Chương 82
Sáng sớm.
Tuyết mịn bay lất phất.
Trên đất dính đầy những đống tuyết tích một chỗ, dọc theo đường đi không hề thiếu công nhân bận rộn dọn dẹp tuyết đọng bên cạnh cây ngô đồng...
Ở kế bên này mọi người phi phú tức quý, thậm chí không ít hứa hẹn... tỷ như ngay tại biệt thự của Hàn Văn Vũ này...
Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Tuyết khoác lên người chiếc áo len đan màu trắng, cùng áo búp bê màu hồng bên ngoài, lại nổi bật với quần bò màu lam, kéo lê giày trên tuyết, mang theo che tai trắng tinh, thở phì phì tìm đến địa chỉ tối qua Lâm Đạt cho mình, rất không dễ dàng, thở hổn hển đi tới biệt thự trên đỉnh núi của Hàn Văn Vũ. Nhìn ngôi biệt thự nhỏ lưng chừng núi kia, xôn xao một tiếng kêu lên, lại lo lắng chạy đến cửa sắt trước mặt, ấn chuông cửa...
Trong biệt thự tại phòng ngủ chủ nhân tầng hai...
Hàn Văn Vũ đang nằm ở trên giường, ôm lấy chăn đệm tuyết trắng, đang ngủ say, lại nghe thấy từng trận chuông cửa nhướng mày, vươn tay lấy cái gối bên cạnh, bịt chặt hai tai...
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên ầm ĩ...
Sau đó truyền đến từng trận tiếng kêu thanh thúy...: "Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!..." Giống như cô đang kêu tên bạn trai của mình.
Hàn Văn Vũ vẻ mặt có phần bối rối, từ trên giường bước xuống rồi đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới lầu, hình ảnh Hạ Tuyết rõ ràng hiện ra ở trước song sắt thấp, đang nhìn anh đang nhiệt tình vẫy tay... Con mắt anh nháy động, không nói hai lời đẩy cửa sổ ra, chịu đựng gió lạnh thấu xương, chỉ vào Hạ Tuyết dưới lầu, tức giận nói: "Cô làm sao có thể tới?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ thở ra khí trắng nói: "Là chị Lynda bảo tôi qua đây... Bởi vì anh hôm nay có buổi tuyên truyền, cho nên để cho tôi qua đây."
Hàn Văn Vũ giận trừng mắt, không nói lời nào trở lại phòng, cầm lấy điện thoại gọi cho Lynda, kêu lên: "Cô là người xấu, sao cô lại phái cô ấy tới đây chăm sóc?"
"Ôi!" Lynda còn chưa tỉnh ngủ ngồi xuống, đề xuất nói: "Tổ tông à, muốn mời người là anh, công ty chúng ta đã phát tiền lương a... Chúng ta không thể bỏ 8000 đồng mời một người đi? Cô bé này có lẽ rất lanh lợi, anh không cần cứ từ chối người ta. Còn chưa nói, gia cảnh cô ấy rất khổ cực... Nên giúp người ta thôi."
"Chị vui vẻ làm từ thiện từ bao giờ vậy?Để Hồ Điệp làm người đại diện là được rồi." Hàn Văn Vũ tức giận cúp điện thoại, sau lưng lại tiếng Hạ Tuyết gào thét từng đợt truyền đến...
"Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!" Cô vẫn kêu giống như gọi bạn trai vậy, Hàn Văn Vũ thật sự là muốn điên rồi đi xuống lầu, tức giận mở cửa, liếc thấy Hạ Tuyết vẫn đứng ở rào chặn ngoài cửa, xán lạn vẫy tay, nhiệt tình kêu: "Văn Vũ! Văn Vũ! Văn Vũ!"
Hàn Văn Vũ buồn bực như một khối thuốc nổ, lạnh lùng nhìn bộ dáng của cô, tức giận ấn xuống khóa tự động của cổng, cách một tiếng, cửa liền mở ra, tiếp theo Hạ Tuyết khí thế ngất trời chạy vào, trong tay không biết cầm cái gì như quả cam, cô thần tốc đem quả cam đẩy tới, bóc một múi, như một trận gió bổ nhào tới trước mặt Hàn Văn Vũ, vẻ mặt cực kỳ khoa trương, cực kỳ kinh ngạc nói: "Vừa rồi lúc tôi tới đây, nhìn thấy một dì đang bán cam, tôi nếm thử một chút, trời ạ, cho tới bây giờ tôi chưa thấy quả cam nào ngọt như vậy. Đều có thể ép đường được. Mọi người ở xung quanh nơi này, đạo diễn Trương cũng ở đó mua cam. Trời ạ, ông ấy nói đây là quả cam ngọt ông ấy đã thử. Anh nếm thử đi?"
Hàn Văn Vũ nhướng mà, cổ quái nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, lại cổ quái nhìn thoáng qua múi cam kia, buồn bực một hồi: "Thực sự đạo diễn Trương cũng ăn? Cực kỳ ngọt?"
"Đúng vậy" Hạ Tuyết lập tức gật đầu, sau đó dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Hàn Văn Vũ vốn là do dự một hồi, lại thật sự tò mò mở rộng miệng, nhất thời ăn hết múi cam, nhất thời một cỗ chua xót xuất hiện, cư nhiên so với chanh còn chua hơn xông lên khoang mũi, đem đầu lưỡi của anh làm cho chua xót u mê, anh lập tức đè miệng lại, ngã vào cạnh cửa không ngừng ho khan, vị "ngọt" mà cô nói làm anh mồ hôi đầm đìa...
"Ha ha ha ha...." Hạ Tuyết thật sự vui vẻ ôm bụng cười không ngớt nói: "Chị Lynda bảo tôi nghĩ biện pháp làm cho anh tỉnh, bởi vì anh rời giường rất không tốt... cho nên tôi đã nghĩ ra phương pháp này... ha ha ha ha..."
Hàn Văn Vũ vừa thở phì phò vừa trừng mắt cô, như đốm lửa hừng hực bốc cháy lên, anh không thể nhịn được nữa, bổ nhào tới, đem cả người Hạ Tuyết bế lên, sau đó đi ra cửa, ném cả người cô lên tuyết...: "Tôi xem cô còn cười!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top