, nhả ra quần áo, cậu nhịn không được mà rơi lệ. Điều duy nhất cậu có thể làm, là lần lượt xuất hiện tại những nơi khác nhau, sau đó cứu người.
Mặt kính phát ra âm thanh ồn ào, Harry lấy ra, liền nhìn thấy Snape. Sắc mặt hắn đã tốt lên, môi đã có màu đỏ nhàn nhạt.
" Có việc sao, Severus?"
Snape cười cổ quái một chút, " Tớ không có việc gì, cậu có việc." Không đợi Harry biểu đạt nghi vấn, hắn công bố đáp án, " Giáo sư Voldemort tới, không nhìn thấy cậu, ông ấy sắp điên."
Lucius đứng bên cạnh cười rộ lên.
Nhưng Harry lại cảm giác thế giới đến ngày tận thế. Voldemort đến đây! Vốn là chuyện tốt, nếu Harry ngoan ngoãn ở tại cầu trường Quidditch chờ. Hiện tại người kia nhất định bị mình chọc tức, cậu không dám tưởng tượng khi cậu xuất hiện trước mặt người kia sẽ có hậu quả gì.
" Giáo sư Voldemort nói, nếu cậu không đến bên cạnh ông ấy, về sau cậu đừng nghĩ rời đi nửa bước." Snape thưởng thức vẻ mặt ủ rũ của bạn tốt.
" Tớ biết." Harry xẹt qua ý nghĩ, trừ phi về sau cậu và Voldemort làm một thể. Tuy uy hiếp này thật buồn cười, nhưng rất có thể Voldemort sẽ biến nó thành sự thật.
Cậu nắm chặt mề đay của Slytherin, giây tiếp theo cậu liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy lửa giận của Voldemort.
" A, ha ha...... Ha ha......" Harry vừa cười gượng vừa lặng lẽ lui về phía sau, có thể cách xa nam nhân đang tức giận này càng xa càng tốt. " Ngủ ngon, không không không, ý ta là, buổi sáng tốt lành, Voldy, ngươi tốt – "
Cậu bị đôi mắt đỏ sậm của nam nhân dọa, một câu cũng không nói xong, trong lòng thầm nhủ có nên ếm thần chú hóa đá hay bùa ngủ lên người nam nhân này hay không, sau đó lập tức chạy trốn.
Đột nhiên, nam nhân gắt gao ôm lấy cậu, cậu trơ mắt nhìn thấy khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thậm chí cậu thấy rõ mỗi một sợi lông mi thật dài của nam nhân. Đôi môi ẩm ướt lạnh băng đáp lên môi cậu.
Rõ ràng là mùa hè, vì sao môi Voldemort lại lạnh như vậy?
Đầu Harry lập tức xuất hiện ý nghĩ đó. Lý trí của cậu lại cho cậu một cái tát thật mạnh: Harry Potter! Mày đang bị người cậu trên danh nghĩa của mày hôn, lại còn có tâm tình tự hỏi sao môi của nam nhân kia lại lạnh như vậy! Hoặc là thân nhiệt của nam nhân này thấp, hoặc là mày gặp nguy hiểm khiến hắn lo lắng khổ sở, không có lý do thứ ba.
Tay trên lưng càng ôm cậu chặt hơn, Harry khó chịu muốn gọi, Voldemort càng mạnh mẽ xông vào. Harry khó có thể tin trừng lớn đôi mắt xanh lá xinh đẹp, tên chết tiệt này, được một tấc tiến thêm một thước!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top