Chương 23


Cuối cùng Vương Thanh vẫn đẩy cửa phòng bệnh ra, anh không dám đối mặt với Phùng Kiến Vũ, nhưng mà anh lại vô cùng nhớ Phùng Kiến Vũ. Giữa bọn họ rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, nhưng Vương Thanh lại cảm thấy khoảng cách giữa anh và Phùng Kiến Vũ sao lại xa xôi như vậy.


Vương Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ ngồi xuống. Sắc mặt Phùng Kiến Vũ tái nhợt, trên đầu quấn băng vải màu trắng , mặt nạ dưỡng khí trên mặt vẫn chưa  lấy xuống, dáng vẻ yếu ớt để cho Vương Thanh cảm thấy tựa như một giây kế tiếp cậu sẽ dừng hô hấp, chỉ như vậy rời đi.


Cho đến khi nắm bàn tay lạnh như băng của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh mới có cảm giác chân thật rằng cậu vẫn còn sống . Vương Thanh đem bàn tay cậu áp lên mặt mình , mặt anh chậm rãi ma sát lòng bàn tay cậu


Nước mắt của Vương Thanh lại một lần nữa không có dấu hiệu tràn mi ."Đại Vũ... thứ lỗi cho anh ... Nếu như không phải tại anh... em cũng sẽ không nằm ở chỗ này... đều là anh sai..." Thanh âm Vương Thanh nghẹn ngào, bộ dáng này cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.


Mấy ngày kế tiếp, Phùng Kiến Vũ vẫn luôn không tỉnh lại . Vương Thanh bề ngòai bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng mãnh liệt.Anh sợ, anh thật sự rất sợ, trước đó anh chỉ xem như Phùng Kiến Vũ mệt mỏi đang ngủ, nhưng theo thời gian từ từ trôi qua, anh sợ Phùng Kiến Vũ ngủ giấc ngủ này liền không tỉnh lại nữa.


Lời bác sĩ nói, Vương Thanh vẫn luôn nhớ trong lòng, anh sợ Phùng Kiến Vũ bởi vì não bị tổn thương quá lớn, sẽ không tỉnh lại nữa . Cho nên, khi bác sĩ mỗi ngày tới kiểm tra, Vương Thanh luôn nắm bác sĩ không ngừng hỏi Phùng Kiến Vũ lúc nào có thể tỉnh lại, Phùng Kiến Vũ có thể sẽ không tỉnh lại nữa hay không, trái tim Phùng Kiến Vũ có phải bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập hay không


Bác sĩ ở bệnh viện đã sớm chứng kiến rất nhiều sinh tử ly biệt, bất luận là bình tĩnh, kích động,sụp đổ, thậm chí cười trên sự đau khổ của người khác hắn đều gặp. Nhưng mà cố chấp giống như Vương Thanh vậy, bác sĩ là lần đầu thấy. Hắn cũng không có biện pháp nói cho Vương Thanh rốt cuộc lúc nào Phùng Kiến Vũ sẽ tỉnh, mỗi lần đối mặt với Vương Thanh lòng tràn đầy mong đợi nhìn hắn , hắn chỉ có thể thở dài nói với Vương Thanh , "Nói nhiều hồi ức quan trọng của hai người cho cậu ấy nghe đi, như vậy có lẽ sẽ kích thích não của cậu ấy, từ đó sẽ tỉnh lại." Từ lúc bác sĩ nói như vậy, Vương Thanh liền không ngừng kể cho Phùng Kiến Vũ nghe quá khứ của bọn họ. Anh nói cho Phùng Kiến Vũ nghe anh có bao nhiêu quyến luyến cậu


Lại là một ngày nắng đẹp, nhưng mà phòng của Phùng Kiến Vũ vẫn mây đen giăng đầy như cũ . Phùng Kiến Vũ không tỉnh lại, Vương Thanh cũng không nóng nảy, anh biết anh có gấp đi nữa, Phùng Kiến Vũ cũng vẫn không tỉnh lại. Anh vẫn như cũ nắm tay cậu , không ngừng không ngừng nói, "Đại Vũ, Lâm Tuyết nói với anh lúc em cùng cô ấy ở bên nhau, hai người cũng chưa từng hôn nhau . Cho nên, lần đó ở trên phi cơ khi anh hôn em, thật ra là nụ hôn đầu của em có đúng hay không. Thật tốt, vậy anh cũng nói cho em một bí mật có được hay không, thật ra thì lần đó cũng là nụ hôn đầu của anh. Vậy chúng ta liền huề nhau có được hay không, sau này anh cũng không ăn giấm của Lâm Tuyết nữa." Vừa nói Vương Thanh hôn một cái vào lòng bàn tay của Phùng Kiến Vũ


"Em nói xem, em cũng ngủ gần một tuần rồi, sao còn không tỉnh a. Em có phải là sợ mẹ anh không đồng ý chuyện của hai chúng ta hay không a, em đừng lo lắng, mẹ anh đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại hỏi tình trạng của em . Cho nên, em nhanh tỉnh lại có được hay không, anh mang em về nhà,anh muốn chính thức đem em giới thiệu với người nhà của anh , nói với bọn họ, em, Phùng Kiến Vũ, là người yêu của anh."


Vương Thanh đưa tay sờ lên gò má tái nhợt của Phùng Kiến Vũ , mấy ngày Phùng Kiến Vũ hôn mê, chỉ có thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mạng."Đại Vũ, em nhìn em xem , cũng đã gầy rồi . Mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng , em không cảm thấy khó chịu sao? Em nhanh một chút tỉnh lại có được hay không, anh làm địa tam tiên cho em , còn có sườn xào chua ngọt, còn có thịt ướp mắm chiên. Hoặc là, em muốn đi đến cửa tiệm đồ nướng chúng ta thường xuyên đi cũng có thể a. Bây giờ em cứ nằm ở đây , cái gì cũng không ăn được, con mèo tham ăn như em chịu được sao?"


Vương Thanh giống như là nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười lên, "Lãnh đạo cũng gọi mấy cú điện thoại hỏi tình huống của em, nói là nếu em còn không tỉnh lại nữa thì phi trường sẽ phải đóng cửa a. Mấy cô gái nhỏ cũng là bởi vì thái độ quan tâm phục vụ của em, đặc biệt đến tìm chuyến bay của em . Lãnh đạo nói, em không trở về làm việc nữa , hắn sẽ trừ tiền lương của em . Bất quá, không quan hệ, hắn trừ tiền lương, anh tiếp tế cho em, tiền lương của anh toàn bộ đều cho em. Anh đều là của em , em có chịu hay không ? Còn có anh nói với em..."


Vương Thanh đang chuẩn bị nói tiếp, Vương Hi liền xách hộp giữ ấm đi vào. Cô không nhớ đây là lần thứ mấy nhìn thấy bộ dáng này của Vương Thanh , từ lúc cô bắt đầu đưa cơm cho Vương Thanh , lần nào cũng nhìn thấy cảnh tượng này.


Lúc vừa mới bắt đầu , Vương Hi vội tới đưa cơm cho Vương Thanh , Vương Thanh căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, chẳng qua chỉ là nắm tay Phùng Kiến Vũ tự nói chuyện. Không ăn không uống dáng vẻ chán chường , để cho người khác thấy liền khó chịu, huống chi Vương Hi là chị ruột của Vương Thanh


Sau đó, Vương Hi không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng nổi nóng với Vương Thanh , từ đó về sau Vương Thanh mới bắt đầu ăn nhiều cơm,chỉnh đốn mình thật tốt


Bất quá Vương Thanh có chút buông lỏng thái độ , cũng không phải là bởi vì Vương Hi, mà là bởi vì trong lời nói của Vương Hi có nhắc tới Phùng Kiến Vũ. Vương Hi ngày đó đỏ mắt hướng về phía Vương Thanh quát to, "Vương Thanh, em làm cái bộ dáng này cho ai nhìn. Em cho là Đại Vũ tỉnh lại thấy cái bộ dáng này của em sẽ vui vẻ sao? Em đi xem một chút bộ dáng bây giờ, chị là chị ruột của em , nhưng chị cũng thấy ghét bỏ em ." Vừa nói Vương Hi đem Vương Thanh kéo vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, buộc Vương Thanh nhìn vào gương.


Vương Thanh nhìn mình trong gương giống như là đang nhìn một người xa lạ, người trong gương kia đầu tóc đầy dầu , sắc mặt vàng vọt, quần thâm dưới đáy mắt hết sức rõ ràng, môi khô khốc tróc da, trên cằm râu ria lởm chởm


"Em nhìn em , bây giờ thật là giống như một kẻ lang thang. Em đừng quên, Đại Vũ có tính khiết phích, em cảm thấy cậu ấy thấy bộ dáng này của em sẽ còn muốn em sao? Vương Thanh, Đại Vũ bây giờ còn chưa có tỉnh, em muốn chính mình cũng suy sụp sao? Em không suy nghĩ một chút, em cũng suy sụp, Đại Vũ phải làm thế nào."


Lời của Vương Hi giống như là một lời thức tỉnh người trong mộng, hôm đó Vương Thanh liền lái xe về nhà dùng một giờ gội đầu tắm rửa . Hơn nữa từ ngày đó trở đi, Vương Hi tới đưa cơm Vương Thanh cũng sẽ ngoan ngoãn ăn. Vương Thanh biết, bất luận mình biến thành hình dáng gì, Phùng Kiến Vũ cũng sẽ không có không cần mình. Nhưng mà, anh sợ Phùng Kiến Vũ tỉnh lại thấy cái dáng vẻ này của anh sẽ không an lòng. Anh cái gì cũng không sợ, duy chỉ sợ nhất nhìn thấy biểu tình khổ sở của Phùng Kiến Vũ


Vương Thanh nhận lấy hộp giữ ấm trên tay Vương Hi đi ra khỏi phòng bệnh, cho tới bây giờ anh đều không ở trong phòng bệnh ăn cơm, anh sợ sẽ lưu lại trong phòng bệnh mùi vị không dễ ngửi


Vương Thanh liền bưng hộp cơm dựa ở trên cửa , vừa ăn vừa nhìn Phùng Kiến Vũ, rất sợ mình bỏ lỡ khoảnh khắc Phùng Kiến Vũ tỉnh lại.


Vương Hi nhìn Vương Thanh, trong lòng không biết làm sao. Vừa liếc nhìn Phùng Kiến Vũ trên giường bệnh, nhẹ giọng nói, "Đại Vũ, nhanh tỉnh lại đi! Em nhìn xem ,nó cần em ."


Bộ dáng Vương Thanh đáng thương bưng cơm hộp trông ngóng vào phòng bệnh , là điều Vương Hi trước kia không hề nghĩ tới, cô không biết nên vui vẻ hay là nên khổ sở.


Vương Thanh nhanh chóng đem cơm ăn xong, liền trở lại ngồi về bên cạnh Phùng Kiến Vũ. Vương Hi còn phải đi làm, thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn thanh âm Vương Thanh không ngừng kể lể


Cũng không lâu lắm, Vương Thanh cách cánh cửa thủy tinh, thấy được bóng dáng cha mẹ Phùng Kiến Vũ vội vả chạy tới . Anh khẽ vuốt ve trán Phùng Kiến Vũ , "Nên tới, cuối cùng vẫn phải tới."


Mẹ Phùng đẩy cửa phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ ra , thấy cậu nằm trên giường bệnh , mẹ Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực, thiếu chút nữa té xuống đất. Cũng may cha Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh đỡ bà, ở bên tai bà nhẹ giọng an ủi, tâm trạng của bà mới có thể hòa hoãn


Mấy ngày Phùng Kiến Vũ xảy ra chuyện , Vương Thanh vẫn không liên lạc với cha mẹ cậu. Ngày hôm qua cha mẹ gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ mới biết,cha mẹ cậu lễ trung thu đến thăm bọn họ, sau  khi về nhà thì quyết định về hưu. Hai người già cảm thấy con mình đã lớn, mình cũng nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe , thật vất vả có thời gian ở không, đi ngay tuần trăng mật lần hai.


Cha mẹ Phùng Kiến Vũ thật cao hứng ra ngoài , nhưng không ngờ sau khi trở lại , mới vừa xuống phi cơ, liền nghe được tin dữ con trai mình xảy ra tai nạn xe cộ


Vương Thanh ở trong điện thoại không dám đem toàn bộ chuyện nói cho cha mẹ Phùng Kiến Vũ ,anh sợ bọn họ không chấp nhận nổi, chẳng qua là nói cho bọn họ Phùng Kiến Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang hôn mê .


Vốn là mấy ngày đối mặt Phùng Kiến Vũ lòng áy náy bắt đầu phai nhạt , khi nhìn đến cha mẹ Phùng Kiến Vũ một khắc kia, lại bắt đầu từ trong ngực Vương Thanh tràn ra. Nhìn biểu tình thống khổ của cha mẹ cậu, anh đột nhiên cảm thấy mình là người đáng ghét nhất trên cái thế giới này , anh cảm thấy là chính anh đã tạo thành cái bi kịch này.


Vương Thanh đứng lên, đi tới trước mặt cha mẹ Phùng Kiến Vũ ' đùng " một tiếng, quỳ xuống.


Cái quỳ này,làm cha mẹ Phùng Kiến Vũ giật mình, mặt đầy nghi hoặc nhìn Vương Thanh.


"Chú dì, thật xin lỗi, cũng là vì cứu con, Đại Vũ mới bị thương. Nếu như không phải là bởi vì lúc ấy Đại Vũ đẩy con ra , thì người nằm ở chỗ này chính là con. Tất cả đều là lỗi của con."


Mẹ Phùng Kiến Vũ tiến lên vỗ một cái lên bả vai Vương Thanh , "Cái này không trách con, đều là chuyện ngoài ý muốn. Nếu là ngoài ý muốn , thì là không thể vào khống chế."


Mẹ Phùng Kiến Vũ cũng lau lau nước mắt mình , tiến lên muốn đem Vương Thanh đở dậy, "Đứa nhỏ này , cái này không trách con. Con cùng Đại Vũ là bạn tốt, thấy con gặp nguy hiểm, nó chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm đến. Con làm sao có thể đem tất cả lỗi lầm đều đổ trên người mình đây."


Thấy cha mẹ Phùng Kiến Vũ thông tình đạt lý , sự áy náy trong lòng Vương Thanh càng sâu hơn. Anh cúi đầu, trầm mặc, vẫn như cũ không chịu đứng lên, bàn tay đang rũ xuống nắm chặt thành một quả đấm.


"Chú dì, không phải như vậy." Vương Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên định. Anh đem chuyện từ đầu tới đuôi đều nói cho cha mẹ Phùng Kiến Vũ nghe, bao gồm chuyện anh mang Phùng Kiến Vũ đi gặp cha mẹ, bao gồm tình cảm của mình cùng Phùng Kiến Vũ , bao gồm chuyện Phùng Kiến Vũ xảy ra tai nạn xe cộ , đem tất cả mọi chuyện của anh cùng Phùng Kiến Vũ đều nói cho cha mẹ cậu biết


Biểu tình trên mặt cha mẹ Phùng Kiến Vũ biến hóa khó lường, Vương Thanh căn bản không đoán được tâm tình của bọn họ lúc này. Vương Thanh cúi đầu, đối với cha mẹ Phùng Kiến Vũ nói lời mà những ngày qua anh không ngừng nói, "Chú dì, thật xin lỗi."


Vương Thanh vừa dứt lời, "Ba", vang dội một cái tát đánh lên trên mặt anh. Vương Thanh ngẩng đầu một cái, liền thấy mẹ Phùng Kiến Vũ mặt đầy thất vọng nhìn anh. Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay biểu lộ ra mẹ Phùng Kiến Vũ vào giờ phút này đang nỗ lực khắc chế mình không cho Vương Thanh thêm một cái tát.


Còn đối với ba Phùng Kiến Vũ luôn có ấn tượng rất tốt về Vương Thanh cũng mặt đầy đau lòng nhìn anh.


Vương Thanh đương nhiên biết bây giờ không nên nói thêm cái gì nữa, nhưng anh biết nếu như bây giờ không nói, có thể cha mẹ Phùng Kiến Vũ cũng sẽ không cho anh cơ hội chăm nom Phùng Kiến Vũ nữa ."Chú dì, con biết lần này là lỗi của con, cũng là bởi vì con không có bảo vệ Đại Vũ thật tốt, mới phát sinh loại chuyện này. Nhưng mà, xin hai người tin tưởng con, từ nay về sau con cũng sẽ chiếu cố Đại Vũ thật tốt."


"Ngươi dựa vào cái gì để cho chúng ta tin tưởng ngươi có thể chăm sóc kỹ con trai ta, chính ngươi cũng nói, nếu như không phải là vì ngươi, nó sẽ không nằm ở chỗ này, ngươi dựa vào cái gì để cho chúng ta cho ngươi cơ hội." Mẹ Phùng Kiến Vũ thay đổi dáng vẻ từ ái trước kia, hùng hổ dọa người đặt câu hỏi để cho Vương Thanh không thể chống đỡ được.


Giống như là cảm ứng được người yêu đang gặp chuyện khó khăn ,lông mi Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường bệnh hơi run một cái, sau đó chậm rãi mở đôi mắt đóng chặt suốt một tuần nay ra


Cho dù đang quỳ dưới đất, nhưng ánh mắt Vương Thanh vẫn không có rời khỏi Phùng Kiến Vũ. Thấy Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, Vương Thanh tràn đầy mừng rỡ, bật thốt lên tiếng kêu gào với cậu , "Đại Vũ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi !" ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfic