chương 15

Hơn bốn tháng sau đó. Vì anh dồn quá nhiều công việc nên mấy ngày liền đều ăn ngủ nghỉ ở công ty, nhưng lòng lúc nào cũng nghĩ về cô và tiểu bảo bối, làm việc được một chút lại lấy hình cô và hình siêu âm của tiểu bảo bối ra ngắm. Sau đó đặt tên cho tiểu bảo bối. Lúc lâu lại gọi về hỏi cô đã ăn cơm, uống sữa chưa. Dạo này cô rất lười biếng, chuyển qua nhà chính gia tộc Nam Cung để mọi người tiện chăm sóc, cô suốt ngày ăn, sau đó ngủ, rãnh rỗi thì tập đan len, có khi bắt ép Nam Cung Thần Phong đưa đi mua sắm hoặc xem phim. Chưa nói đến chuyện từ khi cô mang thai, Nam Cung Thần Phong ngày ngày đọc 'cẩm nang làm mẹ', còn học nấu các món ngon bổ dưỡng sức khỏe cho cô ăn. 

Hôm nay cô muốn về nhà của anh ngủ một đêm, dù sao cũng rất nhớ hơi anh, nhưng không thể đến công ty vì nếu đến anh sẽ không chú tâm làm việc. Tài xế dừng xe trước cửa nhà, cô tự mình đi vào trong. Bước lên phòng, cô thấy anh mệt mỏi ngủ gục trên bàn làm việc, cô không nỡ đánh thức anh, nhanh chỉnh ghế ngã ra sau để anh được nằm thoải mái, sau đó đắp chăn lên cho anh. Cô hôn lên môi anh một cái sau đó đi đến giường ngủ. 

Sáng hôm sau lúc cô tỉnh giấc liền thấy anh đang ôm cô, cô vòng tay qua người anh siết chặt, anh đang nhắm mắt, vì cái ôm của cô anh mở mắt mỉm cười. 

- Em rất nhớ anh. 

Cô nũng nịu rúc vào lồng ngực anh, hít lấy hít để mùi đàn ông trên cơ thể săn chắc. Anh nghe câu nói của cô, lòng vui vẻ hôn lên đỉnh đầu cô. 

- Tối qua tại sao lại không đánh thức anh ? Hơn một tuần rồi anh không có ôm em ngủ cũng không được gặp em. Lát nữa anh lại phải đến công ty vùi đầu vào công việc... 

Anh nói đúng, hơn một tuần rồi, đúng hơn là chín ngày anh không được gặp cô, anh rất nhớ cô... 

- Em không nỡ đánh thức anh dậy. Không phải bây giờ được ôm em rồi sao ? 

- Giỏi lắm. Lát nữa đến công ty với anh, có được không ? 

Cô phân vân một lát, sau đó gật đầu. Anh gọi ngay cho thư ký chuẩn bị ghế quý phi cạnh bàn làm việc cho cô, còn gọi cho nhà hàng ngon nhất chuẩn bị món ăn ngon, tốt cho mẹ con cô. 

Hơn hai tiếng sau đó anh và cô rời giường, anh tắm cho cô, mặc quần áo cho cô sau đó đưa cô đến công ty. Anh ôm cô vào trong, đi lên tầng tổng giám đốc. 

Nhân viên ghen tỵ hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Hôm qua tổng giám đốc vì quá nhớ phu nhân mà nổi điên muốn về nhà, nhưng bị một đống người ngăn cản vì anh chất đống nhiều công việc, hôm nay ôm người đẹp đang mang bầu đến công ty, chẳng phải là vừa làm việc vừa ngắm người đẹp cho đỡ nhớ nhung sao ? 

Anh đặt cô lên ghế sofa, lấy thức ăn đã kêu người chuẩn bị gắp từng món cho cô ăn, cuối cùng là kêu cô uống sữa. Anh đặt cô lên ghế quý phi, bắt đầu làm việc. 

Lâu lâu lại nhìn sang cô đã ngủ chưa, phát hiện cô đã ngủ, anh đi đến hôn cô, hôn lên cái bụng to tròn sau đó đắp chăn cho cô tiếp tục làm việc. 
Hơn một tháng sau đó cô chuyên tâm chuẩn bị chờ cục cưng chào đời, Thẩm Trác Vương ngày ngày xoa bóp cho cô, Nam Cung Thần Phong chạy đôn chạy đáo tìm bảo mẫu tốt nhất. 

Hôm nay cô chuyển dạ, anh lo lắng bên ngoài phòng sinh, mà tiểu tử trong bụng cứng đầu làm khó không chịu ra ngoài làm cô sống dở chết dở. Hơn một tiếng vật vả cô hạ sinh một bé trai. Cả hai mẹ con được đưa vào phòng cao cấp. 

Anh vuốt tóc cô, hôn lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, vì anh mà cô vất vả nhiều rồi, anh nhất định phải trừng phạt tiểu tử đó một trận vì dám làm bảo bối tâm can của anh khổ sở. 

Anh ngồi cạnh cô rất lâu, sau đó nhìn sang tiểu tử đang ngủ. Da đỏ hoe, lại còn nhăn nheo trông rất buồn cười, nhìn chẳng giống anh hoặc cô chút nào cả. Hơn hai mươi phút sau đó, y tá bên ngoài đi vào. 

- Vương thiếu. Đến lúc cho tiểu thiếu gia bú rồi... 

- Cô ấy chưa tỉnh. 

- Vương thiếu. Trẻ em được sinh ra ba mươi phút sau đó là thời gian hoàng kim cho trẻ bú. 

Anh và y tá đôi co. Anh ghen vì phải chia sẽ đồ của mình cho người khác. Cô tỉnh dậy, nghe cuộc nói chuyện của anh và y tá. 

- Em muốn cho con bú. 

Anh nghe tiếng cô, tươi cười quay lại nhìn, y tá bế tiểu bảo bối lại cho cô. Cô vui mừng hôn lên trán tiểu bảo bối sau đó cho bú. Đứa trẻ như có năng lực mút bẩm sinh, cảm nhận dòng sữa mẹ chảy trong miệng, đi sâu vào giấc ngủ. 

Còn anh bị cô gạt sang một bên trong lòng đã sớm tức tối. Anh bế tiểu bảo bối, trừng mắt nhìn nó. Tiểu tử, nếu ngươi không là con trai ta, ta nhất định cho ngươi hối hận vì đã có mặt trên đời. 

Cô nhìn anh bế tiểu bảo bối, hình như anh có thành kiến với đứa nhỏ, cô không vui lườm anh làm anh hoảng sợ, anh để tiểu bảo bối vào nôi chạy đến ôm lấy cô. 

- Bà xã. Tại sao lại lườm anh ? 

- Vậy tại sao anh lại trừng mắt với con ? 

Anh xoa nắn vật 'không' mềm mại trước ngực cô. Ấm ức nói. 

- Đây là nơi anh thích nhất, tiểu tử đó dám động đến... 

- Anh đừng chạm. Rất đau. 

Cô nhăn mặt hất tay anh ra, anh lo lắng nhìn sắc mặt cô dò hỏi. 

- Tại sao lại đau ? 

- Căng sữa, rất đau... 

Thì ra là như vậy, lúc trước anh có tìm hiểu trên sách báo, sinh tự nhiên có nhiều sữa, không hút ra sẽ rất đau. Tiểu tử bây giờ đã no nê đi ngủ rồi. 

Anh lật áo cô ra, ngậm lấy một bên nhũ hoa màu hồng xinh đẹp. Cô khẽ 'ưm' vài tiếng, sau cùng thấy dễ chịu hơn không còn cảm giác đau nữa. Cứ như vậy sau này mỗi khi cô có cảm giác đau, anh đều giúp... Tuy chuyện này có hơi biến thái, người khác nhìn vào sẽ là cha tranh giành nguồn sữa với con, nhưng anh thấy cô đau lòng cũng đau theo. 

- Anh đặt tên con là gì ? 

Anh ở trước ngực cô ngẩng đầu lên mỉm cười. Tên thì anh đã đặt đâu ra đó rồi. 

- Thẩm Trác Phàm. Được không ? 

- Được. 

Cô vui vẻ chỉnh quần áo lại chỉnh tề. Thật ra người đàn ông này cũng rất quan tâm yêu thương con nhưng chỉ vì tiểu bảo bối chạm vào 'cấm địa' của anh nên anh mới lạnh nhạt như vậy. 

Tối hôm đó cha mẹ anh và người nhà cô cũng đến thăm. Mọi người hỏi han cô đủ chuyện, sau đó lại nhìn bé con nằm trong nôi ngủ ngon, lâu lâu lại mỉm cười làm ai cũng vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top