Chap 27

Ngày lên đường, buổi sáng trời còn chưa sáng Park Ji Yeon đã rời giường, bên người ôm cái túi nhỏ đựng mấy bộ y phục, còn lại thật là không mang đến.

Park Bo Gum muốn đưa cô ra trạm xe, nhưng bị cô cự tuyệt, đây cũng không phải là tác phong bình thường, Park Ji Yeon không được tự nhiên cúi đầu trong ánh nhìn chăm chú của em trai.

Rõ ràng có tật giật mình.

Ahn Hani và Kim Junsu đã đợi ở trạm xe lửa, Park Ji Yeon nhìn thấy người liền cằn nhằn bảo giao ra 1000 đồng, bị Ahn Hani kêu một câu 'see you' rồi đá lên xe lửa.

. . . . . . . . . . . .

Ngồi xe sáu tiếng, cách núi cách sông, lòng của hai người phải dựa vào chặt hơn mới có thể bởi vì sắp gặp mặt mà tâm thần thấp thỏm, cho dù là vội vã cũng vượt qua núi sông để đến. Park Ji Yeon cảm thấy cự ly quá gần, việc mình làm cho Kim Myung Soo thật sự quá tầm thường.

Nhưng, cuối cùng có thể gặp mặt.

Bây giờ Park Ji Yeon, ngồi bên cửa xe suy ngẫm, gò má trơn bóng, toàn thân tản ra hơi thở hạnh phúc, khóe miệng khẽ nâng lên, một mình đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nhìn như thế nào cũng giống một loại phong cảnh, chàng trai ngồi ở đối diện vẫn đỏ mặt len lén quan sát cô.

Cô nghĩ tới tất cả về Kim Myung Soo liền thật tâm mỉm cười, giống như trong lòng ẩn dấu bí mật không có ai dòm ngó, bí mật này chỉ thuộc về bọn họ với nhau.

' Với nhau ' tách đi ra là ' đó ', ' này ', một đã qua một hiện tại, mà hợp lại cùng nhau cũng là một từ rất triền miên, dinh dính, tận xương, lâu dài. . . . . .

Park Ji Yeon may mắn giữa bọn họ có quan hệ thân mật, cô vì thế có thể tận tình nhớ lại trong lúc cách biệt lâu dài. Đợi xe lửa chạy chầm chậm vào trạm, khi bóng dáng người kia xuất hiện trên đài thì cô càng thêm có cảm giác e sợ và mong đợi to lớn.

Thân hình cao to của Kim Myung Soo tùy ý nghiêng nghiêng, trên tay cũng không nhàn rỗi, cầm điếu thuốc đưa vào trong miệng từng lần, áo da gọn gàng hợp với kính mát lớn, giày Nike màu đen thoải mái, ăn mặc rất có phong cách phương Tây, nhưng bị kiểu đứng nghiêng qua nghiêng lại của anh đảo lộn, phong cách tây hoàn toàn biến thành vô lại, y phục đẹp đẽ bị anh mặc dô cũng như bị lam hại.

Ánh mắt của Park Ji Yeon tỏa sáng, một khắc cũng không rời khỏi người anh. Cô cảm thấy Kim Myung Soo rất đẹp trai, nhìn thế nào cũng thích, kích động gõ cửa sổ, đáng tiếc Kim Myung Soo không thể nào nghe được. Lúc này chàng trai bên cạnh nhìn cô nãy giờ chủ động tới đây giúp cô kéo cửa sổ xe ra, Park Ji Yeon quay đầu lại nói tiếng cám ơn, mới vừa nâng lên cánh tay muốn phất tay, nhưng suy nghĩ một chút, lại ngại ngùng nên để xuống, đè nén nụ cười trên mặt, nhàn nhạt lại không mất hưng phấn hô một tiếng, "Kim Myung Soo."

Tốc độ xe đã rất chậm rồi, Kim Myung Soo cùng đi theo, vui mừng không biết như thế nào cho phải, kéo tay ra Park Ji Yeon đặt ở khóe miệng hôn, giống như lúc cô đưa anh trở về quân khu, lần này, anh nghênh đón bảo bối của anh.

"Vợ có mệt hay không?"

Park Ji Yeon hé miệng cười lắc đầu, ngón tay mơn trớn cằm anh, râu đâm vào lòng bàn tay nhột nhột, "Em qua bên kia chờ, anh lấy hành lý lập tức xuống xe."

Vừa xuống xe Kim Myung Soo liền kéo cô đến trong góc tỉ mỉ quan sát, bốn bàn tay nắm chặt thân mật cọ xát. Kim Myung Soo lệch ra phía dưới muốn hôn cô, lại bị né tránh, nhìn bốn phía một vòng, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, song song đỏ mặt cười lên.

Kim Myung Soo làm bộ ho một tiếng, bàn tay giữ chặt tay nhỏ, hăng hái vô cùng, "Anh dẫn em đến khách sạn nghỉ ngơi."

"Hở? Em không mệt nha."

Kim Myung Soo xoa xoa tay Park Ji Yeon, giọng điệu hơi nũng nịu nói nhỏ, "Yeonie, anh. . . . Anh rất nhớ em, anh muốn trước. . . . Có được hay không."

Park Ji Yeon đập anh hai quyền, đối với Kim Myung Soo mà nói còn không đau bằng bấu anh.

"Vậy đi ăn trước đi, đi ăn sủi cảo."

. . . . . . . . . . . .

Kim Myung Soo tìm một quán sủi cảo thật sạch sẽ, kéo ra cái ghế trực tiếp ngồi song song với Park Ji Yeon, con ngươi sáng trong, hai hàm răng trắng, nhìn cô cười hì hì.

Càng ngày càng vô lại rồi.

Park Ji Yeon véo cánh tay của anh, nhưng cố hết sức cũng không véo nổi, bèn dùng bàn tay ra sức nắn, dùng phương thức đặc biệt của mình để làm nũng.

Kim Myung Soo hưởng thụ, Kim Myung Soo đặc biệt hưởng thụ, vợ làm nũng với mình, hiện tại đừng nói bấu anh vài cái, dù là đạp anh mấy đá, anh cũng có thể vui vẻ tiếp cận lại.

"Yeonie, ăn sủi cảo nhân gì?"

"Ừ. . . . . . Rau hẹ? Anh ăn được không?"

"Được, anh không kén ăn, thêm mấy loại đi."

Vai dán vai, đầu đụng đầu, gọi xong đồ ăn liền dựa vào nhau trò chuyện, thỉnh thoảng còn náo loạn chút, đa số là Park Ji Yeon bấu người, Kim Myung Soo làm bộ tránh né trêu chọc cô vui vẻ, hai người trẻ tuổi này nhìn thế nào cũng đẹp đôi, để cha mẹ hai bên nhìn thấy, trên mặt nhất định lộ ra nụ cười.

Kim Myung Soo hơi cứng nhắc, nhưng cũng bị này không khí ngọt ngào lây, lúc ăn cơm, thấy chung quanh không người nào chú ý, gắp một món ăn bỏ vào trong miệng Park Ji Yeon, mặc dù cô không thích lỗ tai heo lắm, nhưng vẫn vui vẻ ăn.

Park Ji Yeon thật sự là đói rồi, hơn nữa mùi vị sủi cảo không tệ, liền chăm chú ăn, không bao lâu chóp mũi cũng đổ mồ hôi. Kim Myung Soo nhìn liền vui mừng, vợ ăn cái gì cho tới bây giờ đều từ từ nhấm nháp, thời điểm ăn vội vậy cũng không nhiều, nên anh cũng không ăn, dừng lại nhìn Park Ji Yeon ăn, một lát giúp cô lau mồ hôi, một lát đưa nước cho cô.

"Anh không ăn cái gì nhìn em làm chi!"

"Nhớ em, xem thật kỹ một chút."

Gương mặt Park Ji Yeon phấn hồng phấn hồng rồi, dùng khăn giấy vỗ nhè nhẹ Kim Myung Soo, "Mau ăn, không cho phép nhìn em."

"Vậy để anh nắm tay em được không?"

Chuyện này nếu đổi thành người khác liền khó khăn, nhưng Park Ji Yeon là một người thuận tay trái, tay phải trống ra vừa lúc bị tay trái của Kim Myung Soo nắm, cũng không ảnh hưởng việc cầm đũa.

"Lúc này có thể ăn thật ngon rồi."

Kim Myung Soo hài lòng, một hớp liền ăn vào hai cái sủi cảo, còn đưa tép tỏi đã lột cho Park Ji Yeon.

"Em không ăn."

"Tại sao vậy?" Kim Myung Soo nói, "Ăn sủi cảo nào có không ăn tỏi ."

"Dù sao thì em không ăn, anh cũng không được ăn."

Không ăn thì không ăn đi, dù sao cô lớn nhất, có ăn hay không đều do cô nói.

Park Ji Yeon ăn hơn phân nửa dĩa sủi cảo, sau khi ăn xong che bụng nói bị tức khó chịu, Kim Myung Soo giúp cô xoa nhẹ một lát, trả hóa đơn xong liền ra quán sủi cảo.

Cơm cũng ăn xong rồi, lúc này dù sao cũng nên đi nghỉ ngơi. Kim Myung Soo nghĩ vợ khẳng định mệt mỏi, muốn cô mau đi nghỉ, nhưng Park Ji Yeon lại yêu cậu đi dạo một lát.

"Vợ em đi nhiều như vậy, chân chưa sưng sao?"

Park Ji Yeon vẫn rất ngốc rất ngây thơ, "Không có, đâu có đi bao nhiêu."

"Nghe lời nha vợ, buổi tối lại dẫn em ra ngoài dạo."

"Ai nha anh đừng gọi vợ, để cho người ta nghe được thật mất mặt."

Kim Myung Soo không thuận theo rồi, "Còn không cho anh gọi đỡ thèm à!"

Park Ji Yeon nhìn nét mặt mỉm cười mang vẻ trẻ con của anh, ôm lấy cánh tay của anh, nhón chân, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên mặt anh.

"Bây giờ dẫn em đi dạo một lát đi, được không?"

Mỹ nhân kế cũng làm rồi, sao mà không được?

Thật ra thì huyện thành nhỏ nào có gì để đi dạo, Park Ji Yeon cũng chỉ muốn kéo dài thời gian thôi. Cô nhớ Kim Myung Soo, nhưng so với việc trao đổi cả người như anh muốn, thì Park Ji Yeon chỉ muốn trao đổi tâm linh thôi, hết cách rồi, lần trước đã bị anh dọa cho sợ.

Mặc kệ Kim Myung Soo gấp cỡ nào, Park Ji Yeon vẫn dường như hào hứng bừng bừng nhìn khắp nơi, cả trước cửa bách hóa cho ném bao cát lãnh giải thưởng cô cũng muốn tiến lên thử một lần.

Thử xong rồi, không nghi ngờ chút nào, bị thua.

"Myung Soo, anh nhất định được, anh tới thử một chút."

Kim Myung Soo liền ngẩng đầu liếc một cái, cầm bao cát lên tùy tiện ném một cái, ' ầm ' một con cún con làm bằng đất bị ném trúng.

"Oa, Myung Soo anh rất lợi hại, một lần nữa."

Kim Myung Soo băn khoăn nhìn bao cát trên tay, tròng mắt xoay động, "Nghĩ muốn cái gì anh liền đập cái đó cho em, sau đó chúng ta đi về nghỉ có được hay không? Em mệt mỏi anh thật đau lòng đó."

Park Ji Yeon lắc đầu giống trống bỏi, "Không, em muốn cái gì anh phải đập cho em cái đó, sau đó cũng không về khách sạn nghỉ ngơi."

Gương mặt Kim Myung Soo lập tức khổ sở.

Park Ji Yeon nhìn anh như vậy thật sự không nhịn được buồn cười, ôm cánh tay của anh nhẹ nhàng lắc, "Chớ mất hứng nha, cười một cái chứ sao."

Kim Myung Soo không cười.

"Cười một cái, có được hay không?"

Cô vừa làm nũng, Kim Myung Soo liền hết dỗi, giật giật khóe miệng. . . . . .

"Oa, ông xã rất đẹp trai." Park Ji Yeon khoa trương gọi, tiếng ông xã này thật hay, anh bỗng chốc bị chọc vui, sờ sờ đầu của cô, "Muốn cái gì cứ nói với ông xã."

"Cái đó cái đó, Spongebob Squarepant mặc bikini. . . ."

. . . . . . . . . . . .

Park Ji Yeon ôm Spongebob Squarepant, trong tay Kim Myung Soo còn ôm nhiều món, đều là phần thưởng lúc nãy đập trúng, nhân viên khuyến mãi bị sợ đến sắp dẹp quán rồi, hai người này mới dừng tay.

"Myung Soo, hay là hai ta cũng mở một tiệm, bán hết mấy món này, mang theo không tiện."

"Không tiện mà em còn chơi vui vẻ như vậy." Kim Myung Soo nhận lấy vật trong tay cô, chỉ cầm bằng một tay, cánh tay kia ôm bả vai của cô, "Còn muốn đi chỗ nào?"

Park Ji Yeon biết nghe lời lắc đầu một cái, "Không đi nữa, mang theo nhiều đồ như vậy thật sự không tiện."

Đôi mắt Kim Myung Soo bỗng chốc sáng lên, "Được, chúng ta trở về khách sạn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: