CHƯƠNG 2 : Gặp Phải Sự Tấn Công
Nhìn vào khuôn mặt trắng của Ngọc Tiếu, trái tim của Phong Lục tràn đầy đau khổ , nhưng ngoài mặt không thể hiện dấu hiệu gì .
Lý do thực sự , tất nhiên anh không thể nói với cô , bởi vì nó là bí mật . Mặc dù tại thời điểm đau , chỉ có tàn nhẫn , với giọng bình tĩnh bất thường , nhấn mạnh từng âm tiết nói : " Tiếu...tôi xin lỗi , tôi không thể kết hôn cùng em " .
Phong Lục không thể giải thích , phải trực tiếp để cô ấy đi : " không...Nếu anh không cho tôi một lý do ngày hôm nay , có tin hay không tôi sẽ chọn quần áo của người phụ nữ này ? "
Ngọc Tiếu chế nhạo người phụ nữ bên cạnh Phong Lục, đôi mắt đầy nghiêm nghị , sợ người phụ nữ vô tình lùi lại .
Phong Lục ngay lập tức dừng lại trước mặt người phụ nữ : " Tiếu , cô không thấy sao ? còn gì khác tôi nên giải thích ? "
Ngọc Tiếu lắc đầu và nhìn vào đôi mắt của rừng với một cầu nguyện hàng không vũ trụ mờ nhạt : " không...tôi không tin , Khải Linh...bạn không phải là người như vậy , cho tôi biết bạn đang đùa tôi , phải không ? "
Khải Linh đã buộc phải không có cách nào , nhẫn nhục chịu đựng và nói : " Tiếu Tiếu...tôi đã không nói dối bạn , tôi thích những người mà cô đã được với bạn chỉ cần những niềm vui..."
Khải Linh nói , anh với tay ra và nắm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ .
Ngọc Tiếu khuôn mặt nhạt dần từng chút một , đôi môi của cô nhạt và tuyết hơn : " Khải Linh, bạn nói rằng một lần nữa..."
Phong Lục liếm môi , cướp lời của Khải Linh mà không có biểu hiện gì trên mặt : " người tôi thích là cô ấy, phải không..."
Ngọc Tiếu choáng váng và sau đó có một tiếng cười , có sự giận dữ và buồn bã vô tận trong tiếng cười .
Khải Linh, bạn rác này , ngày hôm đó khi bạn nói với tôi để cưới anh ta , nhưng vẫn giữ phải nói , người mà bạn thích , tôi không muốn cuộc sống này hoài , mãi mãi sẽ đối xử tốt với tôi , bạn không nói những lời này , bạn đang nói dối với tôi , bạn nói chuyện..."
Ngọc Tiếu mỉm cười , nước mắt rơi xuống hai gò má : " Khải Linh , nếu bạn không thích tôi , tại sao bạn nói dối như vậy với tôi là công cụ gì , tôi cố gắng để đánh lừa bạn đặt nó " .
Phong Lục chỉ là một khuôn mặt lạnh nhạt , không có biểu hiện gì nhìn cô .
Khải Linh thấy cái nhìn buồn của Ngọc Tiếu , đôi mắt lóe lên một chút , mở miệng , nó có vẻ như việc mở cửa để giải thích , nhưng Khải Linh đã dừng lại ở đôi mắt.
Phong Lục nhìn anh đồng hồ và ngẩng mắt lên , lông mày hơi giật giật , thời gian đồng ý đang đến , nếu Ngọc Tiếu không chịu rời đi, nhất định sẽ có rắc rối .
Phong Lục hít một hơi thật sâu , nhìn Ngọc Tiếu mắt ngày càng lạnh : " Tiếu Tiếu...tôi đã uống quá nhiều ngày hôm đó , chính xác những gì đã nói thật sự không nhớ . Vì vậy tôi đã nói những lời đó bạn hãy quên nó đi , đừng nghiêm túc..."
Ngọc Tiếu đột nhiên tỉnh lại nhìn lên cái nhìn của hàng không vũ trụ rừng sương giá , đột nhiên bước về phía trước , nâng cao tay để đổ cho anh ta một cái tát vào mặt .
Âm thanh tát sắc nét , trong căn phòng yên tĩnh , đặc biệt to . Phong Lục không né tránh , và cái tát vào mặt .
Bởi vì nó là trên đầu , Ngọc Tiếu gần như kiệt sức sức mạnh của toàn bộ cơ thể .
Ngọc Tiếu không thông hơi mà còn là một cú đấm bước nhảy vọt : " Khải Linh, bạn con thú , bạn là một con thú , tôi đánh nhau với bạn..."
Ngọc Tiếu như điên đối diện với rừng không gian vũ trụ là bữa ăn đá , Khải Linh đứng đó bất động mặc dù Ngọc Tiếu nắm tay giống như cơ thể rơi mưa .
Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy vội vã lùi lại , Ngọc Tiếu cũng nắm lấy cơ hội để cho cô ấy một vài cái tát ngay sau đó .
Ngọc Tiếu khi chỉ đi xuống một chút , cô dừng lại hành động , dựa vào tường thở hổn hển .
Vì người đàn ông này đã thay đổi ý định của mình , điều gì là tốt để giết anh ta ? Quên nó đi , không có cuối thế giới , cô ấy không sợ rằng anh ấy sẽ không kết hôn .
Ngực Ngọc Tiếu dữ dội nhấp nhô , mặt đỏ lên vì giận dữ : " Vân Phong Lục, tôi thật sự chớp mắt chỉ để nhìn thấy tên khốn của anh..."
Sau khi nói , Ngọc Tiếu quay lại và đi về phía cửa .
nhìn vào lưng của Ngọc Tiếu , Phong Lục chỉ cảm thấy nhói lòng , nhưng mà mặt anh vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt .
Ngọc Tiếu tốc độ đi cũng không vững , chỉ để tay cửa trợt , cửa đã bất ngờ tung mở . Tiếp theo vỗ trong gió vội vàng đến băng đảng , và sớm đưa nhà được bao quanh bởi nhiều người.
Đó là tất cả những người anh chàng da đen bọc trong tay , nói , Ngọc Tiếu theo bản năng nhận ra rằng những người này không phải là người tốt , chỉ để quay lại và chạy trốn , hai người ngay lập tức bước về phía trước túm lấy cô .
" Để tôi đi ! "
Ngọc Tiếu gặp khó khăn, người khác có thể có rất nhiều, cô đã sớm trói tay , đã được đưa đến một khuôn mặt Hengrou anh chàng chì .
Phong Lục sắp nhảy ra ngoài, người đàn ông Hengrou ngay lập tức đặt một khẩu súng vào đầu của Ngọc Tiếu, nụ cười mỉa mai, nói : " cái tên Vân Phong Lục, nếu cậu đi thêm một bước xa hơn , tôi để cô ấy đi tới quỷ môn quan " .
Phong Lục bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ như máu mở rộng, nhìn chăm chăm Hengrou ,giọng lạnh lùng nói : " Cậu nghĩ thế nào ? "
Hengrou cười chế nhạo : " Nếu tôi đoán một cách chính xác, đây là cô dâu thực sự của cậu , còn xung quanh cậu tất cả đều là giả , đúng chứ ? "
Phong Lục sau khi phải chờ một chút cho đến khi qua đi hỏang loạn , nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, đôi mắt tình cờ liếc nhìn dáng vẻ kinh dị của Ngọc Tiếu , bình thản nói : " cô ấy không phải cô dâu của tôi , xin đừng tổn thương người vô tội..."
Lời Phong Lục giống như một thanh gươm , không thương tiếc chọc vào ngực Ngọc Tiếu, cặp mắt đỏ như máu của cô nhìn chằm chằm vào Phong Lục, trong vài giây cô đã quên đi sợ hãi .
Hengrou để chơi an toàn, nháy mắt một người bên cạnh , người đàn ông này lập tức đã đi xung quanh, một khẩu súng chống lại người đứng đầu của người phụ nữ.
Hengrou cười , người đàn ông nói : " tôi là đội trưởng, tôi chỉ muốn bạn gái chính hãng, chúng tôi không quan tâm đến người khác, thời gian đang cạn kiệt, tôi đếm từ một đến năm , nếu bạn không nói điều đó , tôi đặt mạng của người phụ nữ này..."
Người đàn ông kéo đuôi và bắt đầu đếm
Tai Ngọc Tiếu vẫn vang vọng trong không gian vũ trụ vừa nói câu đó . Một trái tim rơi vào hầm chứa nước đá . Người đàn ông này có một sự thay đổi của trái tim .
Hengrou đếm đến năm , Ngọc Tiếu ngắt lời anh nói : " người anh , điều này là không rõ ràng , nhưng người phụ nữ đó là cô dâu mình , tôi chỉ đi đến phòng sai , vì vậy rắc rối bạn nhanh chóng đưa cho tôi ? Ok...? "
" Thật sao ? " Hengrou hoài nghi nhìn Ngọc Tiếu, sau đò bóp cò .
Khuôn mặt của Phong Lục lập tức trở nên hoảng sợ và đã quá trễ để ngăn nó lại .
Tai nghe một tiếng súng âm ỉ , Ngọc Tiếu chỉ cảm thấy đau nhói , cô vô thức nhìn xuống và thấy ngực mình có một lỗ .
Tên khốn này , tại sao không nói rõ...
Ngọc Tiếu đã không hối tiếc, và rơi nhẹ nhàng trên mặt đất...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top