Chap 75:"Thân thể Bùi Thất Thất"(5)
Đường Dục ngẩn ra một chút, lúc này mới ý thức được là cô sợ kim .
Mà hách viện trưởng trong tay vẫn còn cầm ống tiêm, nhưng hiện tại thật ra hắn cảm thấy chính mình như là một cái Lá chắn , lúc cần thì núp sau, lúc không cần lại đẩy ra.
Hắn có chút không biết như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể giữ cô lại.
Có chút bất đắc dĩ hắn trở tay ôm lấy Bùi Thất Thất, thấp giọng mà nói,
“Tiêm thuốc thì mới có thể khỏe được.”
“Không....không....không tôi không muốn.” Cô lung tung mà nói, cô vừa nói vừa lắc lắc đầu trong ngực hắn, tóc dài của cô ngọ nguậy làm rối lên ,len lẽn vào cổ áo làm cho hắn ngứa.
Đường Dục là thật sự không biết Bùi Thất Thất sẽ sợ đau như vậy, hắn vỗ vỗ đầu cô giọng nói lại càng ôn nhu
“Ngoan, không đau.”
Có mấy lần trước còn đau hơn như này mà cũng không có thấy cô phản ứng mạnh như vậy a……
Có thể là sinh bệnh nên người cũng càng yếu ớt đi.
Cô không có nói nữa, hắn duỗi tay đẩy cái đầu đầy tóc rối của cô ra, thấy cô nhắm hai mắt, bộ dáng như là rất là khó chịu.
Hình như lại ngủ rồi……
Đường Dục ôn nhu mà ôm nàng, ánh mắt đối với hách viện trưởng nghiêm túc ,hách viện trưởng cái trán đều ra mồ hôi, nhẹ tay mà khom lưng đi tới nhắm cánh tay Bùi Thất Thất nhẹ nhàng mà đã đâm tới.
Hắn thề, hắn là thật sự đã rất cẩn thận và nhẹ nhàng……
Nhưng Bùi Thất Thất tỉnh dậy do quá đau, giật mình, hách viện trưởng nhẹ giọng nói nhưng kim tiêm vẫn yên đó
“Đừng động đậy……”
Hắn nhìn khuôn mặt Bùi Thất Thất mà động lòng, đều muốn gọi một tiếng bé ngoan, nhưng, như vậy mà kêu một chút, .
Bùi Thất Thất không có nhúc nhích nữa, nhưng khuôn mặt úp trong ngực khóc.
Lúc này, Đường Dục lần đầu tiên trong đời chưa thấy bản thân mềm lòng với một cô gái như vậy, hắn cũng cúi đầu tựa vào đầu thất thất an ủi.
Hách viện trưởng thu dọn nhanh một cách chuyên nghiệp, liền thở dài nhẹ nhõm,
“Một lúc sau phiền Tiên Sinh nhớ những điều này.”
“Tám giờ ăn nhẹ một lần, nếu nhiệt độ hạ xuống thì không sao rồi, còn nếu sáng mai vẫn là không hạ sốt ,thì nên cần thiết đi bệnh viện truyền nước biển.”
Hắn.ngẫm nghĩ một chút .
Đường Dục gật đầu.
Hách viện Trưởng cũng nhanh sau đó liền rời đi, cũng không dám phiền người tiễn, bên kia vẫn còn có một bé ngoan.
Người đi rồi, Đường Dục ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về tiểu mỹ nhân trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà vỗ cô, trong chốc lát hắn phát hiện hình như là cô ngủ rồi.
“Thất Thất?, Tiểu Thất?” Hắn thấp giọng kêu cô.
Bùi Thất Thất ừ một tiếng, tay nhỏ ôm lấy eo hắn, hừ hừ: “Ba ba……”
Đường Dục ngây người một chút, cô kêu hắn là ba ba?
“Ba ba, Thất Thất đau quá……” Bùi Thất Thất ngẩng khuôn mặt nhỏ, có chút lăn qua lại ở cổ hắn. Đường Dục có chút tức giận .......
Hắn đang nghĩ, cô như vậy mà đại khái đem hắn trở thành Bùi Minh.
Cũng không biếi nên làm như thế nào, hắn duỗi tay vỗ vỗ cô, nội tâm cũng muốn cho cô hiện tại vui vẻ một chút,
“Ừ baba ở đây…… Ngoan Ngoan, để ta đi lấy thuốc cho con.”
Cô gắt gao mà ôm hắn không buông tay, Đường Dục không có cách nào, hôn cái trán của cô, “Ngoan a, bảo bảo ngoan.”
cái miệng nhỏ của cô khẽ để ở cỗ hắn, gióng nói có chút khàn khàn, cũng thực mềm, “Ba ba, người sao có thể kêu con một tiếng bảo bảo?”
Ở trước mặt Chu Mỹ Lâm ,Bùi Minh cũng là không dám sủng cô như vậy, nhưng chính là hiện tại cô thật là khó chịu, cô cứ tưởng là ba ba đang ôm , còn kêu cô là bảo bảo.
Đường Dục trong lòng dâng lên một chút là nói không nên lời,
Cái này thật là mềm mại, tiểu nha đầu yếu ớt, muốn hắn kêu cô là bảo bảo…… cô hoàn toàn đem hắn trở thành baba của mình, chính là làm hắn một chút cao hứng cũng không có, thậm chí là ngược lại, còn có cảm giác đau lòng....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top