Chương 197 - 199
Sáng sớm hôm sau, Harry theo thói quen rời giường như trước, rửa mặt rồi đi xuống lầu ăn bữa sáng.
Thấy Harry xuất hiện tại cửa phòng ăn, phản ứng đầu tiên của Voldemort là nghi hoặc, nằm trên giường nghỉ ngơi là chuyện Harry nên làm nhất, sao lại...... Giây tiếp theo, nghi hoặc biến thành hoảng sợ, chờ Harry ngồi xuống, hắn nghiêm mặt mở miệng: "Harry, đừng nói với ta, hôm nay em còn muốn đến St.Mungo làm việc."
Nghe ra giọng nói Voldemort tràn đầy lửa giận, Harry lặng lẽ thở dài. Cậu biết mình tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi, cậu lo lắng, bây giờ không thể để St.Mungo rơi vào tay Allan, ít nhất, phải đợi đến khi Nicolas có thể một mình đảm đương mọi chuyện. "Voldy, ngươi nói đúng, ta muốn đi làm. Ngươi nghe ta giải thích." Trước khi Voldemort rít gào cậu nhanh chóng bổ sung một câu.
Voldemort cố gắng áp chế, giọng nói lúc này cực kỳ nóng nảy, "Dù giải thích cái gì, hiện tại em không thể đến St.Mungo làm việc! Bây giờ em là người bệnh, em nên nghĩ cho thân thể của chính mình, công việc mệt mỏi sẽ càng khiến em suy yếu, em phải nằm trên giường nghỉ ngơi!" Hắn hạ giọng, tha thiết nói, "Cho dù em không cần thân thể chính mình, em cũng nên vì ta chứ? Bộ dáng của em khiến ta càng ngày càng lo lắng!"
Harry cười cười an ủi hắn, không thay đổi quyết định. "Voldy, ta đương nhiên có lý do làm như vậy. Ngươi còn nhớ rõ Nicolas chứ?"
" Nicolas? Ai là Nicolas?" Voldemort chột dạ, hay là Harry đã phát hiện chuyện Nicolas? Không có khả năng, vì để Nicolas vào giúp Harry, hắn thậm chí không cho cậu nhóc kia dấu hiệu hắc ám, muốn mọi người nghĩ cậu nhóc kia là nhân vật trung lập.
Vẻ mặt giả bộ của người yêu khiến Harry buồn cười không ngớt, cậu nói rõ, "Nicolas Buckley, năm nay 18 tuổi, tốt nghiệp nhà Gryffindor của trường phù thủy và pháp sư Hogwarts, gia nhập Tử thần thực tử 8 tháng trước, ngươi thậm chí không cho cậu nhóc dấu hiệu hắc ám."
Biểu tình của Voldemort thực sự phấn khích. Bất kì kẻ nào đột nhiên phát hiện ra người yêu nhìn có vẻ không quan tâm đến mọi chuyện của mình, kỳ thật lại nắm rõ sự nghiệp như lòng bàn tay, đều rất phấn khích. Hắn cố gắng tìm ra rốt cuộc là kẻ nào dưới tay mình mật báo cho Harry. Rất nhanh hắn đành bỏ ý định này, bởi vì hắn phát hiện có quá nhiều người, khiến hắn không thể đoán ra. Bốn năm nay, trong số phù thủy theo hắn thì có đến 1/3 là ngưỡng mộ Harry. Ít nhất điều này chứng minh Harry của hắn thực quan tâm đến sự nghiệp của hắn. Tâm trạng Voldemort trở nên rất tốt. "A, đúng vậy, ta nghĩ ra rồi, là cậu nhóc Gryffindor. Tuy có một nửa huyết thống Muggle, nhưng rất thông minh, lại rất ngưỡng mộ em, có hứng thú với nghề bác sĩ, bởi vậy ta liền phái cậu nhóc vào St.Mungo. À, nếu không phải cậu nhóc có một nửa là huyết thống Muggle, nói không chừng ta đã sớm cho dấu hiệu hắc ám. Đáng tiếc." Hắn tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu thở dài.
Thừa dịp Voldemort không chú ý, Harry đảo mắt xem thường. Tưởng cậu không biết gì sao? Sau khi chiến tranh bắt đầu, Voldemort liền nhận phù thủy lai hoặc phù thủy xuất thân Muggle gia nhập Tử thần thực tử, gần nửa năm nay số lượng phù thủy xuất thân Muggle càng nhiều, hơn 1 năm nay còn có mười mấy phù thủy nắm giữ quyền lợi không thua gì phù thủy máu trong, những người này đều có dấu hiệu! Voldemort không cho Nicolas dấu hiệu là có ý định gì cậu đều biết rõ! Nhưng cậu muốn cho người yêu thể diện một chút, không nên làm hắn bẽ mặt. Thấy Voldemort vất vả giả vờ, cậu sẽ không vạch trần. "Đúng vậy, thật là đáng tiếc. Ta thấy cậu nhóc kỳ thật cũng không vừa lòng với xuất thân của mình, thường nói sau này nhất định phải lấy vợ là phù thủy máu trong có địa vị." Nhưng nếu muốn lấy một tiểu thư của gia đình phù thủy máu trong quý tộc, Nicolas phải vô cùng kiên trì. Lúc Nicolas chính thức trở thành viện trưởng của St.Mungo, sau khi chiến tranh chấm dứt thì có thể hoàn thành nguyện vọng này.
" Hừ, vậy cậu nhóc kia cũng phải có một chút thành tích mới được." Voldemort hừ một tiếng. Hắn đặt rất nhiều kỳ vọng ở Nicolas, chờ xem tài năng của cậu nhóc kia có thể tiếp thu hết phương pháp trị liệu kết hợp giữa pháp thuật và y học Muggle không. Nếu như có thành tựu, việc lấy được một tiểu thư quý tộc máu trong là chuyện dễ dàng.
Chương 198
" Vừa vặn, ta chuẩn bị giúp cậu nhóc có một chút thành tích." Harry mỉm cười nói tiếp.
Lúc này Voldemort mới đột nhiên nhớ tới, tới giờ, Harry chưa từng dạy một người nào về y thuật, hắn nghĩ đến việc Harry muốn dạy cho Nicolas – là phù thủy duy nhất Harry thấy ưng ý – vì thế hắn khoát tay, "Tuyệt đối không được. Em muốn dạy Nicolas, ta có thể bảo cậu nhóc kia đến đây học tập, ta không thể để em đến St.Mungo trong tình trạng này."
Harry không biết nên khóc hay nên cười, trợn tròn mắt. Đúng, cậu rất muốn Nicolas trở thành đệ tử đầu tiên cũng là cuối cùng của cậu, sau khi cậu chết, phương pháp trị liệu này có thể tiếp tục phát triển, mà cậu cũng sẽ làm như vậy, nhưng không phải vì điều này mà cậu muốn đến St.Mungo. Cậu đương nhiên biết cậu có thể gọi Nicolas đến trang viên Voldemort học tập! "Ta đến St.Mungo không phải vì điều này. Ta cũng rất để ý thân thể mình, không có nguyên nhân quan trọng ta sẽ không ảnh hưởng đến thân thể."
" Vậy vì sao em còn muốn đến nơi chết tiệt đó!" Voldemort nhẫn nại không được, rít gào lên, sự hoảng sợ, nôn nóng từ ngày hôm qua rốt cục bùng nổ toàn bộ. Nói qua nói lại, chẳng qua là vì Harry không yên lòng những người bệnh kia mà thôi! Nhưng thân thể Harry khỏe mạnh hơn những người đó sao? Voldemort không thèm quan tâm cái gọi là đạo đức nghề nghiệp, Harry của hắn đang bệnh, sắp rời khỏi thế giới này, hắn không có tâm trạng nào để Harry một ngày gần 24 giờ ở đó chịu khổ? Hắn đã sớm không vừa mắt với công việc lấy cả thời gian nghỉ ngơi của Harry, nếu Harry muốn đi làm, hắn chỉ có thể cho Harry làm ở bộ pháp thuật, ví dụ như làm ở văn phòng liên lạc Muggle. Nếu Harry không muốn vào bộ pháp thuật, thì phải ở trang viên Voldemort nghỉ ngơi, hắn có thể gọi Severus đến làm bạn với Harry. Về việc Harry muốn chữa trị cho người bệnh, hắn không quan tâm sống chết của người khác! "Ta nói cho em, Harry, đừng nói với ta chuyện bệnh nhân gì đó, ta tuyệt đối không đồng ý!"
Thấy Voldemort thực sự tức giận, Harry buông dao nĩa xuống, đi qua ngồi bên cạnh Voldemort. Voldemort không thèm nhìn cậu, nhưng tay lặng lẽ ôm thắt lưng người yêu. Harry trộm cười. "Voldy, đừng giận, nghe ta nói." Cậu lấy giọng, tiếp tục nói, "Nếu ta không thể đến St.Mungo, Allan sẽ trở thành viện trưởng. Hắn nhiều tuổi, trình độ lại cao, hiền lành, lại thích giúp đỡ người khác, từ trên xuống dưới của St.Mungo không có phù thủy nào không thích hắn, hôm nay hắn lại là chủ nhiệm, hắn làm viện trưởng không ai có thể phản đối. Nhưng hắn có khuyết điểm, không đủ kiên định, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, xúi giục. Ta nghĩ ngươi biết rõ tình trạng của St.Mungo, hai ba trăm người chia làm rất nhiều phe phái, mà những người theo Hội phượng hoàng và ủng hộ Hội phượng hoàng chiếm số đông. Trong số bọn họ có những phù thủy rất xuất sắc, lại ở St.Mungo lâu năm, rất có ảnh hưởng với Allan. Mà bên chúng ta, phần lớn là người trẻ tuổi, có tư cách gì chống đối lại bọn họ. Có ta ở đó, còn có thể đàn áp một chút; nếu ta không ở đó, nhất định Allan sẽ bị những phù thủy của Hội phượng hoàng xúi giục, nói không chừng St.Mungo trở thành bệnh viện riêng của Hội phượng hoàng. Lúc trước viện trưởng Daily đề bạt ta làm người đại diện viện trưởng, kỳ thật cũng là dùng quy định, dùng quyền đại diện viện trưởng áp chế thế lực của Hội phượng hoàng. Cho nên dù thế nào, ta không thể để Allan trở thành viện trưởng."
" Tử thần thực tử có người chữa trị riêng." Voldemort không quá coi trọng St.Mungo, đa số phù thủy trong tay hắn đều có bác sĩ riêng, có chuyện gì thì bắt bọn họ mang ra.
" Vậy thần sáng của St.Mungo? Việc cấm pháp thuật ở St.Mungo ngươi giải quyết thế nào? Thông đạo của St.Mungo ngươi đối phó ra sao?" Harry tức giận, hỏi một loạt vấn đề. Nếu St.Mungo lại trở thành một tòa Hogwarts, Voldemort muốn thắng lợi sẽ rất khó khắn.
Những vấn đề liên tiếp này khiến Voldemort ngậm miệng không nói gì, không thể không thừa nhận mình nghĩ quá đơn giản. Kỳ thật cũng không thể trách hắn, trong lịch sử chiến tranh, St.Mungo đều tồn tại trung lập mà bị hai bên giao chiến bỏ qua, bởi vậy Voldemort mới nghĩ Harry đến St.Mungo là vì xem trọng bệnh nhân, lại xem nhẹ sức mạnh sau lưng St.Mungo. Được rồi, St.Mungo xác thực là quan trọng, nhưng Harry, Harry quan trọng hơn. "Ta không thể để em đi làm, như vậy tổn hại đối với thân thể của em quá lớn. Nếu em rời khỏi ta, ta có được thế giới, thì có ý nghĩa gì?"
Chương 199
Harry cảm động, chủ động ôm chặt Voldemort, thâm tình hôn lên môi người yêu, đồng thời cho người yêu một lời hứa có thể yên tâm. "Voldy thân yêu, ta biết rõ thân thể của mình, bởi vậy ta không định ở lại St.Mungo lâu lắm. Chỉ cần Nicolas có thể hoàn hoàn toàn thay thế ta nắm giữ thế lực của St.Mungo, ta sẽ trở lại trang viên, an tâm dưỡng bệnh. Sắp xếp như vậy, được chứ?"
Lo lắng qua đi, Voldemort phái một gia tinh đi theo Harry đến St.Mungo, dặn dò nó cận thẩn chăm sóc cậu. "Mấy thứ thấp hèn này cực kỳ đáng ghét, nhưng khả năng chăm sóc người khác không thể chê, pháp thuật cũng thành thạo, để nó đi theo em ta mới có thể yên tâm."
Tuy không muốn tưởng tượng đến việc mình đi làm còn mang theo gia tinh, nhưng lo lắng thân thể của mình đột nhiên biến hóa, mà tình huống này không thể bị đồng sự phát hiện, theo góc độ này mà nói, có gia tinh bên người, tình huống bất ngờ cũng có thể xử lý ổn thỏa. Vì thế Harry gật đầu đồng ý, "Được, cứ như thế."
Nicolas gần đây vừa vui vẻ lại vừa phiền não, tâm trạng trong chốc lát giống như uống phúc linh tề lâng lâng, trong chốc lát lại giống như rơi xuống vực thẳm. Mà tâm trạng ngồi tàu lượn này của hắn đều do một người gây nên – không không không, sao chủ nhân Harry vĩ đại có thể sử dụng cách ác độc như thế để trừng phạt hắn, trong lòng hắn âm thầm cho mình vài cái tát.
Tóm lại, từ lúc trở thành đệ tử duy nhất của chủ nhân Harry vĩ đại, những ngày tháng vừa đau khổ vùa vui sướng của hắn đã đến.
Có thể được ngước nhìn trong khoảng cách gần, tiếp xúc với chủ nhân Harry vĩ đại, là hạnh phúc lớn nhất của hắn. Chủ nhân Harry hoàn mỹ như vậy: Xinh đẹp, tao nhã, mạnh mẽ, nhìn yếu ớt nhưng thật kiên cường, ngài sở hữu tất cả các tính cách của một quý tộc, lại vô cùng nhân từ, cảm thông, công bằng, khiến người ta không thể tin trong cơ thể của ngài lại có một nửa là huyết thống Muggle, ngài ấy so với phù thủy xuất thân từ gia đình quý tộc máu trong lâu đời còn quý tộc hơn! Chủ nhân Harry có kiến thức uyên bác, cho dù chứng bệnh khó thế nào ngài ấy đều có cách trị liệu, lý luận khó hiểu đến thế nào ngài ấy cũng có thể nắm rõ, còn kết hợp pháp thuật và y học Muggle, khai sáng phương pháp trị liệu mới!
Thật không hổ danh là thần tượng của mình, có thể được chủ nhân Harry vĩ đại tự mình chỉ dạy là vinh dự cả đời của hắn!
Nhưng, nhưng...... Nicolas nhìn xung quanh, không có ai, suy sụp, nhớ tới được theo học hỏi bên cạnh chủ nhân Harry rất vui vẻ, nhưng: Một lần, tính sai trọng lượng ma dược cho người sói, bị xử phạt15 Vôn điện lên người; một lần, nhớ không nổi câu thần chú vừa dài vừa phức tạp của phương pháp trị liệu đóng băng, bị ném xuống hồ nước trong bệnh viện, hôm đó là tháng một giá rét; lại một lần, bởi vì nhìn chủ nhân Harry quá mức chăm chú nên làm đau người bệnh, bị ếm lời nguyền trói buộc tận 5 giờ, mà ở nơi hắn chịu phạt lại có vô số chuột to không thể tưởng tượng được thi nhau bò tới...... Nhưng mấy cái này còn chưa đáng sợ, đang sợ nhất là việc kiểm tra kiến thức của hắn 5 ngày trước. Một tháng trước chủ nhân Harry vĩ đại đem tất cả thành quả ngài ấy nghiên cứu được giao cho mình, muốn mình học trong vòng 1 tháng, mình đã chăm chỉ học hết tất cả. Nhưng chủ nhân Harry lại xử phạt nghiêm khắc như thế, hắn nhớ lại, lần đầu tiên bị điện kích lần thứ hai bị lời nguyền tra tấn, may mắn sau đó giống như hắn được Merlin trợ giúp nên trả lời lưu loát, bằng không hắn thật không dám tưởng tượng nếu trả lời sai lần thứ 3 sẽ có hậu quả gì, chủ nhân Harry chắc chắn sẽ giao hắn cho chủ nhân Voldemort tôn kính, đến lúc đó hắn sẽ sống không bằng chết!
Cuộc sống như vậy khiến hắn vừa mừng vừa lo. Trước kia hắn còn hi vọng theo bên cạnh chủ nhân Harry dài dài, thậm chí còn có ý định học tập chậm một chút, cho dù như vậy sẽ bị chủ nhân Harry giao cho chủ nhân Voldemort xử lý; nhưng sau đó bị chủ nhân Voldemort hung hăng cảnh cáo, bây giờ hắn chỉ hận rằng chủ nhân Harry không dạy nhanh hơn một chút......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top