Chương 22

Ta cũng không nghĩ tới Tư Mã Cẩn Du sẽ xuất hiện ở chỗ này, vốn có nhiều điều muốn nói rõ ràng với hắn, nhưng nhất thời không mở miệng được. Ánh mắt của Tư Mã Cẩn Du khoá chặt trên người ta không dời.

"Tất cả lui ra." Hắn nói.

Đám người vừa mới trốn tránh ở chung quanh xem náo nhiệt đều vô thanh vô tức[1] tản đi hết, chỉ còn lại một mình huynh trưởng. Tư Mã Cẩn Du cuối cùng cũng cho huynh trưởng một ánh mắt,

"Văn Chi, ngươi cũng lui ra đi."

[1] Vô thanh vô tức: không có âm thanh, không có hơi thở.

Huynh trưởng vẫn chưa có động tác gì, chỉ lo lắng liếc nhìn ta một cái.

Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du không hờn giận,

"Sợ ta ăn thịt muội muội ngươi?"

Lúc này ta mới nhớ tới mình đang sắm vai muội muội đang cãi nhau với huynh trưởng, ta hừ nhẹ một tiếng, tà nghễ liếc nhìn huynh trưởng một cái, rồi trực tiếp đưa gáy về phía hắn. Huynh trưởng thở dài một tiếng, tiếng bước chân dần dần nhỏ lại rồi biến mất.

Trong đình viện to như vậy cũng chỉ còn lại hai người là ta và Tư Mã Cẩn Du.

Tư Mã Cẩn Du không nói tiếng nào, cứ yên lặng như vậy nhìn ta, trong đôi mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ[2], rõ ràng cũng là Tần Mộc Viễn trong giấc mộng, nhưng dung mạo lại không giống nhau, hơi khác so với Tư Mã Cẩn Du trong hiện thực.

[2] Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn câu vạn chữ.

Ta chỉ chỉ ngôi nhà thuỷ tạ ở xa xa,

"Thái tử điện hạ, qua đó nói chuyện được không ạ?"

Tư Mã Cẩn Du nhíu mày lại,

"A Uyển, gọi ta là Cẩn Du."

Ta cúi đầu không muốn thỏa hiệp. Trên mặt đất trải đầy đá cuội hình dạng khác nhau, có mấy con kiến bò qua, ta đếm đếm, có năm con. Ta lại đếm đếm, có thêm một con nữa. Lúc này, Tư Mã Cẩn Du mới nói:

"Thôi, tạm thời bỏ qua cho nàng."

Tư Mã Cẩn Du bước từng bước đi tới nhà thuỷ tạ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đi từng bước nhỏ đuổi theo, từ đầu đến cuối đều cách một khoảng cách với Tư Mã Cẩn Du. Nói thật, ta cảm thấy nổi da gà đối với Tần Mộc Viễn, kẻ mà đến người chết cũng muốn đào xác lên để thành thân. Ta khó có thể tưởng tượng cảnh ta chết rồi, Tư Mã Cẩn Du cũng đào xác của ta lên, sau đó mặc giá y cho xác của ta...

Chỉ nghĩ thôi, ta cũng không nhịn được nổi da gà cả người.

Nhìn bóng lưng của Tư Mã Cẩn Du một cái, trong lòng than nhẹ, vốn là mỹ nam yêu nghiệt, thế nhưng lại điên cuồng như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.

Đến nhà thuỷ tạ, Tư Mã Cẩn Du ngồi xuống ghế đá, vỗ tay vào chỗ ngồi bên cạnh,

"Lại đây."

Ta không muốn, vội ngồi xuống chỗ đối diện Tư Mã Cẩn Du,

"Tiểu nữ ngồi ở đây được rồi, mặt đối mặt cho dễ nói chuyện."

Tư Mã Cẩn Du lại nhíu mày một cái, nét mặt không vui, nhưng cũng không ép ta.

Bỗng nhiên, hắn vỗ vỗ tay, có tùy tùng dâng lên một bầu rượu cùng bốn năm đĩa điểm tâm. Hắn tự mình rót cho ta một chén rượu, ta vừa ngửi, thì mùi thơm của rượu bốc lên, ta khẹ nhấp một ngụm, trong miệng tràn đầy mùi rượu, chẳng qua ta không đoán ra đây là rượu gì.

Tư Mã Cẩn Du cười nói:

"Đây là rượu Hà Hương[3] nàng trước kia yêu thích nhất. Khi còn nhỏ, nàng hay nhắc tới nó, thường luôn quấn quít đòi ta mang nàng đi quán rượu để uống."

Ta ngẩn ra, Tư Mã Cẩn Du lại nói:

"Nàng nếm thử những điểm tâm này đi, toàn là đồ nàng thích ăn cả."

[3] Rượu Hà Hương: rượu mùi hoa sen.

Ta nhìn bốn năm đĩa điểm tâm trên bàn một lượt, tuy có nếm thử, nhưng cũng không phải món ta thích nhất. Trong mắt của Tư Mã Cẩn Du đầy ý cười, ánh mắt nhìn ta cực kỳ chăm chú, nhưng mà ta biết, người hắn nhìn không phải ta, mà là Tạ Uyển.

Ta đặt chén rượu xuống, nói:

"Thái tử điện hạ, tiểu nữ là Bình Nguyệt, cũng là Tiêu Uyển, nhưng không phải Tạ Uyển."

Ta đem trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ cất trong tay áo ra, đặt ở trên bàn, nhẹ giọng nói:

"Nhận được sự yêu mến của Thái tử điện hạ, nhưng cây trâm này Bình Nguyệt không nhận nổi."

Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du lập tức trở nên âm trầm, trong lòng ta sợ hãi, nhưng lời nói đã đến bên miệng, đành dứt khoát nói ra hết. Có cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, kiếp trước và kiếp này, cũng nên sớm kết thúc.

Ta cắn cắn môi, tiếp tục nói:

"Thái tử có còn nhớ rõ lời Bình Nguyệt đã nói khi ở Tướng Quốc Tự không? Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, vô luận kiếp trước là ngài nợ tiểu nữ, hay tiểu nữ nợ ngài, đều là chuyện của kiếp trước. Bây giờ, ngài đã là Thái tử cao quý của một nước, muốn cái gì đều có thể tiện tay lấy, cần gì phải dây dưa chuyện kiếp trước? Vả lại..."

Ta ngừng một chút,

"Thái tử có điều không biết, Bình Nguyệt vừa ra sinh ra đã là người vô tâm, không hiểu tình yêu, Thái tử nếu thật sự kết duyên với tiểu nữ, chính là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu."

Ta cũng thật tâm nghĩ như vậy, ta chính là người vô tâm, mặc kệ kết đôi với ai, thì người đó đều là cắm ở trên bãi phân trâu.

Trên mặt của Tư Mã Cẩn Du cũng không có vẻ kinh ngạc gì, xem ra đã sớm biết rồi. Nhưng mà trong giây lát nghĩ lại, nếu Đào Chi đã có năng lực để làm việc cho Tư Mã Cẩn Du, thì chắc chắn cũng đã nói chuyện này của ta cho Tư Mã Cẩn Du nghe rồi, nên hắn có biết cũng không phải chuyện lạ gì.

Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du vẫn âm trầm như trước, hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, tiện tay ném một cái, chén rượu tạo thành một đường cong trên không trung, làm bọt nước nổi lên tung toé trên mặt nước,

"Nàng xem gợn sóng trên mặt nước kìa."

Ta nhìn một cái, cũng không thấy cái gì khác thường.

Tư Mã Cẩn Du lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra, hắn nói:

"Đây là ngọc bội từ ba trăm năm trước."

Dứt lời, hắn ném vào mặt nước, bọt nước nổi lên tạo thành một vòng tròn gợn sóng.

"Vô luận là đồ của ba trăm năm trước, hay đồ của hiện tại, thì ném vào trong nước cũng đều tạo thành gợn sóng,"

Vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du cố chấp,

"Cho nên mặc kệ nàng là Tạ Uyển hay Tiêu Uyển, thì cũng đều là A Uyển."

Này... Này... Giống chỗ nào chứ!

Ta vội la lên:

"Ngụy biện! Rõ ràng là ngụy biện!"

Tư Mã Cẩn Du lại nói:

"A Uyển, mới vừa rồi nàng nói đúng một câu, kiếp này ta là Thái tử cao quý, muốn gì được nấy. Dù là ngụy biện nhưng ta nói ra sẽ thành chân lý."

Ta nói:

"Nhưng tiểu nữ là người vô tâm!"

Tư Mã Cẩn Du thản nhiên nói:

"Ta không để ý."

Ta lại nói:

"Cả đời này tiểu nữ cũng không thể thích ngài được."

Hắn nói:

"Càng hợp ý ta, nàng không thích ai cả, ở lại bên cạnh ta là được rồi."

Tròng mắt của ta quay nhanh,

"Ngài... ngài không phải thích Dịch Phong sao? Ngài không phải đoạn tụ sao?"

"Ta cứ nghĩ Dịch Phong là nàng, nhưng may nhờ có cây trâm phỉ thuý màu đỏ mà ta mới tìm lại được A Uyển của ta lần nữa."

Tư Mã Cẩn Du bỗng nhiên tới gần ta, thừa dịp ta không kịp phản ứng, liền tháo cây trâm trên đầu ta xuống,

"Sau này chỉ cho phép mang đồ ta đưa."

Ta nói:

"Cây trâm này là cha cho tiểu nữ."

Vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du vô tình nói:

"Cha nàng cũng được, nương nàng cũng thế, mà bản thân nàng mua cũng vậy..."

Trên mặt hắn âm trầm bi thương,

"Đều không được."

Hắn kéo ta qua, nắm cổ tay của ta thật chặt, chặt đến mức làm đau hết cổ tay của ta.

Ta không nhịn được lớn tiếng kêu,

"Ngài làm tiểu nữ đau."

Tư Mã Cẩn Du chẳng những không nhẹ tay lại, mà còn sát mặt gần mặt của ta. Ta muốn giãy dụa, nhưng vô ích. Ta theo bản năng nhớ tới công phu quyền cước mà Thẩm Hoành đã dạy, chân dùng sức đá một cái, không ngờ lại bị Tư Mã Cẩn Du đặt cả người ở trên cây cột đỏ của nhà thuỷ tạ, hai chân của ta không còn lực phản kháng nào nữa.

Ta từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu cảnh khuất nhục[4] như vậy, cũng không thèm nghĩ ngợi, liền dùng một tay tát thẳng vào mặt Tư Mã Cẩn Du một cái.

[4] Khuất nhục: chịu nhục vì yếu thế.

"Bốp" một tiếng, ta mới ý thức được rằng mình đã đánh Thái tử, Thái tử điện hạ tính tình không tốt nhất cả Nam Triều.

Ta cứ nghĩ rằng Tư Mã Cẩn Du sẽ tức giận, nhưng hắn lại cười thành tiếng, mũi của hắn chạm vào trán của ta, hô hấp của hắn gần trong gang tấc,

"Bàn tay của A Uyển thật thơm."

Ta sợ, thật sự sợ, cả đời này ta chỉ sợ bị cha đánh chửi, nhưng so với hành vi của Tư Mã Cẩn Du, thì đúng là gặp phải sư phụ mà. Trong lòng ta cực kỳ sợ hãi.

Ta đúng là xui đến tám kiếp, đang yên đang lành, lại bị chuyện kiếp trước của mình hại không ngóc đầu lên nổi.

Ta tin tưởng sắc mặt của ta bây giờ hoàn toàn trắng bệch, sự đau đớn trên cổ tay cũng không bằng nỗi sợ trong lòng.

Tư Mã Cẩn Du đột nhiên nói:

"A Uyển, gọi ta một tiếng Cẩn Du."

Ta mím chặt môi, vẫn không muốn nói. Nếu ta đáp ứng Tư Mã Cẩn Du, thì không biết yêu cầu kế tiếp sẽ thành cái dạng gì.

"Sự bất quá tam[5]."

[5] Cùng nghĩa với Quá tam ba bận.

Tư Mã Cẩn Du ghé môi vào sát bên tai của ta,

"Nàng thật sự nghĩ ta không biết cha nàng cùng Văn Chi diễn khổ nhục kế? Nhưng mà ta có thể vì A Uyển mà giả vờ như không biết gì hết."

Tư Mã Cẩn Du dám uy hiếp ta!

Ta chợt hiểu được Tần Mộc Viễn cùng Tư Mã Cẩn Du không giống nhau ở chỗ nào. Kiếp trước, Tần Mộc Viễn và Tạ Uyển là thế giao, cũng là hai gia tộc sau lưng bọn họ có vị trí ngang hàng nhau. Nhưng kiếp này, Tư Mã Cẩn Du là Thái tử, mà ta, Tiêu Uyển, lại là con gái của Vương gia khác họ.

Kiếp trước, Tạ Uyển có thể cự tuyệt Tần Mộc Viễn, Tần Mộc Viễn cũng chỉ không cam lòng. Nhưng kiếp này, nếu ta cự tuyệt Tư Mã Cẩn Du, thì cái giá phải trả chính là cả nhà của ta.

Nay Tam hoàng tử cùng Thái tử đang đấu tranh kịch liệt, nếu hơi đi sai bước thì vĩnh viễn không thể trở mình.

Khí thế của ta lập tức liền yếu đi, cúi đầu gọi một tiếng:

"Cẩn Du."

Thần sắc của Tư Mã Cẩn Du trở nên nhu hòa,

"Gọi thêm một tiếng."

"Cẩn Du."

"Lần nữa."

"Cẩn Du."

Vô lại! Tư Mã Cẩn Du là đồ vô lại!

"Lần nữa."

"Cẩn Du..."

Đồ vô lại! Đồ vô lại! Lấy thế ép người, hoành hành ngang ngược! Nguyền rủa ngươi kiếp sau làm con cua! Ông trời bất công! Kiếp này nên đề cho ta làm Công chúa, còn Tư Mã Cẩn Du làm Thế tử, xem hắn uy hiếp ta bằng cách nào!

Ta căm giận, bất bình ở trong lòng.

Tư Mã Cẩn Du tươi cười xán lạn, cuối cùng cũng nới lỏng tay, cầm cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ được đặt ở trên bàn cài lên búi tóc của ta,

"Về sau gặp ta, phải cài nó."

Ta nói:

"Cây trâm này ảnh hưởng đến cơ thể của tiểu nữ."

"Ta biết."

Ngươi biết mà còn bắt ta cài! Ta thầm nghĩ, kỳ thật kiếp trước là Tần Mộc Viễn hận ta đi, hận ta cướp mất Thẩm Yến, cho nên kiếp này mới đến báo thù.

Tư Mã Cẩn Du sờ sờ đầu ta,

"Nàng mới chỉ khôi phục được hơn một nửa trí nhớ thôi, còn thiếu chút nữa. Chờ nàng khôi phục được bảy tám phần, thì ta sẽ đưa cho nàng cây trâm khác."

Ta ngoài mặt thì gật đầu thuận theo, nhưng trong lòng lại nói: sau khi về phủ liền ném nó ra xa mới được.

Đột nhiên, ta cảm thấy lời này của Tư Mã Cẩn Du hơi bất thường, mới chỉ khôi phục được hơn một nửa, còn thiếu chút nữa?

Tư Mã Cẩn Du tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của ta, hắn lại nói:

"Nàng khôi phục được một nửa trí nhớ là đủ rồi. Về phần nguyên nhân, thì nàng không cần biết."

Hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, thần sắc không tốt,

"Về sau cách Thẩm Hoành xa một chút, không được lại xảy ra chuyện như đêm qua."

... Thích khách đêm qua là người của Tư Mã Cẩn Du?

Gió hồ thổi lên, ta lạnh run cả người. Tư Mã Cẩn Du nhìn ta,

"A Uyển, ngày ta đi lên ngôi vị Hoàng Đế, chính là ngày ta cưới nàng."

Lời này vừa nói ra, càng làm cho ta lạnh đến phát run.

Ta bình thường không tin quỷ thần, nhưng bây giờ không tin cũng phải tin. Ta cầu xin Phật tổ, vô luận như thế nào, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng Đế này, nhất định phải để Tam hoàng tử chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top