Chương 73: Không nổi giận không có nghĩa là mèo bệnh
Mà cô gái làm cả thành phố A xao động không dứt giờ khắc này đang ngủ say ở ngôi biệt thự bên bờ biển nào đó, mặc dù mang thai nhưng trước mắt vẫn chưa xuất hiện hiện tượng nôn nghén khó chịu, mỗi ngày ngoài cảm giác thèm ăn chính là ngủ. Một tên con trai lại vui mừng không hết, ít nhất không cần lo lắng cô sẽ thừa dịp anh đi công tác lén chạy đi làm động thai khí lần nữa, lần trước may mắn giữ được Bảo Bảo nhưng về sau không nhất định có may mắn này, vì khỏe mạnh cuả cô và Bảo Bảo, anh không thể không tưởng tượng. Tối đêm giống như mực đậm nặng nề vẽ loạn ở cuối chân trời, ngay cả ánh sao nhàn nhạt cũng không có. Bóng đêm buông xuống, giữa mùa hạ cũng có chút lạnh lẽo, dưới ánh trăng mông lung, không thấy được mấy vì sao. Bầu trời không phải đen nhánh, ngược lại lộ ra một mảnh vô ngân xanh đậm, đưa về nơi xa. Đứng vững bên bờ cát, khu vườn biệt thự có phong cách châu Âu đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Trong phòng nghị sự lầu ba, rèm che cửa sổ sát đất tinh xảo tung bay, ánh trăng xuyên thấu qua màn che rơi vào cơ thể cao lớn anh tuấn của Thẩm Dật Thần, chỉ thấy hai tay anh bắt chéo đặt trước ngực, tròng mắt thâm thúy xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn từng bọt sóng mê mang suy nghĩ, thân thể cao ráo trong áo sơ mi trắng, chỉ đứng nghiêm như vậy đã cho người ta một loại cảm giác áp bức vô hình. "Ông chủ, Hỏa Long bang hiện tại chẳng những phát triển nhanh, hơn nữa càng ngày càng lớn lối, sớm muộn sẽ trở thành một khôi u ác tính, tôi cho là bây giờ đang lúc nó lớn mạnh nên đem nó tiêu diệt mới đúng." Một người đàn ông mặc đường trang lòng đầy căm phẫn nói, trong miệng tràn đầy bất mãn với hoạt động liên tiếp gần đây của Long Bang. "Trương Trưởng lão lời ấy sai rồi, tôi cho là chúng ta cứ nên giấu, dù sao trước mắt Hỏa Long bang cũng không nhằm vào Hắc Ưng bang chúng ta, có lẽ đối tượng của bọn họ cũng không phải chúng ta." Một nam tử trẻ tuổi dáng dấp lạnh lùng nói. "Hừ —— hiện tại không nhằm vào là bởi vì bọn hắn không đủ cứng rắn, chờ bọn hắn đủ lớn, đến lúc đó đừng nói Hắc Ưng bang chúng ta không còn là Hắc bang lớn nhất thành phố A, ngay cả có chân ở thành phố A cũng rất khó. Dù sao “dã lửa đốt bất tẫn gió xuân thổi vạn vật hồi sinh” là tốt nhất, chúng ta phải động thủ trước, trước kia Hỏa Long bang lớn mạnh tiêu diệt hết bọn họ cũng chưa chắc không tốt, bây giờ không phải là lúc nhân từ." Một người trung niên nhân khác gật đầu phân tích nói, trong giọng nói có tôn kính và đồng ý với người được gọi là Trương Trưởng lão . "Tôi đồng ý kiến với Trương Trưởng lão -!" Một nhóm người nghe vậy cùng nhau phụ họa nói. ". . . . . . . ." Phòng nghị sự to như vậy chỉ nghe thấy sóng biển và gió đang gào thét, còn có tiếng thuộc hạ kịch liệt thảo luận, khí ép dị thường cường đại. Mấy giây sau, Thẩm Dật Thần cuối cùng cũng phiền muộn trong lòng, tại sao lúc này mình không ôm thân thể mềm mại có hương vị ngọt ngào, lại đi đến đây nghe đám người kia nói nhảm những thứ vô nghĩa, anh thu hồi tầm mắt xoay người, trực tiếp nhìn tất cả thuộc hạ, tròng mắt sắc bén lạnh như băng quét chung quanh một vòng, phòng nghị sự nhất thời trở nên yên lặng như tờ. Bọn họ quên mất chủ tử cũng ở đây, thảo luận lớn tiếng chút, hi vọng chủ tử sẽ không để ý. Trong khi trong lòng mọi người âm thầm lo lắng, nóng nảy cực kỳ, Thẩm Dật Thần lúc này mới lên tiếng nói: "Tan họp!" . Lúc này mọi người rối rít đi ra ngoài, không người nào dám chậm trễ, chỉ có trâu nghé mới sinh mới không sợ chết ngồi bất động ở đó. "Ông chủ, này. . . . . ." Chờ đợi phần lớn mọi người đi mất, một người đàn ông tuổi còn trẻ lo lắng hô, nhưng lời vừa tới miệng lại không xuất khẩu, bang quy rất nghiêm, nếu hắn bất tuân lời nói của ông chủ, chống đối anh, như vậy phạm tội lớn, đến lúc đó cả Hắc Ưng bang sẽ đối địch với hắn. Nhưng nếu không có nói, chủ tử giống như căn bản không đem chuyện này để trong lòng, bộ dáng như vậy trong bang vô cùng bất lợi. Trong khi nam tử trẻ tuổi đang suy nghĩ lo lắng, một đồng bạn kéo hắn một cái, trực tiếp đưa hắn ra khỏi phòng nghị sự. "Cậu làm gì kéo tớ ra? Tớ còn chuyện muốn nói với ông chủ." Nam tử trẻ tuổi tức giận, xoay người tiến vào phòng nghị sự lần nữa. "Đợi đã! Sao cậu còn không rõ? Thái độ ông chủ như vậy đại biểu ngài căn bản không để bang phái nhỏ như Long Bang trong lòng, ông chủ tự nhiên có suy tính riêng. Cậu cần gì lo lắng, cậu có thể nghĩ được, ông chủ cũng có thể lấy được. Tớ khuyên cậu không cần vì chút chuyện đơn giản này mà đắc tội ông chủ. Mặc dù gần đây tâm tình ông chủ không tệ, nhưng không nổi giận không có nghĩa là mèo bệnh." Bạn tốt chậm rãi nói, dù sao trong lòng hắn không ai có thể có đủ tài hoa vượt qua trí khôn của ông chủ, cho nên bang bọn họ mới trở thành hắc bang đệ nhất thành phố A, làm người ta nghe đã sợ mất mật. "Cũng đúng, tại sao tớ không nghĩ đến, không trách cậu có thể ngồi lên vị trí trưởng lão, thì ra đầu cậu cũng là linh quang. May mà cậu kịp thời kéo tớ ra ngoài, nếu không tớ còn không biết đã đắc tội ông chủ, bạn chí cốt. Hàaa...!" Nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn đầy ảo não, nhìn phòng nghị sự một cái, sau đó mới đi theo bạn tốt. Đợi khi tất cả thuộc hạ tản đi, Thẩm Dật Thần mới chậm rãi khôi phục cảm xúc, áp suất trên người nháy mắt trở lại bình thường, không còn lãnh khí. Nghĩ đến người trong lòng, khóe miệng hắn kéo thành nụ cười mê đảo chúng sanh, nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ. Không biết bảo bối của anh ngủ chưa, anh không quên không có anh bên cạnh cô không ngủ ngon, hiện tại cô lại mang thai, chủ yếu là phải nghỉ ngơi cho khỏe, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Dật Thần bước nhanh hơn. Thẩm Dật Thần nhẹ giọng đi vào phòng ngủ, trăng sáng xuyên thấu qua rơi cửa sổ thủy tinh phản xạ vào phòng ngủ, phủ sáng mặt đất. Anh có thể nhìn rõ ràng một vật nho nhỏ nhô lên trên chiếc giường lớn chứa đủ mười người. Khóe miệng khẽ nâng lên độ cong đẹp mắt, trong lòng tràn đầy nồng đậm thỏa mãn hạnh phúc. Khẽ bước đến bên giường, Thẩm Dật Thần vén chăn lên, từ từ nằm xuống sau lưng Hồ Cẩn Huyên, ôm cô từ phía sau, bàn tay đặt trên bụng nhỏ khẽ nhô, cảm thụ động tĩnh bên trong, trong lòng hạnh phúc rót đầy. Anh nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang say ngủ, chỉ thấy mái tóc che hơn nửa mặt cô, vài sợi tóc tùy ý rơi trên gối, có một vẻ đẹp xốc xếch. Anh dịu dàng vươn tay gạt sợi tóc trên khuôn mặt nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng vì say ngủ lập tức in rõ ràng trong mắt, đáng yêu không nói ra lời. Không biết cô nằm mơ thấy cái gì, môi đỏ mọng khẽ vểnh lên, theo hô hấp khẽ đóng khẽ mở, anh nhìn mà miệng đắng lưỡi khô. Động lòng không bằng hành động, Thẩm Dật Thần lập tức đến gần môi đỏ mọng nũng nịu, cô thật quá ngọt ngào, anh không đành lòng buông cô ra, nhẹ nhàng mút thỏa thích môi đỏ nũng nịu, ý đồ lấy nhiều ngọt ngào hơn, nụ hôn nhẹ trong nháy mắt trở nên lửa nóng. "Ư . . . . ." Hồ Cẩn Huyên trong mộng vô thức khẽ ngâm một tiếng, lè lưỡi liếm mùi vị cô thích nhất. Thẩm Dật Thần cảm thấy cô vô ý thức đáp lại, nụ hôn sâu hơn, trong lòng cảm thán, thật một vật nhỏ mệt nhọc, cô ấy hành động theo bản năng lại khiến anh mất khống chế. Nếu không phải cô đang mang thai, đoán chừng anh sẽ lay cô tỉnh dậy, xem ra bọn họ đã lâu không vận động. Lời bác sĩ nhắc nhở vang bên tai anh, trong lúc mang thai không được vận động kịch liệt, nếu không sẽ thương tổn Bảo Bảo và phụ nữ có thai, thương bà xã như trời anh nào cam lòng để cô bị thương, chỉ có thể vừa hôn vừa tương tư. Hồ Cẩn Huyên trong mộng cảm thấy có gì đó trên môi cô ngọa nguậy, có chút làm cô khó thở, lại có điểm khiến cô không cam lòng rời khỏi, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon, trước kia trong mộng từng có cảm giác tương tự, cô từ từ mở mắt. Khuôn mặt anh tuấn phóng đại cứ như vậy rơi vào trong mắt cô, thì ra vật nóng ngọ ngậy trên môi cô là môi của ông xã thân ái, anh trở lại đã hơn nửa đêm, không ngủ được lại hôn cô, tinh lực của anh sao có thể tốt như vậy, làm việc một ngày còn có tinh thần như thế, Hồ Cẩn Huyên trong lòng thầm nghĩ. Thẩm Dật Thần nhìn cô gái nhỏ đã tỉnh lại, không dừng lại động tác hôn cô mà hôn càng ngày càng dịu dàng, tay nhè nhẹ vòng qua bả vai cô, nhiệt độ không ngừng lên cao, Hồ Cẩn Huyên bị anh hôn thất điên bát đảo, thanh âm yêu kiều trong miệng cũng bị anh nuốt hết. Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần mới thở gấp thả Hồ Cẩn Huyên ra, yêu say đắm hôn mái tóc cô một cái, thở dài một tiếng: "Ngủ đi!" . "Ngủ ngon!" Hồ Cẩn Huyên nhỏ giọng nói, sau đó mới hạ khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng buồn ngủ giờ phút này lại biến mất, trái tim đập bùm bùm, giống như ảnh hưởng của người đàn ông bên cạnh có tác động rất lớn đến cô. "Ha ha! Xấu hổ ! Hành động trước kia còn thân mật hơn, sao càng ngày càng thích xấu hổ, chẳng lẽ em nghĩ tới điều gì, cho nên nhịp tim mới mau như vậy!" Thẩm Dật Thần từ phía sau cô thò đầu tới, thân mật hôn hai gò má, hài hước nói, trong giọng nói tất cả đều là nụ cười, nhìn thấy khuôn mặt cô gái yêu thích trước mắt đỏ sắc, trái tim xúc động, bảo bối càng lúc càng đẹp, mà anh càng ngày càng thích trêu chọc cô. "Không đứng đắn! Buồn ngủ quá a, em muốn ngủ." Hồ Cẩn Huyên làm bộ ngáp một cái, nhắm mắt lại, làm bộ mệt chết đi. Khiến khóe miệng một tên con trai nhếch lên, cưng chiều trên trán cô rơi xuống nụ hôn như lông vũ, tựa đầu nhẹ nhàng chôn trên cổ cô, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, thầm nói: "Bảo bối, ngủ ngon!" .
Mấy ngày nay, Vệ Thanh Nhiên bình tĩnh ở trong thư phòng, mặc dù trên mặt rất bình thản, nhưng chỉ có hắn biết giờ phút này tâm tình hắn như kiến bò trên chảo lửa, dị thường nóng nảy bất an. Trong lòng muốn biết tin tức gần đây của cô, muốn biết cô trốn nơi nào, vì sao hắn phái nhiều người đi tìm như vậy đều không có kết quả. Lo lắng ở thư phòng đợi bao lâu, những người phái đi còn đang soát dấu vết của cô, hắn thật không biết làm sao bây giờ. Hắn rõ ràng lo lắng hơi quá, đầu tự hỏi cũng không có linh quang. Giờ phút này đâu còn hình tượng như ngày thường, cả người giống như một tên nhóc mới nếm thử tình yêu nhân gian, trong mắt, trong lòng đều nghĩ đến cô gái tuyệt trần đó, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, thậm chí giận dữ. Rõ ràng đêm đó trời rất tối, cũng chỉ giao chiến trong nháy mắt, lại hằn sâu trong lòng hắn, thậm chí mọc rể nẩy mầm. Tình yêu nha, quả thật nửa điểm cũng không khỏi lòng người a! Cốc cốc cốc. . . . . . Trong khi Vệ Thanh Nhiên vẫn còn cảm thán bi thương, thư phòng vang lên tiếng gõ cửa. Nháy mắt kéo dòng suy nghĩ của hắn, nghĩ thầm có thể đi tới biệt thự lầu ba trừ Quản gia chính là người của mình phái đi tìm cô, mà Quản gia đã xin nghỉ về nhà, như vậy chỉ người mà sáng giờ hắn vẫn đang đợi. Hắn khẽ thu lại tất cả tâm tình trên mặt, khôi phục hình tượng ôn nhã ban đầu, dịu dàng nói: "Vào đi!" . Chính hắn không phát hiện ra trong giọng nói còn có chút vội vàng. Quả nhiên sau một khắc một người áo đen tiến vào, hắn cung kính đi tới trước bàn đọc sách của Vệ Thanh Nhiên, khi nhìn thấy tròng mắt đen sáng lóng lánh mang theo chờ đợi của chủ tử nhìn thẳng vào mình, hắn hơi sững sờ, chủ tử hắn khi nào có tâm tình như vậy. Dù sao cũng gặp gỡ nhiều loại người, người áo đen chỉ hơi sững sờ, giọng nói không hề gợn sóng: "Ông chủ, tra được!" . "Hả?" Vệ Thanh Nhiên nghe vậy, cười yếu ớt lên tiếng, nụ cười trong mắt dần dần dày lên, đối với lai lịch ‘Yêu Cơ màu tím’, hắn chỉ có thái độ muốn thử, không nghĩ tới quả thật tra được. Như vậy hoài niệm trong mắt cô gái đêm đó có thể tra được rõ ràng đi! Than nhẹ một tiếng, ngay sau đó nghe thanh âm thuộc hạ không có một tia phập phồng vang lên. "‘Yêu Cơ màu tím’ đến từ một đại gia tộc triều Thanh, một truyền qua từng đời, cũng không có gì đặc biệt." Người áo đen cung kính nói, mắt không hề chớp nhìn thẳng sắc mặt ông chủ. Quả thật nhìn thấy trong mắt hắn có thất vọng, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, ông chủ đã hãm sâu vào, người khác có lẽ không biết, nhưng ở bên cạnh ông chủ nhiều nhất năm như hắn, hơn nữa còn là ám vệ, chủ tử cường thế như thế nào hắn rõ ràng nhất. Lòng riêng mà nói, hắn cũng không hy vọng ông chủ bị thứ tình yêu kia ngăn vấp, hắn phải đứng ở thế giới trên mọi người, chứ không phải đầy bụng tâm tư nhi nữ tình trường (yêu đương) như lúc này. Chưa từng yêu cho nên hắn không hiểu tình, chỉ biết người một khi động tình sẽ là chuyện xấu. "Không có gì đặc biệt sao?" Vệ Thanh Nhiên tự lẩm bẩm, ngược lại nghĩ đến cái gì, tự giễu cười một tiếng, Vệ Thanh Nhiên hắn khi nào vì muốn biết cảm xúc người khác mà đi tra xét? Quả thật đã trở nên không giống mình, sức quyến rũ cô gái đó cũng không nhỏ a! "Còn cái gì phải nói sao?" Vệ Thanh Nhiên nháy mắt khôi phục lại bộ dáng, ngẩng đầu nhìn thấy thuộc hạ một bộ muốn nói lại thôi, dịu dàng hỏi, tròng mắt sắc bén không chút cố kỵ bắn về người áo đen trước mắt. Người áo đen đối mặt với tròng mắt này giống như bị nhìn thấu, trong lòng run lên, nháy mắt thấp xuống chân mày, cung kính nói: "‘Yêu Cơ màu tím’ mặc dù không có chỗ đặc biệt, nhưng tôi tra được một dây chuyền giống ‘màu tím Yêu Cơ’ như đúc, đây là tất cả tài liệu." . Người áo đen từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy đặt trước mặt Vệ Thanh Nhiên. Đúng là vẫn còn không thích vị ông chủ trước mắt cao cao tại thượng này thất vọng, cũng được! ông chủ hắn tôn kính nhất hôm nay động tình, bọn họ làm thuộc hạ nên ủng hộ mới phải, bộ dáng như vậy đại biểu hắn sẽ không cô đơn nữa, hơn nữa cô gái chói mắt ngày đó hắn đã gặp, tin tưởng bộ dáng và bản lĩnh bất phàm kia sẽ không trở thành trở ngại của ông chủ. Cả thư phòng trừ tiếng hít thở chỉ còn tiếng lật giấy vội vàng, hai phút ngắn ngủn, trong mắt vừa thoáng qua thất vọng nháy mắt sáng ngời, vội vàng nói: "An bài người lập tức vào đảng Duy Thái Khắc, Italy. Gia tộc Lạc Phất Nhĩ, nhớ không cần kinh động bất luận kẻ nào." . "Ông chủ, không thể!" Người áo đen kêu lên một tiếng, rõ ràng không ngờ tới chút tài liệu của hắn lại gây hậu quả. Giờ phút này hắn không thể nào nghĩ đến ông chủ anh minh chỉ nói bọn hắn vào Duy Thái Khắc, gia tộc Lạc Phất Nhĩ, mà không nhắc tới muốn bọn hắn trộm dây chuyền màu tím trong gia tộc Lạc Phất Nhĩ, Duy Thái Khắc. Như vậy hắn muốn tự mình động thủ sao? Nhưng bộ dáng, thật có nhiều nguy hiểm. "Ngươi vượt quá khuôn phép rồi !" Vệ Thanh Nhiên khẽ cười nói, rõ ràng như gió nhẹ nước chảy, tuy nhiên nó cất dấu vô hạn sát cơ. Hơi sững sờ, người áo đen lúc này mới phát giác mình quá mức nóng lòng, trước mắt là chủ tử, nơi nào cho phép ngươi nửa điểm càn rỡ, lập tức ứng tiếng nói: "Tôi biết sai!" . "Biết ngươi lo lắng ta, chẳng qua chuyện ta quyết định không ai có thể thay đổi, ngươi chỉ cần đi làm là được." Vệ Thanh Nhiên chậm lại thanh âm, dịu dàng nói, dù sao thuộc hạ đi theo mình nhiều năm, bọn họ có tâm tư gì hắn sao lại không rõ. Hắn đã đợi không kịp, thay vì ở chỗ này khổ khổ chờ đợi tin tức từ những thuộc hạ trong công ty Thẩm Dật Thần, không bằng chính hắn chủ động xuất kích, dù sao Thẩm Dật Thần còn nhỏ tuổi đã lên làm tỷ phú thế giới, đầu óc của hắn không phải người bình thường có thể so sánh. Ai có thể chấp nhận nói cho người đàn ông khác vị trí của vợ mình, nếu có cũng không phải là đàn ông. Hơn nữa thống lĩnh đảng Duy Thái Khắc, Italy - Lạc Phất Nhĩ, người như vậy làm sao hắn không biết, có thể thống lĩnh hắc đạo Italy nhất định không đơn giản. Cho nên không cho những thuộc hạ kia đi lấy trộm dây chuyền, là lo lắng kinh động đến Lạc Phất Nhĩ - Duy Thái Khắc. Như vậy hắn sẽ không có cơ hội lấy được dây chuyền có thể hấp dẫn cô gái đó xuất hiện, hắn không thể không tự mình ra tay, sự tình này, hắn không tin đám thuộc hạ kia có thể ứng phó đối thủ mạnh mẽ như vậy. "Dạ!" Người áo đen cung kính nói, ông chủ không trách tội hắn là tốt rồi. "Không có việc gì đi xuống đi! Gọi những người ở ‘tập đoàn Thần Thoại ’ không cần động đến Thẩm Dật Thần. Nếu không sẽ dẫn lửa lên thân." Vệ Thanh Nhiên lành lạnh nói, Thẩm Dật Thần không đối thủ dễ đối phó, nếu không cô gái tuyệt sắc đó cũng sẽ không trở thành vợ của hắn. Đêm hôm đó, cô nhóc như mèo con xù lông, làm cho người ta yêu thích đồng thời cũng làm người ta cảm giác khó thuần phục. Nhưng dáng vẻ cô ấy lại ôn thuận tựa vào trong ngực chồng mình, cúi đầu cười yếu ớt, xinh đẹp như hoa trên báo chí, hai dung nhan bất hàm, hắn không thể không nói rất chướng mắt nhưng vẫn rất xứng đôi, khiến hắn âm thầm ghen tỵ hồi lâu. Hiện tại hắn không muốn đánh thảo kinh xà, đợi đến khi hắn có lợi thế, khi đó hắn nhất định sẽ được như nguyện . "Dạ! Tôi cáo lui!" Người áo đen không tỏ vẻ gì nói, tiếp theo xoay người rời thư phòng. Thư phòng lập tức khôi phục bộ dáng trước, an tĩnh dị thường. " Dây chuyền hạnh phúc sao? Em lấy dây chuyền kia là muốn hạnh phúc như cha mẹ sao, em muốn nhìn vật thấy người, dù sao cha mẹ đã từng có nó, hoặc là hai người đều là..." Vệ Thanh Nhiên cười ha hả nhìn cô gái trên tạp chí tự lẩm bẩm, trong lòng có quyết định, trên mặt càng phát ra phong hoa trác tuyệt. Mấy ngày nay bụng Hồ Cẩn Huyên nhô ra càng lớn, người cũng càng ngày càng không an phận. Bình thường trừ ngủ, thời gian còn lại hoặc là ra ngoài phơi nắng, hoặc là la hét buồn bực, muốn ra ngoài chơi, đi dạo thương trường một chút, hoặc là đi tìm bạn tốt của cô. Vốn còn đang vì cô gần đây thích ngủ mà cao hứng, gần đây Thẩm Dật Thần lại trở nên đáp ứng không xuể, chỉ biết tâm tình phụ nữ có thai thay đổi nhiều, nhưng không nghĩ tới tính hiếu động của cô ngày càng tích cực. Vốn tưởng rằng cô sắp làm mẹ, nên muốn sửa đổi tính tình hiếu động một chút, không nghĩ tới chẳng những không có, ngược lại càng trầm trọng thêm, hại anh trong vòng một ngày luôn phập phồng, trừ xử lý chuyện trong bang, chuyện công ty, còn phải lo âu sức khoẻ của cô và Bảo Bảo trong bụng, hoàn toàn là hình tượng một người chồng tốt. Đi dạo thương trường nơi nào thích hợp cho phụ nữ có thai, thương trường chẳng những nhiều người, hơn nữa không khí lưu thông cũng không tiện. Nếu có người không cẩn thận đụng phải cô thì làm thế nào, cho nên thương trường vạn vạn không thể đi được; bằng hữu cô đều là sát thủ, những người đó động hay bất động đều thích đàm luận đánh a giết a, không phải anh kỳ thị bọn họ, mà là thật bất lợi cho sự phát triển của thai nhi, con của anh phải do anh và cô tự mình giáo dục. Nghĩ tới nơi dưỡng thai tốt nhất trừ trong bang chính là ở nhà, nếu như anh đoán không lầm, bên ngoài có rất nhiều người đang tìm tin tức của cô. Mặc dù không biết đối phương đến tột cùng là có ý gì nhưng người phụ nữ của Thẩm Dật Thần anh, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tổn thương cô hoặc có tâm tư với cô. Mà bây giờ trong bang còn một ít chuyện phải xử lý, cho nên ở trong bang là tốt nhất, may mắn vùng lân cận cũng rất thích hợp để dưỡng thai. Mà một người nào đó đang oán trách nhìn một tên con trai đang suy nghĩ phải sắp xếp cho cô thế nào, cô tuyệt đối không nghĩ tới bên ngoài bởi vì mình nghiêng trời lệch đất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top