Chương 19
Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đều là người thuộc về phái hành động , nói phải về nhà, liền lập tức mua vé phi cơ về nhà. Bất quá, cho đến khi lên phi cơ, phi cơ cũng cất cánh, trên mặt Phùng Kiến Vũ cũng không cao hứng, ngay cả tay cũng không muốn cho Vương Thanh nắm một chút.
Vương Thanh đương nhiên biết Phùng Kiến Vũ mất hứng là bởi vì mình, cho nên cười lấy lòng , phụng bồi cẩn thận nói: "Đại Vũ, em mệt không a, có muốn ở trên phi cơ ngủ một lát không a. Hai ngày nay có chút vội vàng, em khẳng định mệt mỏi. Em ngủ một giấc, bớt giận. Em xem, tối hôm qua em đều không để cho anh đụng vào em, cái này đã là trừng phạt quá nghiêm trọng có đúng hay không a, em liền tha thứ cho anh đi!"
Phùng Kiến Vũ liếc Vương Thanh một cái, quay đầu chỗ khác cũng không nguyện ý nhìn anh, "Nói phải đến là anh, nói phải đi cũng là anh, chúng ta mới đến không tới hai ngày, em vẫn còn chưa chơi đủ đây!" Vốn là muốn nổi giận với Vương Thanh , nhưng mà nói a nói Phùng Kiến Vũ chính mình không tự chủ biến thành nũng nịu.
Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ hôn mấy lần, "Đại Vũ, anh bảo đảm, chúng ta lần sau nhất định sẽ lại đến nữa. Em thích nơi này như vậy , chúng ta sau này có cơ hội lại bay tới nơi này, ở lại chỗ này chơi mấy ngày. Anh bây giờ thật sự một lòng muốn cho người nhà tiếp nhận chúng ta, chờ giải quyết những chuyện này, chúng ta xin nghỉ, đem em đến những nơi em muốn đi ." Phùng Kiến Vũ trong đầu nghĩ, gần đây thời gian chúng ta xin nghỉ thường xuyên như vậy, lãnh đạo làm sao còn có thể cho nghỉ. Bất quá thấy dáng vẻ Vương Thanh thành khẩn, Phùng Kiến Vũ cũng không rút tay về, tùy ý Vương Thanh cùng cậu mười ngón tay giao nhau
Vương Thanh tối hôm qua không đụng Phùng Kiến Vũ, bởi vì hai người tạm thời quyết định về nhà, cho nên định là năm giờ sáng ngày hôm sau lên phi cơ, sau khi lên phi cơ , mọi người cũng ngủ, vừa vặn thuận tiện cho Vương Thanh.
Vương Thanh ôm chầm Phùng Kiến Vũ, hôn lên. Phùng Kiến Vũ cảm giác thân thể mình trong nháy mắt bị trói buộc vào một lồng ngực mạnh mẽ, chưa kịp lên tiếng liền chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt. Đầu lưỡi linh xảo của Vương Thanh trượt vào trong miệng, tham lam cướp lấy trứ khí tức thuộc về anh, dùng sức thăm dò qua mỗi một xó xỉnh. Rung động trong chớp nhoáng này khiến cho Phùng Kiến Vũ quên mất bây giờ bọn họ căn bản là vẫn còn ở trên phi cơ. Phùng Kiến Vũ quên suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, chẳng qua là bản năng muốn ôm lấy Vương Thanh, chặt chút, chặt thêm chút nữa.
Hồi lâu, môi Vương Thanh rời khỏi môi Phùng Kiến Vũ. Sắc mặt cậu đỏ thắm, thở hồng hộc, môi bởi vì mới vừa rồi kịch liệt hôn mà đỏ tựa như đóa hoa hồng kiều diễm ướt át . Vương Thanh vẫn chưa thõa mãn nói: "Đại Vũ, tối hôm qua anh không có đụng vào em, anh thật không nhịn được, em xem mọi người cũng ngủ, em giúp anh một chút đi. Huống chi, anh vẫn luôn mơ ước có thể cùng em ở trên phi cơ làm một lần, trước kia mãi lo công việc vẫn không thể thực hiện, bây giờ thành hành khách em liền thỏa mãn anh một lần đi "
Mặt Phùng Kiến Vũ càng đỏ, trừng mắt một cái, : "Vương Thanh, anh cũng đừng động tay động chân, đây là nơi công cộng đó." Nói xong đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh . Vương Thanh không để ý sự cự tuyệt của cậu, cũng đứng dậy đi theo vào phòng vệ sinh, sau đó trước khi cậu đóng cửa chen vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh vốn chỉ chứa một người nên không gian cũng không có nhiều lắm , hai người đứng lại là rất chật chội
Phùng Kiến Vũ đưa lưng về phía Vương Thanh đi vệ sinh, cái mông đầy đặn có thể hoàn toàn cảm giác được hình dáng to lớn của Vương Thanh .Đột nhiên Phùng Kiến Vũ nhớ đến chuyện hai người ở trong nhà Mông Cổ làm những chuyện xấu hổ lại vui vẻ .Trong giây phút thất thần , Phùng Kiến Vũ liền giải quyết tốt vấn đề sinh lý của mình, cậu vừa định kéo quần đi ra phòng vệ sinh không ngờ tay mới vừa kéo khóa lại, Vương Thanh một cái xoay người liền đem cậu đặt ở trên cửa.
Bởi vì không gian phòng vệ sinh nhỏ hẹp, cho nên thân thể hai người dính sát một chỗ, mặt dựa vào rất gần, Vương Thanh thậm chí có thể thấy lông tơ trên mặt Phùng Kiến Vũ , ngửi được trên người cậu mùi vị nhàn nhạt chỉ thuộc về hai người bọn họ . Hai người hô hấp trở nên dồn dập, ngôn ngữ đã là dư thừa, cánh môi giống như là nam châm không kịp đợi sát hợp với nhau.
Bỗng nhiên, Phùng Kiến Vũ thấy được bóng dáng của mình trong mắt Vương Thanh . Phùng Kiến Vũ theo bản năng run lên một cái, trong mắt sương mù mông lung, trên mặt đỏ ửng, môi hơi mở, lộ ra đầu lưỡi phấn nộm xinh xắn . Bộ dạng khiến cho người khác thương yêu của Phùng Kiến Vũ để cho Vương Thanh lại một lần nữa không kềm hãm được ngậm lấy cánh môi cậu, tiếp đó ôn nhu lượn quanh đầu lưỡi cậu, Phùng Kiến Vũ khẽ run thừa nhận tình yêu của anh, lông mi thật dài đã không tự chủ ẩm ướt...
Lúc này, Phùng Kiến Vũ đã quên bản thân mình đang ở chỗ nào, toàn thân toàn ý lâm vào nụ hôn lâu dài mà ôn nhu này
Vương Thanh một bên hôn Phùng Kiến Vũ, một bên từ từ cởi nút áo sơ mi của cậu ra, khi tay anh vuốt ve đến da thịt cậu , áo sơ mi của cậu đã mở rộng treo ở hai bên cánh tay của cậu rồi .Tay Vương Thanh theo đường cong của Phùng Kiến Vũ , dạo chơi đến đầu vú Phùng Kiến Vũ , anh đưa tay niết lấy đầu vú nho nhỏ phấn phấn của cậu
" Ân... a..." Bị Vương Thanh niết như vậy, Phùng Kiến Vũ bật thốt lên một tiếng rên rỉ mơ hồ, trong đầu trống rỗng, chỉ biết là những chỗ bàn tay Vương Thanh đi qua, tê tê dai dại giống như là có một dòng điện chạy qua vậy . Phùng Kiến Vũ đã hoàn toàn quên mất, cậu cùng Vương Thanh lúc này đang ở trong phòng vệ sinh trên phi cơ , cậu đè tay Vương Thanh ở trước ngực mình lại, không chịu để cho anh rời đi, để cho anh dành cho mình càng nhiều hơn khoái cảm.
Nhưng Vương Thanh hết lần này tới lần khác không cho Phùng Kiến Vũ toại nguyện, đưa tay từ ngực Phùng Kiến Vũ cầm xuống, thả lỏng dán chặt môi Phùng Kiến Vũ, ngồi trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, để cho hai người kéo ra một chút khoảng cách. Bị ánh mắt mê ly khiêu khích, sắc mặt đỏ bừng Phùng Kiến Vũ mặt đầy nghi hoặc nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh cười đễu một chút, cởi dây nịt Phùng Kiến Vũ ra , cởi ra nút quần cùng kéo khóa, vốn quần có chút rộng theo đôi chân thon dài của Phùng Kiến Vũ tuột xuống đất. Tại lúc Phùng Kiến Vũ còn không phản ứng kịp , Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ vào trong ngực, để cho cậu không thể không bước ngồi ở trên đùi anh . Vương Thanh kéo quần lót của Phùng Kiến Vũ xuống, phân thân mới vừa rồi bị Vương Thanh khiêu khích đã đứng thẳng , lập tức liền bắn ra ngoài, ở dưới áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ như ẩn như hiện.
Tỉnh hồn lại Phùng Kiến Vũ đã trần truồng ngồi ở trên đùi Vương Thanh rồi, dường như là phiền muộn mình ý loạn tình mê, Phùng Kiến Vũ đem mặt chôn ở đầu vai Vương Thanh , kéo làm sao cũng không chịu ngẩng đầu lên . Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ da mặt mỏng, cũng không cưỡng bách cậu nhìn mình, chẳng qua là một tay nắm phân thân Phùng Kiến Vũ , một tay che phủ đầu vú Phùng Kiến Vũ , an ủi hai nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cậu
Vương Thanh một bên an ủi thân thể Phùng Kiến Vũ , một bên ở bên tai cậu thì thầm , "Đại Vũ, em biết không? Anh đã sớm muốn cùng em ở trên phi cơ tới một lần, nhất là cùng em mặc quần áo làm việc tới một lần. Mỗi lần thấy em mặc áo sơ mi trắng, đem nút áo nghiêm chỉnh cài đến nút cuối cùng, lại thắt cà vạt dáng vẻ cấm dục . Anh thật rất muốn đem em đè ở dưới thân, đem em làm khóc lên. Mỗi lần nhìn em ở trên phi cơ mỉm cười phục vụ mỗi một hành khách, anh thật rất muốn đem em trói ở nhà, không để cho người khác thấy em tốt đẹp như vậy."
Vương Thanh không phải nói lời tỏ tình bình thường, mà là ở bên tai Phùng Kiến Vũ tuyên thệ chủ quyền của mình . Loại giọng điệu bá đạo này, lại để cho Phùng Kiến Vũ càng ngày càng hưng phấn, thân thể không kềm được run rẩy."Vương Thanh... anh cái tên khốn kiếp... trong đầu anh đều là những thứ gì a... ân... a..."
Vương Thanh đưa tay sờ bắp đùi nhẵn bóng trần trụi của Phùng Kiến Vũ , một mực mò tới bắp đùi trong , nắm âm nang (đản đản )Phùng Kiến Vũ mới vừa rồi bị anh vuốt ve không ngừng run rẩy nhẹ nhàng bóp một cái, kích thích lỗ nhỏ ở chóp đỉnh phân thân rỉ nước . Vương Thanh dùng ngón tay dính chút, hướng tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ tìm kiếm.
Vương Thanh ở chung quanh tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ sờ một vòng, tựa như cảm thấy không đủ, lại lấy một ít nước rửa tay ,bôi chung quanh tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ . Những thứ này vốn là thường ngày dùng bôi trơn , nhưng là ở trong phòng vệ sinh chật hẹp, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy mắc cở cả người nóng lên, bị Vương Thanh khiêu khích thân thể cả người như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào Vương Thanh giữ thăng bằng.
Nhìn huyệt khẩu phấn nộm bị mình làm cho ướt dầm dề , lại thêm Phùng Kiến Vũ bởi vì xấu hổ mà thân thể sinh ra màu hồng nhàn nhạt, Vương Thanh chỉ cảm thấy là Phùng Kiến Vũ gửi đến cho anh lời mời gọi vô hình. Rốt cuộc luyến tiếc trêu chọc cậu, Vương Thanh đưa tay ra, đỉnh vào trong tiểu huyệt cậu , bắt chước động tác của phân thân ở trong cơ thể cậu bắt đầu trừu sáp
" Ân... a... Thanh nhi... nhột... ân... hắc..." Ngón tay mặc dù không giống như phân thân to dài, đỉnh không tới nơi mẫn cảm nhất của Phùng Kiến Vũ , nhưng là ngón tay ở trong người từ từ ma sát , lại khiến cho tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ không ngừng rỉ nước . Tựa như cảm ứng được thân thể Phùng Kiến Vũ đã chuẩn bị nghênh đón mình xong, Vương Thanh đỡ phân thân to lớn của mình, một cái động thân, tiến vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ . Mật huyệt căng mịn bị phân thân to lớn từng bước thúc lên, bên trong nội bích mềm mại không có một tia khe hở. Chỉ là một ngày mật huyệt không được âu yếm, liền giống như trở lại lần đầu giống vậy căng mịn vô cùng. Đột nhiên tiến vào, để cho Phùng Kiến Vũ không cách nào thoáng chốc thừa nhận kích thích mãnh miệt như vậy, vùi ở Vương Thanh trong ngực không cầm được phát run.
" Ân.. a...chặt quá... hảo chặt.. Thanh nhi... chịu... Không chịu nổi... ra... đi ra ngoài một chút..." Không chịu nổi kích thích lớn như vậy , Phùng Kiến Vũ chỉ có thể không ngừng hướng Vương Thanh cầu xin tha thứ, đầu chôn ở hõm cổ Vương Thanh không ngừng cọ xát , kỳ vọng dùng nũng nịu để cho Vương Thanh không nên quá nhanh
Mật huyệt ấm áp thật chặc bao quanh cự vật của Vương Thanh , anh ở bên tai Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng gặm cắn, "Đại Vũ,nơi đó của em hút anh thật chặt , em cảm thấy không? Khẩn trương hút thật chặt a, không phải anh không đi ra, là em không thả anh đi ra ngoài..."
Phân thân to lớn của Vương Thanh ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ càn rỡ khuấy động, Phùng Kiến Vũ cảm giác trong thân thể phảng phất có một cổ dòng điện đụng vào, một cổ khoái cảm khó mà mở miệng xuất hiện. Mông trắng nõn đầy đặn của Phùng Kiến Vũ bởi vì khoái cảm một lên một xuống run rẩy,hai tay Phùng Kiến Vũ khóa trên cổ Vương Thanh, ánh mắt mê ly, gò má hiện lên tình dục đỏ ửng. Vương Thanh nâng thắt lưng Phùng Kiến Vũ , để cho cậu ở trên người mình làm động tác rút cắm.
Vốn là loại tư thế này cũng đi vào rất sâu , bây giờ lại tăng thêm cảm giác kích thích ở nơi công cộng, Phùng Kiến Vũ cảm giác lý trí của mình đều bị nuốt sống, đầu óc trống không, trong miệng theo Vương Thanh trừu sáp, phát ra rên rỉ vụn vặt, " Ân... Thanh nhi... hắc... A... thật thoải mái... bị nhét đầy... trong thân thể đều là anh... ân..."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên thanh âm đẩy xe. Phùng Kiến Vũ lập tức dùng hai tay bưng kín miệng mình, tiểu huyệt bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rúc lại, kẹp Vương Thanh thiếu chút nữa thì giao nộp ra ngoài. Đến khi thanh âm đẩy xe biến mất, thân thể Phùng Kiến Vũ mới chậm rãi thanh tĩnh lại, Vương Thanh lập tức trả thù đỉnh mấy cái thật sâu , xong rồi còn không bỏ qua không ngừng liếm dái tai nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ , "Đại Vũ, em muốn đem anh kẹp gảy, sau này tính phúc sinh hoạt của em sẽ không có nữa, vậy khổ chính là em. Bảo bối, mới vừa rồi em thiếu chút nữa đem anh kẹp gảy, em nói một chút em nên bồi thường anh thế nào a "
Phùng Kiến Vũ khẽ cắn môi, ánh mắt mê ly, không trả lời câu hỏi của Vương Thanh . Nhìn vậy trong lòng Vương Thanh động một cái, kéo hai chân Phùng Kiến Vũ vác lên trên người mình, phát khởi đợt tấn công mãnh liệt ."A a a a a a... quá nhanh... Vương Thanh anh tên khốn kiếp... a... hắc... thật là nhiều...thật đầy ... ăn không được... không chịu nổi... muốn đi ra... chật muốn chết rồi ... muốn đi ra..." đột nhiên bất ngờ tăng tốc độ trừu sáp nhiều lần đỉnh tới điểm nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ , Phùng Kiến Vũ cảm giác Vương Thanh giống như là muốn đem cậu phá hư vậy, có như vậy mấy lần cậu cảm thấy mình muốn từ trên người Vương Thanh té xuống. Nhưng là cái loại khoái cảm ngập đầu đúng là Phùng Kiến Vũ cho tới bây giờ chưa có thể nghiệm qua , cậu cảm giác mình giống như bị điện giật vậy, không có dấu hiệu liền bắn lên bụng Vương Thanh
Tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ bởi vì đột ngột xuất tinh mà mãnh liệt co rúc , để cho Vương Thanh hít một hơi. Vương Thanh ngừng thở, một bên đùa bỡn đầu vú của Phùng Kiến Vũ , một bên vẫn không giảm tốc độ rút cắm trong tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ . Thủ pháp Vương Thanh thuần thục, để cho phân thân Phùng Kiến Vũ mới vừa bắn qua mềm nhũn lại một lần nữa ngẩng đầu lên.
Toàn thân vô lực Phùng Kiến Vũ, chỉ có thể ở trong ngực Vương Thanh , tùy anh khiêu khích thân thể mình. Phùng Kiến Vũ Mới vừa trải qua một lần bắn tinh , mặt đỏ ửng, hốc mắt ửng đỏ, rên rỉ đều mang chút nức nở, " Ân... Vương Thanh... anh... a... chỉ... ân... hắc... chỉ biết khi dễ em..."
Vương Thanh buồn cười nhìn cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi lải nhải không ngừng của cậu, vụn vặt hôn. Trong không gian chật hẹp hai thân thể hai người chặc chẽ sát hợp chung một chỗ, sĩ mao ( lông %$# ) phần đáy phân thân Vương Thanh cũng dính đầy dịch thể trong suốt của hai người hòa lẫn vào nhau, còn có tinh dịch của Phùng Kiến Vũ từ bụng chảy xuống . Mỗi một lần đi sâu vào, cũng để cho hạ thân của hai người không có một khe hở. Vương Thanh nhìn gương mặt Phùng Kiến Vũ , ánh mắt quyến rũ như tơ, đắm chìm trong đó để cho Vương Thanh muốn ngừng cũng không được.
Tựa như cảm giác mình cũng sắp đến rồi, Vương Thanh không vỗ về chơi đùa thân thể Phùng Kiến Vũ nữa, chỉ là ôm thật chặc thắt lưng cậu, lặp đi lặp lại, nhanh chóng, mãnh liệt trừu sáp
Phùng Kiến Vũ cảm giác mình tựa như một người sắp chết chìm , mà Vương Thanh chính là tấm ván duy nhất của cậu , cậu ôm thật chặc Vương Thanh, lại một lần nữa khoái cảm ngập đầu tấn công tới, "A... Thanh nhi... lại... lại muốn bắn... a a a a a a..." Trong lúc Vương Thanh nhanh chóng trừu sáp, Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa bắn ra, chẳng qua là lần này tinh dịch so với trước đó, loãng đi không ít. Tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa co rút mãnh liệt phân thân to khỏe của Vương Thanh tinh quan thất thủ,tinh dịch đục ngầu nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cậu. Bắp đùi cậu không ngừng run rẩy, ôm thật chặc cổ Vương Thanh, vô ý thức thét lên, cuối cùng không chịu nổi ở đầu vai Vương Thanh nặng nề cắn một cái.
Cuối cùng, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, té xỉu ở trong ngực Vương Thanh . Phùng Kiến Vũ chỉ nhớ trước khi mình mất hết ý thức , nghe được Vương Thanh loáng thoáng nói: "Lần sau nhất định phải để cho em mặc đồng phục bồi anh tới một lần..."
Phùng Kiến Vũ lần nữa lúc tỉnh lại, đã là trên người mặc quần áo ở nhà sạch sẽ nằm ở trên ghế salon trong nhà của cậu cùng Vương Thanh . Trên người thanh thanh sảng sảng , rõ ràng đã được Vương Thanh thu thập
Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, từ trên ghế salon ngồi dậy.Vương Thanh thấy được Phùng Kiến Vũ đứng dậy, cười nói: "Đại Vũ, em tỉnh rồi. Em có biết hay không, em ngủ thật sâu a , anh tắm cho em, em cũng không có phản ứng."
Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ tới trước đó mình cùng Vương Thanh ở trên phi cơ làm chuyện hoang đường, liền hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống. Phùng Kiến Vũ không ngừng vỗ gối ôm trong ngực, biểu tình trên mặt biến hóa mấy phen. Vương Thanh đóng tủ lạnh lại, đi tới, giải cứu gối ôm đáng thương trong ngực Phùng Kiến Vũ ."Trên phi cơ, anh cùng nữ tiếp viên hàng không nói em là bạn anh, thân thể em không thoải mái, té xỉu, cho nên anh đem em ôm ra . Vẻ mặt em mệt mỏi, nữ tiếp viên hàng không liền tin, huống chi không phải công ty chúng ta, sau này em cũng không sợ sẽ gặp phải. Sau đó, mới vừa rồi anh đón xe trở về, cơ hồ không có người nào thấy anh ôm em trở về, cho nên em không cần xấu hổ."
Nghe Vương Thanh giải thích xong, sắc mặt Phùng Kiến Vũ khá hơn một chút. Mới vừa rồi, Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ tới mình ở trước mặt mọi người bị Vương Thanh ôm tới ôm lui , cảm giác rất xấu hổ, dẫu sao cậu là bởi vì Vương Thanh làm chuyện kia mới té xỉu."Vậy mới vừa rồi anh đang làm gì vậy?" Phùng Kiến Vũ không muốn thảo luận nữa cái vấn đề này, vì vậy nhanh chóng chuyển đề tài.
"Anh mới vừa nghĩ em tỉnh lại hẳn muốn ăn cái gì đó , cho nên muốn làm chút cơm. Bất quá, mở tủ lạnh ra, rất nhiều thứ cũng quá hạn." Nói xong, chân mày Vương Thanh còn nhíu lại.
Phùng Kiến Vũ giống như là nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Vương Thanh, "Thanh nhi, anh nói, trên cái thế giới này, có rất nhiều thứ quá hạn sử dụng như vậy, thịt quá hạn, thức ăn quá hạn, trái cây quá hạn, ngay cả khăn giấy cùng nước suối cũng sẽ quá hạn. Vậy, trên cái thế giới này có thể có cái gì là sẽ không quá hạn hay không."
Đột nhiên lập tức trong phòng yên tĩnh lại. Lúc Phùng Kiến Vũ cho là Vương Thanh không có trả lời câu hỏi của cậu, Vương Thanh ở đỉnh đầu cậu hôn một cái, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cậu, "Tình yêu của anh đối với em , tình yêu của anh đối với em sẽ không bao giờ quá hạn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top