Chương 24
Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt ra, đây là chuyện vui mừng đầu tiên suốt một tuần nay của Vương Thanh. Cho dù là bị cha mẹ Phùng Kiến Vũ đuổi ra khỏi phòng bệnh , trong lòng Vương Thanh vẫn là tràn đầy vui mừng. Bây giờ đối với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn việc Phùng Kiến Vũ tỉnh lại
Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra cho Phùng Kiến Vũ, lại hỏi cậu mấy câu hỏi thông thường. Hướng về phía cha mẹ Phùng Kiến Vũ đứng ở mép giường chờ đợi đã lâu nói: "Cũng không còn vấn đề lớn gì nữa, còn lại chính là nghỉ ngơi cho khỏe ." Sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ mới vừa đi,cha mẹ Phùng Kiến Vũ liền bao vây bên người cậu , mẹ cậu kích động nước mắt cũng chảy ra, "Tiểu Vũ, con rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi , con có biết khi nghe nói con xảy ra tai nạn mẹ cũng muốn chết cho xong hay không . Bất quá cũng tốt , con rốt cuộc tỉnh lại rồi." Vừa nói vừa gục ở trên người Phùng Kiến Vũ , không ngừng rơi nước mắt.
Cha Phùng Kiến Vũ cũng đỏ vành mắt, xoay người đi xóa sạch nước mắt nơi khóe mắt . Khi xoay lại trên mặt đã mang nụ cười từ ái , "Tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại thì tốt." Có thể là cha Phùng Kiến Vũ trời sanh khó biểu đạt cảm tình của mình , ông chẳng qua là vỗ bả vai cậu một cái
Phùng Kiến Vũ nhìn đôi vợ chồng trung niên bên cạnh mình, đầu óc trống rỗng, mới vừa rồi bác sĩ hỏi cậu đều là chút vấn đề thông thường, lại không có hỏi vấn đề liên quan tới chính bản thân cậu
Phùng Kiến Vũ bây giờ vẫn còn trong trạng thái mê man , liền thấy đôi vợ chồng này nằm ở trên người mình vừa khóc vừa cười, lại kêu mình là con trai. Phùng Kiến Vũ đẩy hai người đối diện mình ra , đem bản thân mình co rút lại , hô to, "Hai người là ai ? Hai người cách xa tôi một chút! Tôi không quen biết hai người!"
Hành động khác thường của Phùng Kiến Vũ làm cha mẹ cậu bị dọa sợ, bọn họ liền vội vàng tiến lên gỡ cái chăn đang phủ trên đỉnh đầu cậu xuống ."Tiểu Vũ, tiểu Vũ con làm sao vậy, mẹ là mẹ con a? Có phải con khó chịu chỗ nào hay không, con nói cho mẹ nghe đi."
Mẹ Phùng Kiến Vũ nắm lấy tay cậu , mặt đầy lo lắng, bà không biết con trai của bà xảy ra chuyện gì.
Phùng Kiến Vũ hất tay mẹ mình ra , từ trên giường nhảy xuống. Trốn tới bên góc tường, ôm đầu, đem vùi đầu ở trong đầu gối , trong thanh âm tràn đầy sự cự tuyệt, "Tôi không quen biết các ngươi, các ngươi đi ra, tránh xa tôi ra. Tôi không biết các ngươi là ai, đi ra, đi ra..."
Vương Thanh vốn là ở cửa cùng bác sĩ trao đổi bệnh tình của Phùng Kiến Vũ , sau khi nghe được bác sĩ nói thân thể Phùng Kiến Vũ đã không còn đáng ngại , bao nhiêu gánh nặng treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất.
Vương Thanh mới vừa tiễn bác sĩ đi, liền nghe được tiếng la hét trong phòng bệnh Phùng Kiến Vũ. .Vương Thanh không biết chuyện gì đã xảy ta , một lòng chỉ nghĩ đến Phùng Kiến Vũ, cũng không đoái hoài tới sự bài xích trước đó của cha mẹ Phùng Kiến Vũ . Đẩy cửa ra, liền xông vào. Vương Thanh vừa đẩy cửa ra, liền thấy Phùng Kiến Vũ ngồi ở một cái góc nhỏ, vùi đầu ở trong đầu gối không chịu nâng lên, cánh tay vẫn luôn phát lung tung vào không trung . Mà cha mẹ Phùng Kiến Vũ mặt đầy lúng túng đứng cách cậu không xa
Vương Thanh hít thở sâu một chút, đi từ từ đến bên cạnh Phùng Kiến Vũ . Anh không biết Phùng Kiến Vũ xảy ra chuyện gì , rõ ràng trước khi anh bước ra khỏi cửa, Phùng Kiến Vũ vẫn còn rất tốt, làm sao thời gian một cái nháy mắt người này lại biến thành như vậy.
"Đại Vũ, Đại Vũ đừng sợ. Em ngẩng đầu nhìn anh một chút , anh là Vương Thanh, em không nhận anh sao?"
Phảng phất là nghe được thanh âm quen thuộc, Phùng Kiến Vũ rụt rè ngẩng đầu lên.
Vương Thanh mặc dù khoảng thời gian này chiếu cố Phùng Kiến Vũ, tương đối khổ cực, trên mặt có vẻ hơi tiều tụy. Nhưng mà nụ cười trên mặt như mộc xuân phong , để cho Phùng Kiến Vũ nhận ra anh.
"Muốn ôm." Phùng Kiến Vũ đưa hai tay ra, hoàn toàn không có dáng vẻ phòng bị mới vừa rồi . Cậu theo bản năng biết, người đàn ông trước mắt này tên là Vương Thanh,cậu theo bản năng lựa chọn, tin tưởng gương mặt mỉm cười của người đàn ông trước mắt này
Vương Thanh vốn là chỉ là muốn thử một lần, lại không nghĩ rằng Phùng Kiến Vũ nhanh như vậy liền đón nhận anh. Cha mẹ Phùng Kiến Vũ đứng ở một bên, cũng giật mình
Vương Thanh cúi người xuống, ôm lấy Phùng Kiến Vũ. Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ Phùng Kiến Vũ cũng không phải là rất nặng, sau khi hôn mê nhiều ngày như vậy, thắt lưng Phùng Kiến Vũ lại là nhỏ đến mức một nắm có thể cầm được
Nhìn đôi chân trần của cậu , Vương Thanh khẽ cau mày, "Sau này không cho phép để chân trần chạy trên đất nữa, có nghe hay không. Em vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa có khôi phục tốt, nếu lại bị cảm thì làm thế nào."
Phùng Kiến Vũ đem đầu tựa trên bả vai Vương Thanh , ngoan ngoãn gật đầu một cái. Nếu như là trước kia, Phùng Kiến Vũ nhất định không muốn bị Vương Thanh ôm bằng loại tư thế này, nhưng mà bây giờ không nhớ những người khác - Phùng Kiến Vũ đem Vương Thanh làm chỗ dựa duy nhất của mình
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ thả lên giường, để cho cậu ngồi ở mép giường, cầm vớ bên cạnh lên, ngồi ở trước mặt cậu . Anh sờ lòng bàn chân hơi lạnh của Phùng Kiến Vũ , thở dài, dùng tay mình xoa ấm chân cho cậu, mới đem vớ mang vào cho cậu
Đem Phùng Kiến Vũ nhét vào trong chăn, Vương Thanh xoay người muốn đi ra cửa tìm bác sĩ. không ngờ, mới vừa vừa quay người, tay liền bị Phùng Kiến Vũ bắt được.
"Đừng đi..."Đôi mắt thật to của Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, trong hốc mắt giống như là sắp rơi nước mắt vậy. Dáng vẻ ủy khuất, cho Vương Thanh một loại ảo giác anh đang vứt bỏ Phùng Kiến Vũ
Vương Thanh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích cho Phùng Kiến Vũ , "Anh không đi, anh chính là đi tìm bác sĩ. Đại Vũ ngoan, buông tay ra có được hay không, anh rất nhanh sẽ trở lại . Hơn nữa, còn có ba mẹ bồi em có phải hay không." Vừa nói chỉ chỉ cha mẹ Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa, muốn thân cận cậu
Phùng Kiến Vũ nhìn cha mẹ mình một cái , vẫn cảm thấy rất xa lạ như cũ , quật cường lắc đầu một cái.
Vương Thanh cho tới bây giờ không biết Phùng Kiến Vũ lại khó đối phó như vậy, "Như vậy , em đếm đến 190 , anh khẳng định trở lại có được hay không?"
Phùng Kiến Vũ cúi đầu hé miệng, cậu không hy vọng Vương Thanh cảm thấy cậu quá dính người, "Vậy cũng được, vậy anh nhanh một chút trở lại." Phùng Kiến Vũ suy xét một hồi, rốt cuộc mở miệng đồng ý để cho Vương Thanh rời đi một lát.
Vương Thanh cơ hồ là chạy đi tìm bác sĩ, cuối cùng là trong thời gian ước định cùng Phùng Kiến Vũ chạy về.
Nghe tình trạng của Phùng Kiến Vũ , bác sĩ có chút ngượng ngùng, cầm ống nghe lên lại kiểm tra một lần nữa.
"Biết mình tên gọi là gì không?"
"Không biết."
"Biết bọn họ là ai không ?" Vừa nói bác sĩ chỉ chỉ cha mẹ Phùng Kiến Vũ
"Không biết."
"Biết tôi là ai không?"
" bác sĩ a, anh không phải mặc áo khoác dài màu trắng sao."
"Vậy cậu biết mình tại sao phải vào bệnh viện không?"
"Không biết. Bất quá tôi hẳn là bị bệnh đi, người ngã bệnh mới có thể nằm viện a."
"Vậy cậu biết hắn là ai không?" Vừa nói chỉ chỉ Vương Thanh một mực bầu bạn ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ
"Tôi biết a, anh ấy là Vương Thanh." Vừa nhắc tới Vương Thanh,trên mặt Phùng Kiến Vũ lập tức xuất hiện nụ cười sáng lạng.
Bác sĩ để cây viết trong tay xuống, mặt đầy ngượng ngùng nhìn Vương Thanh cùng cha mẹ Phùng Kiến Vũ , "Thật thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi kiểm tra cho bệnh nhân, cộng thêm phim x-quang , không có biểu hiện trong đầu có máu bầm, tôi liền cho là không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà căn cứ vào kết quả kiểm tra lại vừa rồi , bệnh nhân hẳn là mất trí nhớ. Chính là nói, đối với những sự vật thông thường vẫn còn sự nhận thức nhất định , nhưng mà đối với những người và chuyện trong quá khứ đều không nhớ. Bất quá, cậu ấy đối với Vương tiên sinh còn có kí ức nhất định . Hơn nữa căn cứ biểu hiện mới vừa rồi , cậu ấy đối với Vương tiên sinh có tính lệ thuộc rất mãnh liệt . Tôi đề nghị, để cho Vương tiên sinh bồi ở bên cạnh cậu ấy .Cònn chuyện đến khi nào bệnh nhân có thể nhớ tới chuyện trước kia , cái này thì phải xem tình trạng của người bệnh rồi."
Cha mẹ Phùng Kiến Vũ chung quy là tâm không phục đem nhiệm vụ chiếu cố Phùng Kiến Vũ giao cho Vương Thanh, bọn họ nhìn dáng vẻ Phùng Kiến Vũ lệ thuộc vào Vương Thanh , lại thấy được Vương Thanh hết lòng chiếu cố Phùng Kiến Vũ, liền biết ai cũng không cách nào chia rẽ hai người bọn họ.
Ngày xuất viện , Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động chơi game, Vương Thanh ở bên cạnh nghiêm túc giúp cậu thu thập hành lý.
Trải qua nhiều ngày nghỉ ngơi, sắc mặt Phùng Kiến Vũ rốt cuộc hồng nhuận rồi.
Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ cầm trong tay điện thoại di động bỏ qua một bên, quay đầu mắt nhìn không chớp nghiêm túc nhìn Vương Thanh đang gấp quần áo
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh đem bộ quần áo cuối cùng thả vào trong túi xách , buồn cười nhìn Phùng Kiến Vũ, "Không chơi game, nhìn anh làm gì."
Phùng Kiến Vũ đỏ mặt lên, nhẹ giọng nói: "Em trước kia nhất định rất thích anh. Không đúng, em bây giờ cũng rất thích anh."
Vương Thanh ngây ngẩn, Phùng Kiến Vũ sau khi tỉnh lại, trong ánh mắt sáng ngời luôn viết đầy yêu thích đối với anh , nhưng khi cậu thật sự đem những lời này nói ra khỏi miệng , Vương Thanh vẫn là cảm giác trong lòng ngọt ngào ê ẩm.
"Em cái gì cũng không nhớ, em làm sao biết trước kia em rất thích anh?"
" Ừ... em cũng không biết, nhưng mà ai em cũng không nhớ, nhưng lại nhớ anh. Hơn nữa khi nhìn anh cười, em liền rất vui vẻ. Cho nên em biết em nhất định rất thích anh ." Phùng Kiến Vũ biểu đạt cũng không phải rất rõ ràng , nhưng mà Vương Thanh lại có thể thấu hiểu cậu.
Vương Thanh tiến lên đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, anh đột nhiên rất cảm ơn Phùng Kiến Vũ, cái gì đều quên, duy chỉ nhớ anh. Mà bây giờ Phùng Kiến Vũ giống như một đứa bé, mà trong đầu đứa trẻ này chỉ có tên anh . Bây giờ Phùng Kiến Vũ giống như một tờ giấy trắng, mà trên tờ giấy trắng này chỉ có tên anh.
Phùng Kiến Vũ lẳng lặng tựa vào lòng Vương Thanh , cậu không nhớ chuyện lúc trước, nhưng mà cậu biết, cậu vô cùng tin cậy người đàn ông trước mắt này.
Mỗi một khắc tim mình đập, cũng là bởi vì anh mà đập.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top