Chương 120: Vui vẻ
Hạ Tuyết tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao dài màu trắng của Hàn Văn Hạo, ống quần cuốn lên, đi đôi chân trần mở cửa phòng ra, nhìn cửa phòng đối diện đang đóng chặt, cô đưa tay xoa xoa bụng nói: "Thật đói a . . . . . ."
Cửa phòng đối diện không chút động tĩnh, có thể anh đã ngủ rồi, Hạ Tuyết bắt chước anh, tròng mắt nheo lại, cảm thấy trong tủ lạnh của kẻ có tiền nhất định có rất nhiều đồ ăn qua đêm, cô vừa nghĩ đến, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức nhón chân, lén lút đi xuống lầu, từng bước đi dọc theo ánh đèn màu xanh rọi thang lầu đi xuống dưới, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật là, cầu thang cũng thắp đèn, lãng phí!"
Cô nói xong, nhanh chóng chạy xuống thang lầu, đi qua ghế sa lon, hung hăng vỗ lên đầu con báo nhỏ bằng sứ một cái, bước nhanh lên hai bậc thang, đi tới trước phòng bếp mở cửa ra, lập tức mở cửa tủ lạnh lớn cao gần 2 mét, cửa vừa mở, cô "a" một tiếng, kêu lên nho nhỏ, sau đó nhìn từ trên xuống dưới vài lần, mẹ nó, tất cả đều là hoa quả, nước trái cây, sữa, rượu đỏ, không có đồ ăn qua đêm sao?
Vẻ mặt Hạ Tuyết thoáng méo mó, tức giận kêu lên: "Cái này thực là rất quá mức rồi ! Hoa quả, nước trái cây có thể làm no bụng sao?"
Cô nói xong, nhanh chóng cầm một quả táo lớn, đưa lên miệng cắn, lại cảm giác dưới ánh đèn của tủ lạnh có một bóng đen, Hạ Tuyết nghe lạnh sau lưng, cô nhanh chóng xoay người, thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng trước mặt mình. . . . . .
"A ........." Quả táo trong tay Hạ Tuyết rớt xuống, giật mình run sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn Hàn Văn Hạo kêu to: "Tại sao anh đi tới cũng không chịu lên tiếng?"
Hàn Văn Hạo nhìn người này thật là buồn cười, anh lạnh lùng nói: "Tôi ở trong nhà tôi, tôi muốn vào phòng bếp phải ho khan một tiếng mới có thể vào sao?"
"Không phải anh dẫn người khác về nhà sao?" Hạ Tuyết lại kêu lên!
"Cô là người sao?" Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh hỏi cô!
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông này, mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần cũng màu trắng, vì lúc nảy đã tắm xong, tóc trên trán vẫn còn ẩm ướt hơi rũ xuống, hai tròng mắt nóng bỏng của anh xẹt qua, có vẻ thân thiện, nhưng cũng có vẻ như xấu xa! Cô không lên tiếng, bàn tay đưa vào trong tủ lạnh, lấy một quả táo khác cắn trước mặt của anh! !
Hàn Văn Hạo cũng không để ý đến cô, chỉ tiến về phía trước một bước, cơ hồ dán vào người Hạ Tuyết, tay xẹt qua trên eo cô, hơi thở nóng bức của anh phả vào mặt cô. . . . . .
Hạ Tuyết hoảng sợ người ngửa ra sau, hầu như cả người muốn chui vào trong tủ lạnh nhìn anh ...
Hàn Văn Hạo nhìn vẻ mặt và động tác nhàm chán của cô, không thèm để ý đến cô, chỉ vươn tay, lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, đứng trước mặt Hạ Tuyết, uống một ngụm nước, xong rồi đặt ở trước quầy bar, đi vào phòng khách, ngồi trên sa lon. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn bộ dáng buồn bực của người này, cô cũng hừ một tiếng, vừa muốn đi vòng qua ghế sa lon trở về phòng, lại nhìn trên chiếc bàn thủy tinh trước sa lon, rõ ràng có đặt một cáibánh sinh nhật, cô kinh ngạc trừng to mắt. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top