Chương 4 Giận Rồi
Chọc ba ả ta được một vố làm cho tâm trạng của nó vui hơn phần nào. Tụi nó bước vào lớp. Nó ngồi xuống, chợt thấy ở dưới hộp bàn có cái gì đó! Nó móc ra là một hộp quà hình trái tim màu hồng đậm, bên trên có cái tấm thiệp nhìn rất đẹp.
-Của ai vậy nhỉ? Không lẽ tặng mình?
Nó nghĩ rồi ngước lên nhìn tấm thiệp. Ba chữ chà bà "TẶNG KHÁNH BẢO" làm niềm vui của nó nhanh chóng vụt tắt. Nó thảy hộp quà qua bên hắn. Hắn đang nghe nhạc thì nhìn vào hộp quà.
-Gì đây?_hắn nhăn mặt
-Ai tặng anh đấy! Mở ra xem đi!_nó nói
Hắn mở hộp quà ra. Bình thường, một ngày hắn nhận rất nhiều hộp quà nhưng không có mở quà, đều giục qua một bên, chẳng để ý đến. Nay đã là ngoại lệ, vợ tương lai kêu mở là chồng mở ngay.
-Wow! Trông ngon quá!
Nó thốt lên khi nhìn vào hộp quà. Một hộp rau câu thạch dừa đủ màu nhìn rất ngon. Nó nuốt nước bọt, thèm thuồng nhìn hộp quà. Nó bốc tấm thiệp lên đọc.
"Chào Khánh Bảo!
Tớ rất hâm mộ hay thích cậu. Món quà này do mình tự làm mong cậu sẽ đón nhận món quà này nhé!
Minh Vân 11A2"
-Ý! hình như nhỏ Minh Vân 11A2 là hotgirl đấy! sướng rồi nha!_nó cười nói
-....._im lặng
-Này Bảo!
-.........._im lặng
-Bảo à!
-........im lặng
-Này!
-Ăn đi! Tôi cho_hắn đáp
Mỗi lần nó kêu hắn là đều nhìn qua hộp quà. Hắn như hiểu ý cô nàng nên nói vậy. Nó lấy tăm có sẵn trong hộp quà ghim nhẹ vào miếng rau câu rồi đưa trước miệng.
-Ăn không?_nó hỏi
-Ăn!_hắn nói
Nghe hắn nói vậy, nó định lấy thêm một cây tăm đưa cho hắn ghim nhưng hắn bỗng vịnh hai vai nhỏ bé của nó. Ăn miếng rau câu trước miệng nó, đã vậy còn tiến tới làm môi chạm môi.
-Này Làm gì vậy hả?_nó đỏ mặt, hét lên
-Ăn rau câu_hắn đáp thản nhiên
-Đây là nơi đông người nhá!_nhỏ cười nham hiểm
Nó đánh vài cái vào người hắn rồi lặng lẽ ăn tiếp. Mặt nó ửng đỏ y như trái gấc. Hắn cười lớn, lúc hắn cười để lộ răng khểnh trắng tinh nhìn rất đẹp trai. Dường như chọc nó đã thành sở thích của hắn và lúc bên nó hắn sẽ có một nụ cười tự nhiên không giả tạo như ngày thường.
RENG....RENG......RENG....GIỜ VÀO LỚP.....
Tiết đầu là tiết Văn, tiết nó chán nhất. Nó nằm dài trên bàn, đánh một giấc tới tan trường. hắn thì vẫn nghe nhạc, lâu lâu vẫn ngước nhìn qua nó. Chỉ còn anh, cô, nhỏ và cậu là chăm chú nghe giảng bài.
TAN TRƯỜNG.............
Chưa chào cô thì tụi nó đã bình thản đi ra về. Nó thở phào, cuối cùng cũng học xong. Đi được gần ra cổng thì.....
BỊCH...BỊCH......BỊCH
Ba quả bóng nước liên tục nhắm vào nó làm người nó ướt sũng. Chiếc áo sơ mi trắng của nó bị ướt để lộ ra làn da trắng của nó bên trong. Hôm nay nó lại không có mặc áo gi-lê mới xui. Hắn vội lấy áo gi-lê của mình choàng vào người nó.
-Là ai làm vậy?_anh tức giận nhìn xung quanh
Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy ai khả nghi.
-Kệ đi anh! Mình mau về thôi!_nó nói
Tụi nó về nhà bằng siêu xe như thường lệ. Về tới nhà là người vào phòng, người xem ti vi, người ăn uống, người vào bếp. Nó bước lên phòng, theo sau là hắn. Nó soạn đồ chuẩn bị đi tắm. hắn thì nằm trên giường chơi game. Bỗng.....
You were the shadow to my light
Did you feel us
Another start
You fade away
Afraid our aim is out of sight
Wanna see us
Alive
Where are you now
Where are you now
Where are you now
Was it all in my fantasy
Where are you now
Were you only imaginary
Where are you now
Atlantis
Under the sea
Under the sea
Where are you now
Another dream
The monsters running wild inside of me
I'm faded
I'm faded
So lost, I'm faded
I'm faded
So lost, I'm faded
These shallow waters, never met
What I needed
I'm letting go - a deeper dive
Eternal silence of the sea - I'm breathing
Alive
Where are you now
Where are you now
Under the bright - but faded lights
You've set my heart on fire
Where are you now
Where are you now
Where are you now
Atlantis
Under the sea
Under the sea
Where are you now
Another dream
The monster running wild inside of me
I'm faded
I'm faded
So lost, I'm faded
I'm faded
So lost, I'm faded
(Faded_Alan Walker)
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn buộc phải dừng game mà nghe máy.
-Alo?_hắn lạnh lùng nói.
-Nói chuyện với ba mày mà lạnh nhạt vậy hả?_đầu dây bên kia hét lớn lên, lộ vẻ tức giận.
-Ba! À cho con xin lỗi! Ba gọi con có việc gì?_hắn nói
-Ta nghe nói Vân Nhi về nước rồi à?
-Vâng
-Ờ thì.....tại ta đang có một đối tác quan trọng họ nhờ con chăm sóc cho con của họ trong một thời gian ở đây! Tức là ở biệt thự con đang ở luôn đấy!
-Phiền phức! Nhưng sao lại là con? Mà trai hay gái vậy ba?_hắn cau có nói
-Lần này là con gái mới ác! Nhưng đó là đối tác quan trọng của ba, phiền con nhé! Mà nhớ nói với Vân Nhi để nó đừng hiểu lầm ta.
Hắn ủ rũ cúp máy! Lại chuốc thêm phiền phức rồi đây! Ba hắn còn dặn tối nay phải đi ra rước cô ta nữa chứ! Còn phải chăm sóc, quan tâm cô ta, vậy còn Nhi thì sao đây!?!?
-Ai gọi vậy?
Sau 10 phút nó bước ra từ nhà tắm.
-Ba tôi_hắn nói
-Có việc gì vậy?
-Không có gì!
TỐI HÔM ĐÓ..........
Mọi người đều ngồi vào bàn ăn đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi hắn. Hắn đi mà chẳng nói với ai tiếng nào!
-Bảo đâu?_cậu hỏi
-Đi đâu rồi!_nó trả lời
Nó vừa dứt lời thì hắn cũng vừa bước vào nhà. Theo sau là một cô gái! Lại son phấn. Cô ta hình như là con lai, giữa Mỹ và Nhật thì phải!
-Ai đây? Bạn gái anh à?_nó chạy lại chỗ hắn cười tươi hỏi
Trong lòng nó cũng có đôi chút khó chịu nhưng nó chẳng bao giờ bộc lộ ra ngoài! Cô ta giả bộ hiền lành, nhút nhát ôm chặt cánh tay của hắn. Hắn cũng muốn kêu cô ta buông tay ra nhưng ba hắn dặn là không được lạnh nhạt với cô ta. Cô ta là ác quỷ đội lốt thiên thần, nó nhìn là biết ngay!
_Đây là Hanna! Sẽ ở nhà chúng ta trong một thời gian!_hắn nói
-bao lâu?_nó chau mày
-Có lẽ 3 hoặc 4 tuần.
-Ồ! Vậy phòng của cô ở cạnh phòng Bảo nhé!_anh cười nói
-Ở cạnh phòng Bảo? Tôi ở chung phòng với Bảo được không? Tôi sợ ở một mình lắm!_cô ta nói
-này! Bảo ở chung với tôi rồi đấy nhé!_nó trừng mắt nhìn cô ta
-Cho tớ ở chung nha Bảo_cô ta phớt lờ lời nói của nó, ôm chặt lấy cánh tay hắn mà năn nỉ
"Phải luôn nghe và chiều chuộng con gái của họ"
Câu nói của ba hắn cứ vang vọng trong đầu hắn! Hắn không muốn làm ba thất vọng, không muốn ba bị mất đối tác quan trọng. Hắn thở dài rồi gật đầu đồng ý.
-Hay quá!_cô ta mỉm cười
-Cô ta vào đây với tư cách gì hả?_nó tức giận
-Nói nhiều! Không cần biết!
Hắn nói. Câu nói của hắn như một nghìn nhác dao đâm vào tim nó làm nó càng bực bội, phát điên. Đáng lẽ hắn sẽ nói với nó và mọi người về chuyện Hanna theo yêu cầu của ba hắn, nhưng hắn muốn tự giải quyết một mình. Và cũng có một phần là lười nói. Nó hậm hực bước lên lầu, cô ta thì cười tỏ vẻ khoái chí.
-Em không ăn à?_anh hỏi nó
-Không muốn ăn!_nó trả lời rồi bước vào phòng.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, chỗ ngồi cạnh hắn của nó đã bị cô ta ngồi vào. Trong thời gian đó, nó thì thu xếp đồ đạc của hắn, không chừa một thứ, kể cả kem đánh răng, hay đôi dép mang trong nhà, quần áo đều bị nó gom vào vali của hắn. Mọi người ăn xong thì ai trở về phòng nấy, hắn về phòng nó để lấy đồ đi tắm.
Cốc....Cốc...Cốc....hắn gõ cửa phòng nó. Nó biết là hắn đến nên mở cửa thảy mạnh cái vali đen của hắn ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại. Hắn thở dài mang vali về phòng cô ta. Nó tỏ vẻ mạnh mẽ chỉ vì muốn che giấu sự yếu đuối có trong mình. Phải, nó rất sợ bị cô đơn, bị bỏ rơi nhưng bây giờ chẳng có ai hiểu cho nó, nó phải chịu đựng sự cô đơn đó trong gần một tháng nữa. Hiện giờ nó đang nếm trải cảm giác lạnh lẽo ấy, thường thường thì giờ này nó và hắn đang cãi nhau vì mấy cái việc dở hơi rồi! Nó cố nhắm mắt để mình được ngủ.
"Này! Nhỏ điên!
....................Không trả lời
Này!
.....................không trả lời
Ngủ rồi à?
........................không trả lời"
Đây là một đoạn tin nhắn giữa hắn và nó. Hắn nhắn cho nó tới những 20 lần, nó dù có đọc nhưng không trả lời! Nó giận hắn rồi! Nó biết là nó đang giận nhưng không hiểu lí do vì sao? Với tư cách của vị hôn phu à? Hay là "ghen".
TẠI PHÒNG CỦA BẢO VÀ HANNA......
-Bảo à! Trễ rồi đó! Tớ cso chuẩn bị nước nóng cho cậu đấy! Cậu vào tắm đi._Hanna nằm trên giường, ôm một cánh tay hắn.
-Cám ơn!
Hắn soạn đồ rồi bước vào phòng tắm nhưng lòng chợt lo lắng, bồn chồn mà ngay cả hắn cũng không hiểu nỗi!
Sáng hôm sau.........
Nó đeo cặp bước xuống trước sự bất ngờ của mọi người. Thường thường thì tới 7h30 nó mới dậy vì 8h15 trường mới vào học. Giờ chỉ mới có 6h50 mà đã thấy mặt nó.
-Trời! Phải Vân Nhi không? Mới sáng sớm đã dậy rồi sao?_Khánh bất ngờ nói
-Đúng là kỉ lục!_Minh cười lớn
-Gừ!! Mới sáng sớm mà muốn phang hai chiếc dép dô mặt hai người quá!_nó hậm hực đi xuống cầu thang.
Hôm nay nó mặt áo trắng hở hai cúc áo, không đeo nơ. Mặt chiếc váy đen xòe ngắn cùng với chiếc áo gi-lê trường. Tóc được búi lên hình củ tỏi, hôm nay nó đeo tai nghe nữa. Dưới chân là đôi giày nike trắng. Một Vân Nhi vui vẻ, hiếu động giờ đã trở thành cá tính, lạnh lùng đến bất ngờ.
Hôm nay nó dậy sớm cũng bởi vì tối qua chẳng ngủ được tí nào.
-Mày uống cà phê này!_Mai bước tới nó, trên tay cầm một ly cà phê đá
-Ừ!
Lúc này thì hắn và Hanna bước xuống. Hắn hôm nay cũng như bình thường, ăn mặc như học sinh cá biệt. Còn cô ta thì mặc đồng phục trường, xõa mái tóc dài xuống, khuôn mặt đánh phấn nhạt.
-Chào buổi sáng! Vân Nhi_hắn nói
-Chào!_nó lạnh lùng trả lời
-À..Ờ...Các cậu có thể nói cho tôi biết tên các cậu được không?_Hanna nói
-Được, mình là Khánh, rất vui được làm quen.
-Tôi là Dương Chi!
-Tôi là Ngọc Mai
-Tôi là Thiên Minh.
Mọi người đều giới thiệu về mình chỉ còn mỗi nó. Nó vẫn nhàn nhạ uống ly cà phê.
-Còn bạn?
-Nhi
-Rất vui được làm quen_cô ta cười tươi nói
-Đi học thôi!
Nó nói rồi xách cặp đi ra ngoài. Giờ đã thành 7 người, không thể đi ba xe như thường ngày.
-Bảo!_cô ta kêu hắn
-Tôi hiểu rồi, các người lại gạc tôi ra một bên chứ gì? Không sao, tôi có thể đi taxi. Chào!_Hắn định nói thì nó đã cướp lời hắn.
-Nhi! Hay qua đây anh chở ba người luôn
Minh thương xót cho đứa em mình. Đường đường là nhân vật chính của truyện lại bị gạc cho qua một bên.
-Không cần đâu anh!
Nó bắt một chiếc xe rồi leo lên ngồi. 6 người cũng trông theo chiếc xe taxi đang khuất dần. Từ lúc Hanna tới thì không hiểu sao có một khoảng cách giữa nó và mọi người.
6 người tới trường thì đã thấy nó. Nó đang chuyện trò vui vẻ với một đứa con gái. Nó và người bạn đó đi ngang qua đám bọn hắn mà chẳng ngoái đầu nhìn lại.
" Có lẽ mình đã trở thành nhân vật phụ rồi!"_nó nghĩ thầm.
GIỜ VÀO LỚP...........
Nó vẫn ngồi cái chỗ như thường lệ, nó đang gục đầu xuống bàn nhưng không hề ngủ.
-Này, giận à?_hắn ngồi kế bên hỏi nó
-Không!_nó trả lời
-Chứ tại sao?
-Không cần biết!
-Hầy!_hắn thở dài
Cô giáo chủ nhiệm lớp nó bước vào, kế bên là nhỏ Hanna.
-Các em, hôm nay chúng ta có học sinh mới, em giới thiệu về mình đi nào!_cô giáo vui vẻ nói
-Mình là Niyato Hanna. Mình sống bên Mĩ về đây ở một thời gian. Rất mong được các bạn giúp đỡ_hanna tươi cười làm đốn tim mấy đứa học sinh nam.
-Em chọn chỗ đi hanna
-Em ngồi kế Bảo nhé cô!
-À..Ừ...Vân Nhi..Không biết...!
Cô giáo chưa nói hết câu thì nó đã đứng dậy, thu xếp đồ đạc qua một bàn trống chưa có ai ngồi. Hắn nắm tay nó kéo lại, kêu nó cứ ngồi đây nhưng nó hất mạnh tay hắn ra. Cứ tiếp tục dọn đồ qua chiếc bàn trống. Hanna ra vẻ khoái chí, bước xuống bàn Bảo.
-Chào Bảo_hanna nói
-.............._im lặng
Hắn không trả lời cô ta, cứ im lặng nghe nhạc. Nó giữ khoảng cách với mọi người giờ chỗ ngồi cũng xa mọi người.
---------------------------------------
Lần này chị Nhi nhà ta giận dai rồi đây!! =)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top