Chương 135: Có âm mưu bắt cóc
Tv phát chương trình tai nạn xe, hiện trường tai nạn xe đã được cảnh sát vây quanh, không có nhìn thấy người bị thương, mà tài xế bên trong xe cũng không biết ra sao.
Ngay từ đầu Mặc Lệ Tước không để ý, nhưng khi thấy bản số xe, cà phê trong tay chảy xuống mặt đất, nếu hắn nhớ không lầm, là biển số xe của Cố Nam Nam.
Lập tức đứng dậy đi đến hiện trường tai nạn xe cộ.
Lúc này, Lâm Khả Nhi cũng đi đến đây.
Cô cũng từ trong Tv mới biết được, chỉ là chuyện lớn như vậy cũng không có người báo lại với cô, chẳng lẽ Nam Nam thật sự.... Nhìn thấy hiện trường tai nạn, cảnh sát nói là không có thương vong, nếu không có người bị thương, xem ra tai nạn cũng không nghiêm trọng, Nam Nam rốt cuộc ở đâu?
Lâm Khả Nhi lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại lại tắt nguồn, cảnh sát lúc sau nhanh chóng đưa ra kết luận, đây là âm mưu cố ý gây ra tai nạn xe cộ, nếu có người bị thương phải mang đi bệnh viện.
Đây là một vụ bắt cóc, từ tai nạn bình thường thành vụ tai nạn có mục đích.
Lâm Khả Nhi nhìn thấy Mặc Lệ Tước nhịn không được trực tiếp xông lên nắm lấy vạt áo hắn, "Mặc Lệ Tước, tôi đem Nam Nam giao cho anh, anh rốt cuộc là như thế nào chiếu cố cô ấy nếu anh không thích cô ấy, anh nên buông tay, một lần lại một lần nữa hại cô ấy thành ra cái dạng này, anh cảm thấy thực thoải mái, thực vui vẻ có phải hay không? Tôi cảnh cáo anh, nếu cậu ấy có xảy ra chuyện gì tôi liều mạng với anh, đến lúc đó đừng trách tôi không từ thủ đoạn, muốn trực tiếp giết anh, tôi không có khả năng làm được, nhưng muốn cho anh đau đớn muốn chết, có rất nhiều phương pháp."
Lâm Khả Nhi thật sự khó thở, từ lúc Nam Nam theo hắn cậu ấy không có một ngày yên bình, sinh hoạt mỗi ngày luôn luôn tồn tại nguy hiểm, cho dù như vậy cô vẫn nỗ lực trở nên vui vẻ, cố gắng không thay đổi chính mình.
Chính là như vậy mới khiến cô đau lòng cho Cố Nam Nam, Mặc Lệ Tước như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?
Lâm Khả Nhi mắng xong, như cũ chưa hết giận, tiếp tục chửi rủa, "Mặc Lệ Tước, mỗi người đều có đồ vật mình ưa thích, chúng tôi cũng vậy, anh cũng vậy, đừng tưởng chỉ có mình anh biết dùng loại thủ đoạn dơ bẩn đến uy hiếp người khác, dồn tôi đến đường cùng, tôi sẽ đáp trả lại."
Thời điểm Ngự Phong đến nhìn thấy Lâm Khả Nhi cùng Mặc Lệ Tước giằng co với nhau, vội vàng đến khuyên can.
Tính cách của Mặc Lệ Tước hắn hiểu rất rõ, nếu tiếp tục như vậy, chọc Mặc Lệ Tước tức giận, như vậy thật không xong.
Nhanh chóng đi tới, kéo cánh tay Lâm Khả Nhi qua, nhanh chóng kéo cô qua một bên, Lâm Khả Nhi hung hăng thoát ra khỏi tay hắn, trào phúng nói, "A, người này không phải là anh rể sao? Bất hòa ân ái với chị tôi, tới đây làm gì, một hai phải đứng trước mặt tôi ân ái, các người mới thỏa mãn? Thực xin lỗi nha, các người vui vẻ, tôi không thoải mái chút nào, tôi không biết đã chọc gì với các người!"
"Khả Nhi!"
Ngự Phong biết chuyện này tổn thương cô, tình cảm trước nay chính là không có khả năng, hắn vẫn luôn coi cô như là em gái, cho dù đêm đó.... Dù vậy, ở trong lòng hắn cô vẫn là em gái, điểm này không thể nào có thể thay đổi.
"Đừng gọi tôi! Ghê tởm! Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng trong lòng tôi bây giờ vẫn còn có anh, anh tự coi trọng bản thân quá, bắt đầu từ đêm đó, từ tận đáy lòng tôi đã đem anh quên sạch rồi, hiện tại tôi khắp nơi đều có đàn ông, có bao nhiêu vui vẻ, cho nên, về sau anh tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi, để tránh tôi ghê tởm anh."
Nói xong một tràng dài, Lâm Khả Nhi đã đem Ngự Phong bỏ qua một bên, cầm điện thoại lên xe.
Liền liên lạc Quý Bắc Thần.
"Bắc Thần, cậu nhanh đến đây một chuyến, Nam Nam đã xảy ra chuyện. Địa điểm ở XXXX!"
Nói chuyện điện thoại xong, nhưng trong lòng Lâm Khả Nhi vẫn không yên, cầm điện thoại rối rắm có nên gọi anh trai không.
"Em muốn tìm Lâm Lập Phong?"
Trên ghế phụ đột nhiên truyền đến âm thanh, dọa Lâm Khả Nhi nhảy dựng.
Quay đầu nhìn lại, là Ngự Phong.
Tâm tình Lâm Khả Nhi càng khó chịu, không hề cho hắn sắc mặt tốt, "Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, anh tới đây làm gì, chê tôi chửi anh không đủ?"
Cô nắm chặt nắm tay, thật sự muốn một quyền đánh qua.
Chính là đối mặt với người cô thương sao có thể ra tay được đành cắn răng phát ra âm thanh lạnh lùng, "Tôi đây đang không tức giận, tốt nhất biến đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi động thủ đại nhân anh."
"Khả Nhi, khi nào em trở nên bạo lực như vậy, anh nhớ rõ hôm đó em thực ôn nhu."
"Biến đi!"
Lâm Khả Nhi rống giận, hung hăng đá vào chân hắn.
"Xin lỗi!" Ngự Phong trầm giọng nói ân hận, "Anh hiện tại thật hối hận, nếu đêm đó anh không chạm vào em, có lẽ em sẽ không khổ sở như vậy."
Đêm đó hắn bị làm sao vậy, ngay cả chính hắn cũng không rõ, tóm lại chính là ngu ngốc, bị dụ dỗ một chút, liền làm ra việc không thể vãn hồi.
Tuy mọi chuyện đều đã xảy ra, có hối hận cũng không còn kịp.
Hối hận? Vì đã đụng vào cô?
Những lời này càng làm cô muốn khóc rống lên!
Buổi tối ngày đó cô không hối hận, thật sự, nếu không chiếm được, có lẽ cô mới thật sự hối hận.
Ngự Phong trầm tư, cũng không rời đi, chỉ là nhàn nhạt mở miệng nói, "Đêm đó anh biết là lần đầu tiên của em, mặc kệ em có tin tưởng anh không, anh cũng muốn nói cho em biết, kỳ thật đêm đó anh....Cũng là lần đầu tiên!"
Lâm Khả Nhi kinh ngạc, thậm chí không biết nói gì.
Không đợi Lâm Khả Nhi mở miệng, Ngự Phong đã xuống xe rời đi.
Ngự Phong đã đi, Lâm Khả Nhi vẫn còn thẩn thờ trong xe, cô không biết, Ngự Phong nói những lời này là vì cái gì.
Vì cái gì trước ngày đính hôn lại nói những lời này, vì cái gì muốn nói cho cô nghe?
Vẫn là nói, cả hai đều là lần đầu tiên, cho nên loại chuyện này là huề với nhau đúng không?
Trong lòng Lâm Khả Nhi thực hỗn độn, đến khi Quý Bắc Thần gõ cửa, Lâm Khả Nhi mới hoàn hồn.
"Khả Nhi, Nam Nam đâu, Nam Nam thế nào?"
Quý Bắc Thần đang ở trên đường, khi Lâm Khả Nhi điện tới liền lập tức chạy đến đây.
"Bắc Thần?"
Cô dừng một chút mở cửa xe,"Lên xe nói."
Lên xe, Quý Bắc Thần hỏi, "Khả Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đã xảy ra chuyện lớn như vậy tớ như thế nào không có nghe thấy."
"Tớ cũng vừa mới biết, cảnh sát nói là vụ án cố ý bắt cóc, cho nên tìm cậu lén điều tra một chút, ai là người muốn lấy mạng Nam Nam."
Trong mắt Quý Bắc Thần hiện lên một tia tàn nhẫn, "Tớ đã biết, có tin tức gì tớ sẽ báo cho cậu."
"Tốt, vậy cậu đi đi! Tớ bên này còn có việc."
Cô cần đi một chuyến đến tập đoàn Lâm thị, tìm một người.
....
Tập đoàn Lâm thị.
Lâm Khả Nhi ở văn phòng tổng tài, không ngừng đi tới đi lui.
Thật là, cô có chuyện lớn như vậy, anh hai còn đang họp, cũng thật bận nha!
Ngồi trên sofa, nghịch di động.
Kẹt kẹt, cửa mở.
Lâm Khả Nhi quay đầu lại, cũng thấy anh hai đi đến, "Anh hai!"
Lâm Khả Nhi rất vui sướng, vội vàng đứng dậy, "Anh hai, gần đây anh rất bận sao, như thế nào mỗi lần đến tìm anh, đều là bận họp?"
"Còn tốt."
Lâm Lập Phong buông văn kiện, đi đến bàn cà phê bên cạnh, "Uống cà phê không?"
"Tốt, làm hương vị giống như anh."
Lâm Lập Phong dừng tay một chút, cũng hỏi, "Làm sao vậy?" Phải biết rằng hắn uống cà phê rất đắng, mà cô lại luôn ghét cay đắng.
Hôm nay đột nhiên muốn uống cà phê đắng, trong lòng lúc này nhất định bị đả kích gì rồi.
"Không có gì!" Lâm Khả Nhi cười cười.
"Không đúng, anh là anh hai, nhìn em từ nhỏ lớn lên, chắc chắn rằng em có tâm sự."
Hắn nói thẳng không đố kỵ không cho cô con đường lui, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chọc trúng tâm của cô.
Lâm Khả Nhi hung hăng liếc Lâm Lập Phong một cái, "Em nói anh, anh thật đúng là không đáng yêu, mỗi người không phải đều có điều bí mật sao? Nào có ai như anh trực tiếp đâm một nhát như vậy?"
"Bởi vì em là em gái của anh, không cần phải giấu diếm."
"Làm ơn, em gái anh cũng có bí mật sao?"
Hắn làm cho cô một ly Cappuccino, còn chính mình là ly cà phê đen nhánh, đặt ở trước mặt cô trên bàn trà, chính mình cũng ngồi xuống, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Khả Nhi bưng ly cà phê, từ từ mở miệng, "Anh, anh có coi qua tin tức buổi sáng?"
"Có." Hắn trả lời vô cùng bình tĩnh.
"Kỳ thật người bị tai nạn kia là bạn thân của em, Nam Nam, hiện tại cậu ấy mất tích, em muốn anh giúp em tìm kiếm cậu ấy."
"Nam Nam?" Hắn đối với cô gái này rất có ấn tượng, Mặc Lệ Tước cũng rất để ý đến cô gái ấy, vừa mới ở hội nghị Thượng Hải gọi điện thoại tới nhờ hắn điều tra.
Đều này còn chưa có xong, cũng tới thật đúng lúc.
Vẫn là cùng một chuyện, em gái hắn cũng thật nhiều chuyện?
Hơn nữa mỗi lần không vui đều bởi vì chuyện của cô, nếu không như vậy, hắn chính là muốn nhìn thấy cô nhưng một mặt lại không muốn thấy.
Nói thật ra, hắn thật sự nghĩ không muốn giúp cô.
"Anh còn nhớ rõ sao? Chính là bạn tốt của em, Cố Nam Nam!"
Lâm Lập Phong mỉm cười uống ly cà phê, sau đó cười nói, "Tựa hồ không có ấn tượng."
Lâm Khả Nhi: "Anh hai, anh vì việc này sẽ không giúp em!"
Lâm Lập Phong trầm tư một chút, "Tuy rằng anh nói không có ấn tượng, nhưng anh cũng không có nói không giúp."
"Thật sự?"
"Thật."
"Anh hai, thực cảm ơn anh!" Lâm Khả Nhi kích động đến ôm chặt Lâm Lập Phong, "Cảm ơn, cảm ơn. Anh hai!"
Lâm Lập Phong sủng ái vuốt đầu Lâm Khả Nhi, "Được rồi, chuyện này giao cho anh, cho nên em không cần mệt mỏi như vậy, đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, nhìn em xem, quầng thâm dưới mắt đều sắp đuổi kịp gấu trúc vườn bách thú."
"Là là là, em đã biết. Em liền trở về ngủ."
Có anh hai giúp đỡ, cô liền yên tâm rồi.
Anh hai cô có năng lực rất mạnh.
Sau khi Lâm Khả Nhi rời khỏi, Lâm Lập Phong cũng gọi điện cho Mặc Lệ Tước.
"Lệ Tước, người đàn bà của cậu sao không chính mình bảo vệ tốt, đừng đến phiền em gái của tớ!"
"Nhìn không ra, bảo bối của cậu là em gái!" Hai từ em gái kia cố ý làm âm thanh nổi bật.
"Biết là tốt!" Lâm Lập Phong cũng không kiêng dè.
"Nói nói, khi nào cậu đem em gái bảo bối cưới về nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top