Chương 59: Em chính là thiếu dạy dỗ

Người áo đen thần bí tức giận nhưng lại không thể phát tiết lên cô gái bên cạnh cũng không có chỗ tiêu tán nó ra ngoài, vì vậy dùng chân hung hăng đá Vệ Thanh Nhiên xuống đất, cả người lạnh lùng tức giận. Cả người Vệ Thanh Nhiên té xuống đất đã không còn cảm thấy đau đớn, hắn lớn chừng này nhưng lần đầu tiên chật vật như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt cô gái mình thích. Hắn không phản bác được nhưng người đàn ông đang nổi giận mãnh liệt ở trước mắt là một đối thủ hiếm có, có điều lại khiến hắn đau đầu là hắn chưa từng đắc tội người đàn ông thần bí này đi! Nhưng tại sao lửa giận tại phát trên người, thật sự là khó hiểu. "Đủ rồi, anh sẽ đá chết hắn." Hồ Cẩn Huyên giựt mạnh người áo đen đang tức giận, lên tiếng kinh hô, đây là đạo lý gì. Bọn họ tới nhà người khác trộm đồ, kết quả còn đánh chủ nhân bể đầu chảy máu. Thế giới này thật đủ ngông cuồng nhưng trọng điểm không phải những thứ này, mà là cô không hy vọng bởi vì bất cẩn trước mắt mà đụng phải phiền toái. "Thế nào? Em vì hắn? Anh chính là muốn đá chết hắn, tên đáng chết này chẳng những dám đùa giỡn phụ nữ của anh, còn dám ôm em." Nam nhân áo đen thần bí lạnh như băng nói, trong giọng nói vẫn có thể nghe được tính cách trẻ con, khiến Hồ Cẩn Huyên thiếu chút nữa xì ra tiếng. Nếu không phải dựa vào khứu giác biết người đàn ông trước mắt là ai, mà nghe đối phương nói những lời này, đoán chừng cô sẽ cảm thấy nhiễu loạn. Vệ Thanh Nhiên té xuống đất lại nghe được lời nói của giai nhân, trong lòng không giải thích được. Cho dù hiện tại bị người đánh, anh cũng cảm thấy dị thường vui vẻ. Không nghĩ tới cô gái nhỏ mới quen biết lại đau lòng anh, trong lòng anh thỏa mãn cỡ nào. Nhưng câu tiếp theo của Hồ Cẩn Huyên lại giống như một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn hưng phấn trong lòng, khiến anh trực tiếp rớt xuống đáy địa ngục. "Đá chết hắn, anh sẽ phiền toái, thôi, đi thôi!" Hồ Cẩn Huyên lôi kéo tay người đàn ông thần bí dịu dàng nói, sau đó trực tiếp thoát ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông thần bí nghe Hồ Cẩn Huyên nói, trong lòng nhất thời thanh tỉnh không ít, lửa giận thiêu đốt lý trí, thiếu chút nữa làm chuyện xấu. Người đàn ông trước mắt không phải người bình thường, hắn là nhân vật quan trọng của A thị, giết chết hắn sẽ rước lấy phiền toái rất lớn. Không phải anh không có cách giải quyết những phiền hà này nhưng anh không thích quá phiền toái. Người đàn ông thần bí ôm Hồ Cẩn Huyên tung người nhảy qua cửa sổ, thủ pháp cực kỳ linh hoạt, giống như một cơn gió, tránh thoát tầng tầng phòng vệ của biệt thự, nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Hồ Cẩn Huyên an tĩnh nằm trong ngực người áo đen, tiếu lệ tuấn nhan chẳng những không chút nào sợ hãi, ngược lại còn hứng thú mỉm cười, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác kích thích này. Cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực không nhúc nhích, người thần bí có chút nhíu nhíu mày, lo lắng cô vừa rồi chiến đấu bị thương hay bị kinh sợ, nếu không sao lại an tĩnh như vậy. Một nam nhân quên mất ngụy trang, thoải mái thể hiện tình cảm bình thường của mình. "Ai nha, không được, em không được, ô ô, em mệt quá." Giọng nói mập mờ ngọt ngào, chọc người toàn thân run lên, nhất là người áo đen trước mắt. Trong mắt anh loé lên tia sáng, thâm thúy giống như muốn đem người hút vào, khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng dựa vào cách anh nhìn Hồ Cẩn Huyên cũng biết lòng anh. Hồi lâu sau, người áo đen thần bí nhìn cô gái ngồi chồm hổm trên đất vẫn còn đang thở dốc, thoáng qua lo lắng nhanh chóng tiến lên, ôm cô vào trong ngực. Vừa muốn đem quần áo cô vén lên, trong ngoài kiểm tra một lần, nhưng hiện tại, thời gian và địa điểm còn có thân phận của anh, cho nên anh chỉ có thể đơn giản kiểm tra bên ngoài cô một lần. Khi nhìn thấy vết bầm trên đầu gối thì tức giận hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tia đau lòng thoáng qua, dịu dàng vuốt vuốt chân cô. "Đừng lo lắng, không đau ." Hồ Cẩn Huyên thấy người áo đen nhíu chân mày, cười cười đưa tay nhỏ bé vuốt ve chân mày anh. Vì để anh yên tâm, cô gạt anh, thật ra chân cô bị Vệ Thanh Nhiên đá trúng đau gần chết nếu không phải lúc ở thư phòng không thể kêu thành tiếng, có lẽ cô đã không thể kìm hãm mà rơi nước mắt, cả đời Hồ Cẩn Huyên sợ nhất chính là đau đớn, thật buồn cười! Làm một sát thủ lại sợ đau, nói ra ai tin, nhưng người thần bí trước mắt không những tin còn nhớ rõ tất cả mọi thứ của cô. ". . . . . ." Người thần bí giúp cô vê chân, tay có chút dừng lại, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, một cỗ muộn khí nháy mắt xông đến. Anh im lặng ngừng tay, xoay người đi về trước, anh không quên giờ phút này mình đối với cô chỉ là một người xa lạ, vậy mà cô lại dám nói chuyện dịu dàng như vậy. Thật tức chết anh, là anh dạy dỗ không tốt mới có thể khiến cô gái nhỏ này ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, người thần bí càng nghĩ càng buồn bực. "A, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ em một chút!" Hồ Cẩn Huyên thấy người thần bí có vẻ tức giận thì nhất thời không giải thích được, cô lại làm sai chuyện gì. Anh lại đột nhiên tức giận xoay người không để ý tới cô, chẳng lẽ anh không biết cô là bệnh nhân sao? Chân cô vẫn còn rất đau đấy. "Này, anh làm sao vậy? Tức giận?" Hồ Cẩn Huyên chịu đựng chân bị thương, bước nhanh theo anh, vừa đi vừa hô. Là ai nói lòng phụ nữ sâu như kim dưới đáy biển, tâm đàn ông cũng là kim dưới đáy biển, thời thời khắc khắc cũng không giải thích được, làm người ta đoán không ra. "Ai nha, thật là đau!" Hồ Cẩn Huyên kêu một tiếng, nhất thời ngồi xổm người vuốt chân bị thương, một mắt len lén liếc người đàn ông trước mặt. Quả nhiên cô đoán không sai, người trước mắt vừa mới dị thường tức giận nghe cô kêu đau, lập tức xoay người đi tới chỗ cô, trong mắt có lo lắng rõ ràng. "Thế nào? Nơi nào đau?" Người thần bí nóng nảy nói, đôi tay cởi giày cô muốn nhìn đến tột cùng còn chỗ bị thương nào anh chưa phát hiện, hoặc là vết thương có vấn đề không. "Nơi này thật là đau." Hồ Cẩn Huyên lôi kéo tay anh đặt trước ngực, chu môi đỏ mọng, uất ức nói, trong lòng lại sướng ngất trời, ai bảo anh không để ý cô nên cô phải sử xuất khổ nhục kế, chỉ là kế này đối với anh vẫn cực kỳ hữu dụng. "Tim đau? Vô duyên vô cớ làm sao đau tim đây?" Một người đàn ông lo lắng quá mức giờ phút này toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người cô, lầm bầm lầu bầu nói, dĩ nhiên không nhìn thấy khóe miệng cô lúc này đang giảo hoạt mỉm cười. Người thần bí dùng bàn tay tô giúp cô xoa tim, muốn cô giảm bớt thống khổ, giọng nói vẫn dịu dàng cô còn đau không. Bộ dáng gấp gáp mà quan tâm dịu dàng khiến trong lòng Hồ Cẩn Huyên có cảm giác tội ác, cô hoài nghi có phải mình làm sai hay không, dùng khổ nhục kế lừa gạt người đàn ông của mình, nhìn khuôn mặt anh lo lắng, trong lòng cô ngọt ngào cực kỳ đồng thời cũng tự trách. "Còn đau sao?" Người thần bí giúp cô xoa tim, dịu dàng nói, chẳng lẽ tim cô có vấn đề, chuyện này cũng có thể. Không được, sau khi về anh nhất định phải tìm bác sĩ gia đình khám cho cô. ". . . . . ." Hồ Cẩn Huyên sững sờ đến trầm mê nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, trong mắt xông lên nồng đậm hạnh phúc cùng cảm động, còn có một tia tự trách, không hề nghe câu hỏi của anh. Người thần bí không nghe được câu trả lời, nghi ngờ ngẩng đầu lên, không nghĩ tới sẽ thấy một đôi mắt sáng rỡ, con ngươi chân tình nhìn không sót gì. Người thần bí nhất thời cảm giác mình bị người khác đùa giỡn. Đáng chết, vấn đề không phải anh bị đùa giỡn mà là cô lại dám cầm tay một nam nhân xa lạ đặt trên lồng ngực còn bộ dáng làm nũng, điều này khiến đang ghen ghét nổi điên. Mặc dù trước mắt là mình nhưng giờ phút này anh không phải trong bộ dáng bình thường, đối với cô mà nói chính là một người hoàn toàn xa lạ, anh tức giận đứng lên muốn đi. "Thân ái, anh tức giận?" Hồ Cẩn Huyên nhìn ánh mắt phức tạp, trong lòng nhất thời cả kinh có phải mình chơi quá mức hay không. Trong nháy mắt kéo cánh tay anh làm nũng hỏi, một người đàn ông yêu mình như vậy, hơn nữa mình cũng yêu anh, cô không muốn anh không để ý tới cô. "Đáng chết, em nói cái gì?" Người thần bí nhất thời nổi giận dừng bước lại, nhìn cô gái trước mắt, thân ái, anh không nghe lầm đi! Cô lại dám gọi một người đàn ông xa lạ là thân ái, tiểu nữ nhân to gan thuần túy chính là muốn tức chết anh sao? "Anh tức giận?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ mình nói gì khiến anh tức giận sao? Dường như không có a, nhưng lửa giận người đàn ông trước mắt này rốt cuộc từ đâu mà đến? "Không phải câu này" Người thần bí thở phì phò nói, bây giờ anh thật sự muốn giết người, nóng nảy tới dị thường, khiến khí thế Hồ Cẩn Huyên yếu đi, dù sao cũng do cô lén bỏ trốn nên không trách được việc anh sẽ nổi giận, chỉ mong sau khi anh tức giận đừng không để ý đến cô là tốt rồi. "Thân ái?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ lên tiếng nói, cô vừa nói đúng là hai câu này, nhưng người trước mắt giống như so với trước càng thêm tức giận. Người thần bí nghe cô nói, giận đến ngực chấn động, hơi thở gấp gáp bình ổn cơn giận của mình, anh đoán nếu một ngày anh chết, chính là bị cô làm tức chết, cô gái này không phải chỉ thiếu dãy dỗ bình thường. "Ông xã, anh không sao chớ!" Anh không xảy ra chuyện gì chứ! Đả kích quá lớn? Nếu không tại sao bộ dáng giống như phát bệnh tim, để cho cô rất lo lắng. "Ông xã? Đáng chết, em còn dám kêu ông xã, em muốn tức chết anh phải không?" Người thần bí nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một con báo đang giận dữ nhưng vẫn chịu đựng tức giận, để phòng ngừa tổn thương người trước mắt, anh không biết mình có thể chịu được tức giận bao lâu nữa, trước đó lúc bộc phát tốt nhất anh nên nhìn thấy cô. "Không gọi ông xã vậy kêu là gì? Thân ái? Thần? Thẩm Dật Thần? Darkl¬ing?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ liên tiếp nói nhiều cái tên thân mật, cô ở nhà gọi anh là ông xã, anh cũng không có ý kiến hơn nữa còn rất vui mừng, thế nào ra ngoài liền thay đổi rồi, quái lạ! Quái lạ! Nghe cô gọi, khóe miệng người thần bí rút gân, trong mắt lóe lên hoang mang, thì ra cô đem anh ra đùa bỡn, cô đã sớm biết anh là Thẩm Dật Thần, còn hại anh ăn dấm của mình mà không giải thích được, thật là tiểu nữ nhân bướng bỉnh. Chỉ là cô nhận ra mình lúc nào, bộ dáng này cho tới bây giờ chưa có ai nhận ra. Người thần bí vén khăn che mặt màu đen, lộ ra gương mặt trơn bóng trắng nõn, góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, sống mũi thẳng, môi đỏ mọng hấp dẫn, gương mặt như thần tiên như vậy chỉ có thể là Thẩm Dật Thần. Thẩm Dật Thần nhìn khóe miệng cô gái trước mắt vẫn mỉm cười, nhất thời bá đạo ôm cô vào trong ngực. Môi đỏ mọng khêu gợi hung hăng áp xuống đôi môi đầy đặn mà khéo léo của cô, không ngừng mút thỏa thích, mang theo sự bá đạo cuồng dã, môi lưỡi tùy ý dây dưa. Từ khẽ hở răng ngọc lúc tiến vào, cường hãn công chiếm mỗi tấc không gian, giống như phải đem cô nuốt vào. Thẩm Dật Thần giờ phút này hung hăng đòi hỏi cô, tựa hồ trừng phạt hành động bướng bỉnh của cô. Trong đêm tối, mơ hồ có thể thấy hai bóng dáng kiều mị đang mãnh liệt ôm nhau, xung quanh xông lên trận trận nồng tình.

Trong rừng núi u tĩnh, một biệt thự hào hoa phong cách Châu Âu đập vào mắt, ban đêm yên tĩnh có vẻ làm biệt thự càng thêm âm trầm. Giờ phút này trong phòng ngủ không ngừng vang tiếng thở dốc của nam tử hoà với tiếng tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, trong mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa trên giường lớn, từ thanh âm cũng biết bọn họ giờ phút này thỏa mãn và hăng hái cỡ nào, tiếng thở dốc và rên rỉ yêu kiều lúc cao lúc thấp, làm người ta đỏ mặt. Một lúc lâu sau, cả căn phòng yên tĩnh, Thẩm Dật Thần một thân áo choàng tắm màu đen từ phòng ngủ đi ra. Áo choàng chỉ là tùy ý giắt trên người, lộ ra lồng ngực to lớn hấp dẫn chí mạng, tóc ngắn xanh đen mang theo cuồng dã vô tận, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ lạnh như băng, tròng mắt đen thâm thúy khẽ nheo lại, không còn vẻ dịu dàng lúc đối mặt với Hồ Cảnh Huyên. Bộ thái ưu nhã, khí chất cao quý vĩnh viễn người khác cũng không thể bắt chước. Thẩm Dật Thần chậm rãi bước vào đại sảnh, không nhìn thẳng đám thuộc hạ đã sớm cung kính đứng chờ, chậm rãi lấy một chai rượu đỏ được ủ lâu năm từ tủ kính tinh xảo, đỏ một ít vào ly. Ngón tay thon dài cầm ly rượu chân cao lười biếng ngồi trên ghế salon, cử chỉ vẻ mặt dị thường ưu nhã, tràn đầy hơi thở Quý tộc. Ba trưởng lão và tứ đại Đường chủ cung kính đứng một bên ngay cả thở cũng lặng lẽ, chỉ sợ trước mặt chủ tử xảy ra sai sót. Kể từ khi cưới phu nhân, đã hơn hai năm chủ tử chưa trở về trong bang, không nghĩ tới anh tối nay lại đột nhiên xuất động tất cả huynh đệ bảo vệ phu nhân, còn ôm phu nhân về bang nghỉ ngơi, hơn nữa chủ tử và phu nhân ở trong phòng một giờ, khi ra ngoài bộ dáng hấp dẫn, cho dù là kẻ ngu cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Chủ tử vẫn lãnh khí, bọn họ thật hoài nghi chủ tử như vậy, phu nhân dám ở cùng một chỗ với anh sao? Chủ tử không nói lời nào, bọn họ ngay cả thở dốc đều thận trọng, không khí đúng là an tĩnh làm người ta sợ, trừ đồng hồ báo thức trên tường tích tích vang lên, đều không nghe được bất cứ động tĩnh gì. Thẩm Dật Thần hạ mi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ, vẻ mặt khiến người ta không nhìn ra tâm tình. Nhưng anh không nói, vẻ mặt giống như đang chờ đợi, thời gian chậm chạp trôi qua, tất cả thuộc hạ đều lén lau cái trán đầy mồ hôi, rõ ràng ban đêm tương đối âm lãnh, bọn họ lại cảm giác sống lưng toàn mồ hôi. Một lát sau, từng trận tiếng chân truyền vào đại sảnh, thanh âm giày da dẫm trên đất, mà còn không chỉ một đôi, thanh âm chỉnh tề, càng ngày càng vang. Xa xa, Lý trưởng lão tinh mắt nhìn thấy thủ lĩnh ám vệ của chủ tử dẫn năm người áo đen đi tới, ông thở khẽ một hơi, xem ra bọn họ tạm thời không cần lo sợ rồi, nhìn vẻ mặt ám vệ tựa hồ là có chuyện trọng đại, chuyện xảy ra hôm nay có rất nhiều nghi vấn. "Ông Chủ!" Thủ lĩnh ám vệ dẫn năm người áo đen đi tới trước mặt Thẩm Dật Thần, cung kính hô, mặt không chút biểu tình y như cũ chỉ là con mắt lạnh như băng lúc nhìn Thẩm Dật Thần hiện lên vẻ kính nể. Anh trở thành thủ lĩnh ám vệ của ông chủ đã năm sáu năm rồi nhưng ông chủ cường đại đến mức căn bản không cần anh bảo vệ, mặc dù đã rất cố gắng tập luyện không ngừng. "Như thế nào?" Thẩm Dật Thần trầm mặc một hồi, tiếng nói lạnh như băng xuyên thẳng lòng người, khiến mọi người ở đại sảnh tim gan run sợ, không hổ là thủ lĩnh hắc đạo, chỉ một biểu tình, một câu nói cũng khiến bao nhiêu người bất giác thần phục. "Thưa ông chủ, chuyện đã hoàn thành, tối nay tất cả nhân viên gặp qua phu nhân đã biến mất, chỉ là. . . . . ." Ám vệ cung kính nói, lời cuối cùng chợt im lặng, không dám nói tiếp bởi vì anh hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Ở bên cạnh ông chủ đã lâu, tính khí ông chủ anh rõ ràng nhất, phu nhân là ranh giới cuối cùng của ông chủ, nếu có người chạm đến nó hậu quả rất nguy hiểm, anh đảm đương không nổi sự tức giận của ông chủ. "Chỉ là cái gì?" Thẩm Dật Thần không chút để ý nghi vấn hỏi, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu đỏ, bình tĩnh làm người ta không nhìn ra tâm tình, anh càng như vậy càng bí hiểm, khiến người người kinh hồn bạt vía. "Trừ thị trưởng A thị Vệ Thanh Nhiên, đám người tối nay gặp qua phu nhân đều biến mất." Ám vệ lặng lẽ hít một hơi, ôm cái chết quyết tâm nói ra. Vệ Thanh Nhiên này không phải đơn giản, bọn họ không được chỉ thị của ông chủ cũng không dám manh động, nếu không sẽ làm cả Hắc bang lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Bọn họ cũng không nghĩ đến dựa vào bản lĩnh phu nhân cũng thua trong tay Vệ Thanh Nhiên, xem ra hắn rất bí hiểm, hi vọng ông chủ có thể tha thứ bọn họ thất trách. "Vậy sao? Ta biết rồi." Thẩm Dật Thần nghe vậy, gạt gạt mày đẹp, khóe miệng gợi lên nhất mạt đường cong tàn nhẫn, bất cứ thương tổn gì bảo bối của anh chịu, người khác chỉ có thể lấy cái chết bồi tội. Cho dù là Tổng Thống các nước liên minh, nếu Vệ Thanh Nhiên dám báo án khiến bảo bối gặp nguy hiểm, anh sẽ làm cả A thị chôn theo hành động ngu xuẩn của hắn, anh tuyệt đối có năng lực này ". . . . . ." Ám vệ nghe ông chủ nhà mình nói, tuy muốn nói thêm nữa nhưng vẫn nhịn không nói, dựa vào quan tâm của ông chủ đối với phu nhân, anh có lý do tin tưởng ông chủ đã có chính sách ứng đối. Thẩm Dật Thần để ly rượu xuống, không nhìn mọi người trong đại sảnh, trực tiếp lên phòng. Hiện tại anh đã biết đáp án, anh không muốn hao phí thêm thời gian. Trời biết anh mới rời đi bảo bối một lát nhưng trong lòng anh lại dị thường nhớ thương cô, về phần Vệ Thanh Nhiên, hi vọng hắn biết cái gì gọi là “thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” (người thức thời mới là người khôn ngoan), hừ! Nếu không phải bảo bối ngăn trở động tác của anh, anh sớm đã đem tiểu tử kia đá chết rồi. Đợi Thẩm Dật Thần rời đi, không khí trong đại sảnh nháy mắt buông xuôi, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tính khí ông chủ thật sự chấn áp nhân tâm, bọn họ rối rít tiến lên hỏi thăm thủ lĩnh ám vệ của Thẩm Dật Thần, muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay, còn việc ông chủ vừa gọi anh đi làm gì, nghe đối thoại của bọn họ, làm tất cả những người gặp qua phu nhân biến mất, bọn họ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng biến mất đơn giản như vậy. Mọi người ngươi một lời ta một câu hỏi ám vệ, hoàn toàn không để ý sự lạnh lẽo trên người anh. Điều này làm ám vệ rất ảo não, tại sao đám người này cảm nhận được trên người ông chủ phát ra khí thế lạnh như băng, tất cả đều sợ muốn chết, mà gặp gỡ mình, đám người kia liền trực tiếp không nhìn, khác biệt rất lớn sao? Dầu gì chính mình cũng học được từ ông chủ. Giữa trưa, nắng ấm xuyên thấu rèm cửa sổ thật dầy trải trên giường lớn, Hồ Cẩn Huyên cảm nhận sau lưng có nguồn nhiệt người khác truyền tới, rất không có tự giác nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ. Đáng tiếc đau nhức trên người nhắc nhở cô đêm qua điên cuồng đói khát. Ngày hôm qua bọn họ đang nhiệt liệt dây dưa hôn môi, cô liền mơ mơ màng màng bị anh dẫn tới địa phương xa lạ này. Nơi này bố trí rất phù hợp với phong cách của cô, bởi vì lòng áy náy, vì vậy cứ như chuyện đương nhiên bị anh ăn xương đều không chừa. Bị anh trêu đùa mất đi lý trí, cô cũng rất phối hợp hành động, kết quả di chứng tới đây, hậu quả tham lam a, làm người trong cuộc chính anh không những bình an vô sự, hơn nữa tinh thần còn rất phấn chấn, thật làm cô tức chết. "Đang suy nghĩ gì?" Thẩm Dật Thần biết cô đang giả bộ ngủ, ngay cả lúc cô tức giận không yên, phẫn hận làm mờ ám cũng bị anh nhất nhất thu vào đáy mắt. Anh đối với cô thật sự là muốn ngừng mà không được, thời thời khắc khắc muốn ở bên cạnh cô, anh còn muốn cô không ngừng, tùy thời tùy chỗ đều giống như dã thú động tình muốn cô, muốn hôn cô, Thẩm Dật Thần anh từ trước đến giờ cao ngạo tự chủ của mình nhưng trước mặt cô lại bị chó tha mất. Hồ Cẩn Huyên làm bộ như không nghe thấy, nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ. Nếu giờ phút này tỉnh sẽ phải đối mặt với bí mật hai người giấu giếm lẫn nhau, hơn nữa còn có khả năng bị anh ăn vào bụng lần nữa, ngay cả cặn bã đều không còn. Thẩm Dật Thần cười khẽ một tiếng, từ phía sau ôm hông cô, bàn tay rộng rãi ấm áp khẽ vuốt ve da thịt cô, trêu đùa lướt qua rốn cô, đi lên, đi lên nữa. " không nên nháo!" Hồ Cẩn Huyên gắt giọng kêu lên một tiếng, bắt được bàn tay đang nháo loạn, người đàn ông này tinh lực cũng quá thịnh, tối hôm qua còn chưa đủ điên cuồng sao? Hiện tại đã là buổi trưa, nếu như không phải tối qua cả đêm chưa ngủ, hôm nay cô cũng không đến nỗi ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, về phần anh vẫn ở trên giường, thật là một kỳ tích. "Sẽ được." Anh thẳng thắng cự tuyệt, cúi đầu gặm vành tai cô, rồi sau đó từng điểm từng điểm đi xuống, tế tế mật mật hôn môi đỏ mọng, đi tới xương quai xanh rồi chuyển qua ngực. "A, đừng, đừng động." Hồ Cẩn Huyên rên lên một tiếng,bàn tay nhỏ bé từ từ từ mềm yếu, thần chí dần dần trở nên mờ nhạt. Thẩm Dật Thần khẽ cười một tiếng, bảo bối vẫn còn nhạy cảm như thế làm sao có thể cự tuyệt anh. Anh muốn trừng phạt cô, còn chưa kết thúc đâu, ai kêu cô tối khuya còn dám chạy tới chỗ nguy hiểm như vậy, lại bị người khác bắt được. Bàn tay bắt đầu không kiêng kỵ vuốt bụng cô, phối hợp đầu lưỡi linh hoạt ở trên người cô chuyển động, cảm giác nóng bỏng trơn trợt ép sắc mặt Hồ Cẩn Huyên đỏ hồng, thở gấp liên tiếp, khẽ cắn môi dưới, than nhẹ ra tiếng. Thân thể phản ứng chân thực khiến cô đầu hàng. Âm điệu mềm nhũn truyền vào tai Thẩm Dật Thần, nhất thời làm bụng dưới anh căng thẳng, con mắt sắc sâu mấy phần, nhiệt độ chung quanh không ngừng lên cao, cảm thấy người phía dưới buông lỏng, anh mới hạ người đi vào. Hồ Cẩn Huyên hô nhỏ một tiếng, vô lực vịn cổ anh, hưởng thụ cảm giác vui sướng anh mang tới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top