Chap 7
Park Ji Yeon bớt thời giờ hồi báo tình huống tiến triển với Kim Myung Soo, nói anh nấu cơm ăn ngon, người cũng vô cùng tốt. Bởi vì cô không có kiêng ăn ở trước mặt Kim Myung Soo, ăn sạch há cảo thịt heo, Park lão gia còn xưa nay chưa thấy biểu dương cô mấy câu, hơn nữa bày tỏ có thể dẫn người trở lại trước khi ngày nghỉ của Kim Myung Soo kết thúc, Park Ji Yeon còn chưa nuốt xuống cục thịt bò, sợ đến thiếu chút nữa nghẹn lại.
Dĩ nhiên, Park Bo Gum cũng phát biểu ý kiến, không gì khác công kích, chê bai, Park Ji Yeon nói không lại cậu, trực tiếp bấu người, hai đầu ngón tay véo xuống một vòng nhỏ trên cánh tay Park Bo Gum, "Có cái miệng chỉ biết chê bai người ta, trước mặt chị mà dám chê đối tượng của chị, muốn bị bấu có phải không?"
Park Bo Gum sớm đã chắc chắn bị bấu rồi, bình tĩnh nói, "Mẹ, thấy không, đây gọi là con gái hướng ra ngoài."
Park phu nhân cũng nghe một lúc lâu, nghe trong giọng điệu của con gái sớm đã không còn vẻ gượng ép ban đầu, ngược lại rất hưng phấn, cũng hơi an tâm lại, gõ khay một cái, "Được rồi, hai con mau ăn cơm đi, ăn cũng ngăn không được miệng."
Ăn xong cơm tối, Park Ji Yeon và Park phu nhân ở phòng bếp rửa chén, hai mẹ con nhỏ giọng nói chuyện.
Park phu nhân: "Yeonie, đừng nghe ba con nói càn, này Kim Myung Soo có tốt hơn cũng phải để ý kỹ, đừng gấp gáp dẫn về nhà."
Park Ji Yeon: "Mẹ, mẹ không thích Kim Myung Soo sao?"
Park phu nhân: "Chưa nói tới có thích hay không, chỉ là người thi ân không cầu báo, bản chất không xấu tới đâu, người tốt mạnh hơn tất cả, có hiểu hay không?"
Park Ji Yeon gật đầu một cái, trước kia cô cũng cảm thấy Kim Myung Soo là người thi ân không cầu báo, thậm chí cảm thấy ngày xem mắt anh nói quên việc đã cứu Park lão gia cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi. Nhưng tiếp xúc mấy ngày có chút hiểu rõ anh rồi mới phát hiện, năm chữ này quả thật không thích hợp với Kim Myung Soo, anh không phải thi ân không cầu báo, anh thật là căn bản không nhớ chuyện này. Phải hình dung anh như thế nào đây? Bệnh hay quên? Rộng lượng? Hoặc giả là. . . . cả hai?
Trước lúc ngủ, Park Ji Yeon giúp Park Bo Gum bóp bóp véo véo chậu cây xương rồng cậu nuôi, không cẩn thận làm trày tay của mình, lấy được hai chữ thật lòng mà Park Bo Gum đưa tặng —— đáng đời. Cô uất uất ức ức oán trách với Kim Myung Soo ở trong điện thoại, "Em trai của em luôn ăn hiếp em."
"À? Vậy làm sao? Anh cũng không thể đi đánh cậu ta."
"Anh dám, đó là em trai của em."
"Thì đó!"
Hai người này kể từ sau khi ăn mì sốt tương, căn bản coi như là mở máy hát ra rồi, trước kia Kim Myung Soo thích tán gẫu, nhưng người thích nghe anh tán gẫu lại không nhiều lắm, hiện tại không giống, Park Ji Yeon hí đôi mắt như trăng rằm, phối hợp lúc anh nói đến chuyện vui liền cười ha ha không ngừng, khiến tâm trạng tốt của Kim Myung Soo bành trướng đến một độ cao chưa từng có.
Anh kể với cô chuyện lý thú trong bộ đội:
Ai đó ngủ cắn răng ngáy ngủ;
Ai đó ăn cơm ăn hết chao. . . . . .
Kim Myung Soo đã sớm quên mấy quy định cứng nhắc giả bộ chững chạc, bớt nói mà Ji Chang Wook dạy anh rồi, liên tục tán dóc nói khoác, khiến Park Ji Yeon nghe đến ngủ, anh nghe đến kia bên không có động tĩnh, lúc này mới chảy mồ hôi lạnh nhớ tới mình không có chú ý đến hình ảnh.
Park Ji Yeon ngủ một giấc, đang mơ mộng đẹp, lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô nhìn số, là số điện thoại của chị Choi ở đơn vị, vội vàng nhận, "A lô?"
"Ji Yeon à, bên này đột nhiên vào có vài bệnh nhân tới, có chút không chống được, em xem có tiện tới đây không?"
Có thể không tiện sao.
Để điện thoại xuống, vội vàng thu thập xong đi đến phòng của Park Bo Gum, trực tiếp kéo cậu ra từ trong chăn. Bị quấy rầy nên cậu tức giận, "Hơn nửa đêm chị có thể ngừng nghỉ một lát không?"
"Em trai, mau đưa chị đi làm, bây giờ chị làm ca đêm."
"Không đưa."
"Em dám."
Park Bo Gum chỉ mặc một cái quần nhỏ, nghe cô nói chuyện dụi dụi con mắt xếp chân ngồi dậy, "Không phải chị có đối tượng sao, chị tìm anh ấy đi, tìm em làm gì?"
Lời nói u oán này, là vì có người giành chị với cậu, nên đứa nhỏ này kỳ cục lên.
"Em đã bao lớn?"
"Em bao nhiêu thì chị cũng bấu em thôi, một chút mặt mũi cũng không chừa."
"Có phải là em trai chị không? Phải thì mặc cho chị ăn hiếp."
Park Bo Gum híp mắt nhìn cô một lát, lại nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi cậu nói, "Em phải thuyết minh rõ với chị, cái trứng thụ tinh có chứa chị được hình thành sau cái của em, vì vậy chị mới đè trước mặt em, cho nên chị mới sinh ra trước."
Park Ji Yeon nháy mắt mấy cái, "Sau đó thì sao?"
Park Bo Gum nuốt nước miếng một cái, "Về mặt y học mà nói, em hình thành trước thì dĩ nhiên em là anh, còn chị là em."
ChịgáiPark bèn đùa bỡn vô lại, "Anh trai."
Em traiPark: ". . . . . ."
ChịgáiPark: "Xem đi, chị gọi rồi nhưng em không dám trả lời, cứ ở đó mà nói dóc, mau dậy chở chị đi làm."
Park Bo Gum suy nghĩ sáng mai chị còn phải giày vò cậu tới đón, cho nên sau khi đưa Park Ji Yeon tới liền tùy tiện tìm căn phòng bệnh, lấy đồ của cô trải lên giường xong liền nằm xuống ngủ, mặc dù không thoải mái mấy, nhưng dầu gì cũng tốt hơn phải chạy tới chạy lui.
Một giấc này ngủ thẳng tới trời sáng, cả người đau nhức khó nhịn, miệng cũng khát muốn chết, Park Ji Yeon không có lương tâm cả miếng nước cũng không giúp cậu chuẩn bị.
Đây không phải là lần đầu tiên Park Bo Gum nghỉ ngơi ở chỗ này, mặc dù thân thể cậu cũng khỏe, ăn cơm cũng ngon, tiêu chuẩn cách xa vạn dặm với bệnh nhân, nhưng không chịu nổi có một người chị làm khổ anh. Sau khi tỉnh lại, Park Bo Gum liền đi thẳng đến phòng ăn ăn cơm.
Uống cháo, ăn bánh bao, còn tán gẫu chốc lát với cụ ông bán cơm, mua thêm hộp sữa tươi, vừa uống vừa đi trở về, mang phần cho chị anh.
Khu nội trú, cửa chính, thang máy, Park Bo Gum đi lên khoa nhi lầu bốn, bước chân không nhanh không chậm, dáng đi cà lơ phất phơ.
Đi qua cua quẹo, Park Bo Gum liền thấy một người xa lạ, chợt mở to mắt, lại chợt nhảy lên quay về phía sau.
Lúc nãy là người mặc đồ xanh, hơn nữa mặt cũng tối đen, dáng ngoài đặc biệt phù hợp, nói vậy, người này có thể là anh rể tương lai xui xẻo rồi.
Nhìn gương mặt nhạt nhẽo giống nước lọc, trong lòng Park Bo Gum có chút không vui, dáng ngoài đã không xứng với chị cậu. Nhìn lại cái tư thế ngồi kia, được rồi, đúng là sáng sớm không có ai, nhưng kiểu ngồi lệch bảy nghiêng tám này, nhìn tư thế đã thấy gương mặt thành thật nhưng cả người không thành thật rồi..
Dĩ nhiên tất cả đều không phải là vấn đề, khiến Park Bo Gum hưng phấn như cắn thuốc lắc là cơ thể và màu da của anh.
Sinh đôi dị trứng dáng ngoài không giống, nhưng Park Ji Yeon và Park Bo Gum – đôi long phượng thai này lại như từ một mô hình khắc ra.
Lúc em traiPark học trường cảnh sát, có lúc chị gáiPark sẽ đi gặp cậu, đại đa số người biết em traiPark liền nhìn ra đây là một đôi chị em. Khi đó Park Bo Gum còn cười nhạo Park Ji Yeon, nói, chị của em có dáng thật đàn ông, bọn họ đều nói chị là Park Bo Gum phiên bản nữ.
Sau đó em trai Park đến viện y học bị bạn học của chị gái Park thấy được, Park Ji Yeon rốt cuộc tìm được lời chê bai cậu, đó không phải là dáng vẻ của chị đàn ông, mà là dáng vẻ của em đàn bà, họ đều nói em là Park Ji Yeon phiên bản nam.
Trên thực tế, kết luận của Park Ji Yeon là đúng.
Dáng ngoài của Park Bo Gum là một mặt trắng nhỏ chánh tông, vóc dáng cũng cao lớn nhưng không cường tráng, cậu phiền nhất là gương mặt phơi mãi không đen của mình, vì vậy vừa nhìn thấy cả người đầy cơ bắp và làn da đen của Kim Myung Soo mà Park Ji Yeon không thích, thì trong mắt của cậu quả thật chỉ có thể dùng ba từ để diễn tả: hâm mộ, ghen tỵ và thấy thèm.
Cho nên dù là tư thế ngồi của Kim Myung Soo không hợp, nhưng cả người Park Bo Gum vẫn tràn đầy đấu chí.
Cậu sửa sang lại y phục, thật vui mừng nhìn mấy lần, thật vui mừng đi tới, hơn nữa lung lay mấy vòng ở trước mặt người ta, kết quả, người ta lại không nhìn cậu cái nào.
Park Bo Gum ra vẻ không thú vị, không tiếng động ngồi ở trên ghế dựa, nghĩ xong lời kịch làm quen, liền vỗ vỗ bả vai người ta, "Anh lính, mượn hộp quẹt."
Kim Myung Soo quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền một cái, anh liền nhốn nháo, cô vợ nhỏ mũm mĩm tương lai của anh, sao đảo mắt liền thay đổi thành nam rồi. Sau khi rà soát thật nhanh các thành viên gia đình cô, lại hơi an tâm, anh đã sớm biết Park Ji Yeon có một em trai sanh đôi, 99% chính là vị trước mắt này.
Kim Myung Soo châm điếu thuốc cho cậu, làm bộ tự nhiên hỏi, "Đến thăm bệnh nhân à?"
"Tới tìm chị tôi, chị ấy làm ở đây, anh thì sao?"
"Chờ bạn gái tôi."
Hai người đều yên lặng xác nhận xong ở trong lòng, rồi liếc mắt nhìn, song song chột dạ hất mặt, trong lòng đều hò hét, cũng giả bộ bình tĩnh muốn thử dò xét, Kim lừa dối đụng phải Park lừa dối, lừa dối đến cùng nơi rồi.
Park Ji Yeon thu thập xong bàn điều khiển chuẩn bị tan ca, đang muốn đi, thì Ahn Hani tiến vào, vừa vào cửa liền theo thường lệ nhéo mũ y tá của cô một cái.
"Hí." Lại quên cởi mũ y tá, tóc bị nắm rụng mấy sợi: "Muốn chết à, cứ nắm cái mũ của chị làm gì, tóc cũng rụng."
Ahn Hani lại lộ vẻ mặt cợt nhã, "Chị, tháng sau tiền lương. . . ."
"Dừng lại." Park Ji Yeon nâng nâng tay, làm thủ thế tạm ngừng, "Chị cho em biết, không có cửa đâu, tháng này chị lãnh tiền từ chỗ Park Bo Gum đấy."
Ahn Hani tiếp cười, "Em là nói em, tháng sau lãnh lương sẽ mời đi mỹ dung."
Lần này cô không lên tiếng, vậy cũng không sai. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô lại nghiêm mặt xuống, hỏi Ahn Hani, "Em có phải cãi nhau với Kim Junsu không? Mấy ngày trước gặp anh ta ở tiệm ăn nhanh , vừa gặp anh ta liền trợn mắt nhìn chị, chị nói với anh ta em tức giận, sao lại trừng chị, em nói cho anh ta biết, nếu còn trừng chị, cẩn thận chị chia cách hai người."
Ahn Hani lập tức ủ rũ, "Anh ấy chính là thế, chị đừng so đo với anh ấy."
"Ai? Lời này em nói không sai, tại sao chị phải bị anh ta trừng? Chị dầu chị cũng là chị họ mà, không cần anh ta nịnh nọt, cho sắc mặt tốt cũng được rồi, có chuyện cầu chị liền mặt mày hớn hở, nếu không phải anh ta có thân phận bạn học kiêm em rể, chị thật muốn vặn anh ta mấy phát."
"Lúc này anh ấy không quan trọng, hai vị nhà chị ở ngoài sắp đánh nhau rồi."
Park Ji Yeon bĩu môi, rồi chậm chậm xoay đầu trở lại, "Em nói cái gì?"
"Em nói cái gì?" Ahn Hani chậm rãi mở miệng, "Gumie nhà chị đánh nhau với một người mặc quân trang ở hành lang."
Park Ji Yeon ' vụt ' không thấy bóng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top