Chương 14
Lâm Tuyết nhận được tin nhắn Vương Thanh hẹn gặp mặt là trong dự liệu của cô, từ lúc cô gửi hình mình cùng Phùng Kiến Vũ gặp mặt cho Vương Thanh , cô cũng biết tất cả đều không cách nào vãn hồi, con đường này cô chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước . Lâm Tuyết không phải là không có nghĩ tới từ đây không quấy rầy Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ nữa, để cho chính bọn họ tự giải quyết chuyện của mình, nhưng mà mẹ của Vương Thanh sẽ không cho phép cô buông tay, mà cha mẹ cô cũng sẽ không cho phép cô buông tay.
Nơi Vương Thanh cùng Lâm Tuyết gặp mặt , cũng chính là nơi lần trước Phùng Kiến Vũ cùng Lâm Tuyết gặp mặt . Vẫn cùng một nơi, vẫn là cùng một vị trí, vẫn là cùng một cô gái. Vương Thanh không biết lần trước Phùng Kiến Vũ là dùng tâm trạng gì mà đối mặt với Lâm Tuyết, nhưng mà nói thật, anh thật sự rất không muốn gặp lại cô gái này, không muốn gặp cái người đã làm trễ nãi tình cảm của mình và Phùng Kiến Vũ
Vương Thanh ngồi đối diện Lâm Tuyết , hỏi người phục vụ muốn một ly cà phê. Lúc đầu, hai người hồi lâu cũng không nói gì, Lâm Tuyết cứ như vậy nhìn người đàn ông mình ái mộ nhiều năm . Nếu như nói, Lâm Tuyết đối với Phùng Kiến Vũ là hoài niệm, là hối hận. Vậy đối với với Vương Thanh, Lâm Tuyết vẫn là cầu mà không được. Thiên tính của con người là như vậy, luôn cảm thấy thứ không có được vĩnh viễn là tốt nhất, cho dù kiêu ngạo như Lâm Tuyết cũng là như vậy.
Tướng mạo của Vương Thanh cũng không phải là cái loại nhìn một lần liền làm người khác kinh ngạc, nhưng ngũ quan đường nét rõ ràng, có một đôi mắt sáng ngời lại thâm thúy , ánh mắt luôn là để cho người khác không đoán được, dáng người anh tuấn càng làm ngoại hình tăng thêm chút phong phạm vương giả . Nhưng, Lâm Tuyết cảm thấy,điều hấp dẫn cô nhất chính là nụ cười của Vương Thanh , một gương mặt ôn nhu , ngay cả đôi lông mày rậm cũng ôn nhu rung động, giống như vẫn mang theo tiếu ý, trong ánh mắt như là có sao trời lấp lánh.
Đáng tiếc, nụ cười đó , Lâm Tuyết cũng chỉ thấy qua vài lần, chẳng qua là ở đại học , lúc Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ , cô mới có dịp nhìn thấy. Lâm Tuyết thường xuyên suy nghĩ, nếu như có một ngày, Vương Thanh vì cô mà nở nụ cười đẹp mắt ấy, cô cũng rất thỏa mãn. Đáng tiếc, người tốt đẹp như vậy nhưng trong mắt và trong tim cũng chỉ có Phùng Kiến Vũ.
Vốn là, Lâm Tuyết không biết Vương Thanh thích Phùng Kiến Vũ . Cô thật sự là cho là hai người chỉ là bằng hữu thân thiết, cô muốn mượn lí do cùng Phùng Kiến Vũ lui tới để tới gần Vương Thanh. Đúng như dự đoán, thời gian Phùng Kiến Vũ cùng cô hẹn hò, cũng sẽ mang theo Vương Thanh. Ban đầu, Lâm Tuyết là cao hứng, cô cho là mình hấp dẫn được sự chú ý của Vương Thanh , cho nên Vương Thanh mới có thể thường xuyên có mặt trong buổi hẹn hò của hai người
Nhưng mà, bởi vì số lần ba người đi chung càng ngày càng nhiều, Lâm Tuyết từ từ phát hiện ánh mắt Vương Thanh nhìn cô, không phải là ánh mắt ái mộ mà cô kỳ vọng, mà là cái loại ánh mắt bài xích cùng chán ghét. Song song đó, Lâm Tuyết phát hiện ánh mắt Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ , không phải ánh mắt một người bạn nên có. Ánh mắt Vương Thanh nhìn về phía Phùng Kiến Vũ tràn đầy cưng chìu cùng ôn nhu, mỗi lần thấy ánh mắt đó , Lâm Tuyết cũng sẽ cảm thấy một loại cảm giác không cam lòng.
Lâm Tuyết từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, từ trước đến giờ chỉ có cô không muốn, chứ chưa từng có cô không có được. Từ khi cô biết Vương Thanh thích Phùng Kiến Vũ , liền luôn là bắt đầu vô tình hay hữu ý gây chia rẻ quan hệ của hai người. Nhưng trong quá trình này, Lâm Tuyết lại phát hiện Phùng Kiến Vũ cũng vô cùng lưu tâm đến Vương Thanh, chẳng qua cậu trì độn không kịp thời phát hiện tình cảm của mình đối với Vương Thanh. Lâm Tuyết là một người thông minh, sau khi đạt được mục đích ly gián tình cảm Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ , cô liền lựa chọn xuất ngoại.
Lâm Tuyết vạn vạn không nghĩ tới, qua hai năm, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ lại ở bên nhau. Mà người nói cho cô tin tức này không ai khác, chính là mẹ của Vương Thanh . Lâm Tuyết trước đây gặp mặt mẹ Vương Thanh , là một người đàn bà rất có khí chất cũng rất giàu kinh nghiệm, đối với chuyện này cô cũng không khỏi không nhận xét mẹ Vương Thanh rất thông minh, mình không cần ra mặt, liền có thể giải quyết Phùng Kiến Vũ. Nhưng mà Lâm Tuyết suy nghĩ,có lẽ mẹ Vương Thanh đã đánh giá thấp tình cảm của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ , sự xuất hiện của cô, cũng sẽ không mảy may ảnh hưởng đến hai người kia , ngược lại chính cô lại biến thành một trò hề
Cuối cùng, là Vương Thanh mở miệng trước, "Lâm Tuyết, cô cứ nói đi, lần này cô lại có mục đích gì."
Lâm Tuyết khẽ cười một cái, vén vén tóc mái trước trán , mọi cử động đều rất khiêu khích trái tim người khác , đáng tiếc Vương Thanh không là người khác, anh là người đàn ông yêu sâu đậm Phùng Kiến Vũ ."Vương Thanh, lời này của anh thật khó nghe. Cái gì gọi là em có mục đích gì, em bất quá chỉ nhớ Đại Vũ , muốn trở lại thăm anh ấy một chút. Nói thật, ban đầu em cùng anh ấy chia tay, là em nhất một thời xung động, bây giờ suy nghĩ một chút em rất hối hận. Em muốn, Đại Vũ lần nữa trở lại bên cạnh em , em muốn bắt đầu lại với anh ấy ." Lâm Tuyết nửa thật nửa đùa nói ra lý do cô về nước.
Bàn tay Vương Thanh để trên bàn từ từ nắm chặt thành một nắm đấm, nếu như đối diện không phải Lâm Tuyết, mà là một người đàn ông, Vương Thanh nghĩ anh tuyệt đối sẽ không chút lưu tình cho hắn một quả đấm. Vương Thanh chán ghét Lâm Tuyết, không phải chán ghét bình thường , không phải là bởi vì Vương Thanh cảm thấy Lâm Tuyết là tình địch của mình. Mà là khi học đại học , Lâm Tuyết cùng Phùng Kiến Vũ ở bên nhau, lại không có hảo hảo quý trọng cậu. Vương Thanh cho là, Lâm Tuyết làm nhục mối tình đầu của Phùng Kiến Vũ . Bất quá, Vương Thanh cũng cảm giác được may mắn là, có một câu nói rằng phần lớn mối tình đầu cũng sẽ không có kết quả tốt.
Biểu tình của Vương Thanh được Lâm Tuyết thu hết vào đáy mắt , cô chuyển đề tài, "Bất quá, lần này em là vì anh mà trở về. Vương Thanh, anh biết chúng ta phải đính hôn không ?" Lâm Tuyết vừa dứt lời, Vương Thanh lập tức liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, đem Lâm Tuyết trừng đến toàn thân nổi da gà, lập tức giải thích, "Em cũng không muốn, chuyện này anh vẫn là đi hỏi mẹ của anh đi, những chuyện này đều là do bà an bài. Hình ngày hôm qua , thật ra thì cũng là mẹ anh an bài, Đại Vũ cũng biết, anh ấy không nói với anh sao? Bất quá, tấm hình kia anh thật không có hiểu lầm a, em cảm thấy chụp như vậy vẫn đủ mập mờ đâu..."
Lâm Tuyết tự nói, mà trong đầu Vương Thanh đều là câu nói tất cả đều là mẹ anh an bài của Lâm Tuyết mới vừa rồi . Vương Thanh đột nhiên nhớ đến tối hôm qua Phùng Kiến Vũ trở về nhà , từ phía sau lưng ôm lấy anh, mặc dù không có nhìn thấy biểu tình của Phùng Kiến Vũ , nhưng bầu không khí tối hôm qua Vương Thanh đã cảm thấy sự tịch mịch của Phùng Kiến Vũ . Vương Thanh cho là, Phùng Kiến Vũ chẳng qua là thấy được Lâm Tuyết, nhớ tới những hồi ức không tốt thời đại học, nhưng anh không nghĩ tới nguyên lai Phùng Kiến Vũ biết mẹ mình dùng Lâm Tuyết phá hư tình cảm của bọn họ,nên mới có mất mác như vậy.
Lâm Tuyết vẫn chưa nói xong, Vương Thanh lại đột nhiên đứng lên."Bởi vì tôi tin em ấy." Vương Thanh cũng không nói gì, chẳng qua chỉ bỏ lại những lời này, bỏ mặt một mình Lâm Tuyết ở tiệm cà phê, đi ra ngoài. Vương Thanh bây giờ chỉ muốn đi tìm mẹ mình chứng thực, chứng thực những lời của Lâm Tuyết rốt cuộc có phải là sự thật hay không.
Vương Thanh cơ hồ là một cước giẫm chân ga liền lái xe đến công ty mẹ mình , Vương Thanh không ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, anh rõ ràng đã biết những lời của Lâm Tuyết là thật, nhưng không tận tai nghe thấy mẹ mình nói, anh cũng không muốn tin . Vương Thanh tiến vào công ty một đường thông suốt không trở ngại, người công ty đều biết Vương Thanh, biết anh là con trai của tổng tài , vì vậy thấy anh đều là hơi cúi người, bày tỏ tôn kính. Nếu là thường ngày dựa theo tính cách hiền hòa của Vương Thanh , anh nhất định gật đầu đáp lại, nhưng bây giờ anh căn bản không có tâm tình đi để ý tới người ngoài.
Lúc Vương Thanh đến gần phòng làm việc của mẹ mình , bà ấy đang phê duyệt văn kiện. Tư thế ngồi tiêu chuẩn thùy mị, mái tóc dài tinh xảo uốn lượn, an tĩnh phê duyệt văn kiện. Vương Thanh cứ như vậy lẳng lặng nhìn mẹ mình , anh đã từng nghĩ tới, nếu như anh không yêu Phùng Kiến Vũ, anh nhất định sẽ tìm một cô gái giống như mẹ mình vậy cùng chung cả đời. Tuy nói mẹ Vương Thanh là một nữ cường nhân, nhưng lúc đối mặt với con trai mình , cũng là một người đàn bà ôn nhu.
Vương Thanh đi từ từ đến trước mặt mẹ. Mẹ Vương Thanh cảm thấy thân ảnh trước mặt, ánh mắt từ văn kiện trên bàn ngẩn lên , nhìn về phía Vương Thanh.Mẹ Vương Thanh vốn là nghiêm túc phê duyệt văn kiện trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, sau khi Vương Thanh có công việc liền dọn nhà ra ngoài sống một mình , ngoại trừ ăn tết, cơ hội hai mẹ con gặp mặt rất ít, cho dù mẹ Vương Thanh đi công tác cũng tận lực lựa chọn công ty hàng không của Vương Thanh , nhưng cơ hội hai người gặp mặt vẫn là rất ít.
Mẹ Vương Thanh đứng lên, kéo Vương Thanh ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh nói: "Con trai, con sao lại tới công ty của mẹ, hôm nay không có chuyến bay sao? Tới cũng không nói một tiếng, để mẹ gọi thư ký đi xuống đón con. Con nói con xem, từ nhỏ đến lớn số lần tới công ty mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay tới tìm mẹ là có chuyện gì?"
Vương Thanh nhìn gương mặt nồng hậu của mẹ mình, do dự nhiều lần , nhìn gương mặt bà, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi , "Mẹ, là mẹ để cho Lâm Tuyết trở về đúng không? Mẹ đã biết chuyện của con cùng Đại Vũ đúng không? Còn nữa, con cùng Lâm Tuyết đính hôn là tình huống gì?"
Vương Thanh một mạch đem vấn đề của mình nói ra miệng, liền thấy nụ cười trên mặt mẹ mình từ từ phai đi , bàn tay đang nắm lấy anh cũng từ từ buông lỏng."Con cũng đã trưởng thành, nên ổn định rồi , có vài người mà vui đùa một chút cũng tốt, ai không có lúc nông nổi, chơi xong thì nên hồi tâm rồi, không cần quá nghiêm túc. Hồi trước con nói muốn làm cơ trường, mẹ và cha con đã đồng ý, đại học cũng lên đại học hàng không , cũng hẳn là đã thỏa nguyện rồi, cũng nên trở lại tiếp nhận công ty của mẹ và cha con . Lâm Tuyết tốt vô cùng, mẹ thật thích nó, người vừa đẹp, lại đi du học, cùng lại quen biết với nhà chúng ta, hai con ở bên nhau công việc làm ăn của nhà chúng ta sau này cũng có người trợ giúp . Quan trọng nhất chính là, nó có thể sinh con cho con."
Trong toàn bộ lời nói của bà, cũng không nhắc đến tên Phùng Kiến Vũ , nhưng Vương Thanh nghe được trong những lời này để thể hiện sự không hài lòng của bà với Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh cho tới bây giờ cũng không biết, mẹ mình nói chuyện có thể tổn thương người khác như vậy. Vương Thanh kiên định nhìn mẹ mình, từng chữ từng chữ nói: "Mẹ, con đối với Đại Vũ, là nghiêm túc."
Mẹ Vương Thanh làm sao không hiểu anh, bà dĩ nhiên biết Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ là nghiêm túc, nếu không bà cũng sẽ không hao tổn tâm huyết xử lý chuyện của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ như vậy. Bà tự biết tính tình của con trai mình , không muốn cứng đối cứng với anh, chẳng qua là quay đầu chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vương Thanh ôm mẹ mình, ở bên tai bà nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con rất yêu Đại Vũ, đời này con chỉ biết cùng em ấy ở bên nhau, đừng uổng tâm tư nữa, vô dụng." Nói xong, Vương Thanh buông mẹ ra, sãi bước rời khỏi phòng làm việc của mẹ mình.
Rời công ty, Vương Thanh nhìn đồng hồ, lái xe đi ngay phi trường. Hôm nay Phùng Kiến Vũ có chuyến bay, phi cơ sắp hạ cánh, Vương Thanh phải đi đón cậu về nhà.
Vương Thanh bây giờ khẩn cấp muốn gặp được Phùng Kiến Vũ, anh muốn đem Phùng Kiến Vũ hung hăng ôm vào trong ngực, anh muốn hung hung thương yêu người đàn ông này, cái người đàn ông ở trong tim mình . Vương Thanh cho tới bây giờ cũng không biết mình yêu sâu đậm người đàn ông này, là người đàn ông ôn nhu như vậy . Vương Thanh luôn cảm thấy anh cần phải bảo vệ Phùng Kiến Vũ, luôn cảm thấy anh cần phải chiếu cố Phùng Kiến Vũ. Nào ngờ Phùng Kiến Vũ cũng đã là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa , cũng yêu anh sâu đậm cũng có thể cùng anh vai sóng vai đối mặt khó khăn
Tình yêu, vốn là chuyện của hai người, vốn là nên do hai người gánh vác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top