chương 11

Hôm nay cô xuất viện về biệt thự của anh tại Mĩ. Nam Cung Thần Phong không quấy rầy trở về Đài Loan. 

Cô luôn bám sát anh, không để cho anh có cơ hội đến gần phụ nữ. 

Hôm nay anh đi gặp đối tác, là nữ nhân. Anh ôm cô nằm trên giường vuốt ve, cô ngước mặt lên nhìn anh mắt long lanh. 

- Anh cho em theo với. 

Cô chớp chớp mắt long lanh như sắp khóc, anh đau lòng vỗ nhẹ lưng cô, anh hôn xuống cổ cô. 

- Được rồi. Nhưng em không được làm loạn đâu. 

- Anh là tốt nhất. 

Cô vòng tay qua người ôm anh. Anh như có luồng điện chạy qua, liền cứng rắn... 

- Vợ à. Em có thể... 

Cô liền hiểu ý, sợ hãi chui vào chăn. Chẳng phải lúc nảy vừa làm xong sao, bây giờ lại muốn nữa, người này, đúng là không ra ngoài chơi gái tùm lum thì về nhà liền thả hết phiền muộn lên người cô... 

Anh vạch chăn kéo cô ra bắt đầu hôn ngấu nghiếng. Cô khó thở đẩy anh ra, anh hôn đến cổ, ngực, anh ngậm lấy nụ hoa của cô bú mút, thỉnh thoảng lại cắn một cái làm cô khóc thét lên. 

- Thẩm Trác Vương! 

- Ấy. Vợ à, em đừng như vậy, chẳng phải em rất muốn sinh con sao, bây giờ anh đang giúp em. 

- Em có chuyện muốn nói với anh ! 

Anh đang ở trên cô thoải mái ra vào. Nghe thấy cô nói anh liền ngừng lại. 

- Vợ ơi. Em nói việc của em. Anh làm việc của anh. Chúng ta không trễ nãi nhau. Ok ? 

- Cũng được. 

Anh tiếp tục công việc của mình. Cô cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ nói với anh. 

- Thật ra sau tai nạn lần trước em rất sợ sinh con, sợ đứa bé sẽ rời bỏ em một lần nữa. 

Anh đang làm nhưng nghe câu nói của cô lòng chùng xuống. Anh hôn lên môi cô nhẹ nhàng sau đó cười ấm áp nhìn cô. 

- Lần trước là do anh sai. Nhưng lần này sẽ không như vậy nữa. Em mong đợi đứa con, anh cũng vậy. 

- Em sợ... 

- Em sợ thì không cần sinh. Dù sao sinh con cũng rất khổ sở, anh không đành lòng để em chịu khổ, nếu em sinh con thì chẳng phải sẽ không để ý đến anh nữa hay sao ? Lúc đó sẽ xảy ra chuyện 'cha dựa hơi con' để được em sủng. Vợ à, tất cả đều theo ý em, em vui là được. 

- Em muốn suy nghĩ về việc này. 

- Vậy bây giờ anh làm tiếp ! 

Anh tiếp tục công việc của mình. Anh làm có hơi mạnh bạo hơn lúc nảy, khiến cô không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Anh lưu luyến rời khỏi người cô. Lúc này cô đã mệt mỏi lắm rồi. 

- Em mệt thì ngủ một chút đi. Anh đi gặp khách hàng, sẽ cố gắng về sớm với em. 

- Tạm biệt. 

- Ngoan. Gọi anh 'ông xã'. 

- Tạm biệt anh, ông xã. 

Anh vui vẻ hôn lên trán cô, anh không ngờ rằng bây giờ có thể sống hạnh phúc với cô...
nh mặc một bộ vest lịch lãm, thắt cà vạt cô tặng đi đến nhà hàng gần công ty. Khách hàng anh gặp là nữ, người Thượng Hải, là một công ty nhỏ. Cô gái vừa gặp anh liền chỉnh quần áo để lộ khuôn ngực và da thịt mình. Anh vừa thấy đã chán ghét, muốn nhìn thì về nhìn người ở nhà thoải mái, chẳng phải ba vòng của vợ anh trong mắt anh là nóng bỏng nhất rồi hay sao, hôm nay đi gặp khách hàng không may lại trúng phải loại phụ nữ này. Bỗng dưng anh thấy nhớ vợ ở nhà, không biết cô đã ngủ chưa hay lại lậc đậc đi giặt áo sơ mi của anh nữa. 

- Vương thiếu. Tôi là Nhan Đường Đường, rất hân hạnh được gặp anh. 

Nhan Đường Đường đưa một tay ra ý thị muốn bắt tay với anh, anh liếc một cái cũng không, cô ta nhanh chóng rút tay về. 

- Vào vấn đề. 

Anh lạnh nhạt phun ra một câu tựa hồ như tát vào mặt ai đó. Chẳng phải theo như Nhan Đường Đường biết khoảng hai năm về trước anh rất trăng hoa sao ? Tại sao bây giờ không có hứng thú với phụ nữ nữa ? 

- À. Vương thiếu, tôi muốn bán bản vẽ này cho anh, mẫu quần áo nữ này tôi tốn thời gian một năm để hoàn thiện. Mong anh xem qua. 

Anh cầm lấy tệp giấy lên xem. Làm ơn đi, thiết kế còn thua cả vợ anh vẽ bậy đỡ buồn, vậy mà dám vác mặt đến đây bán cho anh. 

- Cô thấy bản vẽ này đáng giá bao nhiêu ? 

- Bảy mươi ngàn USD, anh thấy sao ? 

Nhan Đường Đường cười duyên dáng nhìn anh. Anh liếc mắt nhìn cô ta, quả thực dung nhan không tệ, vòng một cũng khá ngon lành đi, nhưng nghĩ lại người ở nhà, yêu anh như vậy, anh làm sao nỡ làm chuyện có lỗi với cô một lần nữa. 

- Nhan Đường Đường. Tôi nói thẳng, thiết kế của cô không có gì đặc sắc, cũng không bắt mắt được khách hàng... 

- Vương thiếu. Anh xem lại lần nữa đi.

Anh chán ghét đứng lên bước đi. Nhan Đường Đường vội nắm tay anh.

- Vương thiếu. Chẳng lẽ anh không thể cùng tôi ăn một bữa cơm sao. Hôm nay vì gặp anh tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ít ra anh cũng phải thưởng thức. 

- À. Tôi phải về nhà ăn cơm với vợ. 

Anh hất tay Nhan Đường Đường ra, đáng ghét, vợ anh trong lòng anh là người xinh đẹp có sức hấp dẫn anh nhất. Anh làm sao bỏ người phụ nữ anh yêu thương ở nhà để đi hoan ái với người phụ nữ rẻ tiền này ? Chưa nhắc đến anh ân ái với cô nhiều đến nỗi anh chỉ quen hơi quen cơ thể cô thôi... 

Anh bước đi phóng xe về nhà bỏ lại Nhan Đường Đường ngẩng người ra. Vợ ? Anh có vợ rồi sao ? Không được. Thứ gì mình đã nhìn trúng nhất định là của mình, không thể của người khác !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top