Chap 17
Ahn Hyo Jin cố ý nấu thêm hai nồi cơm, còn làm thêm một ít trái cây trộn ấy người trẻ tuổi.
Park Ji Yeon ăn đến mặt mày hớn hở, "Dì nhỏ, cháu thích nhất là trái cây trộn dì làm, nhưng mà dì cứ ở mãi trong núi không chịu về thành phố, ông bà ngoài hay nhắc dì lắm."
Mặt Ahn Hyo Jin tràn đầy thương yêu, trước khi cô kết hôn luôn giúp Park phu nhân trông nom cô bé Park Ji Yeon và bé trai bướng bỉnh Park Bo Gum, thương bọn họ giống như thương con ruột của mình.
"Thích ăn thì ăn nhiều chút, bây giờ quen với Kim Myung Soo rồi, có thể thuận tiện tới thăm cậu ấy, lần sau tới nhớ ngồi xe lửa, cháu rất dễ say xe."
Park Ji Yeon cười hì hì, ngượng ngùng, chính là thuận tiện ngó ngó chứ sao.
Hai dì cháu trong phòng nhỏ giọng tán gẫu, ba người đàn ông trong phòng khách đã ăn no rồi.
Đoàn trưởng Lee là một người thẳng thắn, ở nhà trên căn bản không có vẻ kiêu ngạo gì, nhanh chóng làm mấy chén cơm, lau miệng xong dặn dò hơn hai người ăn thêm chút, mình đi trở về phòng ngủ.
Sau đó, chiến tranh giữa anh họ và em rể kéo lên màn mở đầu rồi.
Kim Myung Soo gắp thịt gà, Ahn Jong Suk thấy, chiếc đũa chuyển một cái cũng kẹp lại, dùng sức đoạt lại để trong miệng, ăn.
Kim Myung Soo sửng sốt, anh thử lại, gắp miếng cá rán, Ahn Jong Suk nhìn cũng chưa từng nhìn lại đoạt lấy ăn.
Người này, đủ ngây thơ.
Kim Myung Soo nheo mắt lại bắt đầu cười xấu xa, nhanh chóng gắp một thứ gì đó trong dịa nhỏ, Ahn Jong Suk động tác nhanh hơn, ' vèo ' giành kẹp lấy bỏ vào trong miệng rồi, sau đó ho mãnh liệti.
"Mẹ nó, Kim Myung Soo, cậu biết rõ tôi không ăn chao, cố ý có phải không?"
"Không cố ý chẳng phải phụ lòng anh à." Kim Myung Soo để đũa xuống, vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, "Ai không, tôi nói anh đang uốn éo gì chứ? Tôi và Ji Yeon rất tốt, anh kiếm chuyện à?"
Ahn Jong Suk vỗ bàn, "Tôi kiếm chuyện đó, thì sao? Cậu và Ji Yeon không thích hợp, tôi khẳng định. . . . . ."
"Không có chuyện gì anh cứ than thở, oán trách gì chứ?"
"Tôi X con mẹ nó !@#$%$@, con mẹ nó cậu tìm đạp có phải không?"
"Ai, anh thích than thì than đi, tôi và Ji Yeon vui vẻ cho anh tức chơi." Kim Myung Soo duỗi eo một cái, miễn cưỡng dựa vào ghế, "Dù sao nửa năm sau tôi cũng cưới cô ấy về."
Nếu anh nghiêm túc chơi xỏ lá, thì căn bản không có đối thủ, chọc Ahn Jong Suk trực tiếp tức giơ chân, "Tôi nhổ vào, dựa vào cậu, cũng xứng với em gái tôi hả? Ji Yeon ngốc không thấy rõ diện mạo thật của cậu, hôm nay tôi không thể không lựa xương kỹ trong trứng gà, để cho cô em ấy xem rốt cuộc đức tính của cậu thế nào."
"Lựa xương trong trứng gà? Tôi thấy anh là chỉ trích trong xương tủy, Ji Yeon không chê tôi, anh nhúng tay làm gì. . . . . Ai không, tôi rốt cuộc chọc anh chỗ nào, không phải chỉ mượn nhà của anh xem mắt, vừa đúng đó là em họ anh thôi sao, tôi nói cho anh biết, Ji Yeon tôi chắc chắn cưới, hành lang mát mẻ có phải không?"
Ahn Jong Suk không rõ chân tướng rồi.
"Hành lang cho anh ở."
Ahn Jong Suk nhất thời nổi giận.
"Cậu giỏi lắm Kim Myung Soo, cậu rất giỏi cậu xem phim chéo, cậu rất giỏi cậu tự sướng. . . ."
"Cứ như anh chưa trải qua."
"Tôi trải qua rồi thì sao? Ai, tôi không phải ý này, cũng không phải do chuyện này, nhưng hai người thật không thích hợp." Ahn Jong Suk suy nghĩ một chút, đột nhiên rất trịnh trọng, nói, "Ji Yeon ăn sung mặc sướng, còn cậu, là một người tùy ý, tương lai hai người sống chung được không?"
Kim Myung Soo xem thường, "Mạnh mẽ không tốt à."
Ahn Jong Suk hự nửa ngày, Em họ tôi quá. . . . Đơn giản, cậu không phải hiểu rõ nó, một khi nó nhận đúng một người, bảo đảm sẽ dốc hết lòng dạ, nếu như tương lai hai người có mâu thuẫn muốn chia tay, lòng cậu rộng nói quên là quên rồi, nó không được, cậu biết không, nó không được, khẳng định không buông ra, cậu nói xem tôi biết là hố lửa còn để cho nó nhảy vào sao?"
Kim Myung Soo sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, anh đang nghe Ahn Jong Suk lời nói.
Lòng anh rộng? Rộng sao?
Là rất rộng, rộng như nhìn thấu sinh ly tử biệt, nhưng cũng rất nhỏ, nhỏ như. . . Hình như chỉ chứa được mình cô ấy.
"Ahn Jong Suk, chúng ta quan nhau đã bao nhiêu năm?"
"Tới cuối năm thì mười năm rồi."
"Ừ, mười năm." Kim Myung Soo gật đầu một cái, "Mặc dù ở giữa có bảy năm gần như không gặp mặt, nhưng anh cảm thấy tôi là loại người đào hoa sao?"
Ahn Jong Suk khinh thường, "Cậu là không có cơ hội."
Kim Myung Soo không nhịn được, "Mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi chấm đúng Park Ji Yeon rồi."
"Tôi không nói cậu đào hoa, mấu chốt là. . . . . ."
"Mấu chốt là Ji Yeon còn ngốc hơn tôi phải không?"
Ahn Jong Suk yên lặng gật đầu ở trong lòng, anh chính là ý này, vì vậy không yên lòng.
Park Ji Yeon mặc dù ở trong phòng, trái tim lại bay đến chỗ Kim Myung Soo rồi, muốn gặp anh. Đột nhiên cửa phòng bị lặng lẽ đẩy ra, lộ ra một cái mặt đen của Kim Myung Soo.
Kim Myung Soo thấy Ahn Hyo Jin, há mồm cười, không biết phải gọi là gì.
"Về sau cứ theo Ji Yeon gọi dì nhỏ đi." Ahn Hyo Jin cười cười, "Ăn xong rồi?"
Kim Myung Soo gật đầu, "Dì nhỏ, cháu muốn dẫn Ji Yeon đi xung quanh tham quan, cơm tối sẽ cho cô ấy ăn ở phòng ăn, có được không?"
Ahn Hyo Jin đưa hai người ra cửa, dặn dò Park Ji Yeon ăn xong cơm tối trở về ngủ.
Kim Myung Soo thật rất vui vẻ, miệng vẫn không thể khép lại, hôm nay tuyệt đối là ngày hạnh phúc nhất mấy năm qua của anh, Park Ji Yeon đến không chỉ giải nỗi khổ tương tư của anh, càng làm cho nhìn anh rõ ràng địa vị của mình trong lòng cô gái mình yêu.
"Ji Yeon, anh dẫn em đi khắp nơi nha?"
"Không tốt." Park Ji Yeon nói, "Không quen bị thật nhiều người nhìn, đến phòng làm việc của anh đi."
Kim Myung Soo vớt mấy cái, nắm tay Park Ji Yeon, "Cũng được, hay là đến ký túc xá của anh?"
"Đừng mà, bị người ta hiểu lầm thì nguy rồi."
Kim Myung Soo cũng không sợ chuyện này, hiểu lầm thì hiểu lầm, ai thích cứ tự nhiên, nhưng anh đang vui vẻ, căn bản không muốn phản bác Park Ji Yeon, "Được rồi, anh dẫn em đi chụp mấy tấm hình."
Park Ji Yeon gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một gói kẹo bắp to, lột một viên đút vào trong miệng Kim Myung Soo, "Mang cho anh, ăn ngon không?"
Từ đầu lưỡi đến trái tim Kim Myung Soo cũng ngọt.
Hai người tay cầm tay đi cả đường cũng không có đụng phải ai, bọn họ đi xuyên qua bãi tập, mục tiêu là liên số tám của doanh ba.
Bãi tập lốn vốn phải rất trống trải, lúc nghỉ trưa không có ai huấn luyện, nhưng bây giờ trời đang lạnh lên, mà một đám người mặc đồ rằn ri lại đang chơi bóng rổ.
Kim Myung Soo thấy người, lập tức thả tay ra, khiến Park Ji Yeon không hiểu ra sao, mới vừa rồi còn lại bóp lại vê không ngại thiếu đâu rồi, đây là thế nào.
Trùng hợp lúc này, có người kêu, "Liên trưởng số tám, trợ giúp doanh của anh đi."
Kim Myung Soo quay đầu lại, liên trưởng 7 và liên trưởng 9, rõ ràng kiếm chuyện, cách xa như vậy cũng biết mắt không có đặt ở trên người anh.
"Liên trường hai dẫn đầu chơi xỏ lá, ôm quả bóng nhỏ chạy."
Kim Myung Soo xắn tay áo, vừa đúng dọn dẹp Yoo Jae Suk, "Ji Yeon, chờ anh một lát."
Park Ji Yeon chưa kịp vươn tay kéo anh, người đã không thấy bóng rồi, mình cô đứng ở bên bãi tập.
Kim Myung Soo thân cao, bắp thịt cũng bền chắc, nhưng cũng không khôi ngô lắm, thân hònh hết sức cân xứng, nhất là vòng eo xinh đẹp nhất, hẹp và hấp dẫn, động tác toát ra giống như là một con báo, cực kỳ tuyệt đẹp, Park Ji Yeon nhìn liền cười, mặt hơi nóng.
KimMyungSoonhìnPark Ji Yeon, mặt giương lên, cười phong tình vạn chủng.
"Ơ, liên trưởng tám nhìn đâu vậy, em xem em xem chị dâu mặt đỏ rần."
"Đúng vậy, liên trưởng tám vậy là không được, một lát chơi kém, chị dâu sẽ đau lòng. . . . . ."
Park Ji Yeon nghe bọn họ nhạo báng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng biết Kim Myung Soo tại sao buông cô ra tay rồi. Đừng xem em trai em họ cô gọi Kim Myung Soo là anh rể thì cô không cảm thấy ngại, chứ bị người ta gọi chị dâu, lập tức ngượng ngùng rồi.
Hôm nay trên sân banh cực kỳ náo nhiệt, lại không có mấy người nghiêm chỉnh tranh tài, Park Ji Yeon đột nhiên tìm được cảm giác lúc ban đầu lên cấp 3. Khi đó Park Bo Gum cũng là hot boy, vừa lên sân banh, dù là ném banh vào rổ nhà mình, thì mấy cô gái ngoài sân cũng trầm trồ khen ngợi, lúc đó cô nghĩ thế nào, gọi cọng lông, còn không bằng xem thế giới động vật đấy.
Hiện tại cô lại hiểu tâm trạng của những cô gái kia rồi, tư thế chơi bóng của Kim Myung Soo đẹp trai không có giới hạn.
Ý định bất tri bất giác thả vào bóng dáng trong sân bóng, liền có người nhỏ giọng gọi chị dâu, cô theo phản xạ có điều kiện đáp một tiếng.
Sau đó cô chợt quay đầu lại, "Tôi không phải, a, tôi không phải. . . . . ."
"Tôi biết rõ tôi biết rõ." Ji Chang Wook cười đến nghẹn, tự giới thiệu mình, "Tôi tên là Ji Chang Wook, chỉ đạo viên của liên tám, Kim Myung Soo nhắc rồi chứ."
Park Ji Yeon lại phản xạ có điều kiện lắc đầu, chọc Ji Chang Wook thật vui, thật là đủ đơn giản đủ trực tiếp, trong lòng lập tức dâng lên hảo cảm vô số với Park Ji Yeon.
"Liên trưởng cũng không nói cô phải tới đây, chúng tôi cũng không chuẩn bị cái gì, rõ là. . . . . ."
"Chuẩn bị cái gì?" Park Ji Yeon mê mang, nên hỏi Ji Chang Wook, anh cũng chỉ là khách khí.
"Ý tứ của tôi là, chúng tôi đặc biệt hoan nghênh cô."
Park Ji Yeon cười, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu.
Kim Myung Soo liền chạy ra ngoài, liên trường bảy và Yoo Jae Suk kề vai sát cánh, vỗ vỗ ngực của anh, "Kim tám khá tốt nha, dáng dấp cô gái này không tệ."
Mắt Yoo Jae Suk sáng rỡ, "Không có giống Ahn Jong Suk, không ra dáng vẻ gì cả."
Liên trưởng bảy vui rồi, dùng sức siết chặt lấy anh, "Lời này dám nói với Giang tám không?"
Yoo Jae Suk lắc đầu, anh cũng không dám.
Hẹn ăn cơm tối với mấy chiến hữu tốt xong, Kim Myung Soo dẫn Park Ji Yeon trở về liên tám, đuổi chiến sĩ phụ trách lau xe bọc thép đi, ẵm Park Ji Yeon lên.
"Anh chụp hình cho em nhé."
"Em không muốn."
Kim Myung Soo sửng sốt, anh có biết rất nhiều người đến thăm người thân đều phải đến chụp vài tấm hình, anh mỗi lần đều tận lực cho thương lượng cửa sau, sao đến phiên nhà mình, lại không chụp chứ?
"Sao thế, chụp mấy tấm cầm về cho ba mẹ xem."
Park Ji Yeon liếc mắt, "Lúc còn nhỏ em chơi chán rồi, chỉ kém chưa lái thôi."
Kim Myung Soo mừng rỡ, đúng vậy, nhà vợ anh và nhà người ta khác nhau. Nhìn chung quanh không người nào, Kim Myung Soo nâng cổ của Park Ji Yeon lên, dùng sức hôn mấy cái ở trên mặt cô, "Ji Yeon, em tới thăm anh, anh thật sự vui mừng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top