Chương 8 Cứu mĩ nhân
Bịch....Bịch....Bịch.... Tiếng đánh nhau vang lên. Sau 30s thì không nghe nữa, nó từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang được chiếc áo khoác bao lấy, còn người đối diện là...... Hắn. Ba tên đó thì đang bất tỉnh nằm dài dưới đất.
-Bảo!_nó nói rồi chạy đến ôm hắn, khóc nức nở
-Không sao! Ổn rồi, đừng khóc nữa_hắn an ủi nó.
Thấy hắn chảy mồ hôi rất nhiều lại thở hộc hộc.
- Anh chạy bộ đến đây hả?_nó
-Ừ! Thấy cô bị ba tên đó bắt đi nên tôi chạy theo!_hắn
-Gì? Ba tên đó chạy mô tô, anh thì chạy bộ đấy?_nó
-Tôi là vận động viên bóng đá xuất sắc đấy. Chạy nhanh tất nhiên bắt buộc phải có trong mỗi vận động viên!_hắn
Nó rất khâm phục hắn, từ tiểu học tới bây giờ nó vẫn rất yếu môn chạy. Nó sực nhớ đến thân thể chỉ bao bọc áo khoác hắn của nó thì đỏ mặt.
-Này! H...Hồi nãy ba tên đó có thấy không?_nó đỏ mặt ấp úng
-Thấy gì?
Hắn biết nó nói đến cái gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc nó.
-Ng..ng...!_nó xấu hổ
-Yên tâm đi! Lúc đó tôi lấy lưng của tôi che lại rồi!
Hắn vừa nói vừa xoa đầu nó. Nó thở phào nhẹ nhõm nhưng...... Mấy tên kia không thấy vì hắn đã che lại, vậy có nghĩa là hắn thấy rồi.
-V...Vậy anh thấy rồi hả?
-Ờ...!_hắn trả lời tỉnh bơ
-Ááá! Vậy là tôi mất giá rồi!
-Cái giá của cô đã thuộc về tôi rồi, mất đâu mà mất.
Hắn cười nham hiểm bước tới gần nó, hai tay chống vào tường, khuôn mặt hắn từ từ tiến lại nó, nó đang nằm trong thế bị động, đành nhắm mắt chịu trận.
-Giỡn thôi! Làm gì diễn sâu vậy?_hắn
-Hứ!!
Hắn nắm tay nó kéo ra khỏi ngõ cụt đen tối này, ở đây thêm chút lỡ có chuyện gì thì sao. Nó nhanh chóng cài áo khoác lại. Đi ra ngoài đường nó cảm thấy xấu hổ vì ở dưới mặc váy, ở trên thì trống lốc, chỉ có cái áo khoác che lại.
-Hanna nói cô mệt mà?_hắn
-À.. Ờ!
Nó trả lời đại cho qua chuyện vì nó không muốn làm rầm chuyện đó lên.
-Bảo! Còn... Phần thi?
-Yên tâm đi! Tụi nó sẽ giành giải thay chúng ta!
Hắn móc điện thoại ra nhắn tin cho tụi nó biết để mọi người yên tâm. Tại chỗ mọi người khi nhận được tin nhắn từ hắn......
-Bảo và Nhi đang ở nhà. Nhờ chúng ta phải dành được giải. Đi nào, sắp tới giờ rồi!_Minh
Lúc hắn thấy nó bị bắt lên xe lòng hắn chợt thấy rất lo lắng, giờ nó đang đi kế bên hắn làm cho hắn yên tâm được một phần. Nó vẫn còn rất sợ, một tay choàng qua tay hắn, một tay lau lau những giọt nước mắt còn động lại trên khóe mắt khi nãy.
-Nè! Cô làm vậy người ta tưởng tôi làm cô khóc đấy!_hắn nói
-Xin lỗi...!
Nó khi ở bên hắn cảm thấy rất an toàn ấm áp, buông tay hay rời xa hắn thì cảm thấy nguy hiểm, cô đơn và lạnh lẽo.
"Ở bên anh tôi cảm thấy rất an toàn"
Câu nói này nó định nói từ nãy giờ nhưng vì xấu hổ nê không dám nói. Về tới nhà nó liền phóng như bay lên phòng để tắm rửa, hắn ở nhà dưới coi ti vi.
Khoảng 2 tiếng đồng hồ mọi người về. Nhóm của tụi nó được giải nhất phần thi văn nghệ, Hanna thì giải ba. Về phần COUPLE thì Mai và Minh được giải nhất, Khánh và Chi cũng đồng giải nhất luôn.
-Tao đem giải về cho tụi bây đây!_Khánh
Lúc này hắn vẫn đang ngồi xem ti vi, nó thì ở trong bếp tìm đồ ăn. Hanna nhân dịp nó ở một mình bước nhanh vào nhà bếp.
-Sao? Bị hiếp rồi phải không?_Hanna
-Cô lo lắng cho tôi à? Tôi không sao đâu, cô đừng lo vì có Khánh Bảo cứu tôi rồi!_nó cười, một nụ cười đểu.
-Hừ!! Đáng ghét!_Hanna
-Cô liệu hồn đó! Hên là tôi không có nói vụ này cho mọi người biết đấy!_nó
-Hahaha! Vân Nhi à! Tôi sẽ chối nếu có nói, làm gì có bằng chứng buộc tội tôi!_HANNA
Nó chẳng đoái ngoài tới nhỏ đó, đem bánh kẹo qua phòng khách ngồi ăn.
-Vậy là được thưởng chuyến đi chơi rồi! Yeah!!?!!!_nó phấn khởi
You were the shadow to my light
Did you feel us
Another start
You fade away
Afraid our aim is out of sight
Wanna see us
Alive
Where are you now
Where are you now
Where are you now
Was it all in my fantasy
Where are you now
Were you only imaginary
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn đi ra ngoài để nghe máy.
-Alo?_hắn
-Chào con trai!
-Ba???
Phải, người đầu dây bên kia là ba hắn.
-Lại chuyện gì nữa vậy ba?_hắn nhăn nhó
-Lần này là tin tốt đây. Hợp đồng ta đã làm xong hết rồi. Con của đối tác đó sắp chuyển đi rồi đó!
Vừa nghe tin đó xong hắn mừng rỡ. Vì còn khoảng một tuần nữa nhỏ Hanna mới về nước. Hắn cúp máy rồi đi vào nhà. Đi vào phòng khách thì không thấy nhỏ Hanna đâu, hắn hỏi:
-Nhỏ đó đâu rồi?
-Đi nghe điện thoại rồi!_Chi
Hắn ngồi vào kế bên nó. Vẫn ăn như cách cũ, khi miếng bánh đưa gần môi nó thì hắn tiến lại dành miếng bánh đó rồi hôn nhẹ vào môi nó. Nó đỏ mặt, đánh hắn một cái rõ đau. Về phần nhỏ Hanna.......
-Ba nói sao? Con mốt con về rồi à?_nhỏ Hanna tức giận
-Đúng vậy con yêu! Sắp về rồi con không cần lo nữa_ba nhỏ Hanna
-Không! Con muốn ở lại đây à ba!_Hanna
-Sao mà được chứ? Nhà ta ở xa lắm với lại mẹ con sẽ không cho đâu!_ba Hanna
-Ba à con muốn ở lại. Con rất thích con trai của tập đoàn X. Hay ba nói chuyện với chủ tịch tập đoàn X cho con kết hôn với con trai ông ta đi ba! Như vậy, để con ở lại đây cho con trai ông ta chăm sóc ạ!
-Con trai của chủ tịch tập đoàn X là ai?
-Thì là Khánh Bảo đó ba!
-À... Để ba thử nói chuyện xem sao?
-cám ơn ba!
Nhỏ Hanna hớn hở cười đắc chí.
"Rồi Khánh Bảo sẽ là của tôi, Vân Nhi à!"_hanna nghĩ
Tối đó nó vẫn ngủ một mình. Nó nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử.
-Haizz! 11 giờ 55 rồi mà vẫn không buồn ngủ!_nó thở dài
Bỗng nó nghe tiếng bước chân vào phòng nó, cánh của chợt hé ra. Nó sợ quá đắp mền lại kính mít.
-Chẳng lẽ ăn trộm?_nó nói thầm
Do tối quá nó chẳng thấy gì cả, mà cũng không dám lại mở đèn lên.
-Á á á á!
-Im coi!
Nó nghe giọng lạnh băng thì biết là hắn nên thở phào nhẹ nhõm.
-Anh làm gì ở đây?_nó
-Ngủ!
-Sao không qua phòng nhỏ đó ngủ?
-Thích! Xích qua coi!
-Không!
-gì? Có ngon nói lại coi.
Hắn đè nó, cười nham hiểm.
-À không....không có gì!
Nói rồi nó xích qua cho hắn ngồi. Hắn rất đẹp trai, ban đầu gặp hắn nó tưởng hắn là người đàng hoàng nhưng ai ngờ đâu....!
"Không biết có bao nhiêu người thấy được bộ mặt biến thái của hắn. Chắc là chỉ có mình mình"_nó nghĩ
Hắn choàng tay qua ôm nó.
-Bảo?
-Gì?
-Cám ơn anh!
-Hả?
-Cám ơn anh!
-Gì?
-Hứ!
Hắn cười mỉm rồi quay nó lại cho mặt đối mặt. Hắn kiss nhẹ lên trán nó.
-Ngủ ngon.
-Ngủ ngon.
Sáng hôm sau..........
Hôm nay là ngày 14 tháng 2. Phải là ngày Valentine. Lúc này chỉ mới 5 giờ 30 sáng, mọi người vẫn còn say giấc ngủ. Tại phòng của nhỏ Hanna......
Mình quen nhau chưa được lâu và rồi đã yêu
Tưởng đâu duyên sẽ đậm sâu bền chặt với nhau
Anh không ngờ tình yêu đến sớm và cũng kết thúc quá vội
Vội yêu nhau và chúng ta lại vội vã rời
Từ đây em sẽ học quên những gì đáng quên
Và em vẫn nhớ về anh một người đã yêu
Khi mà cuộc tình ta dang dở chỉ biết trách bản thân mình
Quá vội vàng nên chúng ta để lạc mất nhau
ĐK:
Đặt bàn tay lên trái tim em tự biết em không quên anh được
Có thật sự là ta sẽ quên hay nghe nhắc tên thì tim lại đau
Vội vàng yêu nên đắng với cay giờ chúng ta chia hai con đường
Nếu định mệnh buộc ta với nhau thì ngày sau sẽ có khi ta quay về
Tiếng chuông điện thoại của nhỏ đó reo vang lên. Hanna vẫn nhắm mắt, tay mò mò để lấy cái điện thoại.
-Alo?
Hanna nói giọng ngái ngủ.
-Con đó hả Hanna?_ba Hanna
-Ba? Sao ba gọi con giờ này?
-Ờ! Xin lỗi con nhưng ba muốn thông báo về vụ của Khánh Bảo đấy!
-Hả? Họ nói sao hả ba? Tất nhiên là đồng ý rồi phải không ba?
Hanna hớn hở.
-Không! Con gái!
-Sao lại không??_Hanna
-Ông ta nói đã có con dâu tương lai rồi!_ba Hanna
-Là đứa nào hả ba?
-Ba không có hỏi. Thôi đi con gái. Về nước ba sẽ kiếm một người đẹp trai hơn Khánh Bảo mà. Buông đi con à! Còn về chuyến bay thì 10 giờ trưa ngày 15 tháng 2, tức là ngày mai. Con đến công ty X ba sẽ chờ con! Bye con yêu!_ba Hanna
Hanna tức giận cúp máy cái rụp. Khi tắt máy xong Hanna mới chú ý tới Khánh Bảo, không thấy hắn đâu hết.
-Bảo đi đâu rồi?_Hanna
Hanna thở dài rồi chợp mắt lúc nào không hay.
Tại phòng của Minh và Khánh thì vẫn còn ngủ say. Phòng nó.........
Không hiểu sao chỉ mới 5 giờ 30 nó đã thức dậy. Định ngủ thêm nhưng không được. Hắn thì ôm nó chặt kính, không cho nó động đậy. Nó nằm ngắm hắn mà tới 6 giờ 15 lúc nào không hay. Mọi người thường dậy 6 giờ, chắc giờ này đã tập trung ở dưới nhà hết rồi.
Hắn tự nhiên hôm nay lại không thức sớm, nó kêu mãi mà hắn không chịu dậy. Bỗng trong đầu nó loé lên một ý tưởng điên rồ, cười nham hiểm. Khó khăn lắm nó mới thoát khỏi vòng tay hắn, tắm rửa thay đồ xong xuôi rồi làm "công việc mới nghĩ ra". Xong hết thì nó phóng như bay xuống dưới nhà.
-Woa! Vân Nhi dậy sớm thế?_Khánh
-Hứ! Định móc họng nhau nữa à?_nó
-Không có... Không có!_Khánh cười "như điên"
-Bảo đâu?_Hanna
-Trên phòng!_nó chỉ chỉ
Vừa dứt lời thì hắn hét lên.
-Vân Nhi!
-Có chuyện gì vậy?_Hanna hót hoảng chạy lên coi xem
-Đừng ai lên đây!_câu nói lạnh băng của hắn làm cho nhỏ Hanna khựng lại
Haizz! Chị Nhi nhà ta chỉ lấy muối bỏ hết vào họng của hắn thôi mà! Bỏ nhiều như vậy không biết súc tới bao giờ mới hết mặn.
Hắn đang bực bội súc miệng cho hết vị mặn. Khoảng 20 phút hắn chuẩn bị xong, miệng vẫn còn vị mặn mặn. Nó đang run vì sợ, ôm chặt lấy cánh tay anh hai nó.
-Làm gì em run vậy?_Minh
-À... À .... Không có gì!_nó
-Vân Nhi đâu rồi?_hắn từ từ bước xuống
-A... Anh kêu tôi có chuyện gì không? _nó lắp bắp
-Còn sao nữa? Cô bỏ muối vào họng tôi đúng không?_hắn tức giận
-T... Tại tôi kêu hoài anh đâu có chịu dậy nên tôi mới......
-Hừ!!!
-Thôi đi! Hai người có biết hôm nay ngày gì không?_Mai
-Ngày gì?_hắn và nó đồng thanh
-Là Valentine đó!_Khánh
-Gì? Vậy tụi bây chuẩn bị bao lớn cho tao chưa?_hắn
-Ủa? Cần cái bao lớn để làm gì?_nó
-Lên lớp em sẽ biết_Minh
-Khánh Bảo à!
Nhỏ Hanna nắm lấy tay hắn.
-Gì?_hắn trả lời lạnh băng
-À... Ờ.... Ngày mai, 10 giờ trưa tớ phải về nước rồi. Hôm nay cậu có thể đi chơi với tớ không?_Hanna nói, đôi mặt thoáng đượm buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top