Chap 1

Sau bữa tân gia, vợ chồng Bảo Khánh vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng giữa hai vợ chồng có một vách ngăn vô hình. Minh Trí cũng tránh mặt anh em Hội Tennis, mặc dù anh em gọi điện liên tục, người thì xin lỗi, người thì kiếm cớ rủ nhậu. Kỳ thật Trí không giận anh em, anh cũng không giận Bảo Khánh, anh chỉ không dám đối diện với chính mình. Anh luôn lẩn tránh những suy nghĩ đó, anh lao vào công việc để không còn thời gian vẩn vơ. Tối về nhà, khi hai vợ chồng đối diện với nhau, anh vẫn vui cười, vẫn âu yếm vợ. Đặc biệt về khoản chăn gối, Trí như thoát thai hoàn cốt, anh dai sức kinh khủng, mỗi lần đối diện với cơ thể trần truồng của Bảo Khánh là anh luôn đạt sẵn trạng thái sẵn sàng, thậm chí không cần vợ phục vụ. Trí biết có một ý nghĩ đang nhen nhóm trong người anh, người thắp nó lên không ai khác là Bảo Khánh. Anh không muốn thừa nhận nó, nhưng sự thật là anh hứng tình tột độ khi thấy Bảo Khánh buông thả.

Bảo Khánh cũng đang suy nghĩ về bản thân mình, về những biểu hiện của chồng. Nàng muốn tìm một nguồn cảm hứng khác, nguồn cảm hứng mà chỉ hai vợ chồng chia sẻ với nhau, không làm Trí đau khổ. Nàng nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ thứ Trí thích chưa chắc nàng đã thích.

Sáng ngày thứ Bảy, nàng không phải đi làm, Trí thì đang ngủ do quá say tiếp khách tối hôm qua. Bảo Khánh dậy sớm, khỏa thân đi vào phòng tắm, nàng rửa mặt và nhìn ngắm mình qua gương. Nhan sắc này liệu tồn tại bao lâu? Thời xuân sắc của một người phụ nữ có vài năm trong cả cuộc đời. Mà nàng đang tại đỉnh của ngọn đồi đó, sau thời điểm này chỉ có từ từ đi xuống. Chợt lóe lên trong đầu Bảo Khánh, nàng muốn lưu lại thời điểm mình đẹp nhất cho chồng.

Như có được mục tiêu, Bảo Khánh trang điểm, làm sơ lại mái tóc, nhưng nàng không lựa chọn trang phục như mọi khi. Nàng lục trong tủ tìm chiếc máy ảnh cũ, vì hai vợ chồng không có sở thích chụp hình, nên khi Trí muốn mua máy tốt hơn, Khánh luôn ngăn chồng. Nàng đứng trước gương, đưa máy hình lên ngắm ngía cơ thể không mảnh vải che thân của mình. Nàng chụp mấy pô hình, review lại, tấm mờ, tấm tối, nàng lại xóa đi. Bảo Khánh đang loay hoay với chiếc máy ảnh cũ, thì chợt đèn flash lóe lên, Trí đang ngồi trên giường mỉm cười, tay cầm chiếc Iphone 6s của anh.

- Muốn chụp hình sao không nói anh chụp cho, máy đó dỏm quá không dùng được đâu.

Bảo Khánh mỉm cười, xoay người lại đứng đối diện chồng không mảnh vải che thân. Trí tiếp tục chụp mấy kiểu. Nàng lao lên giường chui tọt vào lòng Trí, tay dành lấy chiếc điện thoại, xem lại.

Chất lượng hình đẹp hơn hẳn, cơ thể không tì vết của nàng hiện lên rõ từng ly. Đây là lần đầu tiên Bảo Khánh nhìn ngắm cơ thể mình trong một tấm ảnh. Nàng thích thú, nhoẻn miệng cười khúc khích. Minh Trí leo xuống giường, lấy lại chiếc điện thoại.

- Em giữ nguyên tư thế đó nhé. Rất đẹp.

Bảo Khánh lúc này đang nằm sấp khỏa thân trên giường, hai chân gấp lên bắt chéo với nhau, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc dài của nàng xõa xuống.

- Em đẹp quá. - Trí chụp xong tấm hình, mắt vẫn nhìn nàng bần thần.

Bảo Khánh mỉm cười, cố tình làm nhăn nhăn chiếc mũi trông rất đáng yêu. Nàng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng như thể gót chân nàng không chạm sàn. Nàng đi ra mở cửa ban công phòng ngủ, hai tay nàng dang rộng giữ tư thế mở cửa, đầu nàng quay lại nhìn Trí. Iphone của Trí lóe liên tục. Nàng lại ra hẳn ngoài ban công, cúi thấp người xuống, hai bàn tay đặt chồng lên nhau trên thành ban công đỡ chiếc cằm nhỏ nhắn, mắt nàng nhìn xa xa. Trí tiếp tục chụp thích thú, một tư thế của Bảo Khánh anh chụp rất nhiều góc khác nhau. Anh không rõ phải lấy góc nào là đẹp nhất, vì đối với anh, nhìn nàng góc nào cũng đẹp.

Hai vợ chồng nằm lười trên giường, xem lại các tấm hình. Bảo Khánh thích thú cười, mặt nàng đỏ lên, mắt long lanh. Nàng nhìn chồng, anh đang nằm nghiêng vừa ngắm tay anh vừa vuốt dọc theo lưng nàng, như muốn tiêu hóa từng đường nét trên người nàng. Bảo Khánh cho bàn tay vào chăn, nắm lấy dương vật của chồng đang sưng to, nàng chồm người tới, dùng lưỡi liếm dọc thân dương vật. Trí nhìn Bảo Khánh trân trân, anh tiếp tục chụp vợ mình, tay anh vuốt tóc nàng sang một bên, để thấy rõ hơn gương mặt đẹp như thiên thần, bờ môi đỏ đang mở rộng nhẹ nhàng đưa anh lên mây. Bảo Khánh cưỡi lên chồng, nàng đưa hai cánh tay ra sau chống trên đầu gối chồng, để ngửa người ra sau. Từng khoảnh khắc đẹp của hai vợ chồng được Trí lưu lại. Anh cho hình ảnh vào một ngăn bí mật trong điện thoại, thầm nghĩ mình sẽ xây dựng một bộ sưu tập hình khỏa thân của vợ.

Nghĩ là làm, sáng thứ Hai, Minh Trí tìm mua một chiếc máy ảnh loại xịn. Tuy nhiên với trình độ gà mờ như anh dĩ nhiên phải nhờ tư vấn của bạn bè. Minh Trí tìm đến Quân, Việt kiều Mỹ, là anh em chơi chung nhóm bên Mỹ, nay anh làm Trưởng Đại diện cho một hãng ôtô lớn tại Việt Nam. Quân có kinh nghiệm chơi nhiếp ảnh gần 20 năm, từ thời cao trào của những chiếc Leica phim cuộn kéo tay xoẹt xoẹt. Nay dù là thời buổi kỹ thuật số, Quân vẫn không hoàn toàn bỏ máy phim, lâu lâu vẫn chụp và tự khen tấm tắc. Máy phim nước màu lúc nào cũng sâu và mượt hơn máy kỹ thuật số, chỉ thua thằng kỹ thuật số mỗi cái không review được thôi.

Trí và Quân ngồi quán cafe Đông Phương trên đường Phạm Ngọc Thạch. Quân nhìn Trí như đứa trẻ con được quà, tay không rời được chiếc máy ảnh mới mua, nhấn nhấn rồi bấm xoẹt, lại lập lại, chốc lại quay qua hỏi các chức năng. Phúc châm điếu thuốc, phà ra một hơi khoan khoái, quay qua Trí.

- Này mày nói thật cho anh nghe, mày chạm chỗ nào mà tự dưng đòi học nhiếp ảnh thế?!

- Đâu có gì đâu anh. Lâu lâu đổi thú chơi chút cho vui thôi đấy mà. - Trí đáp vẫn không nhìn Quân.

- Xạo. Với thằng thực dụng như mày, làm gì sinh ra được tí nghệ thuật nào mà đòi đam mê. Mày nói tao nghe coi lúc mày bên Mỹ chừng đó năm chụp được mấy tấm hình mang về.

Trí ngẩn lên nhìn Quân, gãi gãi đầu.

- Có mỗi tấm hình tốt nghiệp thôi anh. - Trí hơi đỏ mặt.

- Thì thế tao mới hỏi mục đích mày chụp hình là gì? Chụp Phong cảnh, chụp ấn tượng, chụp chân dung, chụp khỏa thân... Để tao còn biết mà hướng dẫn. Mỗi mục đích đều đi chung một bộ complê ống kính khác nhau. - Quân huyên thuyên.

- Dạ, chụp khỏa thân có khó không anh. - Trí ngập ngừng

- Nói khó thì không khó, những chụp hình mà lột tả được hồn mẫu thì không dễ. Chứ chụp chỉ để khoe đường nét cơ thể thì ai chụp chả được chú mày ạ - Quân lại lý thuyết.

- Lột tả hồn của mẫu là thế nào anh? - đầu Trí như to lên khi nghe Quân nói.

- Là.. là... haizz. Ok cho mày xem hình anh chụp, mày sẽ hiểu dễ hơn.

Quân móc ra chiếc điện thoại Samsung màn hình loại lớn, anh lướt qua, lướt lại chút, rồi chìa về phía Minh Trí.

Xem đi. Mấy tấm hình này anh chụp bằng máy ảnh rồi cho vào điện thoại.

Trí cầm lấy chiếc điện thoại quá khổ, loại này màn hình nhìn sướng mắt hơn hẳn chiếc Iphone của anh. Trên màn hình là chụp cặp đùi một người phụ nữ, tư thế nàng nằm không thấy mặt và người, chỉ có cặp đùi thon dài là dựng lên, một chân gấp nhẹ xuống che đi nơi thầm kín nhất của phụ nữ. Background tấm hình thật tối, ánh sáng vàng nhẹ duy nhất lung linh như ánh nến tôn lên đường nét thanh xuân. Trí gật gù khen tấm hình đẹp.

- Em cứ lướt qua phải, còn nhiều lắm mà. - Quân quan sát thấy Trí gật gù, hắn thích chí nhắc nhở.

Trí lướt tới. Tấm hình này chụp người phụ nữ đó như đang bay, toàn bộ cơ thể khỏa thân của cô ưỡn cong, tóc xõa tung ra sau lưng, chân cô nhấc khỏi mặt đất. Tấm hình phô diễn hết những đường cong cơ thể, khuôn mặt cô thấy rất rõ, khá xinh xắn, nhưng cảm giác của tấm hình mang đến cho Trí hoàn toàn là nghệ thuật, không vẩn đục chút dục vọng nào. Anh tiếp tục xem nhiều hình ảnh khác, cũng là của cô gái ấy, cô dường như rất tự nhiên, không gò bó, hoàn toàn tự do như thể khái niệm con người sinh ra đã khỏa thân. Minh Trí bắt đầu bội phục Quân.

- Người mẫu này mình thuê ah anh? - Trí hơi tò mò.

Quân mỉm cười rất tự nhiên, mắt nhìn sâu vào Trí.

- Vợ anh sắp cưới của anh đấy. Đẹp không?- Ánh mắt Quân khi nói câu này ánh lên nét tự hào.

- Ah... anh làm em bất ngờ quá. Chị đẹp quá. Mà em cũng chưa có dịp gặp.

- Hì hì, cũng mới quyết định thôi. Chưa giới thiệu cho anh em đâu. - Quân nói.

Chợt Trí im lặng, chần chừ, tay chàng cho vào túi quần rồi mà vẫn nắm chặt trong đó không chịu rút ra.

- Em có cái này, tính nhờ anh góp ý giúp mà ngại quá. - Trí hồi hộp.

- Ngai ngùng gì? Anh em mà, mày sao nói vậy? Cái gì?

- Dạ mấy tấm hình em chụp vợ, hình riêng tư thôi. Nhưng em đã cố gắng lắm, vẫn không thấy đạt anh ạ. - vừa nói Toàn vừa rút điện thoại ra.

Tay anh cầm chiếc điện thoại mà ngón tay rung rung, cảm giác từ đầu ngón tay truyền vào lạnh buốt. Anh vào mật mã folder bí mật, hàng loạt hình ảnh khỏa thân của Bảo Khánh hiện ra, đủ mọi tư thế.
- Anh xem thử, đừng chửi em nhiều quá tội nghiệp. - Trí đưa điện thọai qua Quân.

Quân cầm lấy chiếc điện thoại, lúc đầu hắn chỉ định liếc sơ rồi phê phán như một nhà bình luận nghệ thuật chuyên nghiệp. Nhưng khi hình ảnh khỏa thân của Bảo Khánh thu vào mắt, chiếc điện thoại như nặng trĩu trên tay Quân. Rất nhiều tấm hình, phô bày hết vẻ gợi cảm của Khánh, thân thể nàng như hoàn mỹ, từng góc nhỏ, từng nếp gấp nhỏ của làn da. Tay Quâ rung rung, hắn lướt qua cho kỳ hết, như sợ thằng bạn đổi ý đòi lại. Mặt hắn nóng bừng lên, hơi thở ngắt quãng. Hắn ráng kiềm chế bản thân mình trước ánh mắt quan sát đối diện của Minh Trí. Quân đã từng chụp hình khỏa thân cho rất nhiều phụ nữ, thậm chí người mẫu và diễn viên. Nhưng giây phút này thật khó giữ được biểu hiện tự nhiên trước những hình ảnh chụp cơ thể không mảnh vải che thân của Bảo Khánh. Chợt mắt hắn mở to, trợn tròn lên. 3 tấm hình cuối cùng, chụp nàng đang le lưỡi liếm dọc một cái dương vật cương cứng, không cần nghĩ cũng biết là của Trí. Mắt nàng mơ màng nhìn thẳng vào màn hình, mà Quân có cảm giác như nàng đang nhìn mình. Ôi người phụ nữ này... ánh mắt này,.. thật là...

- Ah.. em quên mất.. em xin lỗi, anh cho em mượn lại cái máy. - Trí chợt nhớ đến những tấm hình cuối, không thể cho người khác xem.

Quân kịp lướt ngón tay trả lại vài tấm hình trước và đưa máy sang cho Trí. Minh Trí nhận lại máy nhìn thấy tấm hình đứng ngoài ban công của Bảo Khánh, anh thở phào, may thật anh Quân chưa xem đến 3 tấm cuối.

- Ah... hèm... - Quân đằng hắng cố gắng ra vẻ tự nhiên, quên đi cái cục dưới quần đang sưng to bức bối.

- Hình cũng đẹp, vợ em người rất đẹp, nhưng em chưa biết hướng dẫn tư thế post cho cô ấy, em cũng cần canh các góc độ hợp lý và sáng tạo hơn. - Quân nói cứ như đàn anh chỉ dạy thật sự.

- Dạ, em biết. Từ ngày chụp mấy tấm hình này, em biết khả năng của mình chỉ có thế thôi. Em cần học thêm nhiều. - Trí tự nhận.

- Ah, thế này nhé. Cuối tuần sau, tụi anh sẽ có một chuyến chụp hình dã ngoại trên đảo Bình Ba, ngoài vịnh Cam Ranh. Nhóm tụi anh có 5 người, mang theo 2 cô người mẫu. Em muốn tham gia không?

- Thật thế ah? Em là tay mơ, cũng được tham gia ah anh? - Trí ngạc nhiên.

- Được chứ, trước chuyên nghiệp ai không phải là tay mơ em? Mày theo anh, không ma nào dám ý kiến. - Quân tự tin.

- Hay đấy. Mà em dắt vợ em theo được không anh? - Trí chợt nhớ ra.

- Ah hèm, sợ vợ em ngại thôi. Tụi anh ít dám dẫn vợ đi mấy vụ này lắm. Chụp khỏa thân mà, đang sáng tác, vợ nó xông vào oánh túi bụi mẫu thì tội người ta. - Quân nói giọng hài hước.

- Ha ha... Làm gì đến nổi thế.

- Nói tưởng đùa chứ có thiệt đó nha. Có một anh bị như thế rồi. Sau giới người mẫu hình đồn nhau cạch mặt hắn, thế là bây giờ hắn chuyển qua chụp phong cảnh và trẻ em thôi... Quân nói xong ngã ra cười nghiêng ngã.

- Ha ha... nói chuyện với anh vui thật đấy. Mà em dám cam đoan với anh, vợ em rất ngoan hiền, đặc biệt chỉ có em ghen, cô ấy không bao giờ biết ghen hết. - Trí nói, tới câu cuối giọng anh hơi trầm xuống.

- Ừm, chú nói đó nhé. OK. Để anh báo với anh em nhóm của anh. Anh sẽ hẹn chú chính xác ngày giờ và địa điểm sau nhé.

Thế là cả tuần sau đó, Minh Trí lấy máy ảnh ra, chơi đùa, thử nghiệm đủ thứ. Anh lên các diễn đàn nhiếp ảnh tìm hiểu các thiết bị, các góc chụp ảnh khỏa thân, tốn bộn tiền mua sắm đủ thứ. Còn thuê người tới nhà dành hẳn một căn phòng nhỏ set up studio với đầy đủ đèn flash dù, flash chụp đủ loại. Bảo Khánh cũng tò mò với những thứ chồng làm, nàng không ngăn cản anh, vì những thứ này đã cho anh niềm vui mới. Sau khi set up studio xong, giai đoạn thử nghiệm, Trí thủ thỉ nói vợ làm người mẫu cho anh. Bảo Khánh đồng ý ngay, miễn là anh vui, nàng không ngại điều gì.

Trong studio, Bảo Khánh khỏa thân, khoác hờ một chiếc khăn tắm nhỏ tí, y như bữa nàng bị khóa ngoài nhà trong buổi chiều của tiệc chia tay độc thân. Đây là đề nghị của Trí, anh muốn xem hình ảnh lúng túng che đậy của nàng trong buổi chiều hôm đó, mà anh chỉ biết qua câu chuyện nàng kể. Nhìn nàng rất khêu gợi trong tấm khăn tắm mỏng đó, nhưng Bảo Khánh không thể diễn lại cảm giác e ngại mắc cỡ đó, nhất là trước mặt Trí - người đàn ông của nàng.

Hai vợ chồng chụp rất nhiều kiểu hình, che đậy có, khỏa thân hoàn toàn có, phô bày cả những nơi thầm kín nhất cũng không thiếu. Trí chợt cài chế độ tự động cho máy, cứ 10 giây chụp một tấm. Anh cởi quần áo, Khánh biết anh định làm gì, nàng đứng đó mỉm cười chờ đợi. Trí tiến đến sau lưng Bảo Khánh, dương vật anh đã cương cứng, chọc vào khe mông của nàng, tay anh choàng lên trước vuốt ve bộ ngực tròn trịa của nàng, hai cánh tay Bảo Khánh choàng ra sau, ôm cổ chồng, cô ngửa miệng ra sau đón nhận chiếc lưỡi tham lam của chồng. Sau khi vuốt ve nhau, nàng quỳ xuống đất, ngậm lấy dương vật của Trí, còn anh cố tình xoay người ngang qua để máy ảnh có thể chụp chiếc miệng Dương đang nuốt trọn anh. Hai vợ chồng làm tình thật hăng say, cố gắng bày ra rất nhiều tư thế cho chiếc máy vô tri tự động chụp. Hôm đó, Bảo Khánh thật gợi tình, nàng làm Minh Trí như muốn điên lên, đây có lẽ là lần cả hai cảm thấy hứng tình nhất kể từ ngày tổ chức tiệc tân gia.

Tối ngày thứ Sáu, đêm hẹn với nhóm bạn anh Phúc đi Bình Ba cũng tới. Hai vợ chồng Minh Trí và Bảo Khánh rất phấn khích, đã lâu hai vợ chồng không đi chơi xa cùng nhau, mà nhất là chỗ hoang sơ, trở về thiên nhiên như mô tả của anh Quân.

Hai ngày trước khi đi, Quân có tới nhà ăn tối cùng vợ chồng Trí. Trong buổi ăn tối anh huyên thuyên về quan cảnh của đảo, về bãi biển, về món ăn... Bảo Khánh không biết nói gì, nàng chỉ chống cằm ngồi nghe chồng nàng cùng anh Quân nói chuyện. Họ nói chuyện thật hăng say. Nàng rất vui, tuy nhiên, nàng cảm nhận được ánh mắt Quân nhìn mình có chút gì đó không tự nhiên. Đôi lúc giữa câu chuyện, mắt anh Quâ nhìn qua, bắt gặp cặp mắt trong veo và khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Khánh đang nhìn mình, anh thoáng đỏ mặt, ấp úng một chút rồi cố gắng điều chỉnh lại. Có một điều Bảo Khánh và cả Minh Trí đều không biết, từ lúc vào nhà đối diện với Bảo Khánh, nhớ tới cơ thể trần truồng của nàng trong máy Quân, dương vật Quân cứ căng phồng lên. Quân cố gắng điều chỉnh tâm tình, nhưng thật khó dời ánh mắt khỏi Bảo Khánh, cô gái ấy có khuôn mặt thật đẹp, thật thánh thiện, nhưng bên trong là hừng hực lửa, gợi tình khôn tả. Quân thầm ghen tị với Minh Trí.

Dạo này cả hai vợ chồng Minh Trí và Bảo Khánh rất hạnh phúc. Từ khi cả hai có thú vui chụp hình riêng tư, họ như có một thế giới biệt lập, một bí mật sâu kín của cả hai. Tối tối vợ chồng mở laptop Trí lên xem lại hình, cùng nhau đánh giá, đưa ý kiến riêng thật vui vẻ và dĩ nhiên sau đó không thể rời khỏi nhau cho đến lúc rã rời.

Tiếng còi xe vang lên, kéo Minh Trí và Bảo Khánh rời khỏi suy nghĩ của mỗi người. Trí đứng dậy, kéo vali ra, Khánh lót tót đi theo sau chồng. Hai vợ chồng lên xe, mỉm cười chào mọi người, ai cũng lịch sự chào lại, duy chỉ có hai cô người mẫu phía trước mặt lạnh băng.

Chiếc xe là loại Mercedes 15 chỗ, chỗ ngồi khá thoải mái, phía trước sau băng ghế tài xế là chỗ ngồi của hai cô mẫu. Sau đó là băng ghế của vợ chồng Trí, do Quân cố tình nhường vị trí đỡ sốc nhất cho hai người. Sau băng ghế Trí là Quân, Chú Đào và Nhật. Chú Đào theo lời Quân giới thiệu là một giáo sư về hưu, tóc bạc trắng rất có dáng mô phạm. Nhật là Giám đốc kinh doanh vùng của một hãng sữa nổi tiếng, dáng Nhật cao to, hơi mập, trông bệ vệ như sếp lớn. Hàng ghế sau cùng là Phương và Trọng. Phương nghe nói là giáo viên IT của một trường đại học bán công, Phương rất cao, cũng phải 185 cm, người lại ốm kết hợp với trái cổ rất to, di chuyển lên xuống mỗi khi anh nói chuyện, luôn thu hút ánh mắt người đối diện. Trọng thì hiếu động nhất trên xe, cũng là người trẻ tuổi nhất, hắn là người Hà Nội, được cử vào Sài gòn quản lý công ty buôn bán dược phẩm. Còn hai cô mẫu ảnh tên Vy và Trúc , hai cô chỉ miễn cưỡng quay đầu lại gật đầu nhẹ. Bảo Khánh cảm thấy không mấy thiện cảm với hai cô gái này, nhưng nàng mặc kệ.

Quân giới thiệu hết mọi người xong quay qua giới thiệu vợ chồng Minh Trí và Bảo Khánh. Mọi người hỏi thăm nhau đôi ba câu, rồi không khí cũng trở nên tự nhiên hơn. Trọng ngồi cuối xe luôn pha trò, mỗi câu hắn nói ra đều làm mọi người cười nghiên ngã, hắn như có năng khiếu hài hước thật sự. Bảo Khánh cũng vui vẻ, hòa đồng, nàng luôn là trung tâm của các câu hỏi. Bảo Khánh luôn nhẹ nhàng trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người. Ai cũng tấm tắc khen Minh Trí chọn vợ thật khéo.

- Em nghĩ sao về ảnh khỏa thân? - Chợt Trọng hỏi.

Mọi người hơi ngạc nhiên trước câu hỏi táo bạo của Trọng, nhưng ai cũng để ý lắng nghe câu trả lời của Bảo Khánh.

- Em thấy rất bất công, khi chỉ có phụ nữ là bị đem ra chụp mà không có đàn ông. - Bảo Khánh nhăn nhăn mũi, nói giọng tinh nghịch.

- Hi hi có chứ em. Ảnh khỏa thân đàn ông khá nhiều đấy chứ. - Quân nói chen vào.

- Em là phụ nữ, em có dám chụp ảnh khỏa thân không? - Nhật hỏi như chất vấn.
- Hi hi sao lại không dám? Nhưng em chỉ cho chồng em chụp thôi. Người khác thì em chưa dám. - Bảo Khánh trả lời rất tự nhiên.

Minh Trí cũng toát mồ hôi trước câu trả lời của nàng. Mọi người trong xe cười ồ lên, nhìn qua Minh Trí hâm mộ.

- Hình khỏa thân là nghệ thuật mà, đâu phải hình khiêu dâm đâu. Em không cần ngại đâu. - Quân nói thật dõng dạc.

- Gì vậy các anh? Các anh đang dụ vợ em làm mẫu cho các bác chụp ah? - Trí không kềm được, phải nói.

- Tại sao không? Vợ chú mà các cháu dám chụp, chú cũng cho. - Chú Đào nói một câu đầu tiên từ nảy giờ.

Mọi người cười nghiêng ngã, chú Đào không nói thì thôi, nói câu nào ấn tượng câu ấy. Chỉ có Bảo Khánh là im lặng suy nghĩ, mặt nàng đỏ bừng vì ý nghĩ trong đầu. Hai chân nàng khép chặt, lòng bàn tay nàng lạnh ngắt. Chợt bàn tay Trí, choàng qua nắm chặt lấy tay Khánh, Khánh ngẩn mặt lên nhìn chồng, mắt anh đang nhìn sâu vào nàng như dò hỏi, em tình nguyện ah. Bảo Khánh lắc đầu như có thể nghe được câu hỏi của anh. Nàng im lặng, ngã đầu lên vai Trí.

6h00 sáng ngày thứ Bảy, xe của nhóm đến Cảng cá Ba Ngòi. Sau khi lấy đủ hành lý, Quân dặn dò lái xe ngày giờ rước về, mọi người cùng nhau xuống một chiếc ghe thuê riêng. Nước biển ở đây thật trong xanh, từ trên ghe, Bảo Khánh thích thú nhìn thấy những đàn cá nhỏ bơi qua lại dưới đáy biển. Nước trong vịnh Cam Ranh thật êm, chỉ bồng bềnh gợn nhẹ, chiếc ghe lướt đi ngọt ngào, không chồng chềnh như nàng tưởng tượng. Trên đường đi sang đảo, chiếc ghe đi ngang qua nhiều hòn đảo nhỏ với những bãi cát trắng tinh, đẹp như thiên đường.

Hành trình trên ghe khoảng gần 1 tiếng đồng hồ, đoàn bắt đầu nhìn thấy đảo Bình Ba từ xa, đảo như ghép lại bởi hai dãy núi kẹp chặt những căn nhà nho nhỏ khít nhau chen chút. Ghe cập vào cầu cảng bằng bê tông cũ kĩ đã bị hoen ố, ăn mòn bởi phơi nước biển qua năm tháng, xung quanh treo những chiếc vỏ xe hơi cũ để hạn chế các va chạm mạnh giữa ghe và cầu. Lên cầu cảng, Bảo Khánh ngỡ ngàng trước không khí của một làng chài biển, lưới cá phơi trên những sào tre, cá khô phơi đầy lối đi, mùi tanh tanh của nước biển hòa cùng mùi cá khô thoang thoảng tạo nên một bầu không khí tuyệt diệu. Bảo Khánh hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào lấp đầy buồng phổi nàng thật thoải mái và gần gũi.

Khi nhóm của Bảo Khánh đi suốt con đường chính trên đảo, hai bên san sát nhau những căn nhà trệt nho nhỏ. Rất nhiều ánh mắt nhìn theo 3 người đẹp trong nhóm, 2 cô người mẫu tuy không xinh đẹp bằng Bảo Khánh nhưng vóc người cũng rất khá, đặc biệt là chiều cao. Nhưng khi ánh mắt người bên đường lướt qua đến Bảo Khánh, thì chỉ dõi theo bóng dáng nàng mà không dứt ra được. Bảo Khánh đi chen vào dòng người dân biển trên đảo, nàng thật nổi bật với làn da trắng tinh, mái tóc đen mượt, ngực nàng kiêu hãnh đung đưa, eo thon phẳng lì nối với bờ mông tròn trĩnh uyển chuyển khi nàng bước đi. Các anh trong nhóm nhiếp ảnh đi sau lưng nàng cũng thầm cảm thán, chỉ biết lén lén nhìn.

Mọi người tập kết về nhà Ông Năm Phong, là bà con xa xa với anh Quâ . Hai ngày sắp tới mọi người sẽ ở đây, vì trên đảo theo anh Quân nói là không có nhà nghỉ. Căn nhà ông Năm Phong chỉ có 2 phòng ngủ, khá nhỏ so với những căn nhà thành phố, nhưng so kích thước với những căn nhà xung quanh, nó cũng cỡ trung bình. Ông Năm góa vợ, ở chung với 1 người con lớn tên Nhân, hàng ngày cha con ông ra bè cho tôm hùm ăn rồi về. Nghề nuôi tôm hùm là nghề chính của khá đông người dân trên đảo.

Sau bữa trưa đạm bạc nhưng rất tươi ngon tại nhà ông Năm, mọi người tranh thủ ngủ trưa sau một chuyến đi dài mệt mỏi. Bảo Khánh thì có nhu cầu bức thiết riêng của nàng là đi tắm. Nhà Ông Năm bình thường chỉ có hai cha con nên buồng tắm của ông không thể đơn sơ hơn. Vì hôm nay có khách nữ, nên ông Năm cố tình tìm về một ít bẹ dừa, kết lại bằng dây kẽm, quây lại che tạm ở cuối khu vườn nhỏ sau nhà. Khánh nhờ chồng kéo nước dưới giếng và xách ra đó cho nàng, xong đuổi anh vào trong. Nàng nhìn dáo dát xung quanh e ngại, ở đây hơi trống trải, phía trước có che đậy, nhưng phía sau chỉ có một bụi cây rậm.

Mọi người đã ngủ hết rồi, nàng đành bấm bụng tự an ủi mình như vậy. Nước mát chảy qua làn da của Bảo Khánh giúp nàng sảng khoái, người nàng như khôi phục sức sống. Bảo Khánh cúi xuống gội mái tóc đã khá rít vì mồ hôi, bụi đường và cả hơi mặn của nước biển. Vừa tắm Bảo Khánh vừa hát nho nhỏ chỉ cho mình nàng nghe, cứ như một bé gái ngây thơ đang tuổi nghịch ngợm.

Bên trong căn nhà, mọi người nằm dưới sàn, sát sát nhau như trong hộp cá mòi, không ai quan tâm, giờ phút này có chỗ ngã lưng đã tốt lắm rồi. Quân đang ngủ thì bị tiếng ngáy của Phương đánh thức. Hắn nhăn nhó, lăn qua lăn lại trằn trọc. Hắn ngồi bật dậy, miệng lầu bầu khó chịu. Quân đi xuống nhà bếp, xuyên qua dãy nhà sau tới sau vườn kéo khóa quần xuống, tiểu thẳng vào gốc cây sung sần sùi. Vừa tiểu xong, Quân đang định quay lại ngủ tiếp thì bất chợt hắn nghe tiếng dội nước ào ào, sau lớp bẹ dừa ngụy trang. Quân thấy thấp thoáng sau lớp bẹ dừa là làn da trắng tinh của phụ nữ. Tim hắn đập thình thịch, mặt hắn đỏ lên, cơn buồn ngủ bay đi mất, nếu chỉ là nhìn phụ nữ tắm đối với Quân không bao giờ có biểu hiện thất thố như vậy, mà vì hắn nhận ra chủ nhân của làn da trắng tinh đó là vợ Trí. Người đẹp ngủ với Quân có đủ loại người, gái nhà lành, sinh viên, người mẫu cũng không ít. Nhưng Quân cũng không ngờ có lúc hắn lại đi làm cái chuyện rình mò phụ nữ tắm, mà lại là vợ bạn. Có lẽ vì lý do cuối cùng đó, người phụ nữ mà hắn không thể đạt được, hắn mới càng mong

Quân tiến lại gần, hắn nhẹ nhàng đi lòn ra sau bụi cây di chuyển chầm chậm. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là vòng qua được hàng cây này, ở đó hắn sẽ có tầm nhìn thoáng hơn. Mọi cố gắng của Quân được đền đáp trên cả hy vọng. Khi chính mắt nhìn thấy cơ thể trần truồng của Bảo Khánh, Quân như ngừng thở. Chưa bao giờ hắn thấy một cơ thể hoàn mỹ như vậy. Làn da nàng trắng hồng, bộ ngực to tròn với hai núm hoa nhỏ hồng, giữa hai bắp đùi non là một nhúm lông thưa phớt qua hai múi thịt đỏ hồng phồng nhẹ lên. Bây giờ Quân mới biết là những tấm hình mình được xem trong điện thoại của Trí chỉ là thứ phẩm so với người thật.

Bảo Khánh tắm xong, lau khô người, nàng cuối xuống nhặt chai dầu gội đầu dưới chân, mông nàng lại vô tình hướng thẳng qua hướng Quân đang rình mò. Quân trợn mắt lên, hắn quá may mắn, hắn thấy được trọn vẹn âm hộ của Bảo Khánh từ phía sau. Quân nuốt nước bọt, tay hắn cho vào quần run run. Bảo Khánh chậm rãi lau khô người mặc quần áo vào, nàng quay lưng đi vào trong, không hề biết nàng bỏ lại sau lưng một kẻ thất thần trong bụi cây

Buổi chiều hôm sau, 16h00 mọi người hối hả chuẩn bị vật dụng cho buổi chụp hình đầu tiên, hoàng hôn trên bãi biển. Quan cảnh là tại một hòn đảo nhỏ sau lưng Bình Ba, nơi đó không có người ở. Đi qua đó cũng không hề dễ dàng, nơi đó không có cầu cảng, ghe lớn phải dừng cách đảo 100m, mọi người ngồi thuyền thúng vào. Chuẩn bị trước cho mọi rủi ro,Quân chuẩn bị rất nhiều túi chống nước cho máy ảnh và 3 cái áo phao cho chị em phụ nữ.

Bảo Khánh ngồi đó hai tay nàng nắm quyện lại với nhau bối rối. Chuyện lên đảo bằng thuyền thúng nàng không được ai báo trước, nàng vô tư mặc một chiếc váy ngắn tới giữa đùi, áo thun ba lỗ khá dầy không mặc áo ngực, chuyện khó xử hơn là quần lót bên trong hoàn toàn là ren, rất mỏng. Bảo Khánh sau một lúc suy nghĩ đắn đo, nàng thú thật với chồng và đề nghị sẽ ngồi lại trên ghe lớn, chờ mọi người. Minh Trí nhìn vợ đang bối rối, anh bật cười.

- Vợ anh hôm nay sao thế nhỉ? Em sợ người khác nhìn thấy cơ thể em sao?

- Anh này... Em sợ chứ sao không? Mà sợ chồng ghen còn nhiều hơn. - Bảo Khánh nữa đùa nữa thật.

- Ha ha, anh mà không ghen sao giữ em được. Nói vậy thôi, anh em với nhau và vợ mà ghen tuông gì... giống như anh em Hội tennis vậy. - Nói đến đây giọng Trí hơi trầm xuống, mắt nhìn sâu vào đôi mắt vợ.

Khánh rùng mình, nhớ lại ngày hôm đó, nàng đỏ mặt cúi xuống lí nhí.

- Thì em cũng có ghen anh với My đâu. - Bảo Khánh bĩu môi, nói nhỏ.

- Ơ ơ, em còn dám nói thế. - Minh Trí há hốc miệng.

Chợt anh thấy cái môi bĩu ra của nàng quá đáng yêu, Trí ôm chầm lấy vợ hôn thật sâu, không kịp cho nàng ngạc nhiên né tránh. Sau một giây bối rối, Bảo Khánh tự nhiên mở miệng ra đáp trả chồng nhiệt tình. Chiếc lưỡi quen thuộc của chồng quyện lại với nàng, mùi vị thật quen thuộc, gần gũi. Hai chân nàng vô tình mở rộng, nàng phơi ra Chiếc quần nhỏ, mỏng tang không che nổi một ít lông kín mờ ảo. Mọi người trên tàu có người nhìn há cả miệng, có người chỉ dám liếc lén lút.

- Lần sau anh phải được ưu tiên vui vẻ với nhiều người hơn em. - Trí hôn vợ xong, cúi người nói nhỏ vào tai vợ.

- Em có dành với anh đâu, mấy anh bạn anh, anh muốn mấy người mà chẳng được. - Khánh trêu chọc chồng.

- Trời ơi! Anh thua em luôn. Vậy mà em cũng nói được. Bó tay với em - Trí hét lên.

Bảo Khánh chợt thấy ánh mắt mọi người đang tập trung bất thường vào giữa hai chân mình. Nàng đỏ mặt khép hai đầu gối lại, giả vờ nhìn bâng quơ.

Ghe lớn sau khi neo lại cách đảo khoảng 100m, mọi người chuẩn bị xuống Chiếc thúng vừa được thả xuống. Vì một chuyến chỉ đi được 3 người bao gồm cả người chèo thúng và vật dụng nên phải đi lại 4 chuyến. Người chèo thúng tình nguyện hôm nay là Nhân, con lớn của Ông Năm Phong. Nhân năm nay đã 35 tuổi, chưa vợ, dáng người ốm, đen, tóc hoe cháy nắng, đầy đủ các nét đặc trưng của dân vùng biển.

Sau 3 chuyến đầu tiên an toàn, tới lượt hai vợ chồng Trid - Khánh đi chuyến cuối. Trí đứng trên ghe, dìu tay vợ xuống, Bảo Khánh lúng túng, tay cầm đôi dép, đứng chới với trên thành ghe, nhìn xuống. Nàng thấy ánh mắt Nhân đang nhìn trân trối vào giữa hai chân mình, nhưng nỗi lo sợ bị té làm nàng không thể quan tâm đến những việc khác. Bảo Khánh xoay người, đưa chân ra sau, lò dò xuống từng bậc. Các bậc thang chỉ là thanh gỗ đóng vào thân ghe nhô ra 1 tấc, ốp theo đường cong của của thân ghe, mặt gỗ của bậc thang trơn trượt đóng ít rêu xanh. Xuống đến bậc thứ hai, Khánh cảm thấy mình như bị níu lại, nàng nhìn xuống, hoảng hốt phát hiện ra rằng mép trước chiếc váy ngắn bị mắc lại trên thành ghe, phía sau lưng nàng, chiếc váy bị kéo lên quá mông, phô ra chiếc quần lót ren bé tí đu đưa trên mặt Nhân. Bảo Khánh lúng túng, buông một tay khỏi tay chồng ráng tháo mép váy, chân nàng trơn vuột khỏi bậc thang.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top