Chap 8
Đợi Park Ji Yeon thở hổn hển chạy tới hành lang thì thấy được một màn quỷ dị nhất trong đời.
Park Bo Gum khom người, cổ ngửa lên miệng mở rộng, cánh tay vây quanh hông của Kim Myung Soo, cười rất là rực rỡ. Kim Myung Soo thì đứng, tay nâng cánh tay Park Bo Gum, cũng hơi lộ ra nụ cười, nhưng bị người ta kéo, vẫn có thể nhìn ra được có chút khẩn trương.
Cảnh tượng này thấy thế nào thế nào. . . . . .
Cô không dám tìm ra từ hoặc là danh từ và động từ hình dung thích hợp.
"Hai người. . . . Đang làm gì thế?"
Kim Myung Soo nghe được âm thanh của Park Ji Yeon vội vàng đứng thẳng, ánh mắt củaPark Bo Gum một cái liền sáng, "Chị, sao lại tới đây?" Cánh tay của cậu lại tự quen thuộc khoác trên vai Kim Myung Soo, cứ như là anh em tốt, "Chị, em bảo anh Kim. . . Không đúng, bảo anh rể thu em làm đồ đệ đi, bộ quyền của anh ấy lúc nãy thật là hay, chị nói vài lời tốt cho em đi."
Park Ji Yeon không để ý tới cậu, quay đầu hỏi Kim Myung Soo, "Sao anh ở chỗ này?"
"Anh gọi điện thoại nhưng em không nghe, anh đến dưới lầu nhà em chờ, đụng phải lão doanh trưởng, ông ấy nói cho anh biết nửa đêm hôm qua em đi làm. . . ."
Park Ji Yeon vùi đầu muốn đụng vào tường, "Anh sáng sớm tìm em làm gì!"
Không đợi Kim Myung Soo nói chuyện, Park Bo Gum không vui trước, "Chị sao chị lại nói chuyện như thế, không lễ phép gì cả."
"Em cút qua kia cho chị, chị còn chưa nói tới em, tại sao hai người đánh nhau?"
"Không đúng không đúng." Park Bo Gum tới ôm bả vai của cô, nhỏ giọng nói, "Em đã nói với chị, thật lợi hại, không luyện chừng mười năm không thể nào luyện ra quyền pháp giỏi vậy."
Park Ji Yeon dĩ nhiên biết, dáng ngoài của em trai cô mặc dù rất giống gái giả trai, nhưng trong xương ngược lại thật sự là một người đàn ông, hơn nữa luôn bội phục người có công phu thật. Nhưng ở trường cảnh sát chỉ học được mấy bộ quyền cảnh thế và lúc bé ở cung thiếu niên cũng chỉ học được một chút Taekwondo, cho nên người lợi hại hơn em ấy, thật là không ít.
"Chị, van chị, nói với anh ấy đi, bảo anh ấy dạy em đi."
Park Ji Yeon liếc mắt, "Anh rể cũng gọi rồi, còn cần chị chi."
"Đừng vậy mà chị, đừng ghi thù, khẳng định không được, giúp em nói một chút."
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng, đúng trọng tâm nói cho cậu biết, "Em nói là được, giết gà mà còn phải dùng dao mổ trâu sao, đi đi."
Park Bo Gum lại đi đến cạnh Kim Myung Soo, cũng không biết nói thầm cái gì, thấy Kim Myung Soo sảng khoái gật đầu một cái, cậu lại vui mừng run run trở về, "Chuyện này, em có việc bận đi trước, để cho đối tượng của chị hộ tống chị đi, bái bai."
Cậu lại tặng chị cậu cho người ta.
Trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, cũng không có nói chuyện, nhìn nhau một lát, song song nhỏ giọng cười lên, Park Ji Yeon đánh vỡ trầm mặc, "Em trai em là một cảnh sát, hâm mộ người lợi hại hơn em ấy, em ấy luôn thế, anh đừng để ý, nếu không muốn dạy cũng không sao."
Kim Myung Soo vội vàng khoát tay, "Sao lại không muốn dạy, anh nguyện ý."
Park Ji Yeon nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt mới vừa rửa sạch trắng noãn như một đóa hoa tuyết liên.
Kim Myung Soo nghĩ, anh vĩnh viễn không quên được cái nhìn xa xa trong buổi sáng sớm này, cô đứng nghiêm ở trong ánh mặt trời vàng rực chiếu vào qua song cửa sổ, một đôi mắt cong cong, mang theo vẻ dịu dàng ẩn hiện nụ cười, anh cảm thấy xinh đẹp giống như một giấc mộng.
Bởi vì tình cảnh này quá dễ dàng khiến anh nghĩ đến hạnh phúc, nghĩ đến tình yêu, nghĩ đến tim đập thình thịch, nghĩ đến thiên trường địa cửu, nghĩ đến không thể không có cô, nghĩ đến tất cả sự mềm mại, mênh mông.
"Kim Myung Soo."
"Hả?"
"Em xong việc rồi."
"A, vậy đi thôi." Kim Myung Soo giúp cô cầm túi xách, nhỏ giọng hỏi, "Hôm nay còn đi làm không?"
"Buổi tối làm ca đêm."
"Tại sao lại ban đêm?"
"Vốn là ca ngày, đồng nghiệp có chuyện, nên đổi với em."
"Oh." Kim Myung Soo kéo tay của cô, trong tươi cười có vẻ dịu dàng, "Buổi tối anh sẽ đi với em."
Cô gật đầu một cái, cười khẽ, "Tốt."
Park Ji Yeon đối với căn nhà của chiến hữu Kim Myung Soo, có cảm giác rất quen thuộc không giải thích được, thật ra thì nơi này khác nhà cô rất nhiều, trang trí đơn giản, sàn nhà làm bằng gỗ, ít đồ điện, duy nhất giống nhau có lẽ trong phòng bếp đang tỏa mùi thơm có một bóng dáng bận rộn giống như mẹ.
Anh luôn quan tâm việc ăn của cô, chê cô ăn ít lại kiêng ăn, mặc dù không có nói rõ, nhưng hành động có thể đại biểu tất cả, lúc nãy trước khi lên lầu quanh co lòng vòng lừa gạt cô vào trong siêu thị, 'thuận tiện' mua một miếng sườn lớn.
"Yeonie, đói bụng hay không? Anh nấu cho em tô mì nhé?"
"Không cần, lúc nãy em mới ăn một quả táo."
Kim Myung Soo lại bắt đầu làm việc lu bù lên, cắt sườn thành miếng nhỏ, bỏ vào nồi nước lạnh, rồi cho hành, gừng, tỏi và các loại gia vị, đậy nắp lên, mở lửa nhỏ nhất, thu thập xong những thứ này, liền cởi tạp dề xuống đi ra phòng khách, ngồi vào bên cạnh cô, đưa cho cô một ly sữa tươi đu đủ.
"Anh mua lúc nào?"
"Lúc nãy, lúc em lựa trái cây."
Chuyện này nếu đặt ở thật lâu về sau, Park Ji Yeon sẽ không chút do dự chỉ trích anh, 'anh là đang bồi dưỡng phúc lợi ình' nhưng bây giờ cô, trong lòng rất khó không cảm động.
"Cám ơn."
Kim Myung Soo lắc đầu một cái, nhất thời nhìn vành tai đỏ tươi của cô ngây dại, trong lúc bất chợt, thân thể giống như bị lời nguyền rủa khó hiểu điều khiển, từ chỗ sâu xông ra một cơn sóng mênh mông chạy thẳng tới trái tim, ở đó run rẩy mạnh mấy cái.
Không cần phải nói, thân thể nổi biến hóa rồi.
Kim Myung Soo hơi bối rối, một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đang là lúc tráng niên hơn nữa còn là đàn ông đích thực, thấy cô gái mình yêu ở bên cạnh, sau đó nổi phản ứng, chuyện này thực sự rất bình thường, không coi là chuyện mất mặt gì.
Nhưng vào lúc này anh không thể nào tự giải phóng, nhưng duy trì tình trạng ưỡn lên lại không biết lúc nào mới có thể mềm xuống, hơn nữa anh hoảng sợ phát hiện, anh quản được hai mắt của mình lại không quản được cảm giác, không nhìn cô có thể, nhưng cũng không thể bảo người ta không hít thở, chỉ cần cô hít thở, chỉ cần anh có thể cảm thấy mùi thuộc về cô, thì em trai của anh lại càng dựng cao hơn.
Kim Myung Soo khổ sở cúi người xuống.
Park Ji Yeon cũng cảm nhận được sự mờ ám của Kim Myung Soo, thấy anh ôm bụng, chóp mũi toát ra mồ hôi lấm tấm, vẻ mặt thật là khổ sở, liền hỏi, "Kim Myung Soo, anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Kim Myung Soo hơi ngẩng đầu, thấy cô đưa tay muốn sờ đầu anh, thì vội vàng né tránh, "Anh thật sự không có việc gì."
Tay Park Ji Yeon dừng ở giữa không trung, có chút xấu hổ, trên mặt cũng có vẻ tức giận, quay đầu đi yên lặng xem ti vi. Cô vừa yên tĩnh lại, Kim Myung Soo liền lo lắng, rất sợ cô hiểu lầm mình, không phải chỉ sờ đầu thôi sao, anh thật ra rất muốn rất muốn được cô sờ, rất muốn rất muốn, nhưng lúc này quá nguy hiểm.
"Yeonie?"
"Hả?"
"đang tức giận?"
"Không có." Park Ji Yeon quay đầu lại nhìn anh một cái, thấy anh có chút bận tâm, lại có chút lấy lòng cười, một gương mặt đen, hai hàm răng trắng. Chuyện bé như hạt mè cũng có thể khiến anh lo lắng thành ra như vậy, suy nghĩ lại động tác vừa rồi của mình quả thật hơi đột nhiên, không oán được người ta phản xạ có điều kiện né tránh, không nhịn được cười một tiếng, "Xem ti vi."
Kim Myung Soo nảy ra một ý, nói, "Bộ phim này quá mức đáng giận, khiến anh tức đến đau dạ dày."
Thì ra là như vậy a, xem TV cũng có thể làm đau dạ dày, chuyện này cần tốn bao nhiêu hơi sức đây.
"Em cũng mới biết, thì ra mua nhà khó vậy, hai vợ chồng này vì mua căn nhà, ngay cả một đồng tiền cũng tính toán chi li, gay gắt, quyết liệt, sống thật mệt mỏi."
Con ngươi Kim Myung Soo vòng vo mấy vòng, bình thản nói tiếp, "Chúng ta sẽ không như vậy, nếu mà theo quân thì cấp bậc của anh có thể được chia một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, sau khi chuyển nghề cũng có phí an trí, tiền đặt cọc nhà khẳng định không thành vấn đề, số còn lại vay thế chấp cũng được, bảo em ba mẹ thêm cũng có thể."
Park Ji Yeon không yên lòng gật đầu một cái, "Ừ, em có công quỹ."
Nói xong cũng đem đầu lưỡi cho cắn, hận không được hất tay tát mình hai bàn tay.
Nhưng Kim Myung Soo vẫn nghe được, anh cơ hồ lập tức nhào tới, kích động cầm tay của cô, "Em nguyện ý kết hôn với anh ngay sao?"
Park Ji Yeon chân thành lắc đầu một cái, "Không muốn."
Kim Myung Soo lộ ra một nét mặt cực kỳ cổ quái, có thể so với gặp phải tai hoạ ngập đầu, sự vui mừng lúc nãy không còn tồn tại, khổ sở đến không muốn ngẩng đầu lên, khiến Park Ji Yeon có cảm giác áy náy vì mình đang khi dễ người ta, hơn nữa còn không chịu trách nhiệm. Nhưng nào có việc mới quen mấy ngày đã kết hôn, vậy không phải gạt cưới sao?
"Kim Myung Soo, hiện tại. . . . . . Không phải thời điểm nói vấn đề này."
"Anh biết rõ." Dù thích cỡ nào thì anh cũng hiểu không thể nào mới quen mấy ngày đã cầu hôn, lúc nãy anh cũng chỉ muốn chiếm lời qua lời nói thôi, nhưng một câu trả lời không có gợn sóng của cô, lại khiến cho anh sinh ra một loại ảo giác, là cô cũng khát vọng hai người ở chung với nhau như anh.
Có lẽ cô cũng hy vọng đi tới cuối cùng với anh, nhưng hôn nhân dù sao cũng là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, không có đạo lý mới quen mấy ngày đã giao mình ột người còn xa lạ.
Nghĩ như vậy, Kim Myung Soo từ từ bình phục tâm trạng chợt mong đợi, chợt vui mừng, chợt thất vọng lúc nãy. Cười vuốt vuốt tóc cô, ôm cô vào trong ngực.
Park Ji Yeon cương cứng một chút, không có giãy giụa.
Mùi trên người Kim Myung Soo rất đặc biệt, không khó ngửi, bị anh ôm vào trong ngực, quanh người bị một luồng hơi nóng hổi bao phủ, lại có cảm giác an toàn vì được bảo vệm ột cách kỳ diệu. Sau đó, cho dù cô nhắm mắt lại, cũng hầu như có thể tìm được Kim Myung Soo ở vị trí xa nhất trong đám đông, hương vị đặc biệt dễ chịu lại đầy nam tính trên người anh như có ma lực hấp dẫn cô, giống như bàn ủi, khắc sâu vào trong đầu, trong lòng và giác quan của cô, tản ra không đi.
Hô hấp của Kim Myung Soo từ từ nặng nề, nhiệt độ bức người.
Anh quý trọng duyên phận giữa bọn họ, càng quý trọng cô, cũng biết mình không thể có tâm tư không đứng đắn, không thể hù dọa cô, tình cảm của bọn họ cũng không thâm hậu, giống như cát mịn trong giữa ngón tay, càng muốn nắm chặt, càng dễ dàng trôi qua.
Nhưng anh không coi thường Park Ji Yeon gần trong gang tấc được, ý nghĩ muốn thân cận, muốn chạm vào cô làm sao cũng không bình ổn được, vì vậy, Kim Myung Soo bắt đầu nghĩ đến gương mặt quan tâm mặt khổ qua của Ji Chang Wook, mặt co quắp của cha vợ tương lai, nghĩ. . . . . .
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Park Ji Yeon.
Park Ji Yeon yên lặng dựa vào trong ngực của anh, cảm thấy anh càng ôm càng chặt, đột nhiên lại chợt buông cô ra, mặt đối mặt với cô.
Lúc này thái độ của Kim Myung Soo hoàn toàn có thể dùng trịnh trọng để hình dung, lại bất chấp tất cả thương lượng với cô, "Anh hôn em được không?"
Mặt của Park Ji Yeon liền đỏ lên, ý nghĩ đầu tiên chính là không được, thứ hai là. . . Cô thật ra thì, cũng rất tò mò, tò mò hôn môi rốt cuộc là cảm giác gì, cô không biết mở miệng đáp lại như thế nào.
Kim Myung Soo thấy cô như ngầm cho phép, đè nén kích động, mang theo cấp bách, lại nhỏ thận, càng đến càng gần. . . . . .
Bọn họ hôn môi.
Nhưng không có nhắm mắt lại.
Bởi vì không biết, cũng do khẩn trương.
Bờ môi của anh run rẩy, lặp lại chạm vào cái miệng nhỏ xinh xắn, mắt xếch híp lại, trong mũi quấn quanh mùi của nhau, ngọt là hương vị của cô, mặn là mồ hôi của anh.
Mỗi khi môi Kim Myung Soo chạm vào một lần, suy nghĩ của Park Ji Yeon lại bay đi một phần, trái tim theo số lần chạm vào mà đập mạnh, mí mắt bắt đầu không tự chủ khép hờ, cho đến khi đôi môi không còn xa cách nữa, dán vào nhau thật lâu.
Sau đó, bọn họ từ từ nếm thử, gắn bó như môi với răng.
KimMyungSookhiếnPark Ji Yeon biết cái gì gọi là hôn sâu, khác với mấy nụ hôn khác ở chỗ, đầu lưỡi đưa vào.
Cô rõ ràng cảm nhận được sự vấp váp của anh, bọn họ đều không biết, cho nên tìm hoài cũng không được góc độ tốt. Kim Myung Soo ôm lấy mặt của cô, trong đầu nghĩ tới kinh nghiệm khi xem phim, đưa ra đầu lưỡi liếm môi của cô từng chút, môi trên, môi dưới, khóe môi còn có. . . . lúm đồng tiền.
Không gặp phải cự tuyệt, cô mặc dù khẩn trương, nhưng thân thể lại mềm nhũn dán chặt ở trong ngực anh, không có chủ động, lại lộ ra vẻ mặt mong đợi và hiếu kỳ. Điều này nói rõ, cô cũng giống anh, đều là lần đầu tiên.
Kim Myung Soo mở cờ trong bụng, đè nén tâm trạng như lửa đốt, đầu lưỡi dò vào khoang miệng cô từng chút. Lực xung kích mà nụ hôn mang đến cho anh đáng kinh ngạc hơn cô nhiều, Kim Myung Soo cơ hồ trầm mê ở trong đó, xúc giác mềm ngọt thân mật không khoảng cách khiến cho anh hôn càng ngày càng sâu, đầu lưỡi liếm qua hàm răng của cô, đụng đến cái lưỡi dinh dính của cô thì trái tim vô cùng cuồng loạn.
Lý trí hình như bị cháy hết rồi, cuồng dã đến mức chỉ dùng sức mút và khuấy động không theo phương pháp gì, bốn phía vang lên tiếng vang thấm ướt mập mờ và tiếng hầu kết của anh lên xuống, anh không cần cô có thể đuổi theo tiết tấu của mình, chỉ cần cô không cự tuyệt là được.
Vậy mà khiến anh vui mừng là cô không chỉ tiếp nhận sự nhiệt tình của anh, lưỡi của cô cũng bắt đầu ngọa nguậy thật nhẹ, khi anh biến đổi góc độ hôn thì hoàn toàn phối hợp, học động tác của anh, đầu lưỡi đánh vòng dây dưa với anh.
Park Ji Yeon kết thúc nụ hôn này trước nhưng khi Kim Myung Soo nhìn thấy cô hít thở từng ngụm, sắc môi đỏ tươi, cặp mắt đầy nước nũng nịu nhìn anh, thì anh lập tức phủ môi lên tiếp. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top