Chương 20


  Phùng Kiến Vũ cho tới bây giờ chưa từng sợ Vương Thanh sẽ vứt bỏ cậu, cậu chỉ sợ Vương Thanh sẽ bởi vì cậu mà vứt bỏ người nhà của mình. Tính cách của Vương Thanh mạnh mẽ, chuyện anh muốn làm, ngoại trừ Phùng Kiến Vũ, không ai có thể ngăn được. Nhưng mà bây giờ người mẹ Vương Thanh rất tôn trọng phản đối anh và Phùng Kiến Vũ, anh sẽ không buông tay, nhưng mà anh sẽ khổ sở, khổ sở vì tình yêu của mình không thể được người nhà chúc phúc.


Sau khi từ Tây Tạng trở lại , mẹ của Vương Thanh cũng không xuất hiện trước mặt Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ , cuộc sống nhìn tựa như bình bình đạm đạm trôi qua


Có một ngày, bên ngoài đổ mưa to,hai người liền làm ổ ở nhà, xem phim thần tượng giết thời gian. Cảnh tượng trong phim, đơn giản chính là nam chính thích người này, không thích người kia, nữ chính yêu nam chính, nhưng làm như không thấy sự ôn nhu nam hai, là một câu chuyện cẩu huyết


Nhưng mà đột nhiên thấy nữ hai trả thù nữ chính, khi dùng dao đâm về phía nữ chính , nam chính dùng thân thể mình chắn trước mặt nữ chính bảo vệ nàng, Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng có một chút rung động


Phùng Kiến Vũ biết loại cảnh tượng này là kịch bản đặt ra, vì hấp dẫn người xem mà quay ra. Hơn nữa loại sáo lộ này cơ hồ trong tất cả phim thần tượng đều có, chỉ bất quá phương thức xuất hiện có một chút bất đồng. Nhưng là kể từ cùng Vương Thanh chung một chỗ sau này, Phùng Kiến Vũ bắt đầu trở nên cảm tính , cậu rất muốn biết, nếu như ở trên thực tế có thể sẽ dũng cảm quên mình vì tình yêu hay không.


Phùng Kiến Vũ từ trong lồng ngực ấm áp của Vương Thanh lui ra ngoài , chăn đắp lên trên người hai người cũng trượt xuống. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ từ trong ngực mình ngồi dậy , nghi ngờ hỏi: "Đại Vũ thế nào?"


Ánh mắt Phùng Kiến Vũ có chút tránh né, trên mặt hiện lên hai đóa đỏ ửng, dẫu sao làm một đàn ông muốn hỏi kiểu vấn đề này cậu cũng có chút ngượng ngùng, "Thanh nhi, mới vừa rồi loại tình huống đó, nếu như là anh, anh sẽ làm gì."


Phùng Kiến Vũ đột nhiên hỏi , Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng là vấn đề gì, nhìn cậu nhìn chằm chằm ti vi,anh mới hiểu cậu đang hỏi cái gì. Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ đặt lên ngực mình cười nói, "Đại Vũ, nếu như có bất kỳ nguy hiểm nào, anh nhất định sẽ trước tiên chắn ở trước mặt em."


Rõ ràng bên ngoài tiếng mưa rả rích, nhưng lời của Vương Thanh lại ấm lòng như vậy, nụ cười Vương Thanh như mặt trời vậy - rực rỡ. Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ đến, nữ đồng nghiệp trong công ty nói lúc Vương Thanh không cười đặc biệt đẹp trai, nhưng lúc cười lại rất khó nhìn. Phùng Kiến Vũ lại không cảm thấy như vậy, cậu cảm thấy Vương Thanh cười lên đặc biệt như ánh mặt trời, trong đầu nghĩ nhất định phải đem nụ cười của Vương Thanh giấu riêng mình thưởng thức.


Lấy được câu trả lời mình mong muốn, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng hôn một cái lên môi Vương Thanh , hài lòng làm ổ trong ngực anh. Vương Thanh nhìn hành động của Phùng Kiến Vũ như một đứa trẻ con đang hờn mát vậy , không khỏi bật cười, kéo kéo chăn, đem mình cùng Phùng Kiến Vũ đều quấn vào trong đó, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu , mới lại đem sự chú ý thả lại trên ti vi.


Cuộc đối thoại của hai người, bất quá là bình thường nổi dậy, nhưng mà Vương Thanh không nghĩ tới thời điểm thực hiện lời hứa lại đến nhanh như vậy, mà anh lại nuốt lời.


Không qua mấy ngày, Vương Thanh liền nhận được điện thoại của mẹ, nói là muốn cùng anh hảo hảo nói chuyện một chút, bảo anh đi ra ngoài ăn bữa cơm. Vương Thanh vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán mẹ mình sáng suốt, thấu hiểu con mình .


Ngày hôm đó, Vương Thanh muốn cho mẹ mình hiểu Phùng Kiến Vũ hơn một chút, liền cũng kéo Phùng Kiến Vũ đến nơi bọn họ đã hẹn. Ở trên đường, Vương Thanh một tay cầm tay lái, một tay nắm tay Phùng Kiến Vũ ,gương mặt vui vẻ rạng rỡ . Vốn Phùng Kiến Vũ đối với việc gặp mẹ Vương Thanh thì rất khẩn trương , cũng bị Vương Thanh lây buông lỏng rất nhiều.


Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh mười ngón tay giao nhau, Vương Thanh đương nhiên có thể cảm giác được lòng bàn tay Phùng Kiến Vũ ẩm ướt , anh bóp bóp tay cậu, "Đại Vũ, đừng lo lắng, anh sẽ một mực ở bên cạnh em."


Nhận được sự an ủi của người yêu nhưng trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn không thể bình tĩnh, "Thanh nhi, nếu như mẹ anh vẫn không thích em làm thế nào. Đúng rồi, đợi một hồi coi như mẹ anh có thái độ không tốt với em, anh cũng không thể cùng bà gây gổ."


Nhìn Phùng Kiến Vũ khẩn trương như vậy lại còn lo nghĩ cho mình, Vương Thanh cảm giác một dòng nước ấm xông lên đầu, " Được, anh biết, nhưng anh cũng sẽ không để cho em chịu ủy khuất."


Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không nói gì


Vương Thanh thề, khi anh dắt tay Phùng Kiến Vũ , dưới sự chỉ dẫn của phục vụ viên  đẩy cửa phòng bao một khắc kia, tuyệt đối thời khắc khó xử nhất trong cuộc đời anh.


Trong phòng bao ngoại trừ mẹ anh, còn có cha anh và chị. Quan trọng nhất chính là, một nhà Lâm Tuyết cũng ngồi ở trước bàn, chờ đợi anh đến.


Mẹ Vương Thanh hiển nhiên cũng không nghĩ tới Vương Thanh sẽ mang Phùng Kiến Vũ cùng đi, đầu tiên là sững sốt một chút, rồi sau đó lập tức cười đối với cha mẹ Lâm Tuyết nói: "Các ngươi nhìn, Vương Thanh nhà chúng ta thật là, có thể có chút ngượng ngùng, đính hôn còn phải dẫn bạn mình đi cùng để thêm can đảm."  Vừa nói, đi lên trước không lộ dấu vết kéo tay Vương Thanh đang cùng Phùng Kiến Vũ nắm chặt ra


Mẹ Vương Thanh nghiêng đầu đối với phục vụ viên nói: "Lại thêm ghế." Lại dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói với Vương Thanh : "Có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau, đừng để đến một hồi chúng ta rất khó coi." Sau đó cười kéo tay Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đi tới trước bàn ngồi xuống.


Phùng Kiến Vũ nhìn bàn tay mới vừa rồi cùng Vương Thanh nắm tay nhau thật chặt nhất thời cảm thấy vắng vẻ, tâm tình vốn là mới vừa rồi buông lỏng lập tức lại khẩn trương, đối với buổi "Hồng Môn yến" này, Phùng Kiến Vũ trong lúc nhất thời thật không biết nên làm như thế


Sau khi ngồi xuống, Phùng Kiến Vũ vẫn đang ngẩn người. Vương Thanh cho là Phùng Kiến Vũ tức giận, liền kéo tay cậu ở trên bàn ăn qua , ở dưới bàn cùng cậu nắm thật chặc , "Đại Vũ, em tin tưởng anh, bữa cơm hôm nay anh thật sự không biết chuyện gì. Đợi một hồi nhà Lâm Tuyết đi,anh nhất định sẽ cùng mẹ anh nói rõ ràng."


Phùng Kiến Vũ ôn hòa cười một tiếng, cậu làm sao lại không tin Vương Thanh. Trước đó không nói cậu biết Vương Thanh có bao nhiêu yêu mình, vả lại Vương Thanh có ngu đi nữa cũng sẽ không để cho cậu xuất hiện trong loại trường hợp này , huống chi khi mẹ Vương Thanh vừa nói ra hai chữ đính hôn , Vương Thanh giật mình liền biểu thị Vương Thanh trước đó cũng không biết chuyện. Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vương Thanh , kiên định nhìn Vương Thanh: "Thanh nhi, em tin tưởng anh."


Hai chữ tin tưởng của Phùng Kiến Vũ , rốt cuộc để cho tảng đá treo trong lòng Vương Thanh rơi xuống đất, đối mặt với người nhà Lâm Tuyết , bữa cơm này ăn cũng không có quá chán ghét như vậy


Trong bữa tiệc Vương Thanh không ngừng gắp thức ăn cho Phùng Kiến Vũ , bóc tôm cho Phùng Kiến Vũ , là một người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ hai người không bình thường. Mẹ Lâm Tuyết lộ vẻ lúng túng hỏi: "Vương Thanh thật biết chiếu cố người khác a, đối với bạn bè cũng chiếu cố chu đáo như vậy, sau này kết hôn cũng nhất định sẽ thương yêu vợ con."


Mẹ Vương Thanh vừa định cười đáp lại mẹ Lâm Tuyết, Vương Thanh lại lên tiếng trước , "Con sẽ không kết hôn, nga, không đúng, con sẽ không kết hôn ở Trung Quốc , bởi vì pháp luật hôn nhân Trung Quốc không cho phép. Còn có con cũng sẽ không có vợ, con chỉ biết có người con yêu, người yêu con yêu cũng không có năng lực sinh sản, cho nên con cũng sẽ không có đứa trẻ." Vương Thanh vừa nói vừa lột một con tôm bỏ vào trong chén Phùng Kiến Vũ , sau đó cầm giấy lên xoa xoa tay.


Lời nói của Vương Thanh khéo léo, nhưng là tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hiểu ý của anh. Mẹ Lâm Tuyết đụng phải cái đinh mềm là Vương Thanh, nhưng mà bà vẫn không chịu buông tha, dẫu sao gia đình Vương Thanh là một đối tượng hợp tác hiếm có, mà Vương Thanh bất luận là tướng mạo đức hạnh đều rất nổi trội , mẹ Lâm Tuyết đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người ứng cử con rể ưu tú như vậy


Mẹ Lâm Tuyết vừa uống trà vừa nói: "Vương Thanh, nghe mẹ con nói, con bây giờ ở công ty hàng không là cơ trường. Cái công việc đó khổ cực như vậy, chạy đông chạy tây , lại không kiếm được nhiều tiền gì, không bằng trở về làm việc ở công ty nhà mình, về sau cũng dễ tiếp nhận công ty nhà mình."


Vương Thanh gắp một ít rau vào trong chén Phùng Kiến Vũ , gương mặt bất đắc dĩ cùng cưng chìu, "Đại Vũ, ăn nhiều rau một chút , đừng mãi ăn thịt." Nếu như nói trước Vương Thanh còn biểu hiện khéo léo, bây giờ hành động của Vương Thanh không thể nghi ngờ là hướng mọi người tuyên bố, người yêu của anh chính là Phùng Kiến Vũ.


Khi Vương Thanh lại nhìn về phía mẹ Lâm Tuyết , trên mặt trong nháy mắt cũng không có nhu tình như nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, "Dì Lâm , con muốn làm công việc gì thật giống như cũng không có quan hệ gì tới ngài đi. Con ban đầu lựa chọn học đại học hàng không , là bởi vì hứng thú của con. Bất quá, bây giờ làm việc ở công ty hàng không là bởi vì con muốn bồi ở bên cạnh người con yêu. Không có biện pháp, người con yêu là một tiếp viên hàng không, em ấy cũng quá hấp dẫn, một hồi không trông coi , con chỉ sợ em ấy chạy theo người khác. Cho nên, chờ khi nào người con yêu muốn đổi công tác, con mới có thể cân nhắc đổi công việc. Còn về chuyện đón nhận công ty của cha mẹ con, sau này hãy nói đi, dẫu sao thân thể bọn họ còn rất khỏe mạnh, sớm nói chuyện chuyển giao như vậy, ngài là cảm thấy sức khỏe cha mẹ con không tốt sao?"


Trong giọng nói của Vương Thanhkhông mang theo một tia gợn sóng, nhưng lại để chotrong lòng các vị đang ngồi ở đây thật lâu không thể bình tĩnh. Sớm tiêu hóa xong lời Vương Thanh nhất ngược lại là Lâm Tuyết, cô không nghĩ tới hôm nay trường hợp này Vương Thanh sẽ mang Phùng Kiến Vũ tới, cô cũng không nghĩ tới Vương Thanh có thể ở trước mặt người nhà công khai come out , cô thừa nhận cô đã thua, nhưng cô không cho là là mình không đủ ưu tú, chẳng qua cô bại bởi tình yêu của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ


Thật lâu không có lên tiếng cha Vương Thanh vào lúc này sắc mặt đã rất khó coi rồi, trước khi ăn cơm vợ mình đã đảm bảo với mình chuyện này cô ấy nhất định sẽ xử lý tốt, nhưng mà lại vào lúc này lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy ."Vương Thanh, đủ rồi, đừng nói nữa , những chuyện này chúng ta về nhà nói sau." Trong giọng nói của cha Vương Thanh là giọng điệu không cho cự tuyệt


Nếu như là trước kia, Vương Thanh nhất định sẽ cố kỵ mặt mũi cha mẹ đem lời trong lòng đè xuống. Nhưng mà lúc này , Vương Thanh không nguyện ý chiều theo người khác mà ủy khuất mình, ủy khuất Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh không muốn lại nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bảo vệ mình mà vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào , Vương Thanh không muốn thấy Phùng Kiến Vũ vì bảo vệ mình cùng người nhà mà hèn mọn đem tình yêu bọ họ giấu đi .Người yêu của anh,Phùng Kiến Vũ của anh , phải vĩnh viễn tự tin, vĩnh viễn giống như một ngôi sao sáng chói , không nên bởi vì tình yêu của bọn họ mà hèn mọn giấu mình trong bụi rậm


Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ đứng lên, "Ba, lời con còn chưa nói hết. Tới hôm nay ăn bữa cơm này, không phải chủ ý của con, con cũng không biết cha mẹ con sẽ mời khách đến, nếu như có chỗ nào không chu đáo , chú dì thông cảm . Bất quá, con nghĩ mới vừa rồi con đã nói rất rõ ràng , con đã có người yêu rồi, nói rõ hơn chút nữa,người bên cạnh này, em ấy tên Phùng Kiến Vũ, là người yêu của Vương Thanh con,người là con muốn trải qua cả đời." Vương Thanh lại nghiêng đầu nhìn về phía cha mẹ mình , trong ánh mắt có vẻ cầu khẩn, "Ba mẹ, sau này đừng làm những chuyện vô ích như vậy nữa, đời này con chỉ thích Phùng Kiến Vũ, con chỉ biết cùng em ấy chung một chỗ."


Lời Vương Thanh để cho Phùng Kiến Vũ đỏ cả vành mắt,trong  chớp mắt cậu đột nhiên nghĩ đến lời thoại trong《 đại thoại tây du 》 , ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế. Bây giờ cậu đứng ở bên cạnh Vương Thanh, Vương Thanh hôm nay nhất cử nhất động giống như là anh hùng cái thế bảo vệ tình yêu bọn họ


Một Vương Thanh như thế, để cho Phùng Kiến Vũ vô cùng động tâm. ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfic