Biện pháp mạnh và cục tức khó trôi

“Tên chết bầm, tên chết toi, tên mê kẹo, tên con nít”. Ngồi trên xe mà Thiên Y vẫn tiếp tục lầm bầm lẩm bẩm.

Thiên Long vừa chạy xe vừa thở dài suy nghĩ, 17 năm qua anh đã làm gì đắc tội Thiên Y, hay có lần nào anh quên chăm sóc làm cô bị đập đầu vô tường mất trí nhớ không ta?

Khi bé cô và anh thân lắm mà, lúc nào cũng tíu tít anh Long anh Long, đáng yêu thế cơ. Chẳng hiểu sao tự nhiên càng lớn Thiên Y lại đâm ra ghét anh kinh khủng, cứ thấy anh là hứ một cái xong chạy biến đi mất.

Mà cô bắt đầu như vậy từ khi nào nhỉ, hình như lúc lớp 1 thì phải, haiz sao anh thấy nhức đầu kinh khủng.

“Em mà còn lảm nhảm nữa là anh cho xuống xe đi bộ liền, tin không hả?”. Thiên Long gắt lên, cố không cho Thiên Y nghĩ  thêm từ gì để “miêu tả” về mình.

“Anh dám!”. Thiên Y nói giọng thách thức.

Rõ khổ với con bé. Thiên Y tưởng anh cưng cô vậy, làm thế nào mà nỡ cho cô đi bộ, nhưng cô đã sai lầm.

Thiên Long tấp xe vào lề, dừng hẳn xe, tắt máy luôn, quay sang nhìn cô thách thức.

“Dám sao không? Xuống ngay anh xem!”

Thiên Y ngơ ngác nhìn Thiên Long rồi lại nhìn xung quanh. Đi được nửa đường rồi nhưng còn lâu mới tới nhà anh, giờ đi bộ thì đến chừng nào tới nơi, mà quay lại nhà Thảo Nhi cô cũng lết chẳng nổi. Anh dã man thế kia mà con Nhi lúc nào cũng bênh chằm chằm, bữa nào phải méc nhỏ mới được.

“Sao nào? Còn muốn đi bộ nữa không?”. Thiên Long nhướng mày, ranh mãnh trêu chọc.

“Cóc thèm! Anh là đồ độc ác!”. Thiên Y biễu môi, mặt xụ xuống, hờn kinh dị.

Thiên Long phì cười tiếp tục chạy. Thiên Y vẫn lảm nhảm sau lưng, nhưng giọng cứ lí nhí, volume vặn nhỏ hết cỡ để mong anh đừng nghe thấy. Nhưng cô không ngờ là tai anh thính lắm và anh đã nghe được câu cô nói.

“Mở miệng là bảo thương người ta mà đối xử với người ta vậy đó, đúng là tên ba xạo, tên ngốc, tên độc ác”

Thiên Long khẽ mỉm cười lòng nhủ thầm “Có mà em ngốc ấy cô bé à”.

Lớn lên bên nhau nên Thiên Long thừa hiểu cái tính bướng bỉnh của Thiên Y, nói ngọt ngào nhỏ nhẹ thì ít khi nào nó chịu nghe đâu, toàn phải hăm he hù dọa mới nghe lọt tai.

Cứ như chuyện hôm nay này, cô Diệp biết thừa nếu nói thẳng là kêu Thiên Y sang nhà Thiên Long thì cô chả chịu nghe đâu. Phải lợi dụng lúc cô đi học, đem đống đồ đạc chuyển đi hết, sau đó thì kêu anh sang đón, lợi dụng sơ hở giấu luôn chìa khóa.

Mà cũng chẳng cần giấu làm gì, cô có cái tật là cứ hễ mở cửa xong là vứt chìa khóa lên bàn, nên chỉ lần đóng cửa rồi lôi cô ra khỏi nhà là xong chuyện.

Sở dĩ kêu Thiên Y sang nhà Thiên Long ở là vì mẹ cô biết rõ, nếu để anh sang thì thể nào con gái yêu của bà cũng đóng cửa không cho thằng bé vào nhà.

Rồi Thiên Long lại nghĩ, không ngờ hôm nay Thiên Y lì kinh khủng thế, còn chạy sang nhà Nhi đòi ở ké chứ nhất định không về nhà anh.

Mà anh thấy mình cũng rỗi hơi chạy vòng vòng theo cô bé, cứ bế cô vứt lên xe rồi chạy về là xong chuyện, bày vẽ nhiều trò mệt bở hơi tai.

~~~~~~~~~

Mặc dù Thiên Y chẳng có tí gì hào hứng khi đến nhà Thiên Long, nhưng ở đấy vẫn có thứ gì đó rất hấp dẫn cô.

Ngôi nhà hiện ra trước mắt hai đứa. Đó là một ngôi nhà màu trắng được xây theo phong cách cổ điển, tuy thế nội thất bên trong thì khá hiện đại, xung quanh nhà được bao bọc bởi một khu vườn trồng toàn……cỏ dại, phía sau nhà có xây một hòn non bộ nho nhỏ được Thiên Long dùng để…..nuôi cá.

Mọi thứ xung quanh ngôi nhà này quả thật chẳng thứ nào ăn nhập với thứ nào hết. Điều duy nhất thu hút được Thiên Y chính là…….

“AAAAAA XÍCH ĐU XÍCH ĐU”

Vâng, cái thứ thu hút Thiên Y là chiếc xích đu gỗ trong sân nhà anh. Cô chạy ào tới, tung tăng ngồi đánh đu, khuôn mặt thích chí nôm y chang mấy đứa con nít.

“Từ từ thôi, xích đu ở đó chứ có chạy đi đâu mà em sợ?”

“Em xí trước, cấm anh giành”. Cô lè lưỡi trêu anh.

Thiên Long phì cười nhìn Thiên Y ngây thơ như đứa trẻ. Lần nào đến đây cô cũng chạy ù ra xích đu, bộ mặt hí hửng, chơi chán chê lại đi lòng vòng quanh sân…..bứt cỏ dại, bứt chán lại quay sang chơi xích đu, 10 lần đều như 1.

Rồi như chợt nhớ đến vẻ mặt Thiên Y ban chiều, Thiên Long khẽ cau mày.

Nhìn thấy anh mặt cô cứ như bánh bao chiều ngâm nước, ấy thế mà thấy xích đu thì hí hửng thấy rõ. Đẹp trai ngời ngời như anh đây mà lại không bằng cái xích đu ư, cục tức này hơi bị khó trôi đấy.

“Này anh không tính kêu người dọn đống cỏ dại này à, mọc cao thế cơ này?” . Thiên Y nói, tay vẫn chăm chăm…..bứt cỏ.

“Thì em đang dọn cỏ hộ anh đấy, việc gì kêu người chi tốn tiền”, Thiên Long phì cười trêu ghẹo. “Với lại anh tính đợi cỏ mọc cao cỡ…..bằng em rồi kêu người tới dọn luôn một lượt”.

Thiên Y tròn mắt nhìn anh, cố tưởng tượng xem cỏ cao cỡ cô thì như thế nào. Rồi cô khẽ nhăn mặt, lắc lắc đầu cố xua đi điều mình mới nghĩ, cỏ mà cao thế thì ngôi nhà này nhìn sẽ y chang ngôi nhà ma.

Thiên Long nhìn một lượt hết các biểu cảm trên gương mặt Thiên Y, ánh mắt chất chứa yêu thương, nở một nụ cười ấm áp, kéo cô vào trong nhà.

“Thôi vào nhà đi ! Trời đêm lạnh đấy, em ngồi đấy có mà bứt cỏ tới sáng”.

Thiên Long đưa Thiên Y lên lầu 2, chỉ vào một căn phòng rồi bảo mở cửa đi. Thiên Y xoay nắm cửa, hồi hộp từ từ mở ra.

Trước mắt cô là…….căn phòng yêu quí, mọi thứ đều y chang như bên nhà cô. Lướt mắt nhìn quanh căn phòng, chẳng có thứ gì đáng khả nghi cả, quay sang nhìn anh, cô tiu nghỉu hỏi.

“Thế thôi hở?”

Thiên Long ngơ ngác hết nhìn Thiên Y rồi lại quay sang nhìn căn phòng, mọi thứ đều y chang căn phòng cũ của cô mà, anh thắc mắc hỏi lại.

“Thì thế thôi chứ em muốn gì nữa? Đừng bảo anh là em tưởng tượng, mở cửa ra sẽ thấy bố mẹ trong phòng surprise với em nha?”

“Sao em xem trong truyện thấy những lúc như vầy, nhân vật nữ bước vào phòng sẽ bất ngờ khi thấy một con gấu bông to đùng trên giường, hay đại loại là một cái gì đó. Sao em chẳng thấy thứ gì giống vậy hết trơn?”. Thiên Y xụ mặt tỏ vẻ thất vọng lắm lắm.

Thiên Long nghe xong xém tí té xỉu, ôi trời cô bé này lậm truyện tranh quá rồi, phòng đầy thú bông thế kia mà chưa biết chán hay sao ấy?

“Gấu bông thì anh chưa chuẩn bị, chỉ có sẵn kẹo ở đây thôi”. Thiên Long lấy trong túi ra một cây kẹo, chìa trước mắt cô, nháy mắt nói, “Vợ ơi kẹo nhá!”.

“Em không thích kẹo, muốn gấu bông cơ!”

“Con gái mà không thích kẹo, em phải con gái không dạ?”. Thiên Long nhìn cô chăm chăm ra chìu nghi hoặc lắm.

Thiên Y xụ mặt, bước thẳng vô phòng đóng cửa cái rầm, nói vọng ra.

“Con trai mà thích kẹo, anh phải con trai không hả?”

Thiên Long ôm bụng cười lăn lộn. Anh mở cửa đi thẳng vào phòng, tiến thẳng tới cái giường, ngã xuống cái bịch.

“Đi ra cho em đi tắm”. Thiên Y gắt, đi tới kéo Thiên Long ngồi dậy.

“Em tắm đi, anh nằm đây chơi chứ có nhìn trộm em tắm đâu mà sợ”. Thiên Long cười, nhe răng ra khoe.

Thiên Y nhăn mặt nhìn Thiên Long nằm trên giường, anh cười toe toét nhìn cô, cả 2 cứ nhìn qua nhìn lại hết 5s.

Sau 5s Thiên Y cóc thèm nhìn Thiên Long nữa. Cô đi tới chỗ cái bàn, lục lục tìm tìm, cuối cùng lôi ra cuốn từ điển Anh – Việt to đùng dày ơi là dày. Thiên Long vẫn chăm chú dõi theo mọi hành động của cô.

Cầm cuốn từ điển trên tay, Thiên Y quay sang nhìn Thiên Long mỉm cười tinh quái, rồi……quăng thẳng cuốn sách về phía anh.

“Em tính ám sát anh hả?”. Thiên Long giật mình né sang một bên, hét ầm lên.

May cho anh, khi vừa thấy nụ cười “đầy sát khí” của cô, anh đã kịp nhảy vội khỏi giường, chậm vài giây dám anh thấy được cả ngàn sao.

“Em lỡ tay!”. Thiên Y chớp chớp mắt đầy “vô tội”.

Thiên Long chạy vội ra phòng để bảo toàn tính mạng. Ở đấy thêm vài phút không biết Thiên Y còn “lỡ tay” làm gì nữa, anh vẫn còn yêu đời chán.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top