Chương 161 - 163

Kết thúc hạng mục đầu tiên, Hogwarts và Durmstrang xếp ngang nhau, Beauxbatons đứng thứ 3. Durmstrang tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, mời từ trên xuống dưới của Slytherin, thậm chí là cả linh hồn đến dự tiệc, Richard dùng một chai rượu vang đỏ đặc biệt để cảm ơn, Harry gần như say khướt. Nhà Gryffindor cũng rất náo nhiệt, một đêm vui vẻ, James là diễn viên chính, hiển nhiên là ngôi sao sáng, Lily bên cạnh cười tươi như hoa, khiến hắn cho dù khắc chế bản thân không uống quá nhiều rượu, nhưng vẫn say đến mức không phân rõ phương hướng.

"Có chút đáng tiếc, Karkaroff chỉ đánh giá 6 điểm, nếu không cậu sẽ là hạng nhất, mà không phải đặt song song với Colson." Lily như chim nhỏ nép vào lồng ngực James, trong tay cầm một ly bia bơ, tiếc nuối thở dài. Lần này James thực sự thể hiện tốt nhất, không hề khủng hoảng, nhưng hiệu trưởng Durmstrang kia lấy việc công làm việc tư, cướp đi hạng nhất hoàn toàn xứng đáng thuộc về James.

James cũng bất mãn giống như Lily về cách cho điểm của Karkaroff, rõ ràng biểu hiện của hắn vượt qua Colson, nhưng bởi vì hắn là học sinh Hogwarts, Karkaroff chẳng để ý đến đạo đức, quả nhiên Durmstrang cũng không tốt đẹp gì. Nhưng mà biểu hiện, hắn giả vờ như không thèm để ý, đây là thời khắc vui vẻ, nên để Lily vui vẻ, mà không phải buồn bực thay hắn vì sự thiếu công bằng. "Không sao, Lily, đây mới là hạng mục đầu tiên, không phải sao? Còn có hai hạng mục nữa, tớ tin tưởng rằng tớ sẽ vượt trội hơn Colson, đoạt chức quán quân. Có tin không?" Hắn khiêu mi, cố ý cười thật ganh tỵ.

Lily bị hắn chọc vui vẻ, đấm hắn vài cái, sức lực chỉ giống như đuổi ruồi bọ. "Cậu đang có biểu tình gì, đáng ghét." Sau đó cô nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, tớ tin tưởng cậu, cậu là giỏi nhất, James."

Hai người càng ngày càng gần, môi cùng môi một chỗ. Bọn họ đã yêu nhau một năm, tình yêu như lửa khiến James thường xuyên không thể khống chế xúc động, nhưng Lily luôn cự tuyệt. Cô xuất thân từ Muggle, chính mắt thấy những chàng trai cô gái Muggle buông thả, hít thuốc phiện, sa đọa, cô không muốn giống như những người này, ít nhất lúc cô còn là học sinh, cô không muốn sa vào tình dục. Đến Hogwarts, cô phát hiện những người trẻ tuổi của thế giới phù thủy cũng giống Muggle về phương diện này, cô càng kinh sợ, lúc nào cũng nhắc nhở mình không được như vậy, phải kiên trì bảo vệ sự đoan trang của người phụ nữ. James ủng hộ quyết định của bạn gái, nhưng rất nhiều thời điểm hắn vô cùng hối hận.

Hạng mục đầu tiên chấm dứt, Voldemort tuyên bố với học sinh Slytherin tin tức tổ chức vũ hội vào Giáng Sinh, yêu cầu các học sinh đều tham gia. Các học sinh rất kích động, bọn họ tham gia rất nhiều vũ hội, cũng tự cử hành vũ hội, nhưng đây là vũ hội của cuộc thi tam pháp thuật a, ý nghĩa không giống nhau.

Các học sinh tản ra, Voldemort ôm Harry ngồi xuống. "Em muốn tìm bạn nhảy sao?" Hắn hỏi.

Harry lắc lắc đầu. Cậu không hề nhiệt tình với chuyện khiêu vũ, hơn nữa, cậu nhảy rất tệ. "Ta nhảy rất kém, không có cô gái nào tự động mời ta đâu."

" Nếu là Sofia Marceau?" Voldemort nhìn trần nhà, tùy ý nói.

"Có lẽ không, ta thấy biểu hiện của ta đã rất rõ ràng." Harry buồn cười nhìn Voldemort, nam nhân này vẫn còn so đo với hành vi của cô gái kia.

" Nếu cô ta đến mời em, em nhất định phải nói cho ta." Voldemort không phản bác lời Harry, chỉ khẳng định quyền lợi của hắn, "Cho dù em nhận lời hay không, nhất định phải nói cho ta, đây là quyền lợi của ta."

Harry không biết nên khóc hay nên cười, "Được, được, ta nhất định nói cho ngươi." Tuy nói như vậy, nhưng cậu không cho rằng Sofia sẽ đến tìm cậu, đã gần một tháng, cậu và Sophie không liên hệ gì.

————————————————

" Biểu hiện coi như xuất sắc, nhưng không phải biểu hiện tốt nhất." Rita Skeeter nói, "James Potter cưỡi chổi, bay qua rồng lửa đang gào thét, lấy được trứng vàng. Đương nhiên, đây là biểu hiện tương đối tốt, đủ để đạt 46 điểm. Nhưng đây là biểu hiện tốt nhất sao? Đáp án của tôi là không. Theo tôi được biết, cúp Quidditch năm thứ 6, hai trận đấu giữa Gryffindor và Slytherin (Một trận là khai mạc), James Potter chưa từng bắt được trái Snitch. Có một người có kỹ thuật bay còn tuyệt vời hơn hắn, xuất sắc hơn hắn. Người kia chỉ mới tham gia một năm Quidditch, liền hai lần đánh bại James Potter. Thật sự rất đáng tiếc, người kia không tham gia chọn lựa quán quân, nếu không nhất định người kia có thể thoái mái xếp hạng nhất. Rita Skeeter vô cùng tiếc nuối đưa tin."

Chương 162

Tin tức của Rita lại một lần nữa dấy lên làn sóng phản đối James, một ngày cuối tuần, những con cú bay loạn xạ phía trên bàn Gryffindor, bức thư bị đối cháy gầm rú, câu nói "kẻ ăn cướp" lại vang vọng trong đại sảnh Hogwarts.

James khuyên can Sirius đang bừng bừng lửa giận, mặc dù chính hắn cũng vô cùng căm ghét Rita Skeeter. Hiện tại hắn không thể nói gì. Rita Skeeter trả thù hắn, nhưng mỗi một câu cô ta nói đều thật, làm hắn không thể phản bác, hết lần này đến lần khác đều ám chỉ đến người kia, nhất là cô ta hiểu rất rõ lòng người, cái này dễ dàng kích động các phù thủy khác.

Lily cực kỳ giận dữ, nắm chặt tay, hận không thể đánh Rita Skeeter một trận. "James, cậu không thể im lặng như vậy! Ả đàn bà kia đang trả thù, trả thù gia tộc của cậu khiến cô ta ngồi tù, chắc chắn là như thế! Cho nên cậu phải phản bác, để các phù thủy biết chân tướng của cuộc lựa chọn quán quân, nếu không người hiểu lầm cậu càng ngày càng nhiều!" Tay của cô nắm chặt đấm lên ghế sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà trắng bệch, "Ả đàn bà kia...... Ả đàn bà kia, rất ghê tởm!"

Sirius đi đi lại lại trong phòng sinh hoạt chung, giống như con sói không thể nào phát ra lửa giận. Hắn rất đồng ý với suy nghĩ của Lily, tiếp tục để Rita Skeeter viết, thanh danh của James sẽ bị hủy toàn bộ. "James, Lily nói rất đúng, cậu không thể im lặng nữa. Ả đàn bà kia đang trả thù cậu, muốn hất nước bẩn lên người cậu, nếu cậu không nói sự thật sớm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"

Lời Lupin muốn nói thì Lily cùng Sirius đã nói xong, hắn chỉ phụ họa, "James, Lily và Sirius nói đúng, không thể do dự. Nếu Rita Skeeter thật sự trả thù, cậu càng im lặng thì các phù thủy càng nghĩ rằng cậu cam chịu."

Khuôn mặt Peter nhăn lại, hắn lo lắng cho bạn của mình, nhưng không biết giúp thế nào. Mặt khác, chẳng biết vì sao, thấy James bị Rita Skeeter chỉnh thê thảm, trong lòng hắn lại có chút vui mừng. Hắn sợ hãi cảm giác này, James là bạn tốt của hắn, bạn tốt hiếm có, sao hắn lại thấy vui chứ? Nhưng đồng thời, trong lòng có giọng nói ngoan cố chống lại: "James Potter thực sự xem mày là bạn sao, Peter Pettigrew? Hắn cuồng vọng tự đại như vậy, tự cho là năng lực pháp thuật cao, luôn luôn khiến mày nhục nhã! Mày là bạn của hắn, hay là vai hề để hắn tìm vui vẻ?"

Không không không, Peter nhanh chóng đem điều này chôn thật sâu, một lần nữa nói với chính mình: James là bạn tốt của hắn, bạn tốt! Vì muốn bỏ qua giọng nói kia, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ có một tầng nước mỏng, hắn can đảm nói: "James, mọi người nói rất đúng, cậu nên nhanh chóng xử lý chuyện này thật tốt."

James thờ ơ giương mắt, gật gật đầu, "Peter cũng nói như vậy, xem ra tớ cần hành động."

Đúng lúc này, một con cú bay vào phòng sinh hoạt chung, là cú của gia tộc Potter, mang đến quyết nghị, phải viết báo phản bác Rita Skeeter, không thể để cô ta tiếp tục hãm hại James.

Ngày hôm sau, (Chân tướng của cuộc thi tam pháp thuật) xuất hiện tại trang đầu của (Thời báo pháp thuật), kể lại việc lựa chọn quán quân của trường phù thủy và pháp sư Hogwarts. Nó không đề cập đến lệnh cấm của Voldemort với Harry, vì nếu đề cập đến tại thời khắc nhạy cảm này sẽ khiến những phù thủy ủng hộ Harry tức giận, cho rằng gia tộc Potter đang nói xấu Harry, nên nó chỉ nói rõ là Harry không muốn tham gia cuộc thi tam pháp thuật, bởi vì Harry không màng danh lợi. Văn vẻ miêu tả Harry phù hợp với suy nghĩ của đại đa số phù thủy, nên được các phù thủy đón nhận, nhất thời sự tức giận nhằm vào James biến mất hơn phân nửa. Phù thủy ca ngợi Harry chính trực trong sáng, đồng thời bắt đầu cảm thán cho vận khí đen đủi của James. Cũng có phù thủy bắt đầu nói: "James Potter cũng không tệ, có thể cùng Richard Colson đứng hạng nhất, có lẽ hắn có thể thành công."

Chương 163

"Arry, có thể nói chuyện với cậu một chút chứ?"

Harry nhìn cô gái tóc đỏ xinh đẹp trước mặt, rất là do dự. Trong lòng nói, mày không nên dính dáng gì với Sofia, mày phải nói không, không nên làm chuyện gì khiến Sofia hy vọng. Nhưng nhìn cô gái rất tiều tụy, vô cùng tiều tụy, so với ngày 24 tháng 11, Harry thấy cô hoàn toàn khác. Hai mắt sưng phù, hình như vừa mới khóc. Harry quay đầu nhìn Snape một cái, Snape hiểu rõ, cười cười, phất tay, rời đi.

" Có chuyện gì sao?" Harry vò vò đầu, cả người không được tự nhiên, hỏi.

Cô gái dao động một chút, nhưng không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn do khóc, "Arry, cậu có thể làm bạn nhảy của tớ chứ?"

Nghe vấn đề này, Harry do dự, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể mở miệng cự tuyệt. Khó xử vài phút, cậu liếm liếm môi, khéo léo nói: "Tớ tin rằng có nhiều người vô cùng vui vẻ nhận lời mời của cậu."

Đầu Sofia càng cúi thấp, Harry chỉ có thể nhìn thấy cái ót của cô. "Nhưng không có cậu, phải không?"

"...... Đúng vậy." Harry khó khăn mở miệng.

Nhìn người khác đau khổ khiến Harry không chịu được, nhưng cậu không thể đồng ý, đây là biện pháp tốt nhất. "Kỳ thật...... Tớ, tớ đã có người yêu, tớ yêu......"

" Tớ biết." Sofia ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá ngập nước mắt, nhưng cô tận lực khắc chế, quật cường không cho nước mắt chảy xuống. "Tớ biết cậu có người yêu, bởi vì cậu luôn rất phấn chấn, giống như đang yêu."

Harry xấu hổ cười cười, nói không nên lời.

" Nhưng tình yêu của các cậu không thể công khai, đúng không? Nếu có thể, với tính cách của cậu khẳng định không để người kia làm tình nhân bí mật, đúng không?"

" Ách......" Harry lại vò vò đầu, có chút kinh ngạc về tài quan sát của cô gái. Có lẽ bình thường cậu hơi lơ là?

" Một khi người kia không thể làm bạn nhảy của cậu ở vũ hội, cậu có thể cho tớ một cơ hội không, Arry?" Sofia cầu xin, "Mong cậu tin tưởng tớ, tớ chỉ muốn cùng cậu khiêu vũ một điệu, một điệu là được! Tớ không hy vọng nhiều, tớ không tham lam, tớ, tớ chỉ muốn khiêu vũ một điệu với xậu......" Cô không thể khắc chế được nữa, nghẹn ngào, nước mắt trong suốt theo hai má chảy xuống, ướt một mảnh trên áo choàng phù thủy màu lam. "Tớ rất yêu cậu, biết rõ cậu không thích tớ, tớ vẫn yêu cậu. Từ thời khắc cậu cứu tớ lúc đó, tớ liền không thể khống chế mà yêu cậu...... Nhưng khi tớ gặp lại cậu một lần nữa, thấy cậu đã yêu người khác, ta mới biết được mình hy vọng quá xa, cậu đã có người yêu, không có khả năng sẽ yêu tớ. Nhưng tớ vẫn một mực cố gắng, tớ không muốn về sau sẽ hối hận, tớ biết tớ mang đến rắc rối cho cậu, nhưng là, nhưng là......" Nước mắt rơi như mưa khiến cô không thể nói tiếp, chỉ khóc. Một lúc, cô mới có thể tiếp tục, "Tớ từ bỏ, tớ đành từ bỏ, hiện tại tớ chỉ muốn khiêu vũ với cậu là tớ đã thỏa mãn, tớ cam đoan, hết điệu nhảy đầu tiên tớ liền rời đi, không quấy rầy cậu, không khiến cậu bối rối, như vậy cũng không được sao?"

Harry không chịu được khi nhìn một cô gái khóc, mỗi lần như vậy đều khiến tay chân cậu luống cuống. Nhưng chuyện này không thể thương lượng, cậu muốn làm bạn nhảy của Voldemort, trên phương diện này cậu rất cố chấp. Cậu quay mặt.

Nước mắt cô gái rơi càng nhiều, nhưng không nói một lời, dứt khoát xoay người rời đi.

Sau đó, Harry muốn quên chuyện này, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ những câu nói của Sofia. Cậu từng tham gia cuộc thi tam pháp thuật, biết bạn nhảy của quán quân là có vai trò quan trọng, các quán quân và bạn nhảy của họ sẽ khiêu vũ tại vũ hội đêm Giáng Sinh. Quán quân phải có bạn nhảy, nếu không sẽ vô cùng xấu hổ, nghe nói trong lịch sử, chưa từng có quán quân một mình tham gia vũ hội. Harry tìm hiểu bạn nhảy của Sofia là ai, kết quả thu được tin tức cô gái kia định một mình tham gia vũ hội, cô từ chối mọi lời mời của các nam sinh khác. Lễ Giáng Sinh ngày càng tới gần, Harry bắt đầu ngồi không yên.

Trước đêm Giáng Sinh, Harry đi vào phòng của Voldemort mặc áo choàng mới. Cậu đứng ở trước gương, Voldemort cẩn thận chỉnh sửa cho cậu. Harry ngây người nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: "Voldy, ngày mai ta làm bạn nhảy của người khác, được chứ? Chỉ nhảy một điệu, ta thề!"

Biểu tình của Voldemort thật sự không tốt, làm Harry có ý định bỏ chạy. "Sofia Marceau?"

Harry ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

" Hừ, ta biết mà." Voldemort hung hăng liếc mắt Harry.

Harry nhanh chóng làm bộ dáng ngoan ngoãn, "Chỉ một điệu nhảy, sau đó ta và ngươi trở lại đây, được không?" Cậu híp mắt, giống như mèo nhỏ chuẩn bị ăn cá.

Voldemort ngây người một chút, không tin những lời mình vừa nghe được. "Em nói cái gì?"

Harry vươn tay ôm lấy hắn, "Sau khi vũ hội bắt đầu, chúng ta trở lại đây, hai người khiêu vũ, được không?"

" Đương nhiên được." Voldemort hôn lên đôi môi mềm mại của Harry, quá tốt, sau đó còn có thể làm chuyện khác, không phải sao? Đêm rất dài a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top