Chương 51

Khi hai chữ con chip giọi vào tầm mắt Thẩm Dật Thần, anh hơi sững sờ, thì ra bảo bối của anh chỉ muốn con chip chứa việc làm ăn của Nhiếp Phong, không trách được cô lại phản đối, muốn đến biệt thự của Nhiếp Phong coi trộm một chút. Nhưng vấn đề là trên đường về nhà cô vẫn luôn không vui vẻ lắm, bộ dạng như có tâm sự đầy bụng, là vì chưa tìm được con chip sao? Hay là vì nguyên nhân khác? Lúc ở trong thư phòng Nhiếp Phong ngửi được mùi hương thuộc về cô vốn không nên tồn tại, anh cũng đã rất khẳng định cô nhất định đã đến thư phòng của Nhiếp Phong, chẳng lẽ trước khi cô đến thư phòng, hay do người khác nhanh chân đến trước rồi? Trong đầu Thẩm Dật Thần tràn đầy nghi vấn, nhưng mà từ trước đến giờ những việc anh không nghĩ ra được thì đều sẽ không nghĩ tới một thời gian vì có lẽ lát nữa sẽ có thể nghĩa ra, quá gấp lại có phản ứng ngược, xem ra là anh quá quan tâm bảo bối thân yêu của anh. Hiện tại đã biết rất nhiều việc về cô, trong lòng anh cũng càng ngày càng an lòng hơn, ít nhất về sau sẽ biết cô đi hoàn thành nhiệm vụ gì, có bao nhiêu nguy hiểm, anh mới có thể chuẩn bị tốt tất cả thiết bị. Khẽ thở dài một hơi, Thẩm Dật Thần tắt máy vi tính, bước nhanh ra thư phòng. Khi Thẩm Dật Thần trở lại phòng ngủ,trong phòng ngủ to lớn yên tĩnh, không có thanh âm gì cả, chỉ có đèn treo thủy tonh to anh mở lên trước khi rời đi vẫn còn sáng, anh nghi ngờ nhíu mày một cái, từ khi anh vào thư phòng đến bây giờ đã hơn nửa giờ, vậy bảo bối thân yêu của anh đi đâu? Chẳng lẽ còn đang tắm? Anh thật không thích cảm giác không thể nào nắm bắt cô đang ở đâu, tâm tình của anh càng nóng nảy lo lắng hơn. Thẩm Dật Thần lo lắng bước nhanh đi tới phòng tắm, thời điểm mở cửa phòng tắm ra, hơi nước tồn đọng trước khi anh chưa rời đi đã biết mất rồi, bên trong có thể nhìn thấy rõ bất kỳ vật gì, mà giờ khắc này hình người trong lòng anh đang nghễnh đầu nằm ở trong bồn tắm, không có chút phản ứng, mái tóc như thác nước đang búi vòng trên đầu, nhìn xa xa thật cao quý khác thường, làn da trắng noãn bại lộ ở trong không khí, xinh đẹp đến mức hô hấp của anh hơi chậm lại, anh biết cô luôn luôn là công chúa xinh đẹp nhất, cao quý nhất, vô luận bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận cô xinh đẹp không, mà là cô lại ngủ gật lúc đang tắm, nửa tiếng thời gian đủ cho nước lạnh hết, Thẩm Dật Thần kêu lên một tiếng, lo lắng bước nhanh tới bên người Hồ Cẩn Huyên, dò thử nước trong bồn tắm, quả thật lạnh rồi, anh cau mày đẹp, trong tròng mắt thâm thúy như mực tràn đầy lo lắng, là anh quá sơ ý rồi, biết rõ lúc cô tắm đã có vẻ rất mệt mỏi, anh không nên rời đi. Bất đắc dĩ tự trách thở dài một tiếng, Thẩm Dật Thần nhanh chóng khoác khăn lông lớn màu trắng bên cạnh vào trên người cô, nhẹ nhàng ôm cả người cô vào trong ngực, bộ dáng giống như đối đãi bảo bối trân quý nhất trên thế giới, anh bước nhanh ra khỏi phòng tắm, nếu như không phải anh tự mình mở nước tắm, giờ phút này nhìn thấy bảo bối thân yêu của anh, anh còn tưởng rằng là trúng độc khí than nữa chứ, vừa rồi thật là hù chết anh, kể từ khi gặp cô anh mới tự mình làm những chuyện này, chỉ vì để bảo vệ cô tốt hơn. Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng đặt Hồ Cẩn Huyên trên chiếc giường to lớn mềm mại, dịu dàng đắp kín mền cho cô, bàn tay to ôn hoà hiền hậu nhẹ nhàng ma sát gò má mịn màng của cô, lưu luyến quên về, điểm sống mũi nhỏ như bạch ngọc của cô một cái, cưng chìu rù rì nói: "Cô bé, vừa rồi thật hù anh, nếu như mà anh không đi vào, có phải em sẽ ngâm nước tắm lạnh lẽo cả buổi tối không? Hả? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao đây, lần sau không cho như vậy nữa." Cô bé này, cả ngày đều muốn anh quan tâm nhưng nếu là có một ngày không để cho anh quan tâm, anh sẽ rất không quen, thật không biết trước khi gặp anh cô sống như thế nào nữa, chẳng lẽ cũng từng có người lo âu từng chút cho cuộc sống của cô như anh sao, nghĩ đến chuyện này, Thẩm Dật Thần lại thấy ghen, hận không thể sớm gặp cô, tốt nhất là vừa sanh ra đã gặp nhau, nếu mà như thế, anh tuyệt đối sẽ không nhường cho bất luận người đàn ông ngòa ngoài anh gặp cô trước. "Ừm. . . . Chớ quấy rầy!" Hồ Cẩn Huyên nhíu mày một cái, đột nhiên chui vào trong ngực của anh kháng nghị nói, cánh tay trơn mềm như bạch ngọc đột nhiên vươn ra từ trong chăn, vô ý thức khoác lên trên người của anh, nói thầm một tiếng, cong môi đỏ lên tiến vào mộng đẹp. "Tốt, tốt, tốt, không ồn em, ngủ ngon! Mong em gặp anh trong mộng, bảo bối!" Thẩm Dật Thần cưng chìu sờ sờ sống mũi nhỏ thẳng của cô, dịu dàng dụ dỗ, khi vô ý nhìn thấy đôi môi đỏ vểnh lên của cô, cổ họng của anh hơi cổn động, không kiềm hãm được cúi người, ngậm môi đỏ làm người ta mê đắm vào trong miệng, êm ái mút thỏa thích, đổi lấy nhiều ngọt ngào hơn, cánh tay sắt thon dài cũng bắt đầu xấu xa sờ làn da trơn mềm của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, tựa hồ muốn cô dung nhập vào trong xương thịt của mình mới bằng lòng bỏ qua. "Ừ. . . ." Hồ Cẩn Huyên đang ngủ vô ý thức rên rỉ ra tiếng, hai tay nhỏ trắng noãn níu lấy phần áo trước ngực Thẩm Dật Thần giống như khi sắp chết đuối lại vớ được bè gỗ cứu mạng. Hồi lâu sau, khi Hồ Cẩn Huyên sắp bị anh hôn tỉnh, Thẩm Dật Thần cũng không chịu buông đôi môi ngọt ngào của cô ra, nhìn đôi môi bởi vì sự thương yêu của anh mà càng trở nên diễm lệ hơn, trong mắt liền chiết xạ ra ánh sáng nóng rực, cả không khí chung quanh cũng biến thành nóng ran khác thường. Cảm nhận được thân thể mình biến hóa nghiêm trọng, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngọt ngào, Thẩm Dật Thần bất đắc dĩ than một tiếng, vô luận bất kỳ thời khắc nào cô đều khiến anh quyến luyến khác thường, có lẽ bọn họ đời đời kiếp kiếp đều là người yêu cũng không chừng, trong lòng anh ngọt ngào nghĩ, không muốn khiến cô mệt mỏi, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn một mình nhịn xuống lửa dục hừng hực, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xoay người đi tới phòng tắm, xem ra anh phải nhanh chóng tắm nước lạnh mới được. Một cô gái nhỏ nhất định không biết một số động tác vô ý thức của cô, khiến cho một người đàn ông bị lửa dục thiêu đốt đau khổ, đêm nay cũng trở thành một đêm thật nóng bỏng. Sáng sớm hôm sau, Hồ Cẩn Huyên tỉnh lại trong ánh mặt trời ấm áp, tối hôm qua cô tựa hồ có một giấc mộng rất đẹp, nội dung trong mộng cô không nhớ rõ, chỉ biết cả đêm đều vô cùng ấm áp cùng ngọt ngào, thật ra thì sự ấm áp và ngọt ngào này không chỉ có trong mộng, trong cuộc sống hiện thực, cô ngày ngày đều có thể cảm thụ được, đây là cảm giác mà người đàn ông yêu cô cho cô, lúc trước cô cứ luôn hoài nghi, anh có phải muốn làm hư cô không, sau đó khiến cô càng ngày càng quyến luyến anh, cho đến khi cô không thể rời bỏ anh mới thôi, nói không chừng đây là thật, bởi vì cô đã rõ độ phúc hắc của người đàn ông nào đó. Hồ Cẩn Huyên bởi vì hạnh phúc mà híp mắt lại thành một đường, tay thon dài theo thói quen sờ qua bên cạnh giường, đã lạnh lẽo, xem ra anh đã sớm rời giường đi làm, cô hơi mất mác một chút, sau đó cũng lưu loát rời giường. Anh yêu của cô phải nuôi gia đình, luôn không thể thời thời khắc khắc ở với mình, mà cô kể từ lần đầu tiên thất bại trong lịch sử thi hành nhiệm vụ vào tối qua, cô còn phải đến tổng bộ một chuyện, mặc dù có thể nói rõ qua camera trên mạng, nhưng cô đã rất lâu chưa từng đến tổng bộ, vô cùng nhớ nhung những người bạn thân mến kia, quan trọng nhất là cô rất muốn ăn món gia đình Hạo tự nấu, rất lâu không chưa được ăn, miệng thấy hơi thèm, cô cười híp mắt liếm môi một cái, trong nháy mắt đã quên hết sự mất mác vừa rồi, tâm tình cũng tốt lên. Mấy phút sau, Hồ Cẩn Huyên mặc một cái áo sơ mi trắng và quần jean thon dài, thân thể linh lung hấp dẫn được bộc lộ ra ngoài, mái tóc như thác nước được cột thành một đuôi ngựa, dáng vẻ như một sinh viên thanh xuân hoạt bát, phong thái của cô cũng không bị mất vì mặc quần dài, quần dài được cô mặc vào lại rất vừa người, toàn thân lại còn có thêm phong cách cao nhã làm người ta mê luyến, nhìn bóng người tràn đầy sức sống xuất hiện trong gương, Hồ Cẩn Huyên thoả mãn gật gật đầu, lúc này mới từ từ đi ra khỏi phòng. "Phu nhân, muốn chuẩn bị bữa ăn sáng không?" Nữ quản gia tinh mắt nhìn thấy nữ chủ nhân nhà mình tinh thần phấn chấn bộ dạng bồng bột từ trên lầu đi xuống, hơi sững sờ, trong lòng thầm than phu nhân mặc cái gì cũng đẹp như thế, nhưng phu nhân mặc thế này là muốn ra ngoài sao? Nữ quản gia vô ý thức liếc chung quanh một cái, không nhìn thấy bóng lưng nghiêm túc đó, cô mới hơi yên tâm. Quản gia Phùng làm việc luôn đâu ra đấy, chuyện gì đều phải theo quy củ, tuyệt đối phục tùng chủ tử, nếu như giờ phút này cậu ấy ở đây, khẳng định sẽ cau mày, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của phu nhân, cô không đành lòng trái ý cô. "Không cần, tôi đã hẹn với bạn, Thần đã đi làm sao?" Hồ Cẩn Huyên mỉm cười hỏi, mắt liếc bốn phía, lúc này chắc Thần đang làm việc rồi, cho nên anh mới dám như vậy không chút kiêng kỵ lớn mật nói đã hẹn người sự thật, nếu như giờ phút này Thẩm Dật Thần vẫn còn ở, anh nhất định sẽ cau mày, quấn quít chặt lấy không cho cô đi ra ngoài, hoặc nhiều nhất chính là cùng đi ra ngoài, anh là một người rất bá đạo, bá đạo đến khiến cô yêu không dứt. Thậm chí đã có người nghi ngờ tại sao đối phương quản mình nghiêm thế, mà mình còn vui vẻ như vậy, không cảm thấy không có chút tự do nào sao? Thật ra thì cô muốn nói là, cả đời chỉ có hai người, mà những người hay vật khác trong cuộc sống đều chỉ là vật điều hòa thôi, không có vật điều hòa, cô cũng có thể sống vui vẻ, nhưng không có anh cũng chính là không có toàn bộ thế giới, cô rất thích thậm chí rất quen với việc có anh làm bạn là tốt rồi, huống chi có một người yêu mình sâu như vậy, làm sao còn có thể cô đơn, làm sao còn có thể thấy khó thở. Hồ Cẩn Huyên nhíu mày nhìn quản gia, định lực của quản gia này không phải tuyệt vời bình thường, thấy bộ dáng này của cô vẫn không hề nháy mắt, những người nhà giàu không phải ai cũng cầu xin cao quý sao? Bộ dáng này của cô, nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ nói cô ném mất mặt mũi của Thần! Nhưng chồng cô luôn luôn đặc biệt, anh cưng chiều vợ như mạng căn bản không quan tâm quy củ chó má gì của nhà giàu. "Bẩm phu nhân, ông chủ đã đi làm, muốn gọi người lái xe giúp ngài không?" Nữ quản gia cung kính nói, trong giọng nói hàm chứa quan tâm nồng đậm, vô luận phu nhân ăn mặc thành bộ dạng gì, cô vẫn là phu nhân khiến người gặp người yêu, có sức quyến rũ khác thường, người mơ ước cô khẳng định rất nhiều, vì an toàn của phu nhân, vì bảo vệ quyền lợi của ông chủ, cô muốn gọi một người có võ đi chung với phu nhân, nhưng không biết phu nhân có cảm thấy đối phương rất vướng chân vướng tay không. "Không cần, đừng lo lắng, tôi sẽ trở về nhanh thôi." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, sau đó đi tới bãi đậu xe bên ngoài biệt thự, có nữ quản gia ủng hộ, hôm nay cô dĩ nhiên có thể bình yên vô sự đi chơi, ở trong biệt thự này, cô có thể nắm giữ nhược điểm trong lòng nhân vật trọng điểm, từ đó không biến sắc làm việc mình muốn làm, cảm giác này thật tốt, may nhờ trước kia cô nghiên cứu tâm lý học, nếu không cũng sẽ không vận dụng thuận tay như vậy. Cứ lấy nữ quản gia này để nói, Hồ Cẩn Huyên biết chỉ cần mình hơi lộ ra ánh mắt không vui, Nữ quản gia tuyệt đối sẽ đồng ý với mình bất kỳ chuyện gì, nói cụ thể thì nói ba ngày ba đêm cũng nói không xong. "Phu nhân đi đường cẩn thận!" Nữ quản gia cung kính nói, nhìn bóng lưng đẹp đẽ đi xa, nữ quản gia cũng không biết để phu nhân đi chơi như bậy có đúng hay không, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy phu nhân không vui, thôi, thôi, cứ để cho cô ấy điđi! Nghe được câu này, Hồ Cẩn Huyên hơi nhếch khóe miệng lên, bước nhanh hơn, nhưng mới vừa đi tới cửa biệt thự, khóe miệng nhếch lên hơi cứng lại, đứng ở trước mặt cô là nam quản gia mặt mày đẹp trai nghiêm túc đi từ từ đến trước mặt cô, cung kính nói: "Phu nhân, ông chủ bảo ngài ở nhà chờ cậu ấy về." Hồ Cẩn Huyên nhếch khóe miệng đẹp mắt, cảm thấy không còn cách nào với lời nói và giọng điệu của nam quản gia này, ai nói chồng yêu của cô là tảng băng, theo cô, nam quản gia trước mắt mới là tảng băng điển hình, từ khi cô gả tới đây đến bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh ta cười, không trách được nam quản gia theo đuổi nữ quản gia nhiều năm như vậy cũng không có kết quả, ở trên thế giới này, ai nguyện ý sống cả đời với một cọc gỗ không khác tảng băng chứ! Chẳng lẽ khiến mình ngày ngày tàn phá mình với tảng băng sao? Nhưng lúc trong lòng cô khó chịu lại quên mất tảng băng này là do ai nuôi ra, thật đúng là chủ nào tớ nấy, cậu chủ thế nào sẽ nuôi ra người làm thế đó, chồng yêu của cô tuyệt đối cũng là một tảng băng, chẳng qua là một tảng băng lúc nào cũng có thể bị cô làm tan chảy thôi. "Quản gia Phùng, anh qua đây, tôi có việc cần anh chỉ." Nữ quản gia thấy nữ chủ nhân của mình cứ như đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu trước mặt nam quản gia, nhất thời cho là nam quản gia khi dễ nữ chủ nhân, trong lòng cực kỳ tức giận, lạnh nhạt mở miệng nói. Nam quản gia khó được nghe nữ quản gia mở miệng nói chuyện với anh trước, trong lòng hưng phấn khác thường nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ nghiêm túc, nhìn nữ chủ nhân của mình một lát, gật đầu một cái, bước nhanh về phía nữ quản gia. Giờ phút này người đàn ông nào đó đang hưng phất nhất định không biết bởi vì chuyện này, đường tình của anh sau này càng trở nên nhấp nhô khác thường! Hồ Cẩn Huyên không rảnh ngăn cản, cười híp mắt làm vẻ mặt thắng lợi với nữ quản gia, sau đó tranh thủ đi tới nhà để xe trước khi nam quản gia phản ứng lại. Ước chừng 5 phút sau, một chiếc Porsche màu đỏ mới nhất chạy nhanh từ trên núi xuống, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp thấy rõ biển số xe, chỉ nhìn thấy một bóng đỏ thoáng qua thật nhanh. Hồ Cẩn Huyên hưng phấn lái xe của mình, nghe âm nhạc vui vẻ, vì an toàn, cô phải quẹo mấy cua mới có thể vào tổng bộ được, thật đúng là phiền toái, nhưng mà nghĩ đến lát nữa có thể ăn được bữa sáng dinh dưỡng đặc biệt, trong lòng cô liền cảm thấy đáng giá. Cô đang tính toán nếu như đến tổng bộ rồi còn có thời gian, cô liền kéo thủ lĩnh của họ ra đi dạo phố, họ đã thật lâu không có cùng đi mua đồ, trước kia họ thường cùng nhau điên cuồng mua đồ, thật hoài niệm cảm giác trước kia, bây giờ mặc dù cô muốn cái gì liền có nhân viên chuyên nghiệp trực tiếp đưa tới, tất cả đều là hàng hiệu, tuyệt đối là hàng hiệu, căn bản không cần chính cô đến bách hóa mua, nhưng cô vẫn thích cảm giác mặc cả giá với người ta. Nhớ trước kia kỷ lục cao nhất là có thể giảm đi 400 đồng trong 1000 tiền hàng của người ta, khi đó cô dương dương hả hê một đoạn thời gian rất dài đó, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Hồ Cẩn Huyên lại càng quyến rũ hơn. Dừng ở đèn đỏ của một đầu đường, Hồ Cẩn Huyên nhàm chán nhìn đám người từ từ băng qua đường, đột nhiên mắt không cẩn thậntrông được thấy một bóng dáng quen thuộc từ kính chiếu hậu, cô nhẹ nhàng xoay người, nhìn về phía một chiếc xe phía sau, kêu lên một tiếng, tại sao anh lại ở chỗ này? Vấn đề là anh có nhìn thấy cô hay không? Hay là anh đã theo dõi cô một đoạn lộ trình rất dài rồi hả? Giờ phút này Hồ Cẩn Huyên suy nghĩ rất nhiều, may nhờ phát hiện ra sớm, nếu không cô mà dẫn người ngoài vào tổ chức thì hỏng mất, từ khi nào cô lại bất cẩn như thế, cô cau mày đẹp, còn có đám người trong tối nữa, thiếu chút nữa khiến cô quên mất sự hiện hữu của họ, xem ra phải tìm phương pháp bỏ rơi họ mới được, chuyện bên trong tổ chức tuyệt đối không thể cho người nào khác biệt, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Thật vất vả chờ đến đèn xanh, Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng đạp chân ga, xe lửa đỏ nháy mắt chạy vội ra ngoài, chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng chạy theo, người đàn ông trong chiếc xe phía sau nhìn chiếc xe màu đỏ trước mắt, cau mày đẹp, trong con ngươi nhiễm vẻ lo lắng, sao cô chạy nhanh thế, gặp sự cố thì làm sao? Hồ Cẩn Huyên vừa nghiêm túc lái xe thật nhanh vừa âm thầm quan sát chiếc xe phía sau có theo kịp hay không, nhìn chiếc xe ở sau vẫn chưa bị bỏ rơi, Hồ Cẩn Huyên thật ảo não, mắt giật giật, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thả chậm tốc độ lái xe, cứ thoải mái nhàn nhã lái chiếc xe màu đỏ làm người ta ghen tỵ. Hồi lâu sau, chiếc xe màu đỏ chậm rãi dừng lại trước cửa một tiệm bán quần áo thời trang, Hồ Cẩn Huyên tắt máy, ưu nhã đi về phía tiệm. "Tiểu thư, mời tùy tiện xem một lát, thích có thể thử xem." Một nhân viên phục vụ dáng dấp thanh tú nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên, hơi sững sờ, trong mắt lóe lên kinh ngạc, mỉm cười nói với cô, cô gái trước mắt là cô gái đẹp nhất cô từng gặp, mặc dù chỉ mặc một cái quần jean rất bình thường, nhưng toàn thân đều tỏa phong cách mê người. "Tôi thử bộ này xem." Hồ Cẩn Huyên tiện tay cầm một bộ y phục lên, dựa vào tấm gương trong tiệm nhìn thấy chiếc xe kia đang đầu ngoài cửa tiệm, không biến sắc thu hồi tầm mắt, đầu nhanh chóng chuyển động, xem ra có thể thông qua một phương pháp bỏ rơi toàn bộ mọi người, Hồ Cẩn Huyên tà ác hơi cong môi một cái, cầm y phục lên đi vào phòng thay đồ.

Hồ Cẩn Huyên cầm y phục vào phòng thử, nếu như nói đó là phòng không bằng nói nó căn bản chỉ là một nơi tạm có thể thay quần áo, bởi vì nó chỉ đơn giản là một mảnh vải quây lại. Một người cũng đã chật chội, làm sao có thể giấu thêm người, Hồ Cẩn Huyên chính là muốn hiệu quả như vậy. Xuyên thấu qua khe hở rèm che, Hồ Cẩn Huyên nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn cô thật lâu, cảm thụ tiếng hít thở nhàn nhạt, khóe miệng cô nâng lên cười đắc ý, không còn nhiều thời gian, cô tiện tay cầm quần áo treo trên móc, sau đó nhẹ nhàng nhấc màn vải, không biến sắc rời đi. Có thể ngay cả chủ tiệm cũng không biết có người thay quần áo hay không, chỉ là một miếng vải đen, bình thường người khác rất khó phát hiện. Lúc thi hành nhiệm vụ trước cô đã vô tình phát hiện ra bí mật nhỏ này, lúc đó còn không chú ý, không nghĩ tới ngày hôm nay, thật sự phải sử dụng đến. Lúc này ám vệ nhìn chằm chằm mảnh vải đem, phòng thay đồ thật sự quá nhỏ, họ không thể làm gì khác là chờ ở bên ngoài, dù sao phu nhân thay xong sẽ ra, họ cũng không quá lo lắng. Chỉ là có người đánh chủ ý với phu nhân, không biết có cần thông báo cho ông chủ hay không, hay là chờ một chút, nếu đối phương dám có hành vi xấu hổ khác, họ trước giết hắn ta, sau đó sẽ hồi báo với ông chủ, chắc chắn ông chủ cũng sẽ tán thành cách làm này. Mặc dù đám ám vệ thắc mắc tại sao phu nhân lại muốn đến cửa tiệm nhỏ này, chất lượng quần áo ở đây vốn không tốt, phu nhân muốn có quần áo gì cũng đâu cần tới nơi này. Tuy nhiên, họ cũng không có dư thừa tinh lực nghĩ tới, giờ phút này toàn bộ đều dán chặt vào miếng vải đen che phòng thay đồ, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào. Nhiếp Phong ngồi trong xe cứ như vậy dõi theo Hồ Cẩn Huyên tới ngoài cửa, xuyên qua gương nhìn tình huống trong tiệm, trong lòng càng nóng nảy, rõ ràng tối hôm qua bọn họ mới gặp mặt, anh đã vô cùng nhớ cô, vừa rồi trên đường cái vô tình nhìn thấy bóng dáng cô, anh cảm thấy cả tâm mình đều kịch liệt nhúc nhích, nếu không phải tận mắt thấy cô đi vào, anh sẽ hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không. Nhiếp Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cửa hàng, khẽ cau mày đẹp, chẳng lẽ Thẩm Dật Thần không thuê người thiết kế quần áo cho cô sao? Sao cô lại chạy trốn đến nơi hoang sơ này? Trong lòng anh đầy bụng nghi vấn, tối qua anh tận mắt nhìn thấy Thẩm Dật Thần rất quan tâm cô, tuyệt đối không phải là giả, như vậy đây là sở thích của cô? Thời gian từng chút trôi qua, vô luận là ám vệ hay Nhiếp Phong ở ngoài cửa cũng nhíu chặt chân mày, thay quần áo không cần lâu như vậy đi! Ám vệ rốt cuộc không chờ được, nếu họ lại lạc mất phu nhân, chắc chắn sẽ có chuyện, tối qua ông chủ đã nhân từ thả các cô một con ngựa, nhưng hôm nay vận khí chưa chắc đã tốt như vậy. Ám vệ không biến sắc đến gần màn cửa, khi nhìn thấy ‘gian thay đồ’ không có một bóng người, trên mặt các cô đều tái nhợt, phu nhân là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của các cô sao, làm cách nào lại vô duyên vô cố biến mất nữa? Tất cả ám vệ chỉ nghĩ tới biện pháp duy nhất là thông báo cho ông chủ, hi vọng chủ tử hiểu rõ phu nhân, sẽ biết cô đang ở đâu. Nếu phải dùng tới cách đó, họ nên chuẩn bị chết là vừa, nhưng không nói cho chủ tử, hậu quả càng thêm thống khổ, đó chính là sống không bằng chết, người có đầu óc cũng biết nên làm như thế nào. Khi Thẩm Dật Thần nhận được điện thoại của ám vệ, anh đang tổ chức một hội nghị quan trọng, nhưng vừa nghe đến bảo bối có chuyện liền ngưng tất cả hội họp, lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc, cán bộ cao cấp mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không dám nói thêm gì, dù sao cũng không ai dám đắc tội tổng giám đốc. " Ông chủ, chúng tôi vừa theo phu nhân đến cửa hàng quần áo, phu nhân đang thay đồ đột nhiên biến mất không dấu tích." Giọng nói ám vệ bình thản, nhưng trong lòng đang nhịn xuống hoảng sợ, dựa vào trình độ quan tâm của ông chủ đối với phu nhân, họ không chết cũng sẽ bị lột da. Trước kia họ đều là sát thủ, trên thế giới chưa từng có chuyện gì làm các cô sợ, trừ ông chủ. Nhưng kể từ ngày thông qua khảo nghiệm trở thành ám vệ của phu nhân, họ ngày càng khủng hoảng, thời thời khắc khắc đều sợ phu nhân sẽ có hành động, luôn luôn phải đề phòng, cuộc sống này thật khổ không thể tả a, nhưng họ vẫn rất kích động, bởi vì đi theo phu nhân tùy thời có thể học được vài thứ. "Biết, các cô trở về biệt thự đợi lệnh!" Thẩm Dật Thần nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhíu mày một cái, lạnh băng nói. ". . . . . ." Ám vệ nghe chủ tử nhà mình vẫn lạnh như băng, không có nghi vấn gì, nhưng ông chủ không trực tiếp trừng phạt khiến trong lòng các cô thấp thỏm. Nghi ngờ nhìn điện thoại đã cắt đứt, chẳng lẽ chủ tử đối với việc phu nhân đột nhiên biến mất quá nóng nảy, cho nên quên mất trừng phạt họ! Đi một bước tính một bước vậy, hiện tại cứ về biệt thự, trong nháy ám vệ toàn bộ rút về. Thẩm Dật Thần sau khi để điện thoại xuống, nhanh chóng bấm số của một người khác. "Tra vị trí hiện tại của phu nhân." Thẩm Dật Thần lạnh giọng phân phó, lúc trước anh đã cài đặt thiết bị theo dõi trên điện thoại của bảo bối, tùy thời đều có thể tra được vị trí cụ thể của cô, chỉ cần một chút thời gian. Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó chính xác báo ra một cái địa chỉ, đối với tình huống đột phát này của chủ tử, bọn họ đã thành thói quen, thoải mái theo phân phó của anh đi làm. Thẩm Dật Thần nghe được địa chỉ thì bất đắc dĩ thở dài một cái, dựa vào hiểu biết của anh với bảo bối, anh biết tối qua cô làm nhiệm vụ thất bại, nhất định sẽ liên lạc với tổ chức, không nghĩ tới cô lại trực tiếp đi tổng bộ. Thôi, hiện tại biết cô không có nguy hiểm là anh an tâm, nhưng anh vẫn không quên trong tổ chức có đàn ông, hiện tại trong lòng anh chua chua lắm. Mà giờ khắc Nhiếp Phong nghi ngờ càng lúc càng lớn, thay quần áo cần nửa tiếng sao? Anh quyết định xuống xe tới xem một chút, nhưng lại lo lắng cô không muốn nhìn thấy mình. Khi Nhiếp Phong còn chưa kịp hành động, phục vụ viên trong tiệm đã nghi ngờ nhíu mày, đi tới ‘ gian thay đồ’ nhu hòa hỏi: " Quý khách, xin hỏi ngài thay xong sao?" . Đây là lần đầu tiên cô gặp khách hàng thay quần áo lâu như vậy, hơn nữa còn là cô gái tuyệt sắc. ". . . . ." Trả lời cô là một hồi trầm mặc. "Quý khách? Cô có khỏe không?" Phục vụ viên chờ hỏi, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? ". . . . . ." "Quý khách? Tôi tiến vào." Phục vụ viên hỏi một chút, vẫn không có người trả lời, lễ phép nói, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, cô cũng là phụ nữ, đi vào sẽ không có gì đáng ngại! Cô nhẹ nhàng vén rèm che, nhìn bên trong một chút, kết quả nhìn thấy bên trong không có một bóng người, cô kêu lên một tiếng. Người nào? Người đi đâu? Chẳng lẽ cô hoa mắt sao? Phục vụ viên mở rèm che, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cô thậm chí hoài nghi mình vừa nhìn thấy cô gái tuyệt mỹ như vậy không biết có phải là người thật không? Thần? Hay là quỷ? Ngoài cửa, Nhiếp Phong nhìn phục vụ viên vén rèm che, trong lòng nghĩ đến cái gì, mở cửa xe, tối hôm qua cô có thể không biến sắc từ phòng rửa tay lầu một tiến lên phòng ngủ lầu ba, như vậy bản lĩnh khẳng định rất tốt, hiện tại lại đột nhiên biến mất, anh tuyệt đối tin tưởng cô có năng lực này. Chẳng lẽ cô nhìn thấy mình? Lại nói Hồ Cẩn Huyên kể từ lúc lặng lẽ rời đi liền đón một chiếc taxi, trên đường tới tổng bộ không ngừng đổi xe, phòng ngừa bị người khác theo dõi, cho đến khi đến vùng phụ cận, cô quả quyết xuống xe, tự mình đi bộ. Hồ Cẩn Huyên mặt không đỏ hơi thở không gấp đi khoảng 20', rốt cuộc cũng tới tổng bộ, lúc này tất cả mọi người đều ở đây, có lẽ do thói quen làm nhiệm vụ buổi tối. "Cẩn, cậu rốt cuộc đã tới, tớ còn cho là cậu bị ông xã trông coi lợi hại, không thoát thân đấy." Quý Dữ San mắt tinh nhìn thấy bóng dáng Hồ Cẩn Huyên, hài hước nói đùa, giờ phút này cô đang lười biếng ngồi trên ghế sa lon, tựa hồ rất hưởng thụ. "Trông coi rất lợi hại, nhưng nếu tớ không thoát được, vậy danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ kia coi như đồ bỏ, chỉ là các cậu đừng quá ghen tỵ." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, sau đó rất không khách khí ngồi trên ghế sa lon, tay tự nhiên vòng qua vai Quý Dữ San, cầm lấy đồ uống trên khay trà. "Thôi đi, ít đến!" Quý Dữ San quở nhẹ một tiếng, trong lòng không đồng ý cách nói của Hồ Cẩn Huyên, đối với cô mà nói, Hồ Cẩn Huyên không nên lập gia đình sớm như vậy, cho dù đối phương ưu tú cỡ nào, Hồ Cẩn Huyên cũng không hề kém, kết hôn trói buộc rất nhiều, suy tính chuyện gì cũng phải toàn diện mới được, còn phải ngày ngày bị ông xã quản, này cỡ nào mệt mỏi a, vẫn là độc thân tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó. "Ha ha!" Hồ Cẩn Huyên khẽ cười một tiếng, có thâm ý nhìn Hồ Chính Phong một cái. "Khụ khụ khụ!" Hồ Chính Phong cố ý ho khan, nhìn chằm chằm tiểu nữ tử đang thích ý, nhìn biểu tình lơ đễnh của cô, anh hận không được hảo hảo đánh hai mông cô một trận, để cô biết tầm quan trọng của mình. "Khụ cái gì khụ ! Bị bệnh phải đi gặp bác sĩ, bớt ở chỗ này lây lan!" Quý Dữ San nhìn chằm chằm Hồ Chính Phong khó chịu nói, người này luôn canh lúc tâm tình cô vô cùng khoái trá đột nhiên xuất hiện cắt đứt, khiến cô vô cùng nổi giận. Đúng là âm hồn bất tán đi theo cô. Chuyện này phải nói đến lúc trước, cô thật vất vả giả bộ đi du lịch, không nghĩ tới lại đụng phải người này, thừa lúc cô dừng chân ở khách sạn, giả làm phục vụ viên dùng sức phóng điện, quả thật chính là một Hoa Hồ Điệp, tức chết cô, làm hại ngày nghỉ của cô rất không thống khoái

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top