Chap 10
Khánh mỉm cười đi ra cửa, bước chân nàng uyển chuyển, cặp mông tròn lẳn lắc qua lắc lại theo bước chân nàng, lưng nàng hơi cong về phía trước, ưỡn ra bộ ngực kiêu hãnh của mình. Nàng liếc nhìn hai tên bảo vệ, mắt trợn tròn, miệng chảy nước, hai tay chắp lại che cục u to phía dưới. Khánh mỉm cười với hai gã, hai gã gần như hộc máu tại chỗ.
Mắt nàng nhìn về bờ biển xa xa, nước xanh mướt, miệng Khánh mỉm cười. Đây là hiệu quả nàng mong muốn, nàng không muốn trở thành món đồ chơi bị đùa bỡn trong tay ông Rai. Dù đã lọt vào tay ông, dù ông có thể bất cứ lúc nào cưỡng đoạt nàng, nhưng Khánh không cam tâm để người ta chi phối hành động của mình. Nàng phải để ông ta ý thức được, ông ta không thể sở hữu nàng như một đồ vật, ông ta muốn nàng là do nàng ban ơn.
Ông Rai bừng tỉnh, ông hơi đỏ mặt, lâu lắm rồi ông không thất thố như thế. Ông quắc mắt nhìn hai gã bảo vệ, hất càm về phía hai nàng. Hai gã hiểu ý, mừng rỡ đi theo hướng Khánh và Nhi, được nhìn hai người đẹp tắm biển khỏa thân còn gì thú vị hơn.
- Em sợ chị thiệt đó. - Nhi đi phía sau che miệng nói.
- Đâu có gì. Thêm hai ba gã nhìn mình khỏa thân cũng không có gì đáng nói. - Khánh nhún vai dửng dưng.
- Nhưng chị không sợ ông ta ham muốn chị hơn, cưỡng đoạt chị ah?
- Khi mình đã lọt vào tay chúng, chị muốn em hiểu rằng mình không thể thoát ra đơn giản mà không phải trả gía gì. Cái giá đó chắc chắn là thân xác của mình. - Khánh ngưng một chút chờ ý thức của Thục Nhi theo kịp mình.
- Nhưng dù giá gì đi nữa, thì mình không thể là món đồ chơi sau khi chán chê thì trao đổi. Em hiểu chứ?
Nhi rùng mình, nàng đã hiểu, Khánh chấp nhận sự thật và sẵn sàng dấn thân vào đó, còn hơn bị người dẫn dắt.
Hai nàng đến bên bờ biển, sóng tràn lên ướt chân, cảm giác lạnh lẽo. Khánh vặn người, uốn éo cơ thể như một vận động viên làm nóng trước khi thi đấu. Nàng bước thẳng xuống biển, nhưng không đi xa, nàng quỳ hai gối xuống cát, cố tình quay người lại hướng thân trước mình về căn biệt thự trắng, tay tát nước lên người mình, xoa vuốt trên thân thể mình. Nàng biết có ít nhất 3 người đàn ông quan sát nàng từ xa. Hai tên bảo vệ đứng chấp tay, mắt không chớp, mặt đỏ bừng, ông Rai nàng không thấy được ông đứng đâu, nhưng chắc chắn ông ta không bỏ qua cái cảnh này.
Khánh đoán đúng, ông ta đang đứng sau khung kính cửa sổ trên tầng 1 của căn biệt thự. Tay run run ông cầm chiếc ống nhòm đưa lên mắt, áo choàng mở rộng, tay còn lại đưa xuống dưới nắm lấy mái tóc một cô gái quỳ trước mặt ông, đang hì hục mút dương vật cho ông. Nếu có Khánh ở đây, nàng sẽ nhận ra ngay, cô ta là Kẻo Lạt. Nàng rất chăm chú phục vụ ông Rai không than phiền điều gì. Chợt ông rùng mình, tay ném chiếc ống dòm xuống, túm chặt tóc Kẻo Lạt kéo khuôn mặt xinh đẹp sát vào hạ thể mình, tiếng gầm khẽ trong cuốn họng ông, hai tay ông ghì chặt. Kẻo Lạt đau đớn vì mái tóc bị nắm thô bạo, dương vật ông Rai đâm hết cuống họng nàng, co giật phúng xuất làm nàng ngạt thở, nàng buộc phải nuốt xuống để lấy hơi, khóe mắt nàng lén chảy xuống một giọt nước mắt tủi nhục.
Bốn năm trước, khi Kẻo Lạt còn là cô sinh viên tốt nghiệp loại ưu tại một trường Đại học danh tiếng Singapore, nàng về nước với niềm hân hoan chào đón của cả gia đình và người yêu. Nàng và người yêu mình quen nhau 6 năm, cùng đợi chờ nàng về để làm đám cưới. Khi Kẻo Lạt bước chân vào công ty này, nàng được tuyển dụng làm thư ký riêng của ông Tim, nàng đã từng hy vọng tràn trề hướng đến tương lai mình. Nhưng vào buổi tiệc sinh nhật đó, tại nhà ông Chủ tịch, khi ông thấy nàng, mọi tương lai hy vọng của nàng đều vỡ tan như bọt xà phòng.
Ông ta dùng thuốc kích thích cho vào nước uống của nàng, cưỡng đoạt thân thể trinh trắng của nàng. Ông còn quay phim lại giây phút hoang dại của nàng, nhúng nhảy trên dương vật cương cứng của ông và gửi cho bạn trai của nàng. Mọi chuyện sẽ tốt cho nàng nếu chỉ kết thúc như thế. Nàng bị biến thành tình nhân của ông, nô lệ tình dục thì đúng hơn, chỉ giúp ông giải khuây. Bên ngoài nàng vẫn tiếp tục công việc của mình như thế trong bao nhiêu năm, nhưng tối về thấp thỏm khi nghe tiếng điện thoại triệu hồi của ông ta. Nàng đã từng nghĩ đến việc rời xa ông ta, đi sang nước khác. Nhưng ông ta đã đoán trước suy nghĩ của Kẻo Lạt , ông ta ném cho nàng xem một bộ hồ sơ, trong đó là lai lịch, thân thế của cả gia đình nàng. Nàng cầm bộ hồ sơ nặng trĩu trong tay, nàng biết cuộc đời mình đã không còn đường trở về.
Sau thời gian bên ông Rai, Kẻo Lạt từ một người con gái non nớt trở thành một người đàn bà sành sỏi chuyện chăn gối. Nàng bị bắt đi học những chuyện kinh tởm mà trước đây nàng nghĩ chỉ có gái bán hoa mới cần biết. Nàng biết sở thích quái dị của ông Rai là phụ nữ trí thức, có hàng trăm người mẫu, hoa hậu trên cả đất nước này sẵn sàng ngủ với ông, nhưng ông không nhìn đến họ. Với ông nét đẹp của người phụ nữ phải hoàn mỹ từ trong ra ngoài, không kiếm khuyết, phụ nữ có đẹp mà ngu xuẩn cũng chẳng khác gì hình nộm cao su.
Khi Kẻo Lạt nhìn thấy Khánh lần đầu tiên và biết nàng cũng được ông Rai mời dự sinh nhật, nàng đã biết cô sẽ là mục tiêu tiếp theo của ông. Tiếp xúc với Bảo Khánh cảm nhận tính tình dễ thương, hòa đồng của nàng, suýt mấy lần Kẻo Lạt định nói ra, khuyên Bảo Khánh về nước. Nhưng nàng đã ích kỷ, nàng hy vọng có người thay thế mình, để ông Rai quên đi mình. Nàng hy vọng mình được tự do, được yêu, được xây dựng gia đình riêng của mình. Nhưng giờ đây, thấy Khánh và Nhi thật sự bị bắt về đây, nàng cảm thấy hổ thẹn vì sự ích kỷ của mình. Nàng lo lắng cho hai nàng, vì ông Rai không thể cầm tù hai nàng vĩnh viễn. Vậy để hoàn toàn giấu kín sự thật mất tích của hai nàng, ông ta sẽ làm gì? Nàng không dám nghĩ đến điều tồi tệ đó, nhưng nàng biết ông ta, đối với ông chuyện làm hai cô gái vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đơn giản như việc mồi một điếu thuốc lá.
Bảo Khánh và Thục Nhi nằm dài trên chiếc ghế dựa dài, trên thân thể trần truồng hai nàng không che đậy chút gì, nhắm mắt hưởng thụ gió biển. Chỉ tội nghiệp hai tên bảo vệ không dám đứng gần, chỉ đứng từ xa, dưới ánh nắng chói chang, cổ họng khô cháy, cả người rạo rực trước thân thể hai người phụ nữ.
Một người nữ hầu, bưng đến cho hai nàng hai ly nước cam lớn, trên khay có cả hai chiếc áo choáng tắm. Khánh hiểu ý ông Rai nhắn nhủ, hai nàng đã khoe đủ rồi, ông không thích đồ chơi của mình bị soi mói bởi ánh mắt cú vọ của đám bảo vệ. Khánh hiểu câu cá đầu tiên phải rãi mồi vừa đủ, để tập trung chúng lại quanh mình, sau đó cá mới tranh nhau miếng mồi cuối cùng có mắc lưỡi câu. Nàng ngồi dậy, khoác áo choàng che kín thân minh. Thục Nhi cũng răm rắp làm theo, nàng cũng không dễ chịu gì khi nằm đó cho hai tên vai u thịt bắp xăm soi cơ thể.
Buổi trưa hôm đó, hai nàng được phục vụ ăn uống trong phòng, không gặp ông Rai. Ăn xong, họ nằm trên giường nhìn lên trần mà không sao nhắm mắt được, dù là người có thói quen nghỉ trưa như Khánh.
- Sao mình không hỏi thẳng ông ta muốn gì? Cùng lắm ngủ với hắn vài đêm thôi. - Thục Nhi nói.
- Không đơn giản như vậy đâu. Ông ta muốn chị em mình phục vụ, mình cũng không có khả năng từ chối mà. - Khánh nói.
- Chị lo lắng không biết ông ta dự định làm gì với mình sau khi thỏa mãn thể xác. - Khánh nói tiếp suy nghĩ trong lòng mình.
- Thả mình về nước chứ làm gì! Không lẽ... Ông ta không dám đâu. - Thục Nhi há miệng, mắt trợn tròn.
- Không phải không dám, mà cần thiết hay không thôi. Với khả năng của ông Rai, đừng nói hai người như mình, dù trăm người đột nhiên mất tích không dấu vết, chị nghĩ ông ta cũng làm được. Em tận mắt thấy lão quản gia đối xử với hai gã cảnh sát đó thế nào. Em phải biết chứ. - Khánh kiên nhẫn giải thích.
- Thật ra, hai đứa mình dù có tổ chức họp báo tuyên bố vụ này cũng không có người nào tin. - Khánh ngừng một chút
- Nhưng đối thủ cạnh tranh chính trường với ông ta sẽ mượn cớ hạ uy tín, đạp đổ con đường chính trị của ông.
Thục Nhi lật phắc người lại, ôm lấy cánh tay Khánh lay lay.
- Không, em không muốn chết. Em còn trẻ lắm. Còn nhiều chàng trai đang chờ em. Em muốn về Việt Nam. Em muốn về với ba me ... - cô bé hoảng hốt nói liên tục.
- Em yên tâm, chị đã lôi em vào vụ này, chị sẽ bảo toàn cho em.- Khánh trấn an cô bé.
Nàng lật người nằm nghiên qua, xoay lưng lại với Nhi, khóe mắt nàng long lanh chảy dài một dòng nước mắt.
- Nếu có chết. Chị sẽ bầu bạn bên em. - Khánh chỉ dám nói thầm trong lòng.
Nàng cảm thấy nhớ chồng, phải chi có anh ở đây, nàng có niềm tin mù quáng rằng anh đủ khả năng bảo vệ cho mình. Khánh thiếp đi, trong giấc mơ nàng bay về vòng tay ấm áp của Trí.
...
Tối hôm đó hai nàng được cho ăn nhẹ trước và dặn dò kỹ lưỡng, tắm rửa sạch sẽ. Khánh và Nhi biết chuyện này trước sau gì cũng đến, hai nàng buông lỏng tinh thần, thoải mái đón nhận mọi việc sắp diễn ra.
Hai nàng nằm thư giãn trong bồn tắm, để mặc bốn cô hầu nữ xoa bóp vai mình, họ phục vụ cẩn thận và chuyên nghiệp như có nghiệp vụ thật sự. Họ matxa, tắm rửa, kì cọ mọi ngóc ngách trên cơ thể hai nàng, sau đó lau khô người, xoa nhẹ một lớp phấn thơm, xịt ít nước hoa có mùi khá lạ vào chỗ kín hai nàng. Khánh và Nhi chỉ biết chấp nhận, họ cảm giác mình giống như món ăn chính của buổi tiệc cho hoàng đế.
Sau đó, họ yêu cầu hai nàng mặc bộ đồ lót Aubade mỏng manh, chủ yếu để bó eo, làm tròn mông, nâng cao ngực, không hề có tác dụng che đậy gì. Thục Nhi nhìn Bảo Khánh, sau đó soi mình trong gương, nàng chỉ biết tròn mắt, những bộ đồ này quá đẹp, so với các bộ từ khu shopping ở Bangkok cách rất xa. Chỉ có vô tư như Thục Nhi mới có tinh thần thưởng thức quần áo vào lúc này, Khánh còn không nhìn xuống để biết bộ của mình đang mặc trên người là màu gì. Họ được khoác hai chiếc áo choàng tắm để giữ ấm trước gió biển buổi tối.
Hai người được đưa đến một căn phòng rất rộng trên tầng 1, giữa là một chiếc giường đệm tròn, 6 chiếc gối đỏ xếp ngay ngắn, căn phòng được bài trí xa hoa. Nhưng trong phòng không có ai, ngoài căn phòng là bang công thật rộng, bên trái là một bồn thủy lực jaccuzzi sáng đèn, nước sôi ùng ục, bên phải một chiếc ghế bành xoay ra hướng biển, hai nàng có thể thấy mái tóc của ông Rai lấp ló sau thành ghế. Khánh bước đến kéo cánh cửa kính, mở ra.
- I'm waiting for you. Come. Drink with me. - ông Rai không quay đầu lại, nói vọng ra.
Khánh thở dài bước đến nhẹ nhàng, ánh mắt nàng lướt qua vai ông, chợt sững lại, nàng thấy một mái tóc dài nhấp nhô dưới hạ thể ông. Chợt nàng ta ngẩn đầu lên nhìn nàng, miệng vẫn ngậm dương vật đen bóng, cứng ngắt của ông Rai. Khánh nhận ra Kẻo Lạt, nàng không ngờ gặp lại Kẻo Lạt trong hoàn cảnh này. Nàng ta chỉ liếc qua Bảo Khánh như chào hỏi, sau đó quay lại tiếp tục công việc đang dở dang. Khánh đã hiểu mình chẳng qua sẽ trở thành một cái máy tình dục không hồn cho ông ta như Kẻo Lạt. Nàng mím môi, thầm quyết định, nàng sẽ tranh đấu cho cơ hội của mình để thoát khỏi nơi này. Nhi vẫn đứng ngay ngạch cửa không hề thấy Kẻo Lạt, nàng lúng túng không biết làm gì.
Khánh hít một hơi sâu, nàng kéo dây áo choàng, cho nó rơi dưới chân mình, thân thể nàng ôm gọn trọng bộ đồ lót khêu gợi sáng lên dưới ánh trăng. Khánh bước tới ngồi lên tay ghế của ông Rai, ông ngạc nhiên nhìn qua nàng.
Tay ông Rai vòng qua thành ghế ôm lấy cặp mông tròn trần trụi của Khánh. Nàng thoáng rùng mình, bàn tay ông to và nhám như một gã nông dân, lông tay ông ta thật nhiều làm làn da nàng cảm thấy nhột nhạt. Khánh đưa tay lấy ly rượu Cognac ánh sắc vàng trong tay ông ta, nàng nhấm nháp tự nhiên, mắt nàng nhìn xuống mái tóc rũ rượi nhấp nhô liên tục của Kẻo Lạt.
Ông Rai vươn tay, vuốt tóc Kẻo Lạt qua một bên như để Khánh có thể nhìn rõ. Kẻo Lạt nhắm chặt mắt, má hơi đỏ, miệng nàng mở rộng hết cỡ nuốt trọn dương vật của ông Rai. Khánh chợt ngửa cổ một hơi uống hết ly rượu. Nàng cúi xuống hôn môi ông ta, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Tay ông ta đưa lên đặt trên ngực nàng, nắn nhẹ nhẹ.
Lúc này Nhi cũng đã cởi áo choàng bước tới sau ghế, đang sững sờ khi nhìn thấy Kẻo Lạt hì hục bên dưới, mặt nàng đang đỏ hồng lên vì mệt.
Môi Khánh cắn nhẹ trên môi ông ta, rồi rời ra, mắt nàng thật lẳng lơ, nàng nói:
- You should try a blowjob from Thuc Nhi, she's the best.
Mắt ông Rai sáng lên, ngửa đầu ra sau nhìn Nhi đang bẽn lẽn, cúi đầu. Nhi đang thầm mắng Khánh tại sao đi giới thiệu mình như vậy. Nhưng nàng làm sao hiểu được dụng ý của Khánh. Khánh muốn Thục Nhi thể hiện giá trị của mình trước ông Rai, vì dù Thục Nhi có đẹp, cũng chênh lệch không nhỏ so với nàng và Kẻo Lạt. Một khi ông không ham muốn Thục Nhi thì nàng sẽ bị đẩy đi đâu, Khánh cũng không đoán được.
Ông Rai khẽ nâng khuôn mặt đỏ hồng của Kẻo Lạt lên, dương vật ông hiện ra trọn vẹn trước mặt ba người phụ nữ, nó thật không cân xứng với dáng người vừa tầm của ông, chỉ dài thua Rujah một chút, nhưng to hơn nhiều. Khánh rùng mình nhớ đến vật to lớn giữa hai chân ông Tư, kẻ suýt thành công hãm hiếp nàng. Dương vật này cũng tương đương như vậy, nhưng có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
Kẻo Lạt đứng lên, đi qua ngồi lên tay ghế đối xứng Khánh.
Thục Nhi mặt đỏ hồng trước ánh mắt ra hiệu của Khánh, nàng đi về phía trước, quỳ xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cái dương vật to lớn ngạo nghễ trước mặt. Mặt nàng nóng bừng, cảm giác ba cặp mắt nhìn mình thật khó chịu. Tay Thục Nhi run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng nắm lấy nó, nàng vuốt nhẹ lên xuống, bàn tay nhỏ bé của nàng như chỉ bao được hơn nữa chu vi của vật này, nó là dương vật khủng khiếp nhất mà Thục Nhi thấy qua. Thục Nhi vô thức nuốt nước bọt, nàng đang quên dần 3 cặp mắt kia đang nhìn mình. Nàng thấy nước miếng mình cứ trào ra, hạ thể nóng dần lên, nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái dương vật to bóng này.
Thục Nhi khẽ le lưỡi liếm dọc dương vật ông Rai, lên xuống ba lần, nàng há miệng mút hai bìu dái săn cứng. Bất ngờ, Thục Nhi hít một hơi sâu, há miệng to hết cỡ, nuốt trọn cái dương vật của ông ta, nó hoàn toàn biến mất trong miệng nàng như ảo thuật gia. Ông Rai nhắm mắt gầm gừ nhẹ trong cuống họng. Khánh và Kẻo Lạt trợn tròn mắt, không tin nổi. Nhất là Kẻo Lạt, nàng quá biết vật đó, nàng tối đa chỉ có thể nuốt hơn phân nữa chiều dài của nó. Nhi đúng là trời phú tài năng.
Lúc này Thục Nhi hì hục tốc độ nhanh đến lóa cả mắt, dương vật khổng lồ của ông Rai như đồ chơi trong miệng nàng, hiện ra, biến mất, hiện ra, rồi lại biến mất. Ông Rai không còn tâm trí sờ nắn cơ thể mỹ miều hai cô gái hai bên nữa, hai tay ông bấu chặt lên tay ghế, chân mở rộng, miệng há hốc ngửa lên trời.
Chợt ông gầm lên, hai chân duỗi ra, Nhi hiểu ý, nuốt sâu hết mức giữ lại, ông phóng tinh sâu trong cuốn họng nàng, nàng nuốt hết. Thục Nhi nhả dương vật đang giật giật của ông Rai ra, nàng le lưỡi liếm sạch sẽ vương vãi xung quanh, rồi ngậm mút chặt nó thêm một lần nữa như vắt cạn nó. Thục Nhi mở mắt, nhìn ông Rai nhắm mắt thở hỗn hển trên ghế, mắt nàng lại nhìn xuống dương vật đang mềm xuống của ông như thèm thuồng, nuối tiếc.
Khánh thở phào, thể hiện của Thục Nhi còn hơn xa mong đợi của nàng, cô bé giờ đây chắc chắn an toàn.
Ông Rai mở mắt ra nhìn Thục Nhi, ánh mắt ông sáng rỡ như bắt được bửu bối, trước đây ông chưa bao giờ nghĩ khẩu dâm lại mang lại cảm giác tuyệt vời như vậy, nó không đơn thuần là kỹ thuật mà còn là đam mê.
Ông Rai đưa tay về phía Thục Nhi, nàng hơi ngạc nhiên cũng đưa tay ra, ông nâng nàng đứng dậy. Ông nhìn lướt qua vóc dáng quyến rũ của nàng, ông thấy mình thật may mắn, trước đây ông không đề cao Thục Nhi, bắt nàng chỉ là do nàng đi chung với Khánh mà thôi.
...
Ông Rai nắm tay Khánh bước lại phía bồn thủy lực, Khánh đi theo, hơi thở nàng hơi dồn dập nàng biết nhiệm vụ tiếp theo là mình. Ông Rai xoay người nàng lại đối diện ông, ông cởi các mảnh nội y trên người nàng thật chậm rãi, từng mảnh một. Khi thân thể của Khánh hoàn toàn phơi bày trước mắt, ông nâng cằm nàng lên nhìn vào gương mặt đẹp như thiên thần của nàng, ông cúi xuống hôn lên môi nàng. Khánh mở miệng đón nhận lưỡi ông vào miệng mình, nàng vòng tay qua cổ ông, tựa ngực mình lên người ông. Ông Rai vòng tay xuống, bế nàng lên, đặt nàng vào bể thủy lực, nước ấm tràn lên đến nữa ngực Khánh.
Nàng thả lỏng thân mình, nhắm mắt lại, nàng cảm nhận đáy hồ run nhẹ theo chân của ông Rai leo vào hồ. Ông ôm lấy cơ thể Bảo Khánh, cơ thể nàng mềm mại như không xương rút vào lòng ông, tay ông vuốt ve tấm lưng láng mịn của nàng, môi ông ngấu nghiến môi nàng. Ông nâng nàng ngồi lên đùi mình, hai chân nàng ôm lấy eo ông, miệng ông tham lam hôn hai vú nàng, miệng ông nút chặt lấy hai vú Khánh, nàng rên khẽ, ngực ưỡn lên đè sát vào mặt ông. Khánh cảm thấy âm hộ mình nóng dần lên, nàng thầm cảm ơn phản ứng của cơ thể mình, nó giúp nàng vượt qua những chuyện này nhanh chóng. Nàng cảm nhận dương vật ông Rai đang cứng dần lên.
Ông Rai ra hiệu cho Khánh leo lên nằm trên thành hồ, hai tay ông tách hai chân nàng mở rộng ra, ông liếm dọc chân nàng từ trên xuống, lưỡi ông quét nhẹ qua hai mép âm hộ, rồi lại quét dọc chân kia lên tới trên. Ông chậm rãi nhìn ngắm tác phẩm mình. Khánh nhìn ông, thấy ông đang nhìn đắm đuối vào giữa hai chân mình, nàng thấy mặt mình nóng bừng lên, nàng nhắm mắt lại. Tay ông nhẹ nàng đặt lên mu nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng tách hai mép âm hộ đỏ hồng của Khánh ra, đưa lưỡi mình vào sâu bên trong, bờ môi ông áp thẳng lên, giữ cho mép âm hộ nàng không khép lại. Khánh chợt cảm nhận âm hộ mình bị hút mạnh, vừa nhói lên, lực hút bổng biến mất ngay lập tức, nàng thét lên, rồi run rẩy, âm dịch nàng tràn ra đầm đìa.
Tiếng thét bất chợt của Khánh làm hai cô gái bên kia nhìn sang. Nhi tò mò khó hiểu, vì nhìn biểu hiện của Khánh không giống như đau đớn. Còn Kẻo Lạt thì hiểu được cảm giác của Khánh lúc này, nàng đã từng bị ông Rai khuất phục với chiêu này.
Ông Rai đứng dậy sát thành hồ, tay cầm dương vật cương cứng, quét lên mép âm hộ Khánh, nước nhờn tuôn ra từ cửa mình nàng làm đầu dương vật bóng lưỡng. Ông nhét vào từ từ cho Khánh quen. Khánh nhăn mặt, nàng thấy đau buốt thành âm hộ mình, đây là dương vật lớn nhất mà nàng nhận từ trước tới nay. Ông nhìn đầu dương vật mình khuất dưới hai mép đỏ hồng dãn rộng của Khánh, mang đến cho ông sự thỏa mãn cao độ vì ông luôn thành công chiếm được thứ mình muốn.
Khi ông vào hết trong người Khánh, nàng cảm thấy như mình muốn rách ra, nàng cảm thấy rát buốt như lần đầu bị phá trinh. Mặt nàng đỏ hồng, khóe mắt rưng rưng, hơi thở nàng dồn dập. Ông Rai để im đó cho nàng quen, ông rút ra từ từ và lại vào thật chậm. Sau vài phút, cơ âm hộ nàng bắt đầu quen, ông cảm thấy dương vật mình ra vào dễ hơn. Ông tăng nhịp độ, Khánh há hốc miệng, tiếng rên của nàng không phát ra được nàng chỉ lắc đầu liên tục, cơ thể run lẩy bẩy. Nàng cảm thấy cảm xúc từ hạ thể mình truyền lên liên tục nhanh đến mức nàng không kịp cảm thụ, thì cảm giác khác lại tới. Nàng như bị dìm trong biển cảm xúc dâng trào, nàng chới với, không có chỗ bấu víu. Nàng chỉ biết cao trào của nàng đến thật nhanh, rồi cũng trôi qua thật nhanh nhường chỗ cho cảm giác sướng khoái khác chen lên.
Ông Rai lật người nàng lại, chân nàng chọc xuống nước hồ, ông lại xâm nhập nàng từ phía sau. Khánh cố gắng chống hai tay lên, nhưng đầu nàng tiếp tục rũ xuống, nàng bắt đầu rên lớn không hề kìm nén, nàng muốn nó giải tỏa bớt cảm giác sướng khoái tăng lên ồ ạt từng giây. Ông Rai thúc mạnh thêm, hai tay ông ôm lấy mông nàng, kéo về mình. Khánh rũ rượi, mắt nhắm nghiền run lên từng đợt. Ông Rai cũng gục xuống lưng nàng sau khi xuất tinh sâu trong âm hộ Khánh.
Kẻo Lạt thở dài, mừng thầm, nàng thoát cảnh bị ông dày vò tối nay. Nàng bước đến lấy khăn lau mặt cho ông ta, đỡ ông ta dậy, lau sạch sẽ hạ thể, dìu ông ra giường.
Khánh được Nhi lau sạch người. Khánh cảm thấy ê ẩm hết hạ thể của mình. Hai nàng khoác áo choàng lên người, tiến đến cửa, định về phòng.
- I want you to stay here tonight.- Ông Rai nói, mắt ông nhìn Khánh.
Khánh rùng mình quay lưng lại, nàng ấp úng, nàng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến vật kinh khủng đó. Cảm giác làm tình với ông Rai mang đến cho nàng sướng khoái mãnh liệt, nhưng nàng lo lắng, cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ bị nhục dục làm lu mờ lý trí. Nàng cảm nhận bàn tay của Nhi nắm chặt lấy bàn tay mình, nàng khẽ vỗ vỗ bàn tay cô bé để trấn an.
- OK, as you wish. - Khánh đáp ứng.
Kẻo Lạt liếc nhìn Khánh rồi liếc nhìn ông Rai như hỏi ý.
- You too.
Cuối cùng chỉ có Nhi đi ra khỏi phòng, nàng khép cánh cửa lại, lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Khánh. Nhưng nàng không thể làm gì hơn.
Khánh cởi bỏ khăn choàng đi vào buồng tắm ngăn bằng kính tại góc phòng. Nàng đứng dưới vòi sen, tẩy rửa cơ thể, nàng thả lỏng tinh thần, không quan tâm ánh mắt của người đàn ông đang nằm trên giường nhìn mình. Nàng chợt cảm thấy một bàn tay mềm mại vuốt dọc lưng mình, Khánh quay lại. Kẻo Lạt không mảnh vải che thân đứng sau lưng nàng. Kẻo Lạt đưa tay vẽ vòng vòng trên bầu ngực Khánh, nàng cúi người hôn nhẹ lên núm vú Khánh. Khánh rùng mình, nàng cảm thấy cơ thể mình nhột nhạt khó chịu. Nàng nhìn về phía ông Rai, ông ta đang nằm dài trên giường, mắt nhìn thưởng thức.
- Your passports are in the top cabinet beside the bed. - Giọng Kẻo Lạt nói nhỏ hòa trong tiếng nước vòi sen.
Khánh bừng tỉnh, đây là cơ hội của nàng và Nhi. Nàng cúi xuống nhìn Kẻo Lạt đang hôn hít ngực mình, ánh mắt nàng lóe lên kích động.
- Relax, just pretend as you're enjoying it. - Kẻo Lạt nhắc khéo.
Khánh hít một hơi sâu, nàng thả lỏng toàn thân, đầu hơi ngửa ra, hai tay vịnh lên vai Kẻo Lạt. Nàng cảm nhận cơ thể mình đang nóng dần lên, bắt đầu phản ứng lại với sự kích thích của cô ta. Kẻo Lạt hoàn toàn không giống giả vờ, miệng cô ta mút chặt núm vú nàng, lưỡi nàng bên trong xoắn lấy đầu vú, hai tay nàng xoa nắn hai bầu vú Khánh. Khánh bắt đầu rên rỉ nhẹ, nàng chưa bao giờ nghĩ mình có cảm giác với phụ nữ, nhưng sự thật là nàng đang rên rỉ không chút giả vờ.
Kẻo Lạt chợt ngồi xuống sàn nhà tắm, giở một bàn chân của Khánh đặt lên tay cầm cửa kính, thân nàng hơi ngã ra sau, tựa lưng vào vách. Chiếc lưỡi ấm của Kẻo Lạt quét quanh bẹn nàng, rồi từ từ len vào hai mép âm hộ Khánh. Khánh rùng mình, cơ thể nàng vặn vẹo như muốn tránh thoát khỏi chiếc lưỡi đó. Tay của Kẻo Lạt vòng lên, ôm mông Khánh ép sát âm hộ nàng vào miệng mình, chiếc lưỡi của nàng tiếp tục quét sâu vào trong. Khánh rên lớn, hai má nàng đỏ hồng, hơi thở dồn dập, thân dưới nàng ưỡn ra.
Ông Rai phấn khích mắt ông đỏ lên, nhìn cảnh hai người phụ nữ tuyệt đẹp trước mặt, tiếng rên rỉ khêu gợi của Khánh ông muốn lao vào ngay lập tức. Tay ông vuốt ve dương vật mình, nhưng nó vẫn ở trạng thái mệt mỏi ỉu xìu, ông biết ở tuổi của mình đã là cực hạn. Ông thở dài.Ông với tay cầm ly nước Kẻo Lạt để cho ông trên đầu giường như mọi khi, uống hết. Ông Rai nhắm mắt lại, ông mong muốn mình có thể chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt. Bên tai ông văng vẳng tiếng rên rỉ của Khánh, hơi thở ông đều đều.
Chợt Kẻo Lạt ngưng lại, nàng đứng lên, nhìn Bảo Khánh đang bị hụt hẩng, mặt đỏ hồng.
- I should have warn you before. I'm sorry. Now, take your passports. It's your last chance.
Kẻo Lạt bước ra ngoài, tay khoác lên chiếc áo choàng che lấy cơ thể, chân cô ta bước nhanh đến bên giường, tay kéo hộc tủ, lấy ra hai chiếc passport màu xanh và chiếc ví màu đỏ của Khánh. Khánh nhìn hành động quyết đoán của Kẻo Lạt mà ngạc nhiên tròn cả mắt, mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt của ông Rai, cánh mũi ông ta vẫn thở đều đều. Kẻo Lạt đóng tủ, chìa những thứ đang cầm trong tay về phía Khánh, mắt nàng liếc xéo về phía ông Rai đang ngủ mê mệt.
- Sleeping Pills.
Bảo Khánh như vỡ lẽ, tay nàng run run nắm chặt cơ hội của mình trong tay, ánh mắt nàng nhìn Kẻo Lạt cảm kích.
Kẻo Lạt không nói gì, chỉ đưa chiếc khăn choàng cho Khánh và ra hiệu cho Khánh đi theo mình.
Hai bóng người nhẹ nhàng di chuyển dọc hành lang đi về phòng ngủ, nơi Nhi đang ở.
...
Ánh mắt của Khánh và Nhi đầy cảm kích nhìn theo bóng lưng thon uyển chuyển của Kẻo Lạt đi dọc lối bậc thang xuống bãi biển. Dưới bãi biển hai gã bảo vệ ngồi trên hai chiếc dài, say sưa uống rượu. Hai nàng nghe theo lời Kẻo Lạt, núp trong bụi cây chờ đợi cơ hội, Kẻo Lạt sẽ giúp đánh lạc hướng hai gã.
Kẻo Lạt đi xuống gần tới nơi, hai gã bảo vệ nhìn nàng chằm chằm. Kẻo Lạt xuống đến trước hai gã, tay dằng lấy chai rượu trên bàn, nàng ngửa cổ uống một hơi, mặt nàng nhăn lại khi cố nuốt chất lỏng cay nồng này xuống cổ. Hai gã bảo vệ nhìn nàng chằm chằm. Hai gã biết nàng là người tình của ông Rai, nàng rất đẹp nhưng cũng rất kiêu kỳ, chưa bao giờ nàng nói chuyện với tầng lớp dưới như hai gã, nhưng hôm nay nàng thật lạ. Dưới ánh mắt nghi hoặc của hai gã bảo vệ, Kẻo Lạt mặt thoáng đỏ, hít một hơi sâu, áo choàng của nàng rơi xuống đất. Thân hình vệ nữ, làn da trắng mịn, bộ ngực căng tròn, tất cả phơi bày trước bốn con mắt đỏ lừ của hai gã. Kẻo Lạt bước đến, núm vú nàng đưa sát mặt một tên, hắn nuốt nước miếng liên tục, hắn có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhàng của da thịt nàng.
...
Hắn gầm lên, hai cánh tay giang ra ôm trọn cơ thể Kẻo Lạt vào lòng, miệng gã ngấu nghiến hai vú nàng. Gã bên ghế kia cũng không chậm hơn, lao vào xâu xé cơ thể Kẻo Lạt. Nàng rên rỉ nhẹ, làm hai gã như muốn điên lên, không hề để ý hàng lông mày Kẻo Lạt đang nhíu lại, hai mắt nàng nhắm chặt.
Kẻo Lạt nằm dài xuống ghế, hai tay mở rộng, hai vú nàng để tên phía trên bú mút tham lam, nước miếng của hắn tràn ra, ướt cả ngực nàng, hai chân nàng bị tách ra, một cái đầu đang hì hục hít hà, lưỡi hắn đưa vào sâu trong âm hộ nàng như muốn mút khô người nàng. Kẻo Lạt nhìn sang bên bức tường rào, hai bóng người nhẹ nhàng nép sát, đi men xuống biển.
Khi bóng Bảo Khánh và Thục Nhi chìm vào bóng đêm, miệng Kẻo Lạt mỉm cười, nàng đã hoàn thành sứ mệnh. Nàng muốn ngừng ngay màn kịch này, nàng cảm thấy hai cái lưỡi nhớp nhúa rà quét trên cơ thể mình. Kẻo Lạt khẽ đẩy đầu gã bên dưới ra khỏi âm hộ mình, tay kia che ngang ngực, nàng ngồi dậy. Hai gã bảo vệ mắt đỏ ngầu, hơi thở đầy rượu, ngẩng đầu lên nhìn Kẻo Lạt. Kẻo Lạt rùng mình, nàng thấy tay chân mình bị nắm chặt như trong gọng sắt. Nàng nghiêm mặt quát hai gã bằng tiếng Thái, nhưng hai gã dường như không nghe thấy gì.
Nàng vùng người dậy, định hô hoán lên, nhưng miệng đã bị bịt kín bởi một bàn tay thô ráp. Kẻo Lạt ú ớ, nàng biết mình đã thật sự chọc giận hai con thú hoang, để giờ đây, nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hai gã tiếp tục dày vò cơ thể nàng, vú nàng bị kích thích đến đỏ bừng lên, hai núm săn cứng trong miệng gã đàn ông phía trên, hai đùi nàng bị tách căng ra một cách thô bạo, hai mép thịt âm hộ đẫm nước bị mút đến mềm nhũn, vô thức mở rộng ra mời gọi. Kẻo Lạt đã buông xuôi, nàng không thể chống lại sức mạnh hai con thú hoang này, nàng cảm thấy cơ thể mình cũng bị phản ứng lại mạnh mẽ với kiểu cưỡng đoạt thô bạo của hai gã này.
Từ trước đến nay, ông Rai là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của nàng. Giờ đây nàng mới tiếp xúc với người thứ hai, và cùng lúc là người thứ ba.
Cơ thể Kẻo Lạt không thể kiểm soát nữa, hơi thở nàng dồn dập, lưng nàng ưỡn cong lên, đưa ngực mình cao lên, hai chân vô thức đạp xuống ghế, nảy âm hộ mình đưa ra trước nhiều hơn.
Kẻo Lạt cảm nhận âm hộ mình đang đón vào một chiếc dương vật nóng như than, cứng ngắt, lạ lẫm. Nàng rên xiết dưới những cú dập mạnh mẽ từ trên xuống. Miệng nàng há hốc, tiếng kêu vừa thoát ra, liền bị lấp lại bởi một chiếc dương vật khác. Kẻo Lạt có thể ngửi được mùi tanh tanh của đàn ông của vật to lớn trong miệng mình. Nàng nuốt nó sâu vào trong cuống họng mình, một bàn tay nắm lấy tóc nàng ghì sát vào, cố thúc dương vật vào sâu hơn.
Kẻo Lạt và hai gã bảo vệ cuống lấy nhau không kiêng dè gì, tiếng thở dốc, rên rỉ của họ bị dìm mất trong âm thanh sóng biển rì rào.
...
Khánh và Nhi cố gắng bơi ra xa, vòng qua bức tường dài ngăn cách bãi biển riêng của ông Rai. Biển tối đen, không một ánh đèn phía trước, chỉ có tiếng đạp nước và tiếng thở hỗn hển của hai nàng.
Đến điểm cuối cùng của bờ tường, Khánh và Nhi bấu víu vào bức tường, bàn tay hai nàng rớm máu vì cố bám lấy bề mặt tường đầy hà biển sắc bén lởm chởm. Hai nàng cố gắng thở dốc lấy hơi để chuẩn bị bơi vào bờ phía bên kia bức tường.
Khi vào đến bờ, Khánh và Nhi gần như kiệt sức, nằm vật ra trên bãi biển thở dốc, bốn mắt nhìn nhau, nữa mừng, nữa lo lắng. Họ biết mình còn một đoạn đường xa phải đi, trước khi trời sáng.
Nhìn nét mặt kiên quyết của nhau, hai nàng bật dậy, thay bộ quần áo khô trong túi nilon mang theo. Xong, nắm chặt tay nhau chạy vào rừng dương tối đen trước mặt.
Khánh và Nhi chạy ra tới đường lớn thì trời đã tờ mờ sáng. Hai nàng tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm vì băng qua bụi rậm.
Tuyến đường này khá vắng xe, có thể do sáng sớm, hai nàng đi bộ dọc con đường, hai chân trần sưng phồng lên, đau nhói theo từng bước chân. Nhưng họ không khóc, vì lúc này họ không có thời gian cho sự ủy mị, tủi thân, họ biết chỉ có mạnh mẽ tiến về phía trước mới là cơ hội cho mình.
Họ thấy một chiếc xe container từ xa, Khánh mừng rỡ, vẫy vẫy tay. Chiếc xe không dừng lại, mà đi thẳng. Nàng cười khổ, có lẽ vì bên ngoài hai nàng quá khó nhìn, đầu tóc rối bù, bết lại vì nước biển khô, quần áo rách nát.
Khánh và Nhi lại tiếp tục kiên nhẫn đi về phía trước. Một lúc sau, tai hai nàng có thể nghe tiếng một chiếc xe khác từ xa, mắt nhìn thấy là loại xe bán tải với thùng chất đầy phía sau. Hai cô vẫy tay rối rít, nhưng chiếc xe không có vẻ chậm lại. Khánh thất vọng, chán nản. Bất chợt, Thục Nhi lao ra giữa đường chặn trước đầu xe, hai mắt nàng nhắm chặt lại, nàng đánh cược là chiếc xe có thể thắng kịp, nếu không...
- Á... Nhi.. - tiếng Khánh thét lên thản thốt.
- Keeét...
Tiếng vỏ xe rít trên mặt đường, cày lên một lớp bụi mù mịt, bao phủ luôn cả hai cô gái. Thục Nhi run rẩy, mở mắt ra, chiếc xe dừng trước nàng không đến một mét, nàng thầm cảm ơn trời phật. Khánh lao ra ôm chầm lấy nàng, nước mắt tuôn trào, miệng nàng nghẹn ngào.
- Em.. Em.. Ngu lắm. Tại sao em làm vậy?
- Em không muốn cơ hội của chị em mình lại trôi qua đơn giản như vậy. - ánh mắt Thục Nhi bình tĩnh đến lạ - mà bây giờ em có sứt mẻ gì đâu. Hi hi.
Cửa xe bật mở, một gã đàn ông, da đen nhẻm, hốc mắt lõm sâu thâm quần vì thiếu ngủ, miệng ông ta há hốc nhìn hai cô gái, nửa muốn mắng chửi nửa kìm lại.
Khánh bước đến giải thích tình huống của mình và muốn đi nhờ xe ông ta. Ông ta có vẻ không hiểu tiếng Anh, mặt nhìn hai cô gái trước mặt dò xét, rồi nhìn qua quần áo rách lỗ chổ phơi da thịt ra của hai nàng.
Ông ta ra hiệu lên xe. Khánh và Nhi mừng rỡ, leo ngay vào. Chiếc xe chỉ có một băng ghế, Khánh vào ngồi sát ông ta, Nhi ngồi sát cửa xe.
Chiếc xe đi được một đoạn, Khánh bắt đầu trổ tài ngôn ngữ kết hợp với hai bàn tay. Nàng muốn diễn đạt mình cần tới sân bay Pattaya, ông ta có vẻ hiểu, gật gù rồi nói gì đó, bàn tay chỉ ra hai hướng khác nhau. Khánh đoán được ông ta không đi đường đó, nàng rút ra 200 usd, đưa cho ông ta. Mắt ông ta sáng lên, thoáng suy nghĩ một chút, rồi đầu ông ta gật gù. Ông ta nhìn qua hai nàng, nhếch nhác không chịu được. Ông chỉ chỉ vào ngực Khánh rồi nói gì đó. Khánh mím môi, nàng nghĩ rằng ông ta muốn thân xác mình. Nàng thoáng chần chừ, hai tay nắm lại. Chợt bàn tay ông đưa qua nắm lấy nhúm tóc dơ của nàng dứ dứ trước mặt nàng. Nàng chợt hiểu, mặt đỏ lên vì thẹn đã hiểu lầm ông ta, ông ta muốn hỏi họ có cần tắm rửa thay đồ không, vì với tình trạng này, chưa chắc họ đã được vào sân bay.
Khánh gật đầu lia lịa, nàng cũng khó chịu kinh khủng với cơ thể dơ dáy của mình.
Chiếc xe rẽ vào một cây xăng dọc đường. Ông ta ra hiệu cho Bảo Khánh và Thục Nhi xuống xe theo mình. Họ vào trong nhà vệ sinh nồng nặc mùi nước tiểu, hai nàng nhăn mặt khó chịu. Ông ta chỉ vào thùng nước bên trong có một chiếc gàu nước, rồi xoay người đi ra ngoài. Hai nàng nhìn nhau bối rối, họ biết mình không có thời gian để phung phí.
Hai nàng cấp tốc cởi sạch quần áo, xối nước tắm với tốc độ nhanh nhất, nước buổi sáng thật lạnh, lạnh đến nổi họ run rẩy, răng va vào nhau lộp cộp.
Ông tài xế đã quay lại, trong tay cầm 2 bộ đồ phụ nữ, ông đứng bần thần trước thân thể trần truồng của hai người phụ nữ ông cứu dọc đường. Làn da sáng bóng, từng đường nét thanh thoát, quyến rũ đến cùng cực, ông như nín thở trước hai nàng. Khánh quay lại thấy ông ta đang nhìn trân trối vào cơ thể mình, nàng thoáng đỏ mặt, nhưng nàng vẫn tiếp tục tắm cho xong, mặc ông ta nhìn.
Khánh bước tới gần, ánh mắt ông không dứt ra được khỏi cơ thể nàng, nàng đưa tay lấy quần áo, ném một bộ cho Nhi, rồi mặc bộ của mình.
Bộ quần áo khá kín đáo, nhưng rộng thùng thình, vải lại khá mỏng, nếu quan sát kỹ có thể thấy hai nàng không mặc đồ lót gì bên trong. Nhưng được như thế là đã tốt lắm rồi.
Vừa lên xe, Thục Nhi đã gối vào vai Khánh ngủ vùi, nàng cũng không kiềm được, sự mệt mỏi ập đến Khánh cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Khi hai nàng đến được sân bay Pattaya, đồng hồ đã điểm 7h00 sáng. Khánh và Thục Nhi tới ngay phòng vé, yêu cầu đổi chuyến bay, vé hai nàng vẫn còn hiệu lực vì theo lịch trình chiều tối nay họ mới bay về Việt Nam.
Cầm hai chiếc Boarding Pass trong tay, hai nàng mừng muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để đi vào trong. Chuyến bay của hai nàng lúc 8h15, chỉ cần qua khỏi cửa hải quan, vào địa phận quốc tế bên trong, Khánh và Nhi mới thật sự an toàn. Hai nàng hối hả như sợ trễ chuyến bay, dù mấy lần muốn gọi điện thoại về cho Minh Trí, nhưng nàng sợ phải mất thời gian đổi tiền xu, đành bỏ qua ý định đó.
Tên an ninh sân bay đang ngáp, miệng lầm bầm than thân trách phận vì ca trực sớm của mình. Bất chợt gã dụi mắt, không tin vào mắt mình, phía trước gã có hai cô gái xinh đẹp, mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng bao nhiêu đó cũng không có gì đáng nói. Gã tròn mắt vì hai nàng đang đứng dáo dác trước một bảng quảng cáo, ánh đèn xuyên qua lớp quần áo mỏng, nhìn rõ vóc dáng tuyệt đẹp không một mảnh nội y của hai nàng. Gã quyết định chọc ghẹo hai cô gái này một phen cho qua cơn buồn ngủ.
- May I see your passports please!
Khánh và Thục Nhi quay phắt lại, mặt hai nàng tái mét, người đàn ông trước mặt trong bộ cảnh viên sân bay, màu nâu, cầu vai đeo bộ đàm, lưng quần cộm ra bao da súng lục. Khánh cố gắng bình tĩnh, nhưng nàng khó khống chế được bàn tay của mình, run run đưa passport cả hai cho gã.
Gã liếc nhìn, lật passport ra, rồi nhìn gương mặt hai nàng như so sánh, trong lòng gã đã cố gắng nén cười vì màn kịch của mình, miệng gã phải mím lại để kiềm giữ mình.
Khánh quan sát nét mặt gã an ninh trước mặt, môi gã đang mím lại, mặt hơi đỏ lên, hắn như đã phát hiện ra điều gì. Thế là hết, nàng chán nản gần như gục xuống.
- Okie, thank you! Have a nice flight! - Gã muốn trêu hai nàng nhiều hơn cũng không có lí do chính đáng nên đành bỏ qua.
Bảo Khánh không tin vào tai mình, nàng quay sang nhìn Thục Nhi đang tròn mắt nhìn theo lưng gã an ninh đị bộ chầm chậm về phía căn phòng có bảng tên Airport Security. Hai nàng thở phào nhẹ nhõm.
Bất chợt Khánh nghe tiếng ồn ào phía xa, nàng quay đầu lại. Nàng hoảng hốt nhận ra hai gã mặc vest đen từ nhà ông Rai. Bảo Khánh và Thục Nhi sợ hãi thật sự, cổng hải quan là hướng hai gã đó, hai nàng đành cúi đầu cố gắng đi thật bình thường về hướng ngược lại.
- Đi theo chị. - Khánh chợt lóe lên sáng kiến mạo hiểm.
Bảo Khánh nắm tay hướng dẫn Thục Nhi đi thẳng vào phòng an ninh.
Đang ngồi gác chân lên bàn, đột nhiên gã an ninh nghe tiếng mở cửa, gã giật mình đứng phắt dậy, nghĩ bụng có sếp xuống kiểm tra. Nhưng vẻ mặt căng thẳng của hắn thay bằng vẻ ngạc nhiên, trước mặt hắn là hai cô gái không mặc nội y mà hắn trêu đùa vừa nảy.
- We.. Are.. - Khánh bối rối chưa nghĩ ra lý do nào, ánh mắt dò xét của hắn càng làm nàng ấp úng thêm.
- She need to go toilet, but it's so far away. - nàng nhìn thấy cánh cửa cuối phòng như phòng thay đồ.
Ánh mắt hắn nhìn qua Thục Nhi như đánh giá, Thục Nhi cúi đầu ngượng ngùng, sao Khánh lại nói mình muốn đi toilet chứ.
Tay gã chỉ vào căn phòng bên trong, Thục Nhi gật đầu cảm ơn, nàng đi vào trong khép cửa lại. Bên trong là căn phòng thay đồ, quần áo treo khắp nơi, bốc mùi chua chua và mồ hôi đàn ông, nhưng so với toilet ở cây xăng lúc sáng hai nàng tắm, đã tốt hơn rất nhiều.
Khánh nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa của Thục Nhi, nàng nghĩ cô bé này rất thông minh, sẽ không ra quá nhanh chứ. Nàng mỉm cười với gã an ninh, làm gã ngẩn ngơ cả người. Khánh giả bộ đi quanh phòng, nhìn lén ra khe cửa nơi lắp miếng kính dọc, nàng thấy mấy gã bảo vệ mặt áo đen đang lùng sục khắp các cửa hàng. Không phải hai tên như nàng thấy, mà rất nhiều, không dưới mười gã. Khánh rùng mình, nhìn lên đồng hồ, chuyến bay của mình còn 45 phút nữa, tức là nàng chỉ còn khoảng 40 phút chờ ngoài này, cho chúng đi hết mới có thể đi vào cổng hải quan.
Nhưng 40 phút đó thì chờ ở đâu, Thục Nhi không thể giả vờ đi toilet trong 40 phút được. Nàng nhìn sang gã an ninh trước mặt, nàng phải làm gì đây.
Lúc này gã đó đã bắt đầu sốt ruột, gã cứ nhìn nhìn vào trong. Thùy Dương lúng túng, quyết định xoa dịu gã.
- May I go inside to see if she's alright? - Nàng nói.
- Ok, but make it quick. - giọng gã thiếu kiên nhẫn.
Khánh vào trong, thấy Nhi đang đứng ngồi bên đống quần áo ngổn ngang, hai tay đan vào nhau. Thấy nàng vào, Thục Nhi lao đến, hỏi lung tung.
- Sao giờ chị, mình không thể vậy ra ngoài, nhưng ở đây không được nữa rồi...
- Chị muốn tắm. - Khánh nói không hề liên quan đến câu hỏi của Nhi.
Để mặc Thục Nhi đứng đó há hốc miệng, Khánh cởi hết quần áo trên người, nàng bước vào phòng tắm tập thể với các vòi sen cắm trên trần. Nàng mở vòi nước, hơi nước bốc lên nghi ngút, là nước nóng, vẻ mặt Khánh hưởng thụ như đang tắm ở nhà. Thục Nhi chần chừ, nàng cũng thèm lắm nhưng nơi đây có vẻ như không tiện lắm. Nhưng thoáng chần chừ của nàng chỉ lóe lên như ánh chớp rồi đi mất tăm, Thục Nhi cởi quần áo lao vào theo, nàng rên rỉ nhẹ dưới vòi nước ấm phun mạnh lên da thịt mình.
Hai nàng nghe tiếng bước chân, tiếng gót giầy da nện lên sàn nhà tắm, gã an ninh nhìn vào phòng tắm, hắn không tin vào mắt mình, hai cô gái hoàn toàn khỏa thân đang tắm trước mặt gã. Thân thể trần truồng của họ dưới làn hơi nước nóng bốc lên thật mờ ảo. Gã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hơi thở hắn nặng nề.
- You can join in if you want. - giọng Khánh vang lên.
Gã há hốc, rồi như bừng tỉnh, hai cô gái này đang khát tình, nếu không cũng không tự nhiên vào trong này tìm mình. Đây là cơ hội trời ban. Gã cấp tốc cởi hết quần áo trên người, dương vật gã đã cương cứng, thật dài và to.
Gã lao vào ồm chầm lấy thân thể trơn nhẵn của Khánh, nàng cười khúc khích như trêu chọc sự nôn nóng của hắn. Miệng hắn tham lam mút lấy hai bầu vú tròn trịa của nàng, hai tay hắn mò xuống bóp nghiến hai mông nàng.
Thục Nhi bên cạnh đã hiểu ra kế hoạch của Khánh, nàng thở dài, tuy không thực sự cam tâm nhưng còn tốt hơn nhiều cảnh bị bắt lại và quản thúc, có thể còn bị thủ tiêu.
Nàng sẽ không đứng ngoài nhìn Bảo Khánh hy sinh một mình, Thục Nhi tiến đến bên gã, tay nàng vòng xuống, nắm lấy dương vật gã, sục nhẹ. Nó thật cứng và to trong tay nàng, nàng có thể cảm nhận được sức nóng của nó dù cả ba đang đứng dưới làn nước ấm. Thục Nhi quỳ xuống, nàng le lưỡi liếm quanh đầu dương vật, rồi mở miệng thật rộng, nuốt vào đến cuốn họng. Gã an ninh đang ôm hôn Khánh, lưỡi hắn cuốn vào miệng nàng, gã bật rên lên một tiếng lớn. Ôi những người đàn bà này, làm gã phát điên lên.
Khánh đè vai anh ta xuống, anh ta hiểu ý ngồi ngay xuống sàn nhà tắm, đầu ngửa lên đón âm hộ của Khánh đưa tới. Hai tay nàng bấu víu lấy cây cột vòi sen, hai chân mở ra kẹp lấy khuôn mặt người đàn ông bên dưới. Chiếc lưỡi anh ta như mũi khoan, xoắn vào trong âm hộ Khánh, cơ thể nàng run rẩy, hai chân mở ra rộng hơn, hai tay như vô lực trượt xuống dần. Anh ta bị đè ngã ngửa ra, miệng vẫn không rời hai mép thịt đỏ hồng của Khánh. Dương vật gã căng tức sâu trong cuống họng của Nhi, cô bé nuốt mạnh và sâu đến nỗi gã cảm thấy dương vật mình thật sự bị lìa ra.
Bất chợt, ngay cửa vào xuất hiện một người đàn ông lạ, mặc đồng phục cảnh viên. Gã há hốc nhìn quan cảnh trước mặt, gã nhìn thấy anh bạn chung ca trực của mình đang bị hai người đàn bà đè sát dưới đất. Người trước mặt, thân hình tuyệt đẹp, hai tay chống người ngã về phía sau, ngồi thẳng lên ngực, hai mắt nhắm nghiền, ưỡn cong lưng dí âm hộ mình sát miệng anh ta. Người phía sau không thấy rõ mặt, tóc rũ xuống, đầu lên xuống nhấp nhô dưới hạ thể bạn mình. Gã nuốt nước miếng, tay chân luống cuống như thừa thải.
Chợt mắt gã sáng lên, hai tay cởi bỏ quần áo với tốc độ nhanh nhất, gã đã nhận ra vị trí thích hợp cho mình.
Thục Nhi đang hì hục ngậm dương vật của gã đàn ông nằm dài dưới sàn, hai đầu gối nàng quỳ xuống đất, mông đưa lên cao, đung đưa theo khoái cảm của nàng nhận được trong miệng. Chợt nàng cảm nhận hai bàn tay thật nóng đặt lên mông mình, Thục Nhi chưa kịp nhả cái dương vật trong miệng ra để quay lại, thì âm hộ nàng đã bị xâm chiếm bởi một chiếc lưỡi nhám và dài.
- Ưm... - Thục Nhi không kiềm chế được rên lên một tiếng.
Mặt nàng đỏ bừng quay lại phía sau, nàng chỉ thấy được một mái tóc đàn ông bù xù đang sát mặt hắn vào mông nàng. Gã sử dụng chiếc lưỡi thật chuyên nghiệp, vét vào thật sâu, đầu lưỡi đánh lên vét vào thành trên bên trong âm hộ Thục Nhi. Nàng cảm thấy người mình mềm nhũn, hai đầu gối như muốn trượt qua hai bên, mặt nàng áp xuống sàn nhà nước lấp xấp, mông bị kéo lên cao, nàng như buông xuôi cho cái lưỡi đó tùy tiện vét sâu trong âm hộ mình, nàng rên la lớn tiếng.
Người đàn ông đó lật ngửa người Thục Nhi ra, anh ta đảo người ngược lại với nàng, hai chân quỳ gối hai bên người nàng, mặt anh tiếp tục rúc vào giữa hai chân mở rộng của nàng, dương vật anh đung đưa giữa hai chân đưa về miệng nàng. Nàng vồ lấy nuốt gọn tới gốc. Thục Nhi nhận ra mùi vị của chiếc dương vật này khá quen thuộc, giống mùi của Rujah và anh chàng đang cuốn lấy Khánh bên kia. Có lẽ văn hóa ẩm thực ảnh hưởng đến mùi vị tiết ra của dương vật đàn ông, Thục Nhi nghĩ trong đầu. Phát hiện của nàng càng làm tăng cảm hứng của nàng với vật to nóng trong miệng, nàng say sưa mút nó với tất cả đam mê của mình.
Anh chàng thứ hai và Thục Nhi đúng là một cặp trời sinh, họ đều hưng phấn liếm mút bộ phận sinh dục của nhau. Cả hai cuốn lấy nhau quên trời đất, đúng một tư thế 69 ngược đầu, lúc người trên rồi đổi xuống dưới, như quên hẳn đi cách truyền thống.
Cơ thể Bảo Khánh đỏ hồng, bóng lưỡng nước, nàng bị kích động thật sự vì chiếc lưỡi đang vét sâu trong âm hộ mình. Hai tay Khánh ôm lấy đầu, bàn tay nắm chặt mái tóc ướt sũng, hai chân gấp lại, nàng ngồi thẳng lên mặt anh ta, mông không ngừng sàn lên xuống, chiếc lưỡi bên trong và hàm râu cằm chơm chởm của anh ta cạ vào hai mép âm hộ, làm nàng như phát điên. Nàng thật sự hòa nhập vào cuộc chơi này, không miễn cưỡng không gượng ép, nàng quên hẳn mối nguy hiểm đang chực chờ mình bên ngoài, cảm giác sướng khoái không ngừng dâng lên làm nàng rên to vang vọng cả phòng.
Khánh đứng lên hai tay nắm lấy cây cột inox vòi sen giữa phòng, hai chân giang rộng, lưng cúi thấp, đưa mông ra phía sau. Nàng cảm nhận âm hộ mình bị nông rộng ra, một chiếc dương vật đang chèn chặt vào trong nàng.
- Ưm... Ưm..mm
Tiếng rên rỉ ngắt quảng của Khánh theo từng cú thúc từ phía sau, hai bàn tay của anh ta vuốt ve lưng nàng xuống đến mông, rồi luồn xuống dưới bóp ngấu hai vú đung đưa của nàng.
Lúc này Thục Nhi cũng rên la thật lớn, nàng quỳ dưới sàn bên chân Khánh, anh chàng kia đang thúc dương vật vào trong nàng thật nhanh. Khánh nhắm mắt, miệng há to, nàng đang đạt gần đỉnh, đột nhiên, vật cứng đó rút ra ngoài hoàn toàn, cơ thể nàng cảm thấy như hụt hẫng chới với. Nàng chưa kịp thất vọng thì âm hộ lại bị chèn kín bởi một chiếc dương vật khác, nàng có thể cảm nhận nó to và ngắn hơn chút, nhưng rất nóng. Khánh biết hai người đan ông vừa hoán đổi vị trí cho nhau.
Kẻ mới đến thúc nhẹ nhẹ từ tốn như làm quen. Khánh cảm giác âm hộ mình bị chèn chặt cứng, nàng có thể nhận biết cái đầu khất to lớn di chuyển ra vào chậm rãi, nhưng chỉ nữa đường rồi rút ra, cảm giác thiếu hụt làm nàng khó chịu. Bất chợt gã đó đẩy mạnh, Khánh rít lên, nó không ngắn như nàng nghĩ, nó gần như chạm đến cổ tử cung của nàng. Hắn dập thật nhanh như máy, âm thanh da thịt nàng va vào hạ thể hắn chan chát. Khánh há hốc miệng, nhưng không thoát ra được tiếng nào, ý thức nàng như tạm dừng lại, nàng như nín thở, mặt đỏ rần, nàng chỉ còn cảm giác âm hộ mình tê rần, tuôn trào như suối.
Gã ngừng lại, Khánh sụp xuống, ngồi bệt xuống sàn nhà, nàng thở dốc như vừa bị dìm dưới nước, hạ thể nàng ra rời, đẫm nước, nàng ngã ngửa ra. Nàng nhắm chặt hai mắt, hai tay mở rộng, bộ ngực tròn hơi ngã về hai bên, hai núm vú đỏ hồng, làn da ngực còn ẩn hiện dấu tích dày vò ngấu nghiến, hơi thở nàng đều đều như đã ngủ.
Đến lúc này gã mới được nhìn rõ diện mạo tuyệt đẹp và thân hình hoàn mỹ của Khánh. Gã run rẩy quỳ xuống bên dưới, giữa hai chân nàng, lấy hai chân nàng gác lên vai, tay gã cầm dương vật quét lên hai mép lồn mềm nhũn nhòe nhoẹt nước của Khánh.
Khi đầu dương vật gã chui qua cửa mình Khánh, nàng bật cong người, rên rỉ. Hai chân nàng khép lại gác lên vai gã, làm âm hộ nàng bị khép lại tối đa, làm vật to lớn đó đi vào khó khăn hơn nhiều lần. Gã chồm người tới, ép người Khánh cong lại, sức nặng của hắn dồn lên hạ thể nàng, tạo thế cho dương vật hắn chui vào hết bên trong nàng. Gã tiếp tục chiêu thức đắc ý nhất của mình, dập xuống nhanh như máy, Khánh nkhóc thét lên, nước mắt nàng trào ra, nàng cảm thấy bị thốn đau rát bên trong mình. Nhưng cảm giác đau đớn đó rất nhanh trôi qua, thay thế bằng cảm giác lâng lâng, sướng khoái khó tả, miệng nàng không kiềm chế la lên.
- Mạnh lên, mạnh lên...
Gã cố gắng dập mạnh hơn dù không hiểu Khánh đang nói gì, nhưng phụ nữ dù đến từ quốc gia nào thì trong hoàn cảnh này chỉ muốn đàn ông làm như vậy. Hẳn thấy đích đến của mình vùn vụt lao đến. Cơ âm hộ cô gái co bóp dữ dội. Gã gầm lên, theo thói quen gã rút dương vật mình ra bắn xối xả lên bụng và ngực cô nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top