chương 7

Nam Cung Thần Phong không ngừng nói bên tai anh việc ly hôn, anh muốn hảo hảo chăm sóc cô, hảo hảo yêu thương cô, cho dù cả đời cô không nhận ra anh, chỉ cần có cô bên cạnh như thế nào anh cũng cam lòng. Nhưng Nam Cung Thần Phong nhất quyết không cho anh đến gần cô. 

Anh ngày ngày đứng ở cửa kính bên ngoài ngắm nhìn cô, chờ cô tỉnh lại, anh không ngừng khẩn cầu, mong cô bình an... 

Nam Cung Thần Phong ngồi bên ngoài ghế chờ, Thẩm Trác Vương bước đến quỳ xuống trước mặt anh. 

- Cầu xin anh. Chỉ cần để tôi được chăm sóc Đình Đình đến khi tỉnh lại, cô ấy vừa tỉnh tôi liền đi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa. 

Đưa ra quyết định này, anh thật sự rất khổ tâm, đều là do thói trăng hoa của anh, do anh đáng bị như vậy. Nam Cung Thần Phong thoáng chút mềm lòng, người đàn ông này có vẻ rất yêu em gái anh, nhưng đã làm cho Phương Đình phải khổ sở, anh nhất quyết không để Thẩm Trác Vương có mặt trong cuộc sống sau này của Nam Cung Phương Đình. 

- Vương thiếu, Phong thiếu, Nam Cung tiểu thư đã tỉnh. 

Từ đằng xa y tá chạy tới. Nam Cung Thần Phong vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Trác Vương. 

- Vương thiếu, xem ra anh phải đi rồi. 

- Tôi biết... 

Nam Cung Thần Phong đứng dậy đi đến phòng cô, bỏ lại Thẩm Trác Vương cười khổ. Ngay cả người phụ nữ của mình mà mình cũng không có tư cách gặp mặt cô ấy... 

Anh lẳng lặng đứng ở một góc ngoài cửa kính, đủ nhìn thấy cô ngồi trên giường bệnh, cô gầy đi nhiều, nhưng vẫn luôn xinh đẹp, nước mắt anh bất giác rơi xuống, người phụ nữ của anh... 

Mà bên trong cô nhìn thấy Nam Cung Thần Phong sợ hãi che chăn lại. 

- Anh là ai ? 

- Đình Đình, nghe anh nói, anh là anh trai của em, em bị tai nạn xe nên tạm thời mất trí nhớ. 

- Cái kia... Anh ấy trông thật quen. 

Cô nhìn ra cửa kính, khó hiểu nhìn người đàn ông đang khóc bên ngoài. Cô bất giác cười tươi với người đàn ông đó, anh thấy nụ cười cô, yên tâm rời khỏi bệnh viện. 

Anh về nhà bước vào phòng, ngồi trên chiếc giường vô số lần ân ái cùng cô, anh lấy ra một tờ giấy, nắn nót từng câu từng chữ. 

'Đình Đình, sau này anh vẫn ở phía sau bảo vệ em cho đến khi em tìm được hạnh phúc mới, anh mong người sau này sẽ yêu thương em, không làm tổn thương em... Hôm nay nhìn thấy em cười, anh thật sự rất vui. Xin lỗi vì trước đây không trân trọng em, anh mong sau này nếu gặp lại anh, em vẫn sẽ cười như vậy. Đứa con của chúng ta đáng tiếc anh không có phúc được nhìn thấy. Kiếp này nghĩa vợ chồng của chúng ta chỉ có như thế, kiếp sau anh nhất định sẽ làm chồng của em, yêu thương em không như cách bây giờ anh đã làm. Anh yêu em...'

Cô xuất viện, từ ngày mất trí cô trở nên dễ gần và đáng yêu hẳn, làm anh lưu luyến không muốn rời bỏ cô. Anh sắp xếp một đội ám vệ mười người đi phía sau cô, bảo vệ cô. 

Cô từ lâu đã biết có người đi theo mình, định dẹp hết bọn họ nhưng điều tra được họ không có ý xấu nên lại thôi. 

Cô được Nam Cung Thần Phong sắp xếp cho một y tá nữ bên cạnh, đi đến đâu cũng theo cô. 

Hôm nay cô và y tá nữ đi dạo trung tâm mua sắm Thẩm thị. 

- Từ trước đến nay tôi ở quê chưa từng đi đến đây. Tiểu thư, cô thật mở rộng tầm mắt tôi... 

- Nghe nói chủ của Thẩm thị rất tài giỏi và đào hoa. 

- Anh ta là Thẩm Trác Vương, trước khi lấy vợ thì rất đào hoa, sau khi lấy vợ vẫn như vậy và từ lúc vợ anh ta biến mất anh ta đã không chạm qua bất cứ một người phụ nữ nào nữa. 

- Thì anh ta cầu mong vợ anh ta trở về. Thôi đừng quan tâm nữa đi thôi. 

Trong nội tâm của cô rất quan tâm đến cái tên Thẩm Trác Vương này, cô có cảm giác như mình vô cùng thân thuộc, suy nghĩ hoài không ra thật ra anh ta là ai. 

Cô bước đến cửa chính trung tâm, từ đâu xuất hiện một tên giật túi xách của cô, cô im lặng không kêu gì, ba trong mười người ám vệ chạy theo tên cướp lấy lại túi xách cho cô. 

Cô không ngạc nhiên, vì có người theo cô từ lâu rồi, cô nghĩ là do Nam Cung Thần Phong sắp xếp... 

Cô và y tá nữ đi dạo mua sắm hơn hai tiếng mới tính tiền, đến quầy nhân viên nhìn cô tươi cười. 

- Tiểu thư, đồ của cô mua đã có người thanh toán. 

Cô khó hiểu cầm túi đồ xách ra bên ngoài, ai lại rãnh rỗi thanh toán tiền giúp cô. Trong khi cô không biết trước đó, ám vệ đã gọi cho Thẩm Trác Vương nói cô đang ở trung tâm mua sắm Thẩm thị nên anh hạ lệnh xuống tiền cô mua sắm anh sẽ thanh toán. 

Cô bước ra đường, vừa đi vừa tán gẫu với y tá nữ. Cô không biết rằng phía xa cô có người rất yêu thương cô đứng nhìn cô. Anh muốn lại gần nhưng đáng tiếc anh không có tư cách... 

Cô nói chuyện có lúc cười thật tươi làm anh cũng nở nụ cười, cô cười trông thật đẹp. Anh nhớ thương cô rất nhiều, nhưng không thể làm cho cô những điều lớn lao hơn vì bây giờ cô không còn là của riêng anh nữa... Anh đã hối hận lắm rồi, không dám mơ rằng cô sẽ quay về bên anh, nhưng anh mong đến khi cô nhớ lại sẽ tha thứ cho anh. Như vậy anh chết cũng cam lòng..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top