Chương 14 Bị bắt cóc và cái giá phải trả cho kẻ đụng vào vợ hắn
Từ khi Khánh Bảo quay về đời nó như nở hoa. Hắn dù rất bận việc ở công ty nhưng vẫn dành nhiều thời gian ở bên nó. Còn gần khoảng một tuần nữa là tổ chức 3 cái đám cưới cùng lúc. Đó là đám cưới của Bảo, Minh và Khánh với mấy nàng. Sáu người tính là lúc đám cưới xong sẽ ở chung một nhà giống như hồi cấp ba vậy. Hiện thì ba người chồng đang ở công ty còn ba người vợ đang ở nhà.
-Hai người ăn gì không? Chi, Nhi?_Mai ở trong bếp hỏi
-Ăn trái cây đi. Thèm quá rồi!_Chi đang ở trong phòng khách coi ti vi nói vọng vào
-Còn Vân Nhi đâu nhỉ?_Mai hỏi
-Tao đâu có biết. Nãy giờ nó đâu ở đây?_Chi nói
-Tao đây nè_Nhi từ trên lầu đi xuống
-Mày định đi đâu à?
Mai hỏi khi nhìn thấy nó mặc áo khoác.
-Ừ. Tao đến công ty của Bảo_nó
-Trời! Phu nhân của chủ tịch tập đoàn lớn mà ăn mặc như vậy à?_Chi nhăn mặt\
Nó mặc bộ đồ bình thường thêm chiếc áo khoác. Người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ nó lại là vợ của chủ tịch tập đoàn rất lớn.
-Kệ tao đi!_nó nói
-Cái con nhỏ này!_Mai
Nó bỏ ngoài tai mấy lời nói của Chi và Mai mà mang giày đi thẳng ra ngoài cổng. Nó thuê chiếc xe taxi đi thẳng tới tập đoàn. Lý do nó tới là để coi tình hình công ty thế nào vì mấy ngày nay nó hơi mệt. Hắn bảo nó phải nghỉ ở nhà. CÒn lý do nữa là để nó kiểm tra hắn có lăng nhăng với mấy cô nhân viên xinh đẹp không. Tới công ty nó nhàn nhã bước vào. ĐỊnh đi thẳng tới phòng hắn thì bị một cô nhân viên chặn lại.
-Cô muốn tìm ai?_cô nhân viên đó liếc nó
Nó nhìn là biết cô nhân viên này là người mới vào nên mới không biết nó là ai. Đi làm mà làm như đi chơi không bằng. Trang điểm lòe loạt đến phát ớn.
-Phòng chủ tịch_nó trả lời
-Cô muốn gặp chủ tịch? CHủ tịch hiện rất bận không có thời gian để gặp mặt mấy người dân thường như cô đâu_cô nhân viên
-Xin lỗi nhưng cô thử nói là có Vân Nhi muốn gặp. CHắc chắn chủ tịch sẽ ra_nó kiên nhẫn nói
-Bộ cô bị điếc hả? Tôi đã nói là chủ tịch không rảnh để gặp cô_cô nhân viên
Mặt kệ lời nói đó nó cứ đi vào. Cô nhân viên bực mình xô nó ngã ra đằng sau. Cùng lúc đó thì chủ tịch-là hắn bước từ bên ngoài vào. Vì hắn mới vừa đi họp xong.
-Có chuyện gì vậy?_hắn chau mày
Do nó đang quay lưng về phía hắn nên hắn chẳng thấy gì.
"Ai nhìn giống Vân Nhi quá vậy? Mà cô ấy đến đây làm gì chứ? Chắc không phải'_hắn nghĩ
-Chủ tịch à có con nhỏ này nó đòi gặp chủ tịch. Em đã nói là không cho vì chủ tịch hiện không rảnh. Thế mà nó đánh em. CÒn hù là tại axit vào mặt em nữa_Nhỏ nhân viên đó chạy tới ôm lấy cánh tay hắn giả vờ sợ hãi
Nó lúc này đã đứng dậy.
-Cô buông ra đi. Vợ tôi dặn là không được gần gũi với bất kì cô gái nào. Cô làm vậy tôi lại thất hứa với vợ tôi mất. Tránh ra_hắn xua đuổi cô ta
Cô ta nhăn mặt, buông tay ra.
-Xem ra anh không lăng nhăng_nó quay mặt cười tươi
-Vân Nhi? Em đến đây làm gì?_hắn cười hỏi
-Không có gì_nó cười
-Giới thiệu với cô đây là vợ tương lai của tôi_hắn nói với cô nhân viên. Lúc này mặt ả ta tái xanh lại
-XIn lỗi phu nhân vì đã quá lời. Xin phu nhân tha thứ_nhỏ nhân viên
-Không có gì cô đi đi._nó
Hắn dẫn nó vào phòng chủ tịch.
-Vân Nhi. ANh có mua này cho em nè. Định tối về đưa em luôn ai ngờ em lại tới đây
Hắn móc ra một chiếc hộp đỏ rất đẹp. Bên trong là hai chiếc đồng hồ cặp.
-Anh nói này. Bất kể lúc nào em cũng phải đeo chiếc đồng hồ này. Nhất định không được tháo ra. Nghe chưa?_hắn dặn
-Bất kể luôn sao? Tắm cũng phải đeo à?
-Tất nhiên. Đồng hồ này chống nước được đấy
-Cảm ơn anh.
Hắn mỉm cười. Ở chơi với hắn tới trưa thì phải về. Hắn tối mới về. Trưa ở lại công ty giải quyết nốt số công việc còn lại. Nó muốn đi bộ mua thêm ít đồ. Bỗng chiếc xe màu đen cứ đi theo nó mà nó chẳng để ý. Ngay lúc nó đang đi trên đoạn đường vắng người thì bọn trong xe lập tức bịt miệng nó lại leo lên xe.
-Á á thả tôi ra. Các người là ai hả?_nó vùng vẫy
-Là anh nè. Đã lâu không gặp em rồi Vân Nhi.
Giọng nói quen thuộc nó lúc này mới nhìn người đó.
-Th....Thiên?_nó
-Đúng vậy. Là anh đây. Chẳng phải hai chúng ta đã hứa là cuối cùng sẽ ở bên nhau sao?_Thiên
-Buông ra. Tôi chưa bao giờ hứa với anh cả_nó
-Nào nào. Em im lặng chút đi. Anh sẽ cho em hạnh phúc hơn cái thằng Khánh Bảo mà
Thiên cười rồi ra lệnh cho đồng bọn lái xe thật nhanh phóng đi. Nó thì bị tiêm thuốc ngủ nên đã ngủ say. Trước khi đầu óc rối bời thì nó đã gọi tên hắn.
"Khánh bảo. Cứu em với"_nó nghĩ rồi ngủ đi
Bảo đã từ công ty về lâu rồi mà sao đợi mãi chẳng thấy Nhi về. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
-Haizz! Em đi đâu mà lâu thế này Vân Nhi?_Bảo lẩm bẩm
Bảo kêu người bảo vệ của nó vào nhà để hỏi. Người bảo vệ là con gái tên là Minh Hoa. Con gái vậy thôi chứ đánh võ siêu lắm. Từng được cúp vàng môn quyền anh nên hắn mới tin tưởng Minh Hoa.
-Cậu chủ kêu tôi?_Minh Hoa
-Cô có thấy Vân Nhi đâu không?_hắn nói giọng bực bội
-Dạ không. Lúc trưa em thấy Vân Nhi đến công ty của cậu chủ.
-Sao cô không đi theo?
-Dạ tại cô chủ cứ nằng nặc kêu tôi ở nhà nên tôi mới....
-Haizz! Thật là.....
Giờ Khánh Bảo mới nhớ lại cái đồng hồ hắn tặng cho nó. Trong đó có con chip định vị nơi ở của nó. Hắn chạy nhanh lên phòng lấy máy xác định vị trí con chip đó ra. Tại thời điểm đó ngay chỗ của nó.....
-Anh mau thả tôi ra_nó vùng vẫy khỏi sợi dây thừng đang trói hai tay hai chân nó lại.
Mắt nó thì bị bịch một miếng vải đen làm nó chẳng thấy gì. Cứ đạp loạn xạ. Ai ngờ đạp trúng Thiên. Cú đạp cũng không hề nhẹ. Thiên cắn răng.
-Cái con nhỏ này!_Thiên bực bội
-Bỏ ra_nó
-Đừng cố la làng. Sẽ không có ai đến cứu em đâu_thiên
Thiên gọi thêm một bọn xã hội đen canh gác bên ngoài để phòng hờ ai đến giải cứu.
-Giờ em muốn sao?
-Hừ! Anh bị điếc à? Tôi đã bảo thả tôi ra mau_nó
-Này. Nãy giờ anh đang nói chuyện đàng quàng với em đó. Em nên nhớ_Thiên ghị càm nó nâng lên
Thiên mặt nhìn rất đáng sợ, ghì chặt càm nó.
-Th...Thả ra_nó
-Nếu em muốn an toàn trở về mà không một sứt mẻ gì thì cũng có cách đấy_Thiên cười đểu
-Cách gì hả?_nó
Hiện giờ nó chỉ muốn mau chóng về với hắn mà thôi. Nó cảm thấy lạnh sống lưng với cái nơi kẻo lạnh này lắm rồi.
-Em là vợ sắp cưới của Chủ Tịch tập đoàn lớn phải không nhỉ? Chủ tịch đó tên gì ta? À là Khánh Bảo. Nếu em giúp anh cho Bảo kí vào hợp đồng này thì anh sẽ thả em_Thiên
-Chuyển tên người đứng tên công ty sang qua tên anh sao? Anh muốn có cái ghế chủ tịch_nó
-Em thông minh lắm. Và hợp đồng này hoàn thành khi có chữ kí của thằng Bảo đó. Em hiểu mà. ANh là người ham địa vị_Thiên cười
-Đó cũng là lí do anh bỏ tôi_nó nghiến răng
-Thì anh cũng muốn em trở về với anh nhưng em có chịu đâu?
-Biến đi
-Thôi nào! Em chịu giúp không?_Thiên
-Không-bao-giờ. Tôi không bao giờ phản bội tập đoàn do chính tay Bảo dựng nên. Cũng như không phản bội Bảo. Đừng đem mấy cái này mà năn nỉ tôi_nó
-Cha cha! Mạnh miệng nhỉ? Nãy giờ em không hiểu sao? Nếu em không đồng ý cũng được. Hiện giờ anh đang có thứ quan trọng của thằng đó trong tay mà_Thiên bẽ tay đi lại gần nó
-Không được lại gần tôi!_nó
-Thiên đến gần nó nâng cằm nó lên vuốt ve khuôn mặt thiên thần của nó rồi dần dần vuốt suốn cổ rồi
Xẹt......_ áo của nó bị Thiên Xé toạt
Bỗng cánh cửa sắt mở toang ra, do có người đạp cửa.
-Thằng nào dám?_Thiên tức giận quay lại thì nhận một cú đá bay ra xa
-Ai đụng vào vợ tao đều phải trả một cái giá thật đắt_Bảo lên giọng lạnh băng
-Cậu chủ. XIn cậu chủ cứ nhường việc này cho chúng tôi_Minh Hoa-vệ sĩ của nó
Hắn đi theo, có cả Minh Hoa và một trùm xã hội đen. Hắn tìm được nó nhờ có cái đồng hồ định vị mà nó đang đeo trong tay. Những tên canh gác ở ngoài cửa do tên Thiên sai đều bị đánh gục. Nằm lê láng ở bên ngoài.
-Bảo ._nó mừng rỡ và cảm thấy hổ thẹn
Hắn lại bên nó và khoác áo lên cho nó và bế nó lên đi ngang qua Thiên cho hắn thêm vài cú đá
-Sao ..sao anh biết e ở đây _nó hỏi mắt ngân ngấn nước
-Nhờ vào đồng hồ của em đấy_Bảo nhẹ nhàng nói
-Đồng hồ của em?
-Nó có cài máy định vị. Lúc đầu anh sợ em đi chơi lạc nên cài vào ai ngờ nó thật giúp ích._Hắn ôn nhu nhìn nó
-Trước khi công an tới đánh nó bầm dập cho tôi_Bảo nói với Minh Hoa
-Vâng thưa cậu chủ!
Bảo dẫn nó đi ra ngoài. Hắn thở phào nhẹ nhõm nhìn thứ quan trọng nhất đã trở về bên mình....
(Ai hóng đám cưới và đời sống sau này của nó và hắn không nè? Xem ngoại truyện cuối cùng nhé!! Love
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top