Chương 10 : Trả Anh Tiền, Anh Trả Tôi Tự Dô.








Trời tối, Lâm Vỹ Dạ quay trở về dãy nhà trọ, lại thấy trước cửa nhà mình có một bó hoa hồng. Tâm tình cô mấy chốc vỡ vụn, không cần đoán cũng biết là ai đã để fại bó hoa này.
Người đàn ông đó... nhất quyết không muốn buông tha
CÔ?

Lâm Vỹ Dạ phó mặc bó hoa kia, gấp vội lục tìm chìa khóa nhà. Cô nên chuyển nhà không? Chuyển đi rồi hắn sẽ không tìm ra cô được nữa?

"Con chó trong nhà nhận quà của chủ cũng còn biết vẫy đuôi, vậy mà cô Lâm nhận hoa của chủ lại không biết vui mừng?" Hắn tựa người vào tường, nhàn nhạt hút một hơi thuốc lá. Khinh khỉnh cười lạnh:

"Xem ra nhận thức của cô Lâm còn không bằng con chó, nhỉ?"

"..." Lâm Vỹ Dạ không dám quay mặt ra nhìn, toàn thân bất chọt run lên. Chìa khóa trong tay cũng vô lực rơi xuống đất.
Hắn.. là hắn...

Trường Giang ném điếu thuốc lá trong tay xuống đất, từng bước đi lên cầu thang. Vừa đi vừa cho tay vào trong túi áo.
Nhìn cô gái mặt mày tái xanh đến run rẩy bần bật, bạc môi đắc ý giương cao.

"Cô Lâm, lâu rồi không gặp. Cô còn nhớ đến người chủ như tôi chứ?"

"..." Lâm Vỹ Dạ vẫn im bặt không nói. Cô vô thức đùi về sau vài bước, đồng ngực phập phông như thể muốn nổ tung.

Cảnh tượng đáng sợ đêm hôm đó lại lũ lượt ùa về, còn có cơn đau đớn từ xác thịt. Đến chết cô cũng không dám quên, vậy mà bây giờ người đàn ông này lại tìm đến cô để gieo rắc nỗi khiếp sợ.

Nhìn cô gái dần tiến về phía an can, hắn một chút cũng không cản. Chỉ anh giọng nhắc nhở: "Dù có là tầng hai thì khi té cũng có thể gây chấn thương sọ não."

Cô bây giờ mới dừng chân lại, sợ hãi nhìn người kia:

"Anh... anh đến tìm tôi làm gì?"

"Cô Lâm thử đoán xem?".

Lâm Vỹ Dạ mím môi, hai chân như muốn nhũn ra tới nơi rồi. Cô vịn lên thành lan can, nhỏ giọng cầu khẩn:

"Tha cho tôi... được không?"

"Cô Lâm thật biết nói đùa, Trường Giang tôi bỏ ra 1 tỷ, không phải chỉ để mua một đêm của cô." Còn tặc lưỡi chê bai: "Cũng chẳng phải lần đầu tiên. Cô Lâm nghĩ mình có giá trị thế sao?".

"Tiền, tôi trả anh tiền!" Lâm Vỹ Dạ nhìn hắn, gắp gáp nói thêm: "Tôi trả anh 1 tỷ, anh trả tôi tự do... được không?"
Mày kiếm thoáng đanh lại, hàm ý không hài fòng hiện rõ trên gương mặt người đàn ông. Trường Giang dần tiến về phía cô gái nhỏ, đáy mắt hắn độ ra hàn khí cực độ. Nâng tay siết chặt cái cằm nhỏ: "Nói lại lần nữa".

"Tôi... tôi trả anh tiền... anh trả tôi... ưm..."

Lâm Vỹ Dạ mở to mắt ra nhìn người đàn ông ngang nhiên cưỡng hôn mình. Cô ra sức vùng vẫy lại chẳng bằng một cái siết tay của người kia. Lực đạo của cô so với hắn mà nói, chỉ bằng một con muỗi.

Lâm Vỹ Dạ mở to mắt ra nhìn người đàn ông ngang nhiên cưỡng hôn mình. Cô ra sức vùng vẫy lại chẳng bằng một cái siết tay của người kia. Lực đạo của cô so với hắn mà nói, chỉ bằng một con muỗi.

Trường Giang mút trọn làn môi mọng, còn thô bạo dùng lưỡi tách kẽ răng của cô ra. Hắn húp trọn vị ngọt, cảm thấy mùi vị bên trong khoang miệng của nữ nhân này không tệ. Vừa nóng bỏng ẩm ướt, vừa mềm mại thơm ngon. Thật giống với thời điểm này của hai năm trước, có điều cô khi ấy ngoan ngoãn hơn bây giờ.

"..." Đầu lưỡi nếm ra vị mằn mặn, hắn lúc này mới chịu buông tha đôi môi kia.

Nhìn Lâm Vỹ Dạ ủy khuất mà rơi lệ, đâu đó trong tâm can hắn liền có hơi khó chịu. Trường Giang thu tay lại, điềm đạm cất lời: "Quả nhiên cô Lâm vào giới giải trí kiếm được không ít tiền. Được, ông đây nhận cô 1 tỷ. Mau đưa tôi 1 tỷ, tôi liền thả cô tự do."

".. Hiện tại tôi vẫn chưa có đủ 1 tỷ, anh cho tôi trả trước một khoản được không?'

"Bậy! Trường Giang tôi lúc đưa tiền, liền đưa không sót một mệnh. Cô Lâm có muốn trả thì cũng phải trả cho đường hoàng chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top