Chương 219 - 220

Cảm giác rất kì lạ, Harry hoang mang nghĩ. Cậu đã tỉnh, nhưng không mở mắt, bởi vì cậu phát giác tình trạng thân thể suy yếu mấy tháng qua đã biến mất, tinh lực tràn trề, lực sống mười phần. Trong thân thể liên tục dâng lên năng lượng mà đã lâu cậu không cảm nhận được, cho nên hiện tại cậu rất muốn khóc. Lần thứ hai đối mặt với tử vong, cậu thật sự yếu ớt hơn rất nhiều. Cậu còn nhớ rõ việc cuối cùng, đó là ngày 28 tháng 7, cậu và Voldemort đang nói chuyện phiếm, bỗng cậu cảm thấy thật mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, cậu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ hoang mang của Voldemort, sau đó trước mắt tối sầm, liền mất đi ý thức. Lúc ấy cậu nghĩ mình chết...... Ừ, có lẽ cậu đã chết, cho nên lúc này thân thể của cậu mới khôi phục, cậu đã rời khỏi năm 1986, không còn bị đứa nhỏ trong bụng Lily ràng buộc.

Một khi cậu đã rời năm 1986, vậy có phải cậu trở lại hành lang thời gian? Hy vọng đúng, cậu còn có cớ hội gặp lại Voldemort, cậu buồn bã nghĩ. Trong lòng nổi lên dũng khí, cậu run rẩy từ từ mở mắt, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hàng lang thời gian tối tăm, kết quả, đập vào mắt là màn che quen thuộc. Qua màn che màu bạc và màu xanh biếc đan xen, cậu thấy đèn chùm màu bạc thật lớn ẩn hiện.

Hình như là phòng ngủ của cậu và Voldemort.

Cảm giác vui mừng như điên đánh vào trái tim, cậu gần như không dám tin rằng mình may mắn như thế, hình như cậu không chết! Hít sâu ba lần, cậu vui sướng quay đầu nhìn qua vị trí quen thuộc, trước kia Voldemort luôn nằm ở đây, hoặc là thỏa mãn ngủ, hoặc là đầy yêu thương nhìn cậu. Lúc này đây cũng không ngoại lệ, cậu thấy Voldemort đang ngủ say, nhưng giữa trán có vài phần mỏi mệt.

Cậu chậm rãi mở to mắt, cậu thật sự không chết! Trên thế giới còn có chuyện gì tốt hơn? Vươn tay ra, giống như Voldemort thường ôm cậu, cậu ôm chặt lấy Voldemort.

———————————–

Lúc hai người rời phòng ngủ đã là buổi chiều mát mẻ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Harry tràn ngập sức sống, hai mắt mèo sáng ngời, đôi môi mềm mại sưng lên; Voldemort đắc ý, tay trái ôm lấy eo Harry, phòng ngừa cậu vì toàn thân vô lực mà ngã xuống.

Nagini thú vị nhìn bọn họ, [A, ta có thể nói, 'hoan nghênh trở về' chứ, Harry?]

[Đương nhiên có thể, Nagini, ta muốn nghe lời này.] Harry ôm lấy đầu đại xà, dịu dàng vuốt ve, làm những việc cậu tưởng niệm. Đại xà nhẹ nhàng dùng thân thể quấn lấy cậu, đáp lại tình cảm của Harry.

Voldemort vỗ vỗ Nagini, [Cuối cùng, lại bên nhau. Lần này sẽ không có chuyện gì có thể tách chúng ta ra.]

Harry mỉm cười, kiên định gật đầu.

Ăn xong bữa tối, hai người đến thư phòng nói chuyện.

"Sao ngươi làm được?" Harry khó hiểu hỏi, "Ngươi nhất định phải nói cho ta, không được giấu diếm!"

" Cũng không có gì. Chính là, ta đem tuổi thọ của mình cho em, sau đó dùng đá phù thủy kéo dài tuổi thọ của ta. Như vậy em và đứa nhỏ kia không còn ràng buộc, em, thuộc về ta."

" Voldy......" Harry không biết nên nói cái gì, một người sẵn sàng vì cậu dâng lên sinh mệnh, cậu còn có thể nói cái gì? Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là gắt gao, gắt gao ôm Voldemort, hứa hẹn vĩnh viễn không chia lìa.

Ngày 30 tháng 7, Lily Potter được đưa tới St.Mungo, ngày 31 sinh hạ một cậu bé tóc đen mắt xanh lá đáng yêu, James Potter gọi nó là Daniel, Daniel James Potter, không phải là Harry James Potter. Harry biết được tin tức này, cười khoái trá.

Ngày 3 tháng 8, được các phù thủy khác bảo vệ, Lily ôm Daniel cùng James Potter rời khỏi St.Mungo, trở lại chỗ ở của chính mình. Bởi vì bên ngoài có trở ngại, Tử thần thực tử không thể không để bọn họ rời đi, nắm chặt tay thở dài. Lập tức, việc bắt Sirius Black lại ầm ĩ lên. Ngày 10 tháng 8, Harry vào Bộ pháp thuật, thực hiện lý tưởng lúc còn là học sinh, trở thành một chức viên nho nhỏ của Văn phòng liên lạc Muggle – cậu cho rằng như vậy. Công việc này nhàn nhã, tuân theo thời gian, Voldemort vô cùng vô cùng vừa lòng.

Chương 220

Tục ngữ nói thật đúng, có tiền thưởng hiển nhiên có người nói ra. Khi công bố một vạn Gallons là tiền thưởng, Sirius liền bị một phù thủy bán đứng. Mang đến trước mặt Voldemort, Sirius bị ếm bùa im lặng, nhưng đôi mắt oán độc của hắn khiến người khác phải rét lạnh. Voldemort không quan tâm, một tù nhân mà thôi, còn có thể làm gì. "Chuyện này Hội phượng hoàng biết không?" Hắn thuận miệng hỏi.

"Chủ nhân tôn kính, bởi vì Black trốn đến nhiều nơi, nghe nói Hội phượng hoàng cũng không biết chỗ ẩn náu thật sự của hắn." Tử thần thực tử trả lời.

Hừ, Hội phượng hoàng có lẽ không biết, nhưng Dumbledore chắc chắn biết rõ. Cho thuộc hạ lui đi, Voldemort dùng Chiết tâm trí thuật với Sirius. Bế quan bí thuật không bằng Dumbledore, chỉ một thời gian Sirius đã bị Voldemort đọc toàn bộ trí nhớ, kể cả người thực sự giữ bí mật về lời nguyền trung thành. Chà, mình đã đoán đúng, Voldemort thú vị nghĩ, hiện tại, trở ngại duy nhất là không thể bức cung Remus Lupin – thật không xong. "Người tới, đem Sirius Black xuống, giao cho, à, giao cho ngài Black và phu nhân." Giam lỏng cũng được, ở tù cũng được, không chết là được.

Gần tới ngày trăng tròn, Remus càng sợ hãi, hoảng loạn đứng ngồi không yên. Hơn mười ngày trước, Voldemort đến địa lao, cười hỏi hắn có nói ra chỗ ở của James và Lily không, lúc ấy hắn liền sững sờ. Trên thế giới chỉ có hai người biết hắn mới là người thật sự giữ bí mật về lời nguyền trung thành, một người là Sirius, một người là chính hắn. Cũng bởi vậy, lúc trước hắn thật sự mơ hồ, vì sao Voldemort muốn bắt hắn. Hôm nay, Voldemort đã nói rõ cho hắn, Voldemort biết bí mật này, giải thích duy nhất chính là Sirius bị bắt được. Như vậy, hắn cũng có chút hiểu, vì sao lúc trước Voldemort muốn bắt sống hắn, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, nhưng thật ra Voldemort đã thành công. Nhưng hắn không ngờ Sirius bị bức cung nhanh như vậy – hắn theo bản năng phủ nhận việc Voldemort nói cho hắn, Sirius bán đứng tin tức – chuyện này khiến hắn có hơn mười giây bối rối, lúc Voldemort nở nụ cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, tỏ vẻ không thể nói. Voldemort liên tục cười lạnh rời đi. Sau đó, tháng này Snape không đưa lang dược tới!

Từ khi hắn bị bắt vào địa lao, mấy tháng qua Snape đều đưa lang dược tới, nhưng tháng này Snape vẫn chưa tới, hắn nghĩ hôm sau sẽ đến, nhưng ngày hôm sau cũng không đến, đã ba ngày không đến. Hắn hiểu được, tháng này sẽ không có lang dược.

Hy vọng càng ngày càng xa vời, trước ngày trăng tròn một ngày thì hoàn toàn tan biến. Hắn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự sợ hãi trong lòng, thú tính sôi trào khiến hắn lo lắng không yên. Đã nhiều năm hắn không có loại cảm giác này, những năm qua luôn dùng lang dược khiến hắn vô cùng an tâm. Nhưng lúc này đây hắn không thể không trở lại như trước – không! So với trước còn thê thảm hơn, còn đáng sợ hơn!

Người sói sử dụng lang dược nếu dừng sẽ biến thành quái vật khiến mọi người sợ hãi, so với bình thường còn ghê tởm hơn, so với bình thường còn hung tàn hơn, không phân biệt ai, tấn công tất cả những gì nhìn thấy! Đêm máu tanh tháng 10 qua đi, một lượng lớn người sói đầu quân cho Voldemort, vì còn có thể được lang dược mỗi tháng một lần, bọn họ rất căm hận Tử thần thực tử, nhưng sự sợ hãi và tuyệt vọng khiến bọn họ chỉ có thể quy phục Voldemort – người duy nhất chế tạo ra lang dược, phản bội người nhà, phản bội lý tưởng, so với chính tay giết chết người nhà, vẫn tốt hơn.

Remus đoán được suy nghĩ của Voldemort, trăng tròn lần này, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một hung khí của Tử thần thực tử, mang đến tai họa cho Hội phượng hoàng, rồi sau đó lại nói cho hắn biết hành vi thú tính của hắn, hắn biết rằng chính hắn không thể bảo trì bình tĩnh và im lặng nếu biết mình giết người hay biến những người kia thành người sói. Hiện tại, trốn không kịp, hắn cũng không thể trốn, thời khắc trăng tròn, nếu hắn ở ngoài nhà giam thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, hắn chỉ có chết. Chết sẽ biến ý định của Voldemort tan thành bọt nước, chết để bảo vệ bí mật của James và Lily.

Nhưng Snape lại cứu sống hắn, hắn thống hận kẻ mũi to này, thống hận kẻ âm trầm này!

Càng thống hận người này mang đến đau khổ cho hắn: Uống xuống ma dược của Snape, hắn mơ hồ, lúc tỉnh lại thì đã qua ngày trăng tròn 21 ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top