Chap 12:Lợi ích to lớn

Giọng nói trở nên trầm thấp, có chút khó phân biệt, hơi chút mất tiếng " thế nào, không mang giày?"

Trì Hoan tính tình lười biếng, ỷ trong nhà trải thảm, ở nhà rất ít khi mang giày, mặc dù bây giờ là mùa thu, có chút mát mẻ.

Cô bị hắn nhìn —— dù là ánh mắt vô cùng bình thường cũng không khác gì nhau cả... Ít nhất, cô không nhìn ra cái gì khác nhau.

Nhưng cô vẫn đứngđó, vẫn có loại cảm giác không biết rõ nên làm sao để thả lỏng được chút.

Cô cắn môi " Anh .... tại sao còn chưa đi?"

Mặc Thì Khiêm mới vừa từ trong KHOA KIỀM CHẾ đi ra, mặt mày tuấn tú vừa thâm trầm vừa lãnh đạm không thể suy đoán, hắn thản nhiên nói " chuyện mới vừa rồi, xin lỗi."

Trì Hoan vốn không muốn nói đến chuyện này, muốn đưa nó trở thành chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao cô tự nhận là mình hiểu người đàn ông này làm người như thế nào, trách nhiệm quy ra chủ yếu cũng bởi ở chỗ cô thay quần áo quá vô ý, không đóng cửa phòng.

Nhưng khi nghe hắn nhắc lại, cô không nhịn nổi mà giận dữ hét to " Anh vào phòng ngủ của em tại sao không gõ cửa?"

Mặc Thì Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, tĩnh lặng đáp " Anh chuẩn bị gõ cửa."

Khi tiến vào phòng người khác... Nhất lại là phòng ngủ của nữ, gần như không hề đóng cánh cửa cũng phải gõ vang hai tiếng tỏ vẻ hỏi, hắn đã biết tất cả đều là làm như vậy.

Trì Hoan nhìn gương mặt anh tuấn giờ đang nguội lạnh, bỗng nghiêng mặt, dùng tốc độ rất nhanh nói " chuyện mới vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em sẽ quên, anh cũng quên hết đi nhé"

Mấy giây sau, ai đó tĩnh lặng đáp " Ừ"

Thần kinh Trì Hoan lúc nãy còn rất căng thẳng giờ được thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn rất giận, cũng không dám nhìn tới hắn, chỉ nhắm hai mắt nói lầm bầm " được rồi, anh về trước đi, em ngủ."

Mặc Thì Khiêm nhìn mái tóc dài được thả xuống gương mặt của cô" đại tiểu thư, em nhớ uống thuốc cảm."

Cô véo lông mi " Anh đi đi em sẽ tự uống."


Cô véo lông mi " Anh đi đi em sẽ tự uống."

"Em không biết."

Trì Hoan "..."

Thật sự thói quen từ trước đến giờ của cô là không tự giác uống thuốc.

Người đàn ông này...

" Sáng hôm nay anh đến bệnh viện xem qua một chút rồi, không cần uống thuốc, thuốc cảm mạo uống nhiều đối với thân thể cũng không tốt, cứ chăm sóc bồi bổ cơ thể, sau hai ngày sẽ ổn thôi "

Giọng hắn thâm tĩnh, nhàn nhạt đều đều nhưng rất rõ ràng " Em ngày mai có kiểm tra, giờ đang cảm, tinh thần lại không tốt. Nếu em thấy quá khó chịu thì dùng thuốc một ít cũng không sao "

Trì Hoan nặng nề cắn môi, không thèm để ý nói " Khó chịu thì sau này lại thi lại là được, em thường xuyên như vậy mà, anh cũng không phải không biết."

Mặc Thì Khiêm lại nhàn nhạt nhắc nhở cô " các giáo sư của em đều biết em ghét đám cưới, nếu như em có thời gian cũng kiếm cớ không đi... Trực tiếp coi như em rớt,thì có thể học lại."

Trì Hoan "..."

Cô thường xuyên chụp hình, không có cách nào đi học đều đặn, trường học ngại vì cô là đại minh tinh, càng ngại vì nàng có một người cha là Thị trưởng, phần lớn đều nể nang mà mắt nhắm mắt mở.

Nhưng cô gần đây không chụp hình, tất cả truyền thông đều biết sự tình.

Cô chỉ cần nhìn cái tư thế hắn đứng ở nơi đó liền hiểu ý, hắn không nhìn tận mắt cô uống thuốc sẽ không đi, người đàn ông này đi theo cô mấy năm, tính cách của hắn nàng ít nhiều mà rõ được.

Từng có người nói với cô Mặc Thì Khiêm ngoại trừ cô cùng cha của nàng, đối với người khác mặc dù chưa nói tới thái độ mạo phạm, nhưng không biểu hiện ngoài mặt sự bảo vệ như thế. Ai cũng không biết, người đàn ông này cho dù là sau hay trước mặt nàng, cũng phơi bày tất cả hành động bảo hộ như thế!

Có bảo vệ nhà nào dám buộc chủ nhân uống thuốc?

Lúc đầu cô đối với nam nhân mà cha phái tới giám thị này, thái độ của cô vô cùng kháng cự, cái gì cũng đều chống đối, kết quả ăn đủ giáo huấn mới học ngoan ngoãn, may là mấy năm sau cũng coi sống chung bình an vô sự.

Cô bĩu môi một cái, đi tới bàn uống trà nhỏ trước mặt cầm viên thuốc cảm lên, rót ly nước lớn, sau đó uống vào.

Cô để ly xuống bàn " Xong rồi "

Mặc Thì Khiêm khẽ nâng cằm lên " tóc cũng phải thổi khô."

Trì Hoan "..."

Hắn vẫn nhàn nhạt đều đâu vào đấy " sẽ tăng thêm cảm mạo."

Trì Hoan đứng không nhúc nhích.

Mặc Thì Khiêm đứng trong chốc lát, đại khái đã quen vị trí của đồ vật trong nhà, liền đem máy sấy vừa tìm được cắm vào ổ cắm điện đưa cho cô.

Trì Hoan vẫn đứng yên, không đưa tay nhận, cũng không có ý muốn nhận.

Qua mười giây đồng hồ, cô thuận thế ngồi xuống ghế, đầu nằm ở trên tay vịn ghế sa lon, nói " anh nhất định bắt em phải sấy khô tóc, vậy anh sấy cho em là được rồi."

Mặc Thì Khiêm nhìn cô nằm, đột nhiên cũng liên tưởng tới bây giờ đang thịnh hành nuôi mèo, mà mèo cũng yêu thích nằm trên ghế sa lon chờ người vuốt lông cho nó.

Một lát sau, thanh âm của gió thổi trong máy sấy tóc vang lên.

Gió thổi ấm áp qua da đầu của Trì Hoan, ghế sa lon mềm mại, gió ấm thoải mái, Trì Hoan vốn cũng không thích mệt mỏi, hơn nữa thuốc cảm mạo có hiệu quả an thần, thổi không mấy phút cô liền buồn ngủ.

Chờ tóc hoàn toàn khô, ai đó tắt máy sấy, cô đã ngủ.

Thanh âm của gió dừng lại, trong không khí cũng chỉ còn lại hô hấp đều đều của cô.

Mặc Thì Khiêm cúi đầu nhìn dáng vẻ nằm lẳng lặng, nhẹ nhàng thở dài, cúi người chuẩn bị đem cô ôm trở về giường.

Tầm mắt trong lúc vô tình lại rơi xuống đôi chân màu trắng dưới làn váy của nàng.

Đồng mắt đen ngòm từ từ co lên, hai cái chân rất nhỏ, rất trắng, thời điểm ngủ ngón chân cũng co ro, hô hấp hơi trầm xuống, hắn đột nhiên đưa tay, trong bàn tay lớn nắm giữ một cái chân.

Chân của cô rất lạnh, nhất là khi bàn tay ấm áp của hắn vừa chạm đến.

Có lẽ là nhiệt độ này làm cho Trì Hoan đang ngủ cảm thấy thoải mái, cô thở một tiếng" ừ..."

Hắn rất nhanh thu tay về, nhìn đôi mi thanh tú bị tóc dài che giấu, mặt nhíu lại, mấy giây sau, vẫn nhanh chóng đem cô ôm ngang.


Hắn rất nhanh thu tay về, nhìn đôi mi thanh tú bị tóc dài che giấu, mặt nhíu lại, mấy giây sau, vẫn nhanh chóng đem cô ôm ngang.

Trì Hoan ngủ không sâu, nhưng cũng không có thức giấc.

Cô mơ mơ màng màng kêu " Mặc Thì Khiêm."

"Ôm em trở về trên giường nghỉ ngơi."

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô thấp giọng tố cáo nói " Em rất mệt "

Mặc Thì Khiêm không lên tiếng.

Cô lại mơ mơ màng màng nói " Anh nhìn thấy hết rồi! Đúng là quá lợi cho anh"

Mặc Thì Khiêm "..."

... ...

Sáng ngày thứ hai, Trì Hoan là bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.

Cô nhẹ nhàng khẽ hừ một tiếng, sau đó hất chăn, trên giường lớn mềm mại không chút kiêng kỵ vặn eo bẻ cổ.

Qua mấy giây, nàng đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, trở mình một cái ngồi dậy, cúi đầu nhìn trên người chính mình.

Áo lông, quần dài, cô mặc cái này ngủ sao?

Trong lúc suy nghĩ, kí ức trở về trong vài giây, tối hôm qua ... chờ Trì Hoan kịp phản ứng, cô vội vén chăn lên bước gấp đi ra ngoài, cửa phòng ngủ vừa mở ra, cô liền thấy hắn đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất.

Hắn đứng ngược chiều sáng, màu vàng nhạt của ánh nắng mặt trời sáng sớm phảng phất lên thân hình của hắn, dát lên một tầng ánh sáng.

Khí chất thanh tuyền, tuấn mĩ làm người ta phải hoảng hốt.

Cảm giác được động tĩnh của nàng, người đàn ông đang nói chuyện điện thoại kết thúc cuộc nói chuyện, nghiêng thân hình thật cao nhìn nàng, giọng nói trầm thấp " Thức rồi?"

"Anh là tới sớm, hay là... Tối hôm qua ở đây ...?" 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top